Tuyệt Thế Giai Thoại - Chương 7: Lịch kiếp kí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Tuyệt Thế Giai Thoại


Chương 7: Lịch kiếp kí


Chương 7_1:

Ti Mệnh: “Ngươi muốn nàng yêu ngươi, hay muốn nàng ở cạnh ngươi?”
Tô Khiểm Thuần: “Ta muốn một vai bảo vệ được nàng.”

_________________________________________
1.Thanh lâu đàn nhạc tưng bừng, lầu một lắm kẻ rượu chè be bét, son phấn ngào ngạt, mỉa mai cái cảnh phú quý trác loạn.

Chợt tiếng đàn êm dịu từ lầu ba vọng xuống, theo đó là tiếng ca trong trẻo đi vào lòng người, dẹp êm cả không gian nói cười hỗn loạn.

Duẫn Ngọc ngước lên lầu ba, nhắm mắt cảm nhận. Y chạm nắp trà, âm thanh lạch cạch như phách đệm cho tiếng ca thiên thanh. Người ca một khúc Giang Nam điệu, âm vực nức nở mỏng nhẹ, nghe như thấy thiếu nữ dịu dàng trong ánh tà dương thủ thỉ, da diết vô tận. Mãi đến lúc người ngừng lời, mà kẻ dự thính vẫn say mê không tỉnh.

2.Ngụy Ôn Thuần buông đàn, ngã người ra ghế mềm. Nha hoàn theo nàng tên gọi là Á Lan, nhanh nhẹn vươn tay nhè nhẹ xoa thái dương nàng. Á Lan biết cô nương trong người có bệnh, rất khó hầu hạ. Phàm là người trước mặt cô nương đều phải đi nhẹ nói khẽ. Nàng ghét ồn ào. Tú bà thế nhưng sủng nàng, cả lầu ba, chỉ có mình Ngụy Ôn Thuần ở. Các vị cô nương khác đỏ mắt ganh tị, nhưng chẳng ai có gan xé toạc mà nói, chỉ thì thầm to nhỏ sau lưng. Ai bảo nàng muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài năng có tài năng, khí chất hấp dẫn thu hút. Mỗi lần xướng bừa một khúc, hái ra tiền còn muốn nhiều hơn bọn họ bán tiếng cười một tháng trời!

3.Tú bà nhìn hòm vàng trước mặt, lại nhìn kẻ tới là Duẫn Vương, nói gì cũng đáp ứng. Phải biết Duẫn Vương là thịt trong tim hoàng đế, hoàng đế với người đệ đệ này thương hơn cả con, trăm đường nhường nhịn. Ngoại trừ giang sơn, y có nói muốn thú hoàng hậu, sợ rằng hoàng đế cũng dễ dàng đáp ứng!

“Lên nói cho Ngụy cô nương chuẩn bị một chút. Vương gia, mời!”

Tú bà là một mĩ nhân thừa thịt, cười muốn xô lệch cả hai má thịt, nhanh nhẹn mời Duẫn Ngọc vào nhã gian. Nguỵ Ôn Thuần kia lại túm được cả vị vương gia đại quý này, mê lực thật là lớn lắm! Tú bà thầm tính toán sau này phải thổi gió bên tai vị kia, nàng ta nắm được Duẫn Vương, Mạt Sắc Lâu này của bà ta liền có cây to che mát!

4. “Đại cô nương, bà chủ nói có Duẫn Vương hẹn gặp.”

Nha hoàn bên ngoài thấp giọng nói, thập phần cẩn thận. Ngụy Ôn Thuần phẩy tay bảo Á Lan dừng. Cũng không sửa soạn thêm, đẩy cửa cùng nha hoàn bước xuống lầu. Tú bà thấy nàng, cầm tay dặn dò:

“Vị kia ngươi vạn lần không thể đắc tội, nhớ đó nhớ đó!”

Khóe môi nàng treo lên nụ cười mềm mỏng, xuyên qua tầng tầng trướng gấm. Duẫn Vương này nàng đương nhiên nghe nói qua, trèo được lên Duẫn Vương, cả kinh thành này không biết có bao cô nương tính toán đâu!

Nàng thấy được bóng dáng nam tử ngồi đặt bàn cờ. Y phục phú quý, ngón tay như tạc cầm một quân cờ đen, mày kiếm hơi chau, mi mắt nâng hờ, từ chỗ nàng nhìn nửa mặt của y, không chỗ nào là không tinh xảo.

Ngụy Ôn Thuần thanh âm dịu dàng, gọi một tiếng:

“Vương gia.”

Duẫn Ngọc nghe tiếng nàng gọi, giống như điểm nhẹ đầu tim. Có bảy phần xa lạ ba phần thân thiết. Y hơi cười, chỉ chỗ đối diện:

“Ngụy cô nương, mời.”

Ngụy Ôn Thuần loại người nào còn chưa thấy qua. Có điều nam nhân tới thanh lâu mà có thừa tôn trọng nữ tử như vậy, nàng không khỏi cảm thấy mới lạ. Thuận tay rót hai chén trà bưng tới, mới từ từ ngồi xuống. Duẫn Ngọc bảo:

“Nàng nhìn xem thế cờ này, có cao kiến gì?”

Ngụy Ôn Thuần hơi sững người. Đã bao lâu rồi, không có người cùng nàng xem cờ?

Nàng không khỏi nhớ tới tình cảnh năm xưa, nàng cùng phụ thân ngồi dưới gốc hòe, vừa đấu cờ vừa cười nói, phụ thân cũng không ngại nàng nữ nhi, cùng nàng nói đều là chuyện tề gia trị quốc. Chính là bãi bể nương dâu…

Nàng nhanh chóng ổn định tinh thần, cao hứng:

“Vương gia không chê thiếp ngu dốt, thiếp xin phép bêu xấu một phen.”

Ai nói nàng giỏi nhất là đàn ca? Kì nghệ của nàng mới đáng tự hào. Có điều khách nhân trước giờ đều không ai cùng nàng luận cờ, cùng lắm chỉ có vài câu ca, chuyện trò sáo rỗng. Ván cờ này, nàng giải tới nhập tâm.

Duẫn Ngọc xem nàng giải cờ, đầu hơi cúi, cằm nhỏ càng trở lên mềm mại, bâng quơ bảo:

“Vốn tưởng Ngụy cô nương cầm nghệ đã cao siêu. Không ngờ kì nghệ còn tinh tế hơn!”

Ngụy Ôn Thuần không đáp lời y. Nàng cau mày, quân cờ trắng trong tay lưỡng lự không đặt xuống. Chợt có hai ngón tay mạn mạn xoa mi tâm nàng.

Duẫn Ngọc: “Cô nương gia, cau mày như vậy thật khiến người ta đau lòng.”

Nàng nghe lời này, trong lòng tự giễu: Thân ở chốn phong nguyệt, có thể trong sạch là tốt lắm rồi, nào xứng với mấy chữ cô nương gia… Nàng không giấu vết tránh đi ngón tay y, đáp:

“Vương gia đề cao. Bàn cờ này không biết bắt nguồn từ đâu? Tưởng như giải được rồi, lại thành trăm gian ngàn khó.”

Duẫn Ngọc không trực tiếp trả lời nàng. Y đỡ quân cờ trắng trong tay nàng, hỏi ngược:

“Ta giúp nàng giải bàn cờ này, không biết có cầu được một lần cùng giai nhân dạo phố?”

“Được!”

Y mãn ý cười. Đã lâu như vậy, thì ra nàng vẫn chưa giải được Phục Hổ Trận…

Duẫn Ngọc tùy tiện đặt hai ba quân cờ, nói với Ngụy Ôn Thuần:

“Nàng xem, quân đen rõ ràng chiếm thượng phong. Có điều quân trắng muốn lật ngược tình thế, không phải là không có khả năng!”

Chưa đợi nàng đáp lời, y đã đặt xuống một quân cờ trắng. Một nước cờ, đảo ngược hết thảy kết quả đã định sẵn!

Ngụy Ôn Thuần nhìn Duẫn Ngọc tán thưởng. Chưa kịp hỏi, y đã đưa tay chặn môi nàng, ra vẻ nuối tiếc thở dài:

“Chậm đã. Ta chỉ cầu được ba canh giờ ở cạnh nàng. Nói nữa liền lỡ mất giờ dạo phố.”

Ngụy Ôn Thuần cúi đầu cười, theo Duẫn Ngọc từ cửa sau xuống phố. Nàng nhìn mưa rơi lất phất, chưa kịp thưởng thức, Duẫn Ngọc đã bung ô che trên đầu nàng. Y rất có phong độ mà cười, nói:

“Tuy rằng mỹ nhân dưới mưa cũng xem như cảnh đẹp ý vui. Nhưng ta lại không nỡ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN