Tuyệt Thế Phàm Nhân - Chương 17: Cứ Thế Mà Cướp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tuyệt Thế Phàm Nhân


Chương 17: Cứ Thế Mà Cướp



– — Buông ta xuống… Buông ta xuống nhanh… Đồ lưu manh… Ngươi không buông ta cắn chết ngươi…! Cẩm Linh bị Tôn Dương kẹp nách lao đi… Nàng xấu hổ đỏ bừng mặt giận giữ hét chói tai… “Hừ… Nam nhân này đúng là cực phẩm, vừa nghe tới bảo vật thì sáng mắt. Ngay cả mĩ nhân cũng có thể kẹp nách mang đi bán…”! Nàng lẩm bẩm thì thầm…

– — Xuỵttt…. Yên lặng đi… Đến nơi rồi….! Tôn Dương đột ngột dừng lại sau một cái cây lớn, rồi đưa tay bịt miệng bà cô này lại ra dấu yên lặng, rồi chỉ tay về phía một bãi đất trống.

Cẩm Linh thấy vậy cũng yên lặng trừng mắt với Tôn Dương một cái, sau đó theo tay hắn nhìn lại. Chỉ thấy phía trước bại đất trống có năm lão già tóc bạc trắng, khí thế trên người phát ra cường đại. Năm người đang vây quanh một con nhện to lớn, cỡ bằng bốn người trưởng thành gộp lại. Toàn thân nó lấp lánh màu lam tím.

Đô mắt to như đầu người phát ra hào quang lam tím nhàn nhạt, nhìn rất huyền bí và yêu dị. Tám cái chân như tám mũi trường mâu nhọn hoắc sắt bén đang cắm xuống đất, chống đỡ thân thể to lớn dũ động..

Phía trước miệng nó, hai chiếc càng cong như lưỡi câu, dày đặc răng cưa đàng khua động kẹp vào mở ra như hai gọng kìm sắc lẹm…

Hai người Tôn Dương thấy cảnh này, nhất thời há to mồm cứng họng….” híiiii…con mẹ nó… Con Yêu Huyễn Linh Chu này là ngũ phẩm. Còn có năm lão già kia nữa, đều là cường giả đã vượt Tam Linh cảnh đạt đến Địa Tướng…”…! Tôn Dương kinh dị thốt lên….!!!

– — Hừ… Ta thấy ngươi gan cũng lớn… Ngay cả cường giả Tam Linh cảnh cũng có thể giết… Hay là lần này tiện tay làm thịt mấy lão già này đi mà cướp đồ…!

Cẩm Linh móc méo nói… Nàng vẫn còn buồn bực chuyện lúc nãy nên muốn đã kích hắn một trận…

– — Ặc… Nàng tưởng ta là mọi rợ, ngu ngốc sao… Nhưng mà ý kiến cũng không tệ a, nếu có cơ hội cũng phải thử mới được… Hắc hắc…! Tôn Dương trợn mắt, sau đó dùng hai ngón tay xoa xoa cằm nghiền ngẩm cười âm tà nói…

– — Thôi xong… Ta chỉ tiện mồm nói chơi, không phải hắn nghỉ rồi làm thật đó chứ… Tức chết cái tên ngốc này…! Cẩm Linh nhăn mặt thầm nghỉ… Nhưng ngoài miệng thì nói…

– — Hừ…. Vậy thì ta chống mắt lên xem…

Tôn Dương cười cười nhưng không trả lời, ánh mắt thâm thuý nhìn về phía trước. Lời hắn vừa nói nhất định là không phải nói chơi, quả thật nếu có cơ hội hắn cũng sẽ không ngần ngại mà cướp lấy…. Mục tiêu của hắn chính là báo thù, muốn báo thù thì cần có thực lực, hắn khát khao lớn mạnh. Vì vậy nếu có cơ hội hắn nhất định phải nắm bắt bằng mọi giá…

Lúc này những người chạy phía sau đã tới đủ, họ đứng dày đặc vây quanh bãi đất trống, nhìn dị thú và năm lão giả phía trong không ai nói một lời…

– — Các vị, chúng ta vẫn quy cũ, cùng nhau công kích toàn lực… Ai giết được thì vật giá trị sẽ là của người đó, những thứ còn lại bốn người khác chia nhau…!

Đang lúc yên tỉnh thì một trong năm lão giả mặt một bộ y phục màu xám lên tiếng…

– — Được… Vậy thì cứ theo quy củ… Lên.. Huyền kỹ sơ cấp.” Bạt Miên Đao pháp”…! Một lão giả khác ứng thanh rồi cầm một thanh Đao phát ra lam quang nhàn nhạt, xuất chiêu phóng lên. Khí thế mạnh mẽ cuống lên một lớp đất bụi…

Hai đạo Đao ảnh to lớn đang chéo nhau ùng ùng lao về phía con Nhện… Cùng lúc đó bốn người khác cũng phát chiêu…

– — Huyền kỹ sơ cấp Tâm Lôi Chưởng…

– — Huyền kỹ sơ cấp Độc Lang Thương…

– — Huyền kỹ sơ cấp Phách Tuyệt Quyền..

– — Huyền kỹ sơ cấp Thuần Dương Kiếm Pháp…

Năm người đồng thời phát động công kích vào năm vị trí khác nhau trên thân thể Linh Chu, nhằm kiểm tra điểm yếu của nói…

Linh Chu sau bụng phập phồng, không tránh không né. Huy động tám cái chân di chuyển qua lại, thay phiên nhau trực diện đón đỡ toàn bộ công kích của năm lão giả…. Phát ra tiếng leeng keeng như kim loại va chạm…

Năm người công kích đều bị chặn, lại tiếp tục thay đổi vị trí xuất chiêu. Lần này huyền lực phát ra còn mạnh và hung hiểm hơn lần trước, hiển nhiên chiêu đầu chỉ là thăm dò.

Mỗi một thế công sắc bén và mạnh mẽ phát ra, Linh Chu lần này cảm nhận được uy hiếp…. Giác quan nhậy bén lập tức phát huy, nó linh hoạt nhún nhảy tránh né rất kịp thời và đúng lúc…. Két két két…. Hai cái càng trước miệng khua động phát ra tiếng kêu quỷ dị.

Thế công của năm người càng lúc càng mạnh, càng lúc càng dày đặc, Linh Chu tránh trái đỡ phải, sau hơn ba mươi chiêu rốt cuộc rộ ra chút sơ hở. Bị hai lão giả một Thương một Quyền kích trúng, phần thắt nhỏ nằm chính giữa thân trên và sau bụng…

Nó rít lên một tiếng chói tai, thân hình run mạnh, trong đôi mắt to bắt đầu lưu chuyển tử lam quang yêu dị. Nó nhìn năm nhân loại xung quanh đang lại phát động công kích tới… Nhưng lần này không giống trước nữa, toàn bộ công kích đều nhắm vào phần eo thắt của nó…

– — Mọi người tấn công phần eo thắt của nó…! Lão giả cầm thương lên tiếng

Năm người này hiển nhiên đã phát hiện ra nơi cất dấu cầu năng lượng của nó là nằm ở vị trí chính giữ phần eo, nối tiếp giữa đầu và bụng nó…

Thế nhưng lúc này, mọi công kích của năm người này ở trong mắt Linh Chu đã trở nên hết sức chậm chạp…. Nó lắc mình nhanh như chớp, tám chân huy động mạnh mẽ, chớp nhoáng va chạm làm lệch hết quỷ tích chiêu thức của năm lão giã.

Theo đó từ trong miệng nó đồng thời phóng ra một sợi Tàm Ti màu lam tím, quấn vào một lão giả đang huy kiếm. Tàm Ti vừa bám vào người liền dính chặc lão, Linh Chu giựt mạnh đem lão giả kia lôi về phía miệng nó…

– — Trần Lão..! Một lão giả khác thấy vậy lo lắng la lên

Trần Lão cả kinh, hai tay huy động rút ra huyền lực rót hết vào trong thanh kiếm màu lam trên tay. Lực lượng mạnh mẽ bùng phát, Linh Chu cảm nhận thấy nguy hiểm, lập tức buông lão ra thu Tàm Ti về. Nhưng đã chậm nữa nhịp vì hai bên đã tiếp cận nhau quá gần…

Chỉ thấy lão vung hai tay, thanh kiếm ầm ầm phóng đi…. Phập… Keeng……! Thanh kiếm mang theo sức mạnh kéo theo không gian vặn vẹo, cắm thẳng vào miệng Linh Chu được một đoạn, liền bị hai chiếc càng sắt bén của nó chặn lại bắn ngược trở ra.

Linh Chu đau đớn quay cuồng, tám cái chân loạn động đánh loạn lui về phía sau. Nhưng nó vừa lui được một đoạn lập tức phía bên trái có một Đao ảnh lớn chém qua,… Keeng… Linh Chu nhất chân trước đón đỡ…

..

Trong tích tắc nó đỡ Đao ảnh đó, thì từ trên trời lại bất ngờ giáng xuống một thủ chưởng to lớn, huyền lực bạo động nặng nề đập mạnh vào phần eo của nó…… Ầmmmm….. Một kích toàn lực của cường giả Địa Tướng làm cho Linh Chu lõm người ép sát xuống mặt đất…. Kình khí toả ra càn quét, xói lên một lớp đất đá bay tứ tung, tạo thành cái hố lớn….

Mọi người xung quanh thấy một màng này… Ai nấy cũng lạnh sống lưng….. Có cường giả Địa Tướng ở đây… Chúng ta còn có khả năng tranh phần sao…? Có vài người kinh dị lẩm bẩm…

Bên này Tôn Dương và Cẩm Linh núp sau cái cây lớn cũng biến sắc…..” đây là sức mạnh của cường giả Địa Tướng cảnh đây sao… Thật đáng sợ…! Tôn Dương trong mắt hừng hực tia khát vọng lẩm bẩm…

..

– — Hì hì… Xem ngươi còn có tâm cướp đồ hay không…! Cẩm Linh vẫn không quên đã kích nói…

Bên trong vòng chiến, Linh Chu nằm yên trong trung tâm cái hố không nhúc nhích… Tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi, hiển nhiên không ai ngu ngốc cho rằng nó đã chết.

Linh Chu là dị thú thiên địa tạo thành hơn nữa còn là ngũ phẩm, nếu như chỉ mới xuất ra nhiêu đó bản lĩnh mà đã chết thì thế giới này chắc bị đảo ngược rồi… Năm lão giả yên lặng chờ đợi, chỉ có bọn họ đã kinh lịch qua vài lần mới biết. Lúc Yêu Huyễn Linh chu đứng lên trở lại mới thật sự là lúc ác chiến, quyết định…

Quả nhiên sau một lúc, lớp đất đá dưới hố có động tĩnh…. Rột rột…. Bùmmmm….! Đất đá nhộn nhạo nhúc nhích rồi nỗ tung lên, bắn tung toé lên trời…

Một con Nhện toàn thân chuyển sang hoàn toàn màu tím yêu dị, phóng thẳng lên không trung, khí thế chấn nát toàn bộ đất đá thành bụi bặm…

Mọi người vây xem thấy cảnh này thì run sợ… Trạng thái của Linh Chu hiện tại mới chân chính là Linh Chu…

Linh Chu từ trên không trung, há mồm phun ra một đoàn Tàm Ti tím, tạo thành một cái màng nhện to lớn, bao trùm toàn bộ năm lão giả vào trong…

– — Các vị cẩn thận, đừng để Tàm Ti dính vào…! Trần lão đã trúng một lần, biết sự lợi hại của tàm ti nên nhắc nhở…

Năm người tung mình tránh ra phạm vi bao phủ của mạng nhện, phóng lên không trung… Linh Chu rơi xuống đạp trên mạng nhện phản ứng cực nhanh, liền phóng ra một sợi Tàm Ti quấn vào chân lão giả cầm Đao rồi lập tức giật mạnh xuống…

– –Lý lão… Đừng sợ dùng đao chém trực diện nó… Chúng ta sẽ đến tiếp ứng…!! Trần lão la lên…

– – Lý lão nghe lời cầm Đao rót huyền lực vào, chém mạnh xuống đầu Linh Chu. Thế nhưng lần này lại không như lần trước, Linh Chu tung người vòng ra sau lưng Lý lão, hai chân trước sắt nhọn chuẩn sát đâm xuyên qua lồng ngực Lý Lão….

– — Lý lão……( Lý lão) cả bốn người đồng thanh la lên…

Lý lão trợn to mắt không thể tin được, rồi cả người lẫn đao rủ rượi rơi xuống đất thoi thóp, lão gian nan lấy ít đan dược bỏ vào miệng…

Tất cả mọi người trố mắt, đủ loại cảm giác sợ hải. Chỉ trong tích tắc một cường giả Địa Tướng gàn như bị diệt sát..

Linh Chu lại rơi xuống đất, từng bước chầm chậm đi về phía Lý lão, lúc nó gần đi tới thì mặt đất ầm ầm chấn động….” Sơn Nguyên Địa Chấn..”… Phạm lão cắm mạnh trường thương xuống đất, mặt đất nứt ra trồi lên từng ngọn đá sắt nhọn, tốc độ cực nhanh kéo thành một dãy lao tới găm lên người Linh Chu vài mũi. Chấn nó bay ngược lên trời, rít lên đau đớn…

– –Lão Trần….! Phạm Lão la lớn..

– — Được ta đến đây…! Lão Trần kết ấn ném thanh kiếm lên cao, thanh kiếm từ trên không trung biến lớn ra, đem thiên địa huyền khí cực nhanh hút vào rồi nhắm phần eo của Linh Chu ầm ầm cắm xuống…… Ầmmm… Ầmmm….” ríttttt… Kéttt kéttt “…

Linh Chu đau đớn rú lên… Từ trên không trung rơi xuống…

– — Lão Văn tới lượt ngươi…! Trần lão từ trên không trung hô lớn…

– — Vậy thì để ta… Độn Quyền Toái! Văn Lão đã chờ sẵn phía dưới, hét lớn một tiếng. Quyền kình xé rách hư không từ phía dưới xốc ngược lên phần eo của Linh Chu. Nó bay ngược trở lên, ở phần eo của nó bắt đầu xuất hiện vết rạn, bên trong những vết rạn loé ra những tử quang thuần tuý…

Linh Chu đang bay lên lại bị người đập một chưởng, toàn thân như đạn pháo bay xuống đất, cuốn lên một đống khói bụi. Nó vô lực muốn chống người đứng lên nhưng lại rủ rượi ngã xuống…

Mấy người Trần Lão hạ xuống đất, thấy Linh Chu đã kiệt sức, lúc này mỗi người bắt đầu sinh dị tâm. Bốn người vẽ mặt tiều tuỵ liếc mắt nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng lao lên. Muốn là người đầu tiên kết thúc Linh Chu.

Nhưng đời thường không như mơ, bốn người lao lên gần Linh Chu thì đột nhiên nó chồm người dậy, trong miệng phóng ra một đoàn Tàm Ti, hoá thành cái mạng nhện. Gọn ghẻ gói cả bốn người vào trong quấn chặt lại, dừng lại ngay trước mặt Linh Chu chỉ cách một gan tay.

Nó lại vô lực ngã xuống đất rồi nằm im.

Tất cả mọi người xung quanh mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cảm thấy đầu óc choáng váng, không hiểu chuyện gì xảy ra…

Thế nhưng lúc mọi người đang ngây ngẩn, chợt phía sau gốc cây to có một loạt tàn ảnh kéo dài ra tốc độ cực nhanh lao thẳng lên không trung, lộn một vòng rồi tự do rơi xuống. Trong tay hắn cầm một thanh kích màu lam phát ra lực lượng mạnh mẽ, giáng mạnh xuống phần eo của Linh Chu. Khiến nó hoàn toàn nứt ra.

Hai quả cầu màu tím bay ra ngoài, nhập vào người hắn. Cùng lúc đó hai con mắt của Linh Chu cũng nhuyễn ra hoá thành một đoàn tử quang chui vao đầu hắn… Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt… Tên thiếu niên này mau gọn lẹ gom hết đồ tốt, cứ thế mà nghênh ngang cướp đồ trước miệng cọp, rồi lại nghênh ngang rời, đi biến mất cực nhanh…

Để lại bốn lão giả và cả đám người ngây ra như phổng… Lúc họ sực tĩnh lại thì người đã biến mất…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN