Tuyệt Thế Phàm Nhân - Chương 18: Yêu Huyễn Ma Đồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Tuyệt Thế Phàm Nhân


Chương 18: Yêu Huyễn Ma Đồng



– — Tiểu đạo chích khốn kiếppppp………. Ta phải giết ngươiiiiii……! Tôn Dương đã chạy mất tăm mất tích… Lúc này tất cả mọi người mới phản ứng lại, bốn người Trần lão tức nghẹn đỏ cả mặt, đem toàn bộ huyền lực còn xót lại phát ra, chấn cho Tàm Ti nới lỏng ra rồi thoát ra ngoài. Bạo nộ ngửa mặt lên trời hét lớn…..

Chỉ trong khoảnh khắc lúc nãy, cả bốn người bị vây trong Tàm Ti, trơ mắt nhìn người ngay trước mặt mình ngang nhiên hái đi công lao mà họ vất vã nữa ngày trời. Sống chết đánh lên bờ xuống ruộng…

Họ cảm giác như mình bỗng chốc biến thành con lừa ngu ngốc..

– — Mẹ kiếp… Nhất định phải tìm cho ra tiểu tử kia, đem hắn về trói lại, ngày ngày cho uống Xuân Dược rồi cho nữ nhân đứng trước mặt hắn cởi truồng ra… Cho hắn nghẹn mà chết… Hừ…!!! Phạm lão hung tàn nói.

Ba người còn lại nghe lão nói vậy, bất giác rùng mình một cái… “Tiểu tử kia mà bị bắt thì coi như hắn xui xẻo… Trên đời này còn cái cực hình nào khó chịu hơn việt, nữ nhân trần truồng ngay trước mặt mà chỉ được nhìn mà không được ăn cơ chứ…!!

Những người xung quanh đang muốn rục rịch lên cắt xẽ xác Linh Chu, thấy bốn lão già này bỗng chốc bạo nộ liền lập tức im lìm….

Bên này Tôn Dương lại kẹp theo Cẩm Linh lao vút đi như điên…. Hắn lúc này cười toe toét không ngậm mồm lại được….” con mẹ nó… Ca ăn ở quá tốt, vận khí luôn rơi trúng đầu… Ha ha…”

Tôn Dương dừng lại ở trong một hạp cốc, nơi này bốn bề toàn là cây cối dày đặt mọc chen chúc nhau… Hắn buông Cẩm Linh xuống hai người không biết mình chạy được bao xa, nhưng với tốc độ của Tôn Dương chạy suốt nữa ngày. Nghỉ hẳn là đủ an toàn rồi, huống chi trên người hắn không có chút khí tức nào để cho người khác đánh hơi cả…

Hắn mặt dù tiếc nuối xác Linh Chu, nhưng hắn không ngốc, thứ tốt nhất đã lấy được rồi… Xác Linh Chu tuy quý hiếm, nhưng phải có mạng mà xài, vậy nên hắn mới dứt khoát bỏ nó lại làm mồi nhử, giữ chân đám người kia… Để hắn có thời giang chạy trối chết.

– — Hừ… Đồ lưu manh, ngươi thấy người ta xinh đẹp nên muốn lợi dụng mà ôm sao….? Cẩm Linh mặt đỏ bừng lại xấu hổ nói…” tên cực phẩm này lần trước cũng là vì bảo vật mà ôm mình chạy đến… Lần này lại là vì bảo vật mà ôm mình bỏ chạy… Thật đáng ghét….!

– — Ách… Chuyện này…… Hì hì… Ta là người có nghĩa khí, tuyệt đối sẽ không có chuyện bỏ rơi đồng đạo lại chịu tội một mình đâu…. Vậy nên nàng cứ yên tâm đi ha….! Tôn Dương vỗ ngực hào hùng nói…

– — Con lạy thánh… Thánh gan lớn như vậy mà đầu bị lừa đá sao…. Ngươi đi trộm đồ của họ thì có liên quang gì tới ta… Ta có xuất hiện cùng ngươi sao, còn mặt dày nói nghĩa khí… Hừ tức chết mất…! Cẩm Linh nghe hắn nói lời ghê tởm, nhất thời gân xanh nỗi lên…

– — Ặc… Ta… Là ta sợ bỏ nàng lại một mình sẽ bị lang sói nhòm ngó, cho nên mới tốt bụng kẹp theo nàng bỏ chạy… Nàng nên cảm ơn ta mới phải a, nếu không cả rừng người kia mỗi người đem nàng chia một miếng không phải là hại chết nàng s……… Ui za nàng làm gì vậy…. Đừng….. Đừng…. Đau a…

Tôn Dương mặt dày bao biện, ba hoa mồm mép… Nhưng còn chưa nói hết câu thì bên hông đã truyền lại cảm giác đau điến, vội la lên…

Cẩm Linh bị hắn nói cho đến xấu hổ quá hoá giận…. “Cá gì mà rừng người cái gì mà sẽ chia… Ghê tởm đúng là ghê tởm..”… Nàng dùng hai ngón tay kẹp vào hông hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nhéo…

– — Hừ… Cho ngươi trừa… Mồm mép như vậy sau này không biết có bao nhiêu nữ nhân sẽ bị ngươi lừa gạc….! Cẩm Linh răng nghiến trèo trẹo nói…

– — A… Có thể thương lượng mà, nàng mau buông tay đi…. A…. Ta bảo là buông tay nếu không đừng trách ta….. A…. Được rồi đại tiểu thư yêu quý xin nàng buông tay đi….. Ta nói cho nàng biết một bí mật….! Tôn Dương đau nhăn mặt, hông uống qua éo lại, mở lời thương lượng… Uy hiếp… Cầu xin… Đều không được, cuối cùng hắn tung ra bí kíp. Đó chính là khơi dậy sự tò mò của nữ nhân và nó đã có hiệu quả…

– — Được rồi bí mật gì nói mau…! Cẩm Linh buông ra ngăm mặt tra hỏi…

– — Bí mật của ta chính là…. Hông của ta chỉ có nữ nhân của mới nhéo được…… Hahahaaaaaa…..! Tôn Dương thần thần bí bí ghé sát tai nàng nói nhỏ một tràng, rồi nhanh chân bỏ chạy vào cái động khẩu gần đó, vọng lại một tràng cười haha…

– — Đê tiệnnnnn… Ta nhéo chết ngươi…. A nhầm ta cắn chết ngươi…. Tên cực phẩm nàyyyy…..! Cẩm Linh bị gạt, mặt đỏ bừng nóng ran lên… Tức giận dậm chân la lớn….

Tôn Dương vào trong động tối đen, cái động này cũng không lớn lắm. Hắn lật tay phóng ra một đoàn Tạo hoá lực trong suốt, phát ra ánh sáng nhàn nhạt đủ để chiếu sáng trong động… Tôn Dương kiếm một chỗ ngồi xuống…

– — Cẩm Linh nàng qua đây…! Hắn đưa tay vẩy Cẩm Linh gọi..

– — Ngươi…. Ngươi muốn làm gì….! Cô nàng nge hắn gọi, bất chợt theo bản năng đưa tay lên bắt chéo trên ngực. Cảnh giác hỏi….

Tôn Dương cười khổ không trả lời… Hai tay kết ấn, từ trong cơ thể bay ra một viên cầu năng lượng màu tím, to bằng nắm tay treo lơ lững trước mặc hắn. Phát ra từng đoàn năng lượng thuần tuý…

Hắn phóng ra Tạo Hoá lừc, đem bao vây viên cầu lại, rồi ép xuống tách nó ra làm hai…. Tôn Dương phất tay, một viên cầu bay đến trước mặt Cẩm Linh nói…

– — Cho nàng…. Dùng nó mà tấn cấp đi…!

– — Cho ta… Ngươi không dùng hết sao…? Cẩm Linh kinh ngạc hỏi…

– — Hì hì… Thật ra ta cũng rất tốt bụng… Ta…….!

– — Dừng….. Dừng…… Đừng nói nữa….! Nàng thấy Tôn Dương lại bắt đầu ba hoa mồm mép, nên không đợi hắn nói xong thì đã cắt ngang…

Tôn Dương vẽ mặt điềm nhiên, cười vuốt vuốt mũi không nói nữa…. Hắn thu nữa viên cầu còn lại vào người, bắt đầu điều động Ly Châu phân tách năng lượng luyện hoá…

Cẩm Linh thấy vậy cũng không nói gì nữa, nàng nhìn viên cầu trước mặt, lại nhìn Tôn Dương trong lòng vô vàn dấu chấm hỏi… Nàng nhìn thân hình thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi của hắn, tuy vẫn là thiếu niên nhưng thân hình đã phát truyển gần như một thanh niên trưởng thành.

Trên khuôn mặt hắn tuy không tính là hoàn mỹ như mỹ nam nhân, nhưng cũng có thể coi là anh tuấn đủ để làm động lòng nữ nhân. Từ trong đôi mắt đen sáng quắt kia, tuy hắn vẫn hay nói cười, nhưng nàng vẫn mơ hồ nhìn thấy được một sự bi thương cùng cô độc trong đó…

Mấy ngày qua đi chung với hắn, tuy nhiều lần hắn làm nàng xấu hổ đỏ mặt. Nhưng kỳ lạ là nàng ngoài miệng thì hăm he, nhưng từ sâu trong lòng nàng lại không có cảm giác giận hận hắn….

Cẩm Linh càng nghỉ mặt càng nóng ran lên, nàng đưa hai tay bụm má, lắc lắc đầu cho quên đi suy nghỉ vừa rồi. Sau đó cũng ngồi xuống, bắt đầu luyện hoá năng lượng của Linh Chu..

Tôn Dương chìm tinh thầm vào thân thể quan sát Ly Châu, lúc này Ly Châu đang bắt đầu vận chuyển, đem món thực phẩm mới đưa vào này chế biến. Nó phóng ra từng đoàng tinh quang bao trùm cầu năng lượng, từng đoàng năng lượng tách ra bị nó hút vào. Tinh lọc toàn bộ rồi lại phun ra một nữa cho Tôn Dương, còn một nữa thì bị thần phách hút đi..

Hắn nhìn cảnh này thì kinh ngạc…. Thần Phách còn có thể hút năng lượng tấn cấp sao..?

Tôn Dương một bên quang sát, một bên thì duy trì năng lượng chuyển hoá thành Tạo Hoá lực để tấn cấp…

Lúc này Thần Phách hút vào những đoàn năng lượng tím kia, thân hình mờ ảo vặn vẹo của nó trở nên ngưng thực hơn…. Trước mặt nó trôi lơ lững hai vật, một cái là kén Tàm Ti của Linh Chu, một cái là đoàn tử quang do mắt của Linh Chu chuyển hoá thành…

Trên Kén Tàm Ti cuốn đầy những sợi tơ mỏng uống lượng như súc tu…. Thần Phách há mồm đem cái Kén này hút vào, ép nó xuống bụng hai tay mờ ảo huy động, đem năng lượng do Ly Châu truyền lên kia tập trung lại. Hoá thành một dòng xoáy ập mạnh vào trung tâm cái Kén…

Dưới tác động của Tạo Hoá lực, cái Kén màu tím đậm bắt đầu dần dần chuyển thành tím trong suốt như pha lê…. Những sợi tơ nhỏ lúc này cũng trong suốt như sợi cước… Tôn Dương mơ hồ cảm ứng được giữa mình và cái kén kia đã hình thành mối liên hệ.

Hắn cảm giác hiện tại chỉ cần hắn động một ý niệm, thì lập tức có thể phóng ra Tàm Ti như Linh Chu. Điều này không khỏi làm hắn vui mừng…. Tiếp theo đó Thần Phách lại chuyển đến đoàn tử quan phía trước kia, lần này không có hút nó vào mà là phóng ra Tạo Hoá lực đem tử quang gom lại…. Bắt đầu tách ra làm hai phần mà nhào nặng…

Cứ như vậy, mỗi ngày nó cứ nhào nặng, thỉnh thoảng lại phóng một ít Tạo Hoá lực hoà vào trong đó…

Tôn Dương như bức tượng ngồi im như vậy trong động…

Một ngày này, trong thành Tây Ninh đã chật cứng người… Chỉ còn vài tiếng đồng hồ, Trận pháp sẽ khởi động mở ra lối vào Chiến Cổ Hoang Nguyên… Từ vài ngày trước, những tu sĩ xung quanh đều tập trung về nơi này mua Lệnh bài vào Hoang Nguyên…

Khắp thành một mãnh đông đảo náo nhiệt, khách điếm, trà lâu, quán rựu. Đâu đâu cũng có người…

Vạn Xào Sâm Lâm..

Trong một hạp cốc cây cối dày đặc, trước một cửa động có một bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp đang đi qua đi lại, vẽ mặt nàng đang khẩn trương…. Mười ngày trôi qua, Cẩm Linh từ hai ngày trước đã luyện hoá xong năng lượng của Linh Chu, thành công vượt ngoài sự tưởng tượng của nàng..

Bởi vì huyền lực mà nàng tu luyện, là đồng nhất với năng lượng của Linh Chu nên hiệu quả hấp thu đã được tăng lên… Làm cho nàng từ một Huyền Sĩ hậu kỳ nhảy vọt lên tới Huyền Đồ hậu kỳ đỉnh phong, sắp dạt đến Tam Linh cảnh…

Nàng đang lo lắng hôm nay là ngày mở Chiến Cổ Hoang Nguyên, nếu như không trở về kịp thì lối vào sẽ bị đóng lại… Nàng đang nghỉ có nên xông vào kéo tỉnh hắn dậy hay không thì đột nhiên từ trong động, một trận kình khí mạnh mẽ đẩy ra, cuống theo một loạt đất đá và bụi bặm..

Tôn Dương từ trong động đi ra, vẽ mặt hắn tái nhợt đi, trên đôi mắt chảy xuống hai dòng máu tươi, thoáng lướt qua một tia Tử quang yêu dị…

– — Tôn Dương ngươi làm sao vậy….?.. Cẩm Linh thấy hắn như vậy, không hiểu sao lòng lại lo lắng lên tiếng hỏi..

– — Ta không sao, chỉ là ở thời khắc đột phá gặp trục trắc một chút mà thôi…! Tôn Dương cười khổ nói…. Tất cả đều là do tác phẩm mà Thần Phách nhào nặng mười ngày qua…

Nó nặng ra một đôi Yêu Huyễn Ma Đồng, rồi chọn đúng lúc Tôn Dương đang đột phá Huyền Đồ trung kỳ mà kéo Ma Đồng sát nhập vào mắt nó… Kết quả khiến Tôn Dương đau đớn muốn nổ mắt, hắn cắn răng vừa chịu đựng vừa duy trì tấn cấp vừa chịu sự dày vò như kim đâm từ đôi mắt…

– — Nhưng mà…..! Cẩm Linh vẫn lo lắng muốn hỏi lại nhưng lại bị Tôn Dương cắt ngang..

– — Không sao, chỉ chảy chút máu mà thôi… So với lợi ích thu được thì không đáng kể…! Tôn Dương cắt ngang nói…

– — Đi… Chúng ta trở về thôi, hôm nay có lẽ đến ngày mở Chiến Cổ Hoang Nguyên rồi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN