Lạc Tinh Thành bây giờ không còn là tòa thành hoang vắng.
Con đường bị cỏ dại bao phủ nay đã được dọn sạch, tái hiện ra khung cảnh to lớn năm nào.
Đi lên con đường núi thông tới Lạc Tinh Thành, Mộ Khinh Ca đánh giá xung quanh. Cảnh sắc khác hoàn toàn so với lần đầu nàng tới đây. Hình dáng tòa thành tràn ngập khí thế đã xuất hiện, xa xa nhìn thấy thú thủ trụ.
Ngoài tường thành đang có nhiều người hối hả bận rộn.
“Tiểu tước gia, vì để tu sửa thành trì, Mặc Dương đã chiêu mộ rất nhiều thợ thủ công và tạp vụ. Nếu không chỉ bằng mỗi sức Long Nha Vệ chúng ta, chắc chắn trong thời gian ngắn không thể cho người ở.” Ấu Hà đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, nhẹ giọng nói.
Mộ Khinh Ca gật đầu, thở dài: “Vẫn là ở trong địa bàn của mình là thoải mái nhất.”
Sau đó nàng bảo hai người còn lại: “Chúng ta trực tiếp đi vào, không cần kinh động đến họ.”
Dứt lời, nàng dẫn theo Ấu Hà và Tuyết Gia biến mất tại đường núi, lúc xuất hiện lại đã ở trong đại điện Lạc Tinh Thành.
Đột nhiên cảm nhận được khí tức quen thuộc, Ngân Trần đang bề bộn trong đống bản vẽ chợt xoay người, thấy bóng người quen thuộc đứng phía sau hắn.
“Khinh Ca!” Trong đôi mắt đỏ lóe lên vui sướng. Hắn nhanh chóng đi tới bắt lấy cánh tay Mộ Khinh Ca: “Ta còn tưởng ngài phải mấy ngày nữa mới đến.”
Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười: “Ngân Trần, thời gian qua vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Ngân Trần lắc đầu nói.
Hắn đã lâu không gặp Mộ Khinh Ca. Hôm nay vừa gặp, hắn tinh tế đánh giá, mới phát hiện trong biểu cảm nàng cất giấu một tia đau thương.
“Khinh Ca, ngài sao vậy?” Ngân Trần không nhịn được hỏi.
Mộ Khinh Ca khẽ cười, lắc đầu.
Nàng đi tới trước bản vẽ, tùy tiện cầm một bức lên xem: “Đây đều là bản vẽ tu sửa thành trì?”
Thấy nàng không muốn nói, Ngân Trần chỉ đành tạm thời đè nén lo lắng, đi tới trả lời nàng: “Không sai, đều tiến hành dựa theo kế hoạch của ngài. Thiệp mời đã gửi đi một tháng, trong khoảng thời gian này, Mặc Dương vội vàng chiêu mộ Lưu Khách, công tác hậu cần đều do ta xử lý. Đúng rồi, Mai Tử Trọng dựa theo đề nghị của ngài, xây một đan lư và dược đường trong thành. Đan lư luyện chế đan dược có thể cung cấp cho Lưu Khách, dược đường chiêu mộ một số dược đồng có thiên phú, và đệ tử luyện đan tài giỏi. Vừa học tập vừa có thể xem bệnh cho người dân. Huyễn Nhã phụ trách nội vụ trong thành, cũng xử lý rất gọn gàng ngăn nắp. Hoa Nguyệt xử lý chuyện tình báo, còn về xà tham ăn kia…”
Nhắc tới Bạch Li, Ngân Trần nhíu mày như có chút muốn nói lại thôi.
Mộ Khinh Ca thả bản vẽ xuống, quay đầu nhìn hắn: “Bạch Li làm sao?”
Biểu tình Ngân Trần cổ quái, nói: “Cũng không có gì, chỉ là sau khi nàng tới thì cơ hồ đều ăn sạch sẽ linh thú phụ cận.”
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, cười nói: “Không gây chuyện là được.”
Ngân Trần gật đầu.
“Đám người do Mộ Thần mang tới, các ngươi an bài thế nào?” Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, hỏi.
Mộ Thần và Mộ Bằng đều được nàng phái đi gặp Mộ gia Trung Cổ Giới, trước mắt không ở trong thành. Hiện giờ ở Tang gia chỉ còn một mình Đại Tư Tế. Đến lúc đó, ông sẽ đi theo hội Tang Thuấn Vương tới đây, sau này ở tại Lạc Tinh Thành.
Ngân Trần nói: “Bọn họ… bởi vì ngài không ở đây nên chúng ta không tiện an bài, chỉ tạm thời sắp xếp chỗ ở cho họ, sau đó cùng Long Nha Vệ tu sửa thành trì.”
“Bọn họ không có gì bất mãn chứ?” Mộ Khinh Ca hỏi.
Ngân Trần cẩn thận nghĩ, mới trả lời: “Không thấy gì.”
Mộ Khinh Ca gật đầu, mới bảo hắn: “Trong khoảng thời gian này bắt ngươi vội vàng tu sửa thành trì, chắc là sẽ chậm trễ tu luyện. Chờ xong việc là ngươi có thể an tâm tu luyện rồi.”
“Vâng.” Ngân Trần không từ chối.
Bởi vì hắn biết chỉ khi không ngừng cố gắng mạnh mẽ, mới có thể bảo hộ Mộ Khinh Ca, bảo hộ an nguy của nàng.
“Chuyện Long Ẩn Quân sao rồi?” Mộ Khinh Ca lại hỏi.
Ngân Trần chậm rãi lắc đầu: “Long Ẩn Quân chủ yếu do Mặc Dương phụ trách, ta không rõ lắm. Nhưng mà điều kiện chiêu mộ vào Long Ẩn Quân của chúng ta rất hà khắc, cho nên đến hạn hôm nay mới chỉ chiêu mộ được ngàn người.”
“Không vội, ngày tháng sau này sẽ có rất nhiều người tới.” Mộ Khinh Ca không hề lo lắng.
Hỏi xong đại khái tình huống, Mộ Khinh Ca mới nói: “Thông báo cho những người khác, mở cuộc họp toàn thể.”
“Vâng.” Ngân Trần nghe lời lui xuống.
Ra ngoài điện, hắn vẫn không yên lòng với tia đau thương tỏa ra từ trán Mộ Khinh Ca.
…
Rất nhanh, tin tức Mộ Khinh Ca vào thành đã truyền vào tai các nhân vật chủ chốt dưới trướng nàng.
Bọn họ sôi nổi buông sự vụ trong tay, chạy về tòa đại điện. Thấy được Mộ Khinh Ca vùi đầu nhìn bản đồ Lạc Tinh Thành trên mặt bàn chủ tọa.
“Tiểu tước gia!”
“Khinh Ca!”
“Thiếu chủ!”
“Giáo quan!”
Hơn mười người đều đi vào đại điện, đứng ở trước mặt Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca ngẩng đầu, quét ánh nhìn thấu triệt qua mọi người. Ba người trong đó có hơi xa lạ, nhưng lại có ấn tượng. Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ rồi nhớ ra.
Ba người này là người đi theo Mộ Thần. Mộ Thần không ở đây, Mộ Khinh Ca muốn mở cuộc họp nên bọn họ đại diện tới.
Còn lại… Ngân Trần, Bạch Li, Mặc Dương, Ấu Hà, Hoa Nguyệt, Tuyết Gia, Huyễn Nhã, Mai Tử Trọng, Kinh Hải, Huyễn Khuê đều ở đây, không thiếu ai.
Mộ Khinh Ca gật đầu: “Rất tốt, đều tới đủ.”
Nàng chỉ vào chỗ ngồi hai bên: “Ngồi cả đi.”
Mọi người nghe lời ngồi xuống. Sau khi Kinh Hải ngồi xuống bỗng lại đứng lên, hỏi Mộ Khinh Ca: “Giáo quan, tiểu sư thúc đâu rồi? Ngài ấy không về cùng sao?”
Nhắc tới Nguyên Nguyên, Mộ Khinh Ca cứng đờ người. Trước mắt phảng phất hiện lên hình ảnh Nguyên Nguyên che chắn trước mặt nàng.
Cảm xúc khác thường của nàng lập tức khiến mọi người chú ý.
Người ngồi xuống đều sôi nổi đứng lên, thần sắc có chút ngưng trọng nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn xuống chỉ bộ đeo trên tay mình. Đột nhiên ngân quang chợt lóe, Linh Lung Thương được đúc lại xuất hiện bên cạnh nàng, trôi nổi không trung tản ra khí thế nhàn nhạt.
Bạch Li hít hít mũi, thất thanh: “Nó có khí tức Nguyên Nguyên.”
“Nguyên Nguyên… hiện tại đã trở thành khí linh của Linh Lung Thương, còn đang ngủ say. Khương Ly… mất tích.” Mộ Khinh Ca gian nan nói ra những lời này.
Mọi người nghe vậy đại kinh thất sắc. Bọn họ không biết Mộ Khinh Ca rốt cuộc đã trải qua điều gì trong thời gian qua.
Sau đó Mộ Khinh Ca mới kể lại chuyện phát sinh trong Hàn Tấc.
Nàng không nói kĩ càng, nhưng người hiểu nàng đều cảm nhận được mọi khó khăn gian khổ trong cuộc chiến kia, kinh tâm động phách!
Bạch Li lập tức xuất hiện bên cạnh Mộ Khinh Ca, ôm lấy nàng: “Sau này ta sẽ không bao giờ rời đi, ta nhất định phải bảo vệ ngài, bảo vệ ngài thật kĩ!” Nàng hối hận muốn chết, vì sao không chịu làm cho xong việc rồi lập tức trở về Tang gia? Bởi vì Mộ Khinh Ca để nàng ở lại đây, nàng rảnh rỗi ăn không ngồi rồi lâu như vậy, lại không biết Mộ Khinh Ca suýt chết.
“Bạch Li, ta không sao. Hiện tại kết quả không tính là bết bát. Tối thiểu Nguyên Nguyên còn có khả năng trở về, Khương Ly chắc chắn sẽ tìm được. Còn về mạng của Mộ Thiên Âm, ta cũng sẽ đi lấy!” Mộ Khinh Ca kéo tay Bạch Li xuống, nói.
“Khinh Ca…”
“Tiểu tước gia…”
“Giáo quan… Hu hu… Tiểu sư thúc…” Kinh Hải còn nhỏ tuổi, lập tức không nhịn được khóc nấc lên chạy ào ra ngoài. Hắn thống hận mình vô dụng, không thể kề vai chiến đấu cùng Mộ Khinh Ca, không thể bảo hộ Mộ Khinh Ca giống như Nguyên Nguyên.
Người đứng trong điện ngoại trừ ba người của Mộ Thần thì đều có cảm tình sâu đậm với Mộ Khinh Ca.
Ngân Trần rốt cuộc đã biết một tia đau thương cất giấu nơi Mộ Khinh Ca từ đâu mà đến, Mai Tử Trọng đau lòng nhìn nàng, Mặc Dương căng cứng người, đôi tay nắm chặt thành quyền. Hối hận mình không ở bên Mộ Khinh Ca, để nàng một mình thừa nhận nhiều như vậy.
“Được rồi, ta không sao.” Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, nói với mọi người: “Hôm nay gọi mọi người tới, chủ yếu là muốn biết tiến độ công việc. Thời gian Lạc Tinh Thành chiêu cáo thiên hạ còn một tháng, mọi người chịu khó chút, hoàn thiện mọi thứ. Với cả…” Nàng nhìn ba người do Mộ Thần mang đến.
Thấy nàng nhìn qua, ba người lập tức cung kính hành lễ: “Thiếu chủ!”
Mộ Khinh Ca đi xuống bậc thang, đứng cách họ không xa: “Ba trăm người các ngươi sau này sẽ gọi là Long Vũ Vệ, đều là trợ thủ đắc lực của ta giống như Long Nha Vệ. Vẫn nghe lệnh Mộ Thần và Mộ Bằng như cũ, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ ta mới là chủ tử của các ngươi. Các đãi ngộ khác, Long Nha Vệ có, các ngươi cũng sẽ có. Ta sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia. Ngoại trừ điều này, các ngươi có thể làm nhiệm vụ trong Lưu Khách giống Long Nha. Nếu không có nhiệm vụ thì có thể đảm nhiệm việc trị an trong thành.”
Ngoại trừ dược cải tạo gien, Mộ Khinh Ca có thể công bằng đối đãi thuộc hạ. Vô luận là trang bị, đan dược, thậm chí linh thú phi hành, nàng đều sẽ cho họ. Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Vâng! Thiếu chủ!”
“Long Vũ Vệ, khấu kiến Thiếu chủ!”
Ba người lập tức quỳ một gối xuống, tiếp nhận Mộ Khinh Ca an bài.
Tầm mắt Mộ Khinh Ca từ ba người họ chuyển sang Mặc Dương, trầm giọng: “Các ngươi phải tranh thủ thời gian tu luyện, nhớ kỹ mục tiêu của chúng ta không phải ở đây, mà là đại lục rộng lớn bao la hơn.”
“Dạ, Thiếu chủ!”
“Dạ, Tiểu tước gia!”
Mọi người đồng thanh.
…
Sau khi giải tán mọi người, Mai Tử Trọng vẫn nán lại.
“Mai sư huynh, còn chuyện gì sao?” Mộ Khinh Ca hỏi hắn.
Mai Tử Trọng chậm rãi lắc đầu, nói: “Ta chỉ muốn nghiêm túc xác nhận muội có thật không bị gì không. Nếu muội thấy khó chịu…” Hắn mím chặt môi, không nói tiếp.
Mộ Khinh Ca vừa nghe, biết ý hắn chỉ là Khương Ly.
Mộ Khinh Ca cười buồn bã, ánh mắt xẹt qua tia đau đớn nhưng rất nhanh được che giấu đi. Nàng nói với Mai Tử Trọng: “Ta nói mình không có việc gì, huynh cũng sẽ không tin. Nhưng việc đến nước này, ta gặm nhấm nỗi buồn cũng chẳng được gì. Còn không bằng nâng cao thực lực không cho chuyện này phát sinh lần nữa, cũng có thể sớm ngày tìm được Khương Ly. Bất kể thế nào, ta đều phải tìm được nàng!”
“Ta tin muội.” Nhìn ánh mắt kiên định đó, Mai Tử Trọng gật đầu.