Chớp mắt đã qua nửa tháng đầu.
Nửa tháng cuối, Mộ Khinh Ca rốt cuộc cũng ra dáng thành chủ, bắt đầu làm việc.
Tu sửa thành trì đã xong. Bắt đầu từ mấy ngày trước, nhân công đều lu bù chuẩn bị nghênh đón khách nhân.
Mộ Khinh Ca đi nhìn một hồi, phát hiện Huyễn Nhã và Tuyết Gia phối hợp rất khá. Không chỉ huấn luyện lễ nghi cho người hầu, còn an bài mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt sắp xếp chỗ ở cho nàng, đồng thời mỗi ngày đều chắt lọc tình báo mới nhất trong Trung Cổ Giới, đưa tới cho nàng.
Ngân Trần hoàn thành xong nhiệm vụ tu sửa, lại bắt đầu chiến tiếp vụ xây dựng Nhất Lâu.
Nhất Lâu chính là tòa lâu bán đấu giá duy nhất tại Lạc Tinh Thành mà Khương Ly từng đề nghị. Chủ yếu bán đấu giá binh khí cực phẩm Tang gia, và đan dược!
Vì sao gọi là Nhất Lâu?
Đó là vì Ngân Trần tìm Mộ Khinh Ca xin tên, nàng thật sự lười động não nên thuận miệng nói ra cái tên Nhất Lâu. Vì thế Nhất Lâu ra đời. Ý tứ là, đã làm thì phải đứng đầu.
Song song với cuộc gặp, Nhất Lâu sẽ có buổi đấu giá, cho nên có rất nhiều việc phải chuẩn bị.
…
“Tiểu tước gia, phía dưới đều là Lưu Khách độc hành xếp hàng. Hiện tại Long Ẩn Quân đã chiêu mộ bảy nghìn người, còn thiếu ba nghìn người.” Đứng trên tòa tháp trong thành, Mặc Dương cùng Mộ Khinh Ca đứng nhìn đội ngũ kéo dài bên ngoài.
Mộ Khinh Ca khoanh tay đứng trước cửa sổ, im lặng đánh giá.
Một lát sau, nàng chậm rãi mở miệng: “Việc chiêu mộ không thể nóng vội. Ta chỉ muốn tinh binh, mà không phải đám ô hợp. Cho nên ngươi nhất định phải nghiêm khắc cửa ải phẩm đức, thà thiếu không ẩu.”
“Vâng, Tiểu tước gia.” Mặc Dương trầm giọng nói.
Tầm mắt Mộ Khinh Ca chậm rãi chuyển sang hắn: “Có chuyện muốn nói với ta?”
Mặc Dương mím môi, lấy hết can đảm nói: “Thuộc hạ muốn đi theo cạnh Tiểu tước gia.”
“Ngươi định bỏ việc Long Nha Vệ?” Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi.
Thần sắc Mặc Dương tối sầm lại: “Việc Long Nha Vệ, có thể cho người khác phụ trách. Mặc Dương chỉ muốn đi theo bên cạnh chủ tử, mặc cho ngài sai phái.”
“Ngươi ở lại đây, cũng là mặc cho sai phái.” Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhưng mà…”
“Mặc Dương, ta biết ngươi nghĩ gì.” Mặc Dương còn muốn nói tiếp, lại bị Mộ Khinh Ca cắt ngang. Nàng nhàn nhạt nói: “Lần này đúng là ta thua thê thảm, xém chút mất mạng. Nhưng ta cũng không để đối phương khá hơn. Ngươi muốn đi theo ta, định làm Nguyên Nguyên thứ hai sao? Chính vì ngươi có suy nghĩ này, ta mới không mang ngươi theo. Các ngươi không phải là bia chắn của ta, sứ mệnh của các ngươi không phải vì ta mà chết.”
“…” Trong lòng Mặc Dương lên men khó chịu. Hắn muốn nói gì đó, từng chữ nghiền ngẫm từng học ở thư viện Tử Dương bây giờ lại không có chút tác dụng nào.
Mộ Khinh Ca lại nói: “Hoàn thành tốt chuyện ta giao chính là trung thành với ta. Sau này có rất nhiều cơ hội cùng ta chinh chiến tứ phương.”
“Vâng, Tiểu tước gia.” Mặc Dương hít một hơi thật sâu, rốt cuộc từ bỏ ý định.
Hắn thối lui đến một bên. Mà lúc này tầm mắt Mộ Khinh Ca lại chú ý đến một đám người tới từ xa.
Nàng nheo mắt nhìn, cong môi nở nụ cười: “Người nên tới, rốt cuộc tới.”
…
Khi Lạc Tinh Thành lọt vào tầm mắt Mộ Viễn, chấn động chứa trong đáy mắt hắn khó mà che giấu.
Ai có thể nghĩ đến, một ứng cử viên tới từ Lâm Xuyên có thể ở trong vòng hai năm ngắn ngủi thành lập một tòa thành khổng lồ dưới tình huống các thế lực Trung Cổ Giới đấu đá tranh giành?
Không có đủ quyết đoán, chắc chắn cả hắn cũng không dám, không thể!
Hắn không ngờ tới, Mộ Thần và Mộ Bằng mang theo một nửa tài nguyên Mộ gia vòng đi vòng lại, cuối cùng thần phục tại đây.
Không chỉ Mộ Viễn bị chấn động bởi khí thế Lạc Tinh Thành, ngay cả nhóm người Mộ gia đi theo hắn cũng đều chấn động tại chỗ.
“Thiếu chủ, đối thủ của ngài quả không đơn giản!”
Sau lưng Mộ Viễn là một nam tử tuấn tú anh đĩnh, mi tâm tỏa ra sắc thái kiên nghị.
Một người hầu đi theo đang nói nhỏ bên tai hắn.
Hắn chính là Mộ Phong!
Là thiếu chủ Mộ gia kiên cường nghị lực, thiên phú tầm thường theo lời của Mộ Thần.
Hiện giờ tu vi hắn chỉ mới ở Hôi cảnh tầng sáu, cách Mộ Khinh Ca một khoảng rất xa.
Lúc này đây, Mộ gia tổng cộng tới mười người, đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong gia tộc.
“Mộ Viễn ca, đây chính là thành trì của Thiếu chủ. Không chỉ vậy, Thiếu chủ còn có một đoàn đội Lưu khách Thiên cấp, cũng do một tay ngài bồi dưỡng ra. Thiếu chủ còn là một Luyện khí sư, là con cháu khác họ Tang gia. Hiện giờ Thánh khí oanh động toàn bộ Trung Cổ Giới cũng do ngài chế tạo. Ta nói cho huynh biết, Thiếu chủ vào Tang gia học tập còn chưa đến nửa năm.” Mộ Thần nói với Mộ Viễn.
Hắn không biết Mộ Khinh Ca bắt đầu học thuật luyện khí từ khi còn ở Lâm Xuyên.
Nhưng không ảnh hưởng việc hắn vì Mộ Khinh Ca mà tạo thế trước mặt Mộ Viễn.
Mộ Viễn thở dài, nói với Mộ Thần: “Xem ra cuộc gặp mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa mũi nhọn.”
Mộ Thần mở miệng: “Mộ đại ca, kỳ thật, nghĩ đi nghĩ lại đây sao không phải là kết quả tốt nhất sao? Ta đã gặp người từ Thần Ma đại lục kia, nói không khoa trương, nếu để Tiểu Phong đối mặt, chắc chắn không thắng nổi một chiêu. Một khi đã vậy, cần gì phải hao tổn công sức, tiêu hoang tài nguyên?”
Ánh mắt Mộ Viễn lóe lóe, nói với Mộ Thần: “Chờ gặp xong vị Khinh Ca thiếu chủ được ngươi khen không dứt miệng đã.”
Hắn vừa dứt lời, có một đội nhân mã tới từ phương hướng Lạc Tinh Thành.
Người tới là người của Mộ Thần.
Bọn họ nói với Mộ Thần và Mộ Viễn: “Thiếu chủ cho mời chư vị tề tụ tại phủ Thành chủ, cũng đã an bài tiệc đón gió tẩy trần.”
Mộ Viễn nhìn về phía Mộ Thần: “Vị Khinh Ca thiếu chủ này đúng là có mấy phần thông minh. Không phái người của mình tới đón, mà phái người của ngươi đi.”
“Mộ đại ca, cái gì mà người của ta chứ. Hiện giờ chúng ta đều là người của Thiếu chủ.” Mộ Thần cười nói.
Đoàn người chậm rãi đi theo đội ngũ nghênh đón vào Lạc Tinh Thành.
Đến gần càng có thể cảm nhận được Lạc Tinh Thành tráng lệ và khổng lồ.
Đoàn người Mộ Viễn có thể nói là chấn động dọc đường cho tới cửa phủ Thành chủ.
Cửa phủ cao hơn mười trượng chậm rãi mở ra, Tuyết Gia và Huyễn Nhã chia làm hai bên hơi cúi mình với đoàn người Mộ Viễn.
“Hai vị này chính là hầu nô Khổ Hải và sa mạc Du Hồn?” Mộ Viễn nhìn hai nàng, thấp giọng hỏi.
Mộ Thần đứng bên cạnh hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Quả nhiên đều là mỹ nhân tuyệt sắc.” Mộ Viễn nói một câu không đầu không đuôi.
Mộ Thần hiểu hàm nghĩa trong lời hắn, chỉ thấp giọng nói: “Nhưng theo ta được biết, Thiếu chủ chưa từng chạm qua các nàng, cũng chưa cho quá nhiều sủng ái vào hai nàng.”
Lời này khiến ánh mắt Mộ Viễn trầm xuống.
Một nam tử trẻ tuổi có thể chống cự sắc đẹp dụ hoặc, vậy đủ thuyết minh có chỗ hơn người.
Bọn họ đi theo hai tỳ nữ Tuyết Gia vào phủ, đi tới đại điện.
Quả nhiên hai bên đại điện đều đã bày biện điểm tâm món ăn tinh xảo cùng rượu. Mà phía trên bậc thang cao cao tượng trưng cho địa vị Thành chủ, là Mộ Khinh Ca một thân hồng y đang khoanh tay đứng, dáng người thẳng tắp nhìn bọn họ.
Dung mạo nàng như nhật nguyệt sao trời, lộng lẫy tỏa sáng, đẹp đến bất phân nam nữ.
Cố tình mi tâm trầm ổn khí phách không hề có chút nữ tính nào, không ai có thể nghĩ đến phương diện nàng là nữ tử.
“Thiếu chủ, Mộ Thần không nhục sứ mệnh, đã mang theo gia chủ và thiếu chủ Mộ gia, cùng với các vị trưởng lão tiến vào Lạc Tinh Thành làm khách.” Mộ Thần đứng trước mặt Mộ Khinh Ca, cúi đầu hành lễ.
Mộ Khinh Ca gật đầu, nói với hắn: “Ngươi và Mộ Bằng đều vất vả rồi.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Mộ Viễn. Tầm mắt cuối cùng dừng trên người Mộ Phong. Nàng nhìn Mộ Phong, Mộ Phong cũng đang nhìn nàng.
“Hắn đúng là lóa mắt, đứng trước mặt hắn, sẽ khiến người ta có cảm giác tự biết xấu hổ.” Mộ Phong cưỡng ép mình không được dời mắt dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Khinh Ca, thầm nghĩ.
Mà Mộ Khinh Ca cũng rất coi trọng với sự kiên nghị ở Mộ Phong.
Nàng thu hồi tầm mắt, nói: “Chư vị đường xa mà đến, dọc đường vất vả. Món ngon rượu tốt đã chuẩn bị xong, mời nhập tòa.”
Ngay từ đầu, toàn bộ tiết tấu đều bị Mộ Khinh Ca khống chế, điều này làm cho Mộ Viễn có chút thấp thỏm.
Hắn ám chỉ người mình, mọi người đều an tĩnh ngồi xuống.
Mộ Khinh Ca ngồi lại ghế chủ vị. Đồng thời tiếp khách còn có mấy người Mai Tử Trọng, Ngân Trần, Mặc Dương.
Mộ Khinh Ca giơ chén rượu lên, nói với Mộ Viễn: “Mộ gia chủ, ngài là gia chủ Mộ gia, ta cũng là gia chủ Mộ gia, nên không lấy lễ trưởng bối đối đãi. Chén rượu này là đón gió chư vị. Mời!” Nói xong, nàng ngửa đầu uống cạn.
“Khách khí.” Mộ Viễn cũng không chậm nhịp, cùng với mọi người bưng chén rượu lên uống.
Rượu quá ba tuần, Mộ Khinh Ca chỉ hàn huyên chút chuyện phiếm.
Dáng vẻ của nàng trái lại khiến người Mộ gia đều không sờ thấu dự tính của nàng.
Đột nhiên, Mộ Khinh Ca thả đũa xuống.
Động tác rất nhỏ khiến đại điện im bặt.
“Rượu đủ cơm no, cũng nên nói chuyện chính sự.” Mộ Khinh Ca chậm rãi nói.
Tới rồi!
Nhóm người Mộ gia đều đang chờ câu nói kế tiếp của Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca đứng dậy từ ghế chủ vị, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra. Đi xuống từng bậc thang, đứng giữa đại điện. Tầm mắt thanh thấu dừng ở Mộ Viễn và Mộ Phong, mở miệng vân đạm phong khinh: “Mời gia chủ và thiếu chủ Mộ gia tới đây một chuyến, chủ yếu là có một vấn đề muốn hỏi.”
Mộ Viễn và Mộ Phong đồng thời đứng lên. Hai người họ vừa động, nhóm người Mộ gia cũng đứng lên theo, trầm mặc nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca vẫn bình tĩnh như thường, phảng phất không thấy họ cảnh giác, chậm rãi nói: “Vấn đề này rất đơn giản, chỉ là lựa chọn mà thôi. Mộ gia chủ, ta muốn hỏi ngài…” Mộ Khinh Ca nhìn thẳng vào Mộ Viễn: “Ngài lựa chọn thần phục, hay là diệt vong?”
Lời vừa nói ra, nhóm người Mộ Viễn lập tức rút soạt binh khí.