Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 609: Ngươi Đẹp Mà Độc Ác (1)
“Mẹ ơi! Ta lớn lên trông khó coi như vậy sao? Lại nhìn đến mức nôn ra luôn!” Kiều Sở trừng mắt nhìn mấy thiếu niên rời khỏi nhóm chạy đi nôn, lần đầu tiên có ý nghi ngờ mạnh mẽ với dung mạo của bản thân.
Phi Yên không nói gì, nhìn thoáng qua Kiều Sở, có lòng tốt vỗ vai hắn, nói: “Ta nghĩ huynh không có sức hấp dẫn vậy đâu, họ thấy buồn nôn chắc là do cái kia…”
Nói xong, ngón tay của Phi Yên chỉ chỉ, Kiều Sở nhìn theo, chỉ nhìn thấy một vùng màu đỏ ấn tượng đập vào tầm mắt, trên mặt đất trống rỗng ở trước cửa chính, một thi thể bị cắt ngang eo đang ngã xuống mặt đất tràn đầy vết máu, dưới thi thể rơi ra đủ loại nội tạng, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm.
Kiều Sở nhìn mà mắt choáng váng, vừa mới đến đã để họ nhìn thấy cảnh đẫm máu như vậy?
Đến khi Kiều Sở ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Long Kỳ đang đứng bên cạnh thi thể, lại nhìn đến phía trước…
Kiều Sở ngây ngẩn cả người.
Một cô gái tuyệt sắc khuynh thành đang lạnh lùng đứng ở nơi đó, áo trắng toàn thân dính máu tươi nổi bật lên, vô cùng bắt mắt, nhưng khiến Kiều Sở khiếp sợ không phải là dung mạo khuynh thành kia, mà là đôi mắt quen thuộc đó.
Lạnh lùng mà xa cách!
“Ta… ta… ta… mắt của ta… có phải là… bị hoa… hoa rồi không…” Kiều Sở nói cũng nói lắp.
“Ta lại… nhìn thấy một người đẹp… có ánh mắt… giống hệt với… ánh mắt của Tiểu Tà Tử…”
Nhất định là hắn hoa mắt rồi!
Tuy Quân Vô Tà lớn lên trông thanh tú, nhưng không có vẻ khuynh thành, đổi trang phục nữ, cùng lắm là người đẹp thanh tú, hoàn toàn không hơn tuyệt sắc được.
Nhưng rõ ràng không hề tưởng tượng ra dung mạo, nhưng vì sao… Đôi mắt kia lại khiến hắn cảm thấy rất giống nhau?
Kiều Sở ngẩn ngơ không dứt, vẻ mặt của Hoa Dao, Phi Yên và Dung Nhã cũng lộ ra vẻ kinh ngạc khó có thể tin.
Khi họ đang nghi ngờ có phải họ đoán sai không, lại thình lình phát hiện một cái đuôi lông xù màu đen đảo qua ngoài cổ tay áo của Quân Vô Tà.
Nhìn lướt qua trong lúc nhất thời lại khiến bốn người hít lấy một ngụm khí lạnh!
Đó tuyệt đối là cái đuôi của Tiểu Hắc Miêu!
“Đó thực sự là… Tiểu Tà Tử?” Đầu lưỡi của Kiều Sở thắt lại.
“Ta cảm thấy chắc là vậy rồi…” Vẻ mặt của Phi Yên hơi hoảng hốt.
“Thật sự… khiến người ta bất ngờ.” Dung Nhã cố gắng duy trì nét mặt bình tĩnh, nhưng khóe miệng hơi run rẩy lại để lộ sự sợ hãi của nàng.
Phản ứng của Hoa Dao bình tĩnh nhất, nhưng đôi mắt lại hơi mở lớn, cho thấy hắn cũng không khác gì ba người kia.
“Từ từ! Để ta bình tĩnh một chút!” Kiều Sở nhìn chằm chằm Quân Vô Tà hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy mặt ửng hồng lên, trên mặt có cảm giác nóng rực, hắn vội vàng quay đầu qua đây, ôm ngực mình rồi thấp giọng nói: “Quá kích thích rồi! Tiểu Tà Tử có gương mặt như vậy, quả thực… Thiếu chút nữa ta bị lừa rồi!”
Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành nhưng vẫn bị che giấu dưới tấm mặt nạ thanh tú, sớm đã quen với bộ dáng sau khi dịch dung của Quân Vô Tà, nhưng nhìn thấy gương mặt thật của nàng, quả nhiên là sự kích thích quá lớn!
“Đó là Tiểu Tà Tử, là tiểu yêu nghiệt phát rồ kia! Ta phải bình tĩnh! Đó không phải là nữ tử bình thường!” Kiều Sở cố gắng giảm nhiệt cho trái tim của mình.
Kết quả là gần như nhất kiến chung tình (*), nhưng phát hiện đối phương là Quân Vô Tà ngay cả mình cũng sợ, chân tướng này có thể không khiến người ta vui vẻ được đâu.
Chưa kịp cảm nhận vẻ tươi đẹp của nhất kiến chung tình, Kiều Sở đã cảm thấy mình thất tình hoàn toàn rồi…
Mẹ khỉ, ai có thể chống lại được tiểu quái vật kia chứ!
***
(*) Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!