Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 610: Ngươi Đẹp Mà Độc Ác (2)
Để nàng biết, mình thiếu chút nữa đã có ý nghĩ nhìn trộm, nàng tuyệt đối sẽ ép mình chết không toàn thây!
“Có thể bình thường chút không?” Hoa Dao không nói gì, nhìn lướt qua phản ứng mạnh mẽ của Kiều Sở.
Kiều Sở hít sâu mấy lần liên tiếp rồi mới xoay người lại, kết quả vừa quay người lại, hắn phát hiện Quân Vô Tà đúng lúc nhìn về phía họ.
Kiều Sở cảm thấy chân mình hơi nhũn ra.
Ánh mắt của người đẹp có lực sát thương thật lớn!
Nhóm Kiều Sở hoàn toàn không hề phát hiện không khí trong học viện Phong Hoa kỳ lạ thế nào, bốn người họ hoàn toàn bị “khuôn mặt” của Quân Vô Tà dọa sợ rồi!
Ngược lại, sau khi Nam Cung Húc đã trải qua sự sợ hãi luân phiên, thật vất vả mới phục hồi tinh thần lại, chú ý tới nhóm Kiều Sở, nhớ tới họ cũng là người xuất hiện trong rừng Linh Vũ hôm đó, lúc này mới bước lên nói với bốn người: “Các ngươi lại đây.”
Nhóm Kiều Sở sờ sờ mũi, đi theo hắn qua đó.
Nam Cung Húc dẫn họ đến trước mặt Quân Vô Tà, cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, nói: “Quân tiểu thư, mấy vị này cũng là đệ tử có mặt trong ngày hôm đó, nếu cô còn muốn hỏi gì, xin cứ hỏi.”
Bốn người nhóm Kiều Sở đứng thẳng tắp như vậy trước mặt Quân Vô Tà.
Khoảng cách gần như vậy, Kiều Sở cảm thấy mình hơi choáng.
Đôi mắt quạnh quẽ nửa híp của Quân Vô Tà nhẹ nhàng lướt qua trên người nhóm Kiều Sở.
Kiều Sở cảm thấy chân càng nhũn.
“Long Kỳ.” Quân Vô Tà bỗng nhiên nói.
“Có thuộc hạ.”
“Mang bốn người họ đi, ta phải từ từ hỏi thăm.”
Nam Cung Húc dẫn nhóm Kiều Sở qua đây, vốn muốn làm không khí dịu đi, dù sao cái chết của Ninh Hinh thật sự làm cho người ta quá kinh sợ rồi, kết quả lại không nghĩ đến, Quân Vô Tà thật sự muốn bắt bốn đệ tử này để tiến hành hỏi cung.
Lời nói ra như bát nước đổ đi, Nam Cung Húc đều không gom lại được.
Ông ta hận không thể đánh cho mình một bạt tai, vốn dĩ chuyện có thể đã xong, nhưng ông ta lại làm điều dư thừa, ai mà biết Quân Vô Tà có thể làm ra chuyện gì nữa hay không?
Long Kỳ gật đầu, sau đó hắn lại nhìn về phía Doãn Ngôn đang quỳ bên chân Phạm Khải, mở miệng hỏi Quân Vô Tà: “Đại tiểu thư, xử lý người này thế nào?”
Doãn Ngôn bị chỉ đích danh, cả người run lên mạnh mẽ, đã tận mắt nhìn thấy hình ảnh Thụy Lân quân trừng phạt Ninh Hinh, hắn sớm đã bị dọa vỡ mật. Bây giờ bị Long Kỳ chỉ ra như vậy, lại doạ hắn trực tiếp sùi bọt mép rồi hôn mê luôn, té trên mặt đất mà co rút liên tục.
Quân Vô Tà trầm tĩnh nhìn lướt qua Doãn Ngôn, lên tiếng nói: “Cũng mang đi.”
Long Kỳ không nói hai lời, dễ dàng xách Doãn Ngôn lên giống như xách một con gà con vậy.
Quân Vô Tà không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi trước, sau đó Long Kỳ kéo Doãn Ngôn hôn mê theo sát, mà nhóm Kiều Sở lập tức theo sau.
Chỉ để lại già trẻ của học viện Phong Hoa đã hoảng sợ quá mức.
Nhóm Quân Vô Tà ra đến cửa chính của học viện Phong Hoa, cưỡi lên con ngựa cao to tuyệt trần mà đi. Lúc này, Thụy Lân quân chặn kín ở cửa mới rời đi theo sát.
Mây đen ngưng tụ phía trên học viện Phong Hoa chậm rãi tản đi, một viên đá khổng lồ áp bức trong lòng các đệ tử mới rơi xuống đất.
“Giải tán đi.” Phạm Khải thở dài thật mạnh, mọi chuyện của hôm nay đã khiến thể xác và tinh thần của ông đã mệt mỏi rồi.
Lúc này, các đệ tử tụ tập ở xung quanh cửa vẫn còn hoảng hồn, chưa bình tĩnh lại để tản ra, chỉ sợ đêm nay không ít người phải trải qua ác mộng.
Kết cục của Doãn Ngôn so với Ninh Hinh, có lẽ trước đây các đệ tử của học viện Phong Hoa bị trục xuất mới là may mắn nhất.
Thụy Lân quân rời khỏi học viện Phong Hoa nhưng vẫn chưa đi xa, mà tới một cánh rừng, dựng trại đóng quân tạm thời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!