Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu - Phần 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu


Phần 32


Giữa những tiếng đ.ạn bắn rền vang, cả những âm thanh chửi bới la hét cùng tiếng xe Jeep ùn ùn đuổi theo, Phong cứ nắm tay tôi chạy mãi, chạy mãi.
Chúng tôi len lỏi chui rúc qua từng tòa nhà đổ nát, vấp phải đá ngã cũng không dám dừng lại xem vết thương, lại lồm cồm bò dậy chạy tiếp, chạy tới mức chân mất sạch cảm giác, từ mắt mũi đến mồm miệng đều ngập ngụa đầy cát, có những lúc còn cảm thấy như không thể thở nổi, nhưng chẳng biết sức lực từ đâu mà cả hai vẫn cứ thế chạy.
Cứ như vậy cho tới khi tiếng s.ú.ng nhỏ dần rồi biến mất, tôi vẫn muốn chạy theo bản năng, nhưng Phong lại đột ngột kéo tôi lại, lôi tôi vào một góc tối vắng người, thở hổn hển nói:
“Minh Châu, được rồi. Bọn chúng không đuổi theo nữa rồi”.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, rồi lại quay đầu dáo dác quan sát xung quanh, khi xác nhận đúng là không còn âm thanh đì đùng của s.ú.ng đạn nữa, tinh thần tôi như một thanh sắt thép đã buộc phải chịu sức nặng quá giới hạn, suy sụp ngồi bệt xuống, co rúm lại run lẩy bẩy:
“Anh… em sợ… Em rất sợ”. Cổ họng tôi khàn đặc vị cát, hốc mắt cũng cay xè: “Phong, em muốn về nhà”.
Anh cũng ngồi xuống, ôm chặt lấy tôi: “Minh Châu, không sao rồi, tất cả đã ổn rồi”. Dứt lời, anh lại hôn lên tóc tôi, không phải một nụ hôn mà là rất nhiều nụ hôn như mưa rơi xuống: “Ngày mai chúng ta về Việt Nam, không ở đây nữa, về Việt Nam được không?”.
Tôi khóc như mưa như gió, rúc vào lòng anh: “Vâng. Em không muốn ở đây nữa, ở đây đáng sợ lắm. Bất cứ người sống nào gặp phải cũng đều đáng sợ. Em muốn được về nhà”.
“Ừ. Tôi hứa với em, tôi sẽ đưa em về nhà”. Bàn tay thô ráp của anh vuốt ve má tôi: “Đừng khóc nữa, giữ sức, biết không?”.
Tôi gật gật, thực sự cũng muốn ngừng khóc, nhưng có lẽ áp lực chịu đựng suốt hai ngày nay khiến tinh thần tôi không được ổn lắm. Phải chạy trốn khỏi tên lửa, phải bò qua xá.c người, phải chạy suốt một đêm, ngồi cả ngày trực chờ dưới nắng, lại vừa bị đám phiến quân đuổi g.iết,… nói không sợ là giả, nói bình tĩnh cũng là giả.
Nhưng cũng may lúc này vẫn còn Phong bên tôi, tôi khóc xong, lại lần mò sờ khắp người anh xem có bị thương không. Anh kéo tôi ra, nhìn tôi, lắc đầu nói: “Tôi không bị thương”.
“Anh đói lắm rồi phải không? Khát nước nữa”. Ổn định lại rồi tôi mới chợt nhớ ra cả ngày anh phải chịu đói chịu khát, ban nãy vẫn còn sức chạy như vậy chắc hẳn Phong cũng phải có nghị lực vô cùng phi thường. Tôi xót anh nên cuống hết cả lên: “Để em đi tìm nước cho anh”.
“Em cứ ngồi ở đây đi”. Anh ấn vai tôi lại: “Tôi đi tìm nước rồi quay lại”.
Tôi nhìn quanh nơi này mới phát hiện ra đây là một nhà dân, sau cuộc tàn phá của tên lửa hôm qua thì căn nhà đã tan hoang hết, có lẽ sẽ chẳng tìm được gì nhưng tạm thời trú ẩn ở đây có lẽ sẽ an toàn.
Tôi biết mình không thể ngăn cản anh nên gật đầu: “Anh cẩn thận đấy”.
“Tôi biết rồi”.
Phong tạm thời để tôi ngồi ở một góc bằng phẳng, sau đó mới đứng dậy đi xung quanh để tìm đồ ăn và nước uống. Lần này có lẽ đã quen nên tôi không còn sốt ruột như đêm qua, chỉ lẳng lặng ngồi đợi, lát sau Phong quay lại, hình như tìm được nước nên gương mặt bẩn thỉu m.áu và cát của anh đã được gột sạch, trên da còn lấm tấm ánh nước.
Tôi cũng vui mừng như đ.iên: “Có nước hả anh?”.
“Nước lã, nhưng có thể uống tạm được”. Anh rảo bước đi lại gần, dìu tôi đứng dậy: “Tôi tìm được một căn hầm. Ở dưới đó chưa bị tàn phá, chắc vẫn còn dùng được, chúng ta đi xuống thử xem”.
“Vâng”.
Hình như chủ nhân của ngôi nhà này đã kịp chạy trốn nên trên đường xuống hầm, chúng tôi không bắt gặp xá.c người nào cả. Phong dẫn tôi đi một vòng qua những đống bê tông đổ nát, đến khi gặp một tấm thảm trải sàn lớn dính đầy bụi xi măng, anh mới dừng lại, lật ra mới thấy bên dưới có một nắp hầm.
Tôi tròn mắt hỏi anh: “Chủ nhà giấu kỹ thế, sao anh vẫn tìm được nắp hầm thế?”.
Anh gõ gõ tay xuống sàn, âm thanh rỗng lập tức vọng đến bên tai: “Em nghe thấy không? Ban nãy tôi đi qua chỗ này, thấy âm thanh khác với những nơi khác nên dừng lại kiểm tra”.
“À…”. Con người Phong thông minh có thừa, tôi nghĩ đã quen rồi, nhưng lần nào cũng vẫn thấy khâm phục. Tôi gật gù, lại cùng anh kéo nắp hầm ra rồi đi xuống. Không gian ở bên trong không rộng lắm, khoảng gần 40 mét vuông, có một số đồ đạc vật dụng, có cả giường, cả một cửa sổ hướng ra biển.
Ngôi nhà này xây bên cạnh bờ biển, có một phần móng bên dưới bám chặt vào vách đá, chủ nhà đã xây nó thành một hầm ngầm dưới sàn để có thể ngắm biển. Chúng tôi nhìn quanh một vòng, thấy an ổn mới dám lén lút thở phào: “May quá, không có người”.
Anh kéo tay tôi ngồi xuống giường, sau đó đi tìm nước uống cho tôi. Cũng may dưới này có đầy đủ tiện nghi cả, từ phòng tắm, phòng vệ sinh, đến cả nước lọc. Chạy cả ngày trời rất khát, tôi vừa cầm lấy chai nước đã tu luôn nửa chai, xong xuôi lại đưa cho anh:
“Anh uống đi”.
Anh nhận lấy chai nước, chần chừ nhìn tôi, thấy tôi dùng ánh mắt kiên quyết cũng đành phải cầm lên uống nốt nửa chai còn lại.
Được uống nước thì cơ thể cũng như vực dậy được chút sức lực, tinh thần tốt lên, tôi mới nói: “Đêm nay chúng ta ở lại đây hả anh?”.
Phong gật đầu: “Ừ, chạy trốn cả ngày trời mệt rồi, em cần phải nghỉ ngơi. Vả lại cũng không biết tình hình tiếp theo sẽ thế nào, tìm được chỗ trú ẩn tốt thì nên ở lại”.
“Vâng. Anh còn sức không? Đi tắm rửa trước đi đã. Tắm xong, em xử lý vết thương cho anh”.
Trong hầm vẫn có cửa sổ, dù hướng ra biển nhưng chúng tôi cũng không dám mạo hiểm bật đèn điện gì, chỉ có thể nương theo chút ánh sáng bên ngoài để nhìn nhau. Nhưng thân thể Phong thế nào, hôm nay bị thương ra sao, tôi đã chứng kiến hết, tôi không muốn anh cố chịu đựng trong thời tiết nóng nực thế này rồi nhiễm trùng nặng hơn nên dù biết anh mệt vẫn giục anh đi tắm.
Khi bên trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng nước chảy thì tôi cũng loạng choạng ngồi dậy đi tìm đồ dùng y tế và thức ăn. Lục lọi một hồi cuối cùng cũng thấy có một hộp nhựa hình chữ thập đựng bông băng, cách đó không xa còn có một tủ lạnh mini.
Sau hai ngày bị ngắt điện, thực phẩm tươi trong tủ lạnh đã bị hỏng gần hết, nhưng thực phẩm khô thì vẫn dùng được. Tôi lôi tất cả ra ngoài sắp xếp, sau đó còn moi được từ chiếc túi bên cạnh 4, 5 gói mì tôm và một bếp ga dùng để đi dã ngoại.
Tìm được tất cả những thứ này, biết chúng tôi sẽ không phải nhịn đói nhịn khát qua đêm ở đây tôi mới thở hắt ra một tiếng. Lúc này Phong cũng từ phòng tắm đi ra, thấy tôi ngồi bệt dưới sàn mới hỏi: “Em làm gì thế?”.
Tôi giơ mấy gói mì lên, cười toe toét: “Em tìm thấy mì, có cả bếp ga. Chúng ta có thể nấu mì ăn”.
Anh nhìn nhìn gói mì trên tay tôi vài giây rồi gật đầu: “Đi tắm đi, tôi nấu cho em ăn”.
“Không cần đâu. Anh cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi. Em đi tắm xong, xử lý vết thương cho anh rồi em nấu”. Tôi đứng dậy, rảo bước đi lại gần anh: “Em không bị thương, em khỏe hơn anh, bây giờ anh phải nghe lời em”.
Trông bộ dạng tôi giương nanh múa vuốt như vậy, rút cuộc Phong cũng đành bất lực chiều theo ý tôi. Anh gật đầu, bảo tôi vào đi tắm, tôi còn sợ anh sẽ lén tôi nấu mì nên vừa kỳ cọ vừa nói vọng ra: “Anh đừng có động vào mì, để em nấu”.
Giọng của anh mang theo ý cười: “Biết rồi. Em tắm đi”.
Lúc tôi đi ra nhà Phong đã tìm thấy một chiếc đài Radio nhỏ, đang vặn núm xoay để dò kênh. Tay tôi thoăn thoắt lau tóc, mắt tròn mắt dẹt hỏi: “Radio hả anh?”.
“Ừ, tôi thử dò kênh xem tình hình bên ngoài thế nào. Nhưng chắc là mạng lưới thông tin ở thành phố vẫn chưa hồi phục được”.
Tôi gật đầu: “Anh ngồi ra gần cửa sổ đi, em xem vết thương cho”.
Phong không muốn tranh cãi, hoặc không còn sức tranh cãi nên đành im lặng để tôi kiểm tra vết thương. Đúng như tôi đoán, cả một ngày trời anh phơi nắng trên cát, các vết thương đã nhiễm trùng ửng đỏ cả lên, một bên mặt sưng vù, trước ngực thì thâm tím thành từng mảng, trông dữ tợn vô cùng.
Tôi xót anh nên cố gắng làm thật nhẹ nhàng: “Có đau không anh?”.
“Lúc mới bị thì đau, giờ không đau nữa”.
Tôi biết anh nói dối nhưng không vạch trần, chỉ chu miệng thổi phù phù vết thương cho anh. Ban đầu Phong trầm mặc không nói, nhưng tôi cứ lặp lại hành động đó mãi, rút cuộc anh đành thở dài, kéo đầu tôi áp vào lồng ngực trần của mình: “Minh Châu, em đã chạy suốt đêm à?”.
Gò má tôi kề sát da thịt mát rượi của anh, cảm nhận từng tiếng tim đập chân thật và mạnh mẽ của anh, đáy lòng đau đớn cũng bỗng chốc dịu xuống. Tôi khẽ nói: “Vâng, em đi tìm anh”.
“Đồ ngốc”. Anh nhỏ giọng mắng tôi: “Không phải tôi nói em chạy về hướng đông sao?”.
“Em biết anh sẽ nói dối em, anh sẽ thất hứa”. Tay tôi nắm chặt lấy cổ tay anh, ngón tay cọ cọ vào da anh: “Anh đã nhường cơ hội được sống cho em như thế, làm sao có thể dẫn đám phiến quân đi theo hướng Đông được chứ. Chắc chắn anh sẽ đi về hướng tây, cho nên em cũng chạy hướng Tây. Có những lúc chạy mãi không thấy, tưởng sẽ không tìm được anh nữa, nhưng chắc là số em còn may”. Tôi lặng lẽ thở dài một hơi: “May mà em còn gặp lại được anh”.
Trái tim kề bên tai tôi bất giác loạn nhịp, đây là lần đầu tiên sau hai năm ở bên cạnh nhau, tôi có thể nghe được âm thanh không theo quy luật từ tim anh. Phong lại cúi xuống, hôn lên tóc tôi: “Em trốn sau cồn cát cả một ngày à?”.
“Vâng. Em nhìn thấy anh bị bọn chúng lôi xuống khỏi xe, nhìn thấy anh bị trói, bị phiến quân đánh”. Nói tới đây, tôi lại sợ anh đau lòng thay mình nên nhổm đầu dậy, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi: “Anh thấy em giỏi không? Nhìn thấy tất cả nhưng không chạy ra cứu. Em chỉ ở đó đợi, chờ đến khi bọn phiến quân đi ăn mới đến cứu anh. Anh thấy em thông minh không? Anh khen em đi”.
Phong nhìn tôi sâu nặng, nhìn thật lâu, thật lâu, dường như anh muốn làm điều gì đó nhưng lại phải kịch liệt kìm nén: “Ừ, Minh Châu giỏi lắm”. Anh lại ôm tôi, không dám hôn tôi, chỉ dám đặt môi mình lên trán tôi: “Em thông minh nên tôi mới sống được đến bây giờ”.
Tôi bĩu môi, biết rõ anh chỉ khen cho có lệ nhưng vẫn bảo: “Em đuổi theo anh để vẽ chỉ tay cho anh đấy”. Tôi lấy ra từ trong túi một chiếc bút bi đỏ, lại sờ thấy có thứ gì đó cứng rắn lạnh lẽo bên trong, rút ra mới thấy đó là viên kim cương xanh mua ở chỗ đấu giá.
Tôi cứ nghĩ Phong đã cầm nó, hoặc trên đường chạy trốn đã rơi ở đâu mất rồi, không ngờ giờ nó lại ở trong túi tôi. Tôi tròn xoe mắt hỏi anh: “Sao… sao viên kim cương… lại ở đây?”.
Anh cười: “Trước lúc phiến quân đến, tôi đã bỏ vào túi em. Kim cương là của em, quyền định đoạt là của em. Tôi mang đi làm gì?”.
Tuy anh chỉ nói đơn giản như vậy, nhưng có lẽ bởi vì đi theo anh đã lâu nên tôi vẫn hiểu được, Phong cố ý chừa lại thứ giá trị nhất cho tôi, để trong lúc nguy cấp, tôi có thể dùng nó để kéo dài mạng mình.
Anh suy nghĩ cho tôi từng li từng tý, từ những thứ nhỏ nhặt đến cả những điều lớn lao, không tiếc hy sinh mạng mình vì tôi. Một người đàn ông tốt như vậy sao tôi từ bỏ được chứ? Sao tôi có thể rời mặc kệ sống c.hế.t của anh được? Không, tôi không thể ngừng yêu anh nổi…
Tôi xúc động không thể nghĩ được nhiều, theo bản năng rướn người lên muốn hôn anh, nhưng Phong lại ngay lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác. Anh hắng giọng một tiếng, mặt mày bình thản kéo tôi ngồi sang một bên giường: “Đói rồi phải không? Tôi đi nấu mì”.
Lần đầu tiên bị từ chối khiến tôi ngượng ngùng, lòng cũng cảm thấy hụt hẫng mất mát không sao diễn tả được. Tôi hiểu vì sao anh từ chối tôi, cũng không miễn cưỡng, cũng đứng dậy: “Em nấu cho. Anh ngồi đi”.
“Minh Châu”.
“Đã nói là em nấu mà”. Tôi bắt đầu gắt gỏng.
Phong cũng không nói nữa, chỉ im lặng nhìn tôi nấu mì, sau đó im lặng cùng tôi ăn. Xong xuôi, cả hai cũng đã thấm mệt nên chia nhau mỗi người một góc giường, an ổn chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày trời trải qua đủ chuyện, lại phải dùng đến 200% sức lực nên tôi gần như đã kiệt quệ, đặt lưng xuống giường thì ngay lập tức thiếp đi. Tôi ngủ rất say, không mơ mộng điều gì, chỉ là đến gần sáng bỗng dưng lại có cảm giác bàn chân buồn buồn, mở mắt ra mới thấy Phong đang loay hoay bôi thuốc vào chân tôi.
Lúc này ánh bình minh trên mặt biển đã ló rạng, đem chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ ở đầu giường, chiếu vào khắp căn hầm ngầm tối tăm. Có lẽ đêm qua anh đã để ý đến chân tôi, nhưng vì tôi giả vờ giỏi, mà trời cũng quá tối, anh không thể nhìn thấy nên lúc trời sáng mới lặng lẽ kiểm tra bàn chân tôi. Phát hiện da trên đó đã phồng rộp, anh lại nhẹ nhàng bôi thuốc lên đó.
Tôi đã quen với việc được anh săn sóc rồi, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần được người đàn ông ấy đối xử như vậy, tôi lại yếu đuối đến mức muốn rơi nước măt. Sợ mình khóc thì anh sẽ đau lòng nên tôi đành nhắm chặt mắt lại, giả vờ như mình vẫn ngủ, nhưng cảm giác ấm áp mềm mại từ dưới lòng bàn chân kia vẫn vô cùng chân thực, tôi không thể phủ nhận được. Rút cuộc một lát sau mới khó khăn lên tiếng:
“Anh, đủ rồi”. Giọng tôi run run: “Em hết đau rồi”.
Phong hơi giật mình ngước lên: “Tôi làm em tỉnh giấc à?”.
“Không phải. Trời sáng nên em tỉnh”.
Anh đặt chân tôi về chỗ cũ, kéo chăn lên cao để không chạm vào thuốc vừa bôi: “Ngủ thêm đi, vẫn còn sớm, chúng ta chưa đi được”.
“Anh cũng tranh thủ ngủ đi, mấy ngày nay mệt lắm rồi”.
“Ừ”.
Anh đi rửa tay xong mới quay về giường, nằm xuống bên cạnh tôi. Cả hai chúng tôi đều trầm mặc không nói, nhưng không khí không hề giống như mỗi lần trước đây, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều nặng nề mệt mỏi.
Cuối cùng, tôi là người đầu hàng trước, tôi vẫn xoay người sang, mở miệng hỏi anh: “Về đến Việt Nam, việc đầu tiên anh làm sẽ là gì?”.
“Mua một gói bảo hiểm”. Anh nói đùa: “Lúc trước cứ nghĩ mình còn trẻ, còn sức khỏe, không cần lo lắng quá nhiều đến tương lai. Nhưng mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện mới thấy việc sống – ch.ết chỉ cách nhau một gang tay, có thể bây giờ sống, nhưng chớp mắt cái đã có thể biến thành thi th.ể lạnh ngắt. Mua cho mình một gói bảo hiểm là tốt nhất”.
Nói tới đây, anh lại quay sang hỏi tôi: “Em thì sao?”.
“Em không biết nữa, lúc trước không có dự định gì cho tương lai, nhưng giờ lại phát hiện ra mình có quá nhiều dự định chưa thực hiện được. Em muốn sống để quay về nhà, làm được tất cả những điều em muốn”.
Anh trầm ngâm một lúc mới đáp lời tôi: “Kết hôn xong, sống một cuộc đời ấm êm hạnh phúc, như thế là đủ rồi”.
Trái tim tôi như bị một mũi tên bén nhọn xuyên thẳng qua, rất đau đớn, rất tuyệt vọng. Tôi biết đây chính là lý do Phong không gần gũi tôi, anh đã hứa sẽ không động vào tôi, bởi vì tôi sắp kết hôn với người khác, chúng tôi ở đây có thể nằm bên nhau như thế này, nhưng về Việt Nam thì không. Cả tôi và anh sẽ vĩnh viễn là anh em, không thể nào cưỡng lại được số phận.
Tôi cười nhạt: “Anh thì sao? Sau khi em kết hôn, anh cũng sẽ lấy chị ấy chứ?”.
“Chị ấy?”. Anh nhướng mày: “Em nói Vân à?”.
“Vâng”.
“Sao lại hỏi như vậy?”.
“Tình cảm thanh mai trúc mã đẹp mà”. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cố bình tĩnh nói ra một câu: “Anh với chị ấy cũng đẹp đôi lắm. Anh đừng suy nghĩ chuyện thân phận hay môn đăng hộ đối gì cả, trong giới tài phiệt cũng có nhiều người dám chống lại cả gia đình để lấy người mình yêu, chẳng cần phải tương xứng. Bây giờ anh cứng cáp rồi, lại đã là một trong những lãnh đạo của tập đoàn, không ai cản được anh đâu. Mà nếu có ngăn cản thì cũng yên tâm đi, em sẽ đứng về phía anh, em ủng hộ anh”.
Nghe xong câu này, tia sáng trong mắt anh bất chợt biến đổi. Ở đó có một đốm lửa giống như đêm qua, lại mãnh liệt nhiều hơn đêm qua, cũng tựa như một cơn sóng ngầm cuồn cuộn dưới biển sâu sắp trồi lên mặt nước, hung hăng cuốn trôi đi tất cả.
Phong đưa tay lên, vuốt mấy lọn tóc dài của tôi, đem dắt vào mang tai: “Minh Châu, nếu có một ngày tôi dám chống lại cả thế giới, em vẫn ủng hộ tôi chứ?”.
“Chắc chắn”. Tôi cười: “Em sẽ luôn như vậy”.
“Vì sao?”.
Tôi cụp mi mắt, rút cuộc vẫn không dám thốt ra bốn từ: Vì em yêu anh. Vì tôi yêu Phong nên chỉ cần anh muốn gì, làm gì, tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ anh vô điều kiện, miễn là anh hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc.
Rút cuộc, tôi chỉ nhặt chiếc bút bi để ở bên gối lên, nắm lấy tay anh rồi bắt đầu vẽ một đường. Đúng là đường chỉ tay của anh rất ngắn, tôi dùng bút bi đỏ nối dài thêm, trông có hơi tức cười: “Vì có một người dù luôn miệng bảo em hãy cút thật xa người ấy, nhưng lại luôn âm thầm quan sát em, bắt sâu xanh cho em chơi, bóp vai khi em bị đau. Sau này lớn lên còn dạy em kinh doanh, từng bước dìu dắt em trưởng thành, sẵn sàng che chở cho em, luôn xuất hiện em khi em cần. Anh ấy không tiếc hy sinh mạng mình để em được sống, rõ ràng đã hứa với em sẽ tìm em ở hướng Đông nhưng rút cuộc anh ấy lại thất hứa, một mình dẫn theo phiến quân chạy về hướng Tây. Anh ấy tốt với em như thế, em ủng hộ anh ấy thì cũng có phải điều gì lớn lao lắm đâu. Em nợ anh ấy không trả được, đừng nói là ủng hộ, mạng của em giao cho anh ấy cũng được”.
Phong nhìn chằm chằm đường chỉ tay mình, không nhìn tôi, tròng mắt như đỏ lên, mà tôi khi nói ra những lời ấy cũng cảm thấy đau lòng gần c.hế.t, nước mắt vốn kìm nén nãy giờ cũng không nhịn được thêm, lặng lẽ rơi không một tiếng động.
Một lát sau đó, bỗng dưng có một bàn tay lau đi nước mắt cho tôi, anh nói: “Tôi không cần mạng của em. Minh Châu, nếu em cảm thấy nợ tôi, vậy thì sau khi về nước phải sống thật vui vẻ”.
“Vâng”. Tôi gật gật: “Em sẽ sống thật vui vẻ. Anh cũng thế nhé. Chúng ta sống sót rời khỏi đây, về sau đều sống vui vẻ”.
“Ừ”.
“Hứa với em đi”. Tôi giơ một ngón út lên: “Ngoắc tay làm giao ước”.
Lần này Phong không mắng tôi trẻ con nữa, anh cũng giơ ngón tay lên, ngoắc vào ngón tay tôi: “Tôi hứa với em. Chúng ta đều sống sót rời khỏi đây, về sau sẽ sống thật vui vẻ”.
Về sau sẽ vĩnh viễn làm anh em, anh đứng trên đỉnh cao của Kim Cương, tôi làm chủ Thiên An, lặng lẽ ở sau lưng anh, ủng hộ anh, hỗ trợ anh, nhìn anh sống thật vui vẻ.
Lúc rút tay về, tôi mới nói đùa: “Anh, sau khi về nước, em cũng học theo anh, mua một gói bảo hiểm”.
Anh cũng cười: “Hy vọng gói bảo hiểm đó không bao giờ phải mở thừa kế”
Nghĩa là hy vọng tôi không bao giờ xảy ra tai nạn gì ngoài ý muốn, không có ai phải thừa kế quyền lợi bảo hiểm của tôi. Nhưng lúc này tôi mới chợt nhớ ra một chuyện nên bảo:
“Thế thì em cũng như anh. Hy vọng gói bảo hiểm của anh không phải mở thừa kế”.
Phong lặng lẽ xoay người sang nhìn tôi: “Minh Châu, thật ra tôi đã mua một gói bảo hiểm rồi”.
“Dạ?”.
“Từ lúc trước, có nhân viên bảo hiểm đến mời, nghe họ tư vấn rất hay nên tôi mua”. Ngừng lại vài giây, anh lại bổ sung thêm: “Cũng có ghi người thừa kế rồi”.
Tôi hơi bất ngờ nên buột miệng hỏi: “Là ai ạ?”.
Anh mím môi trầm mặc một lát, tôi thì cứ nghĩ Phong không muốn nói ra người ấy là chị Vân. Anh không còn mẹ, quan hệ với bố cũng không tốt, những người trong gia đình tôi cũng giàu có cả, gói bảo hiểm kia anh không cần thiết phải để cho họ. Chỉ duy có chị Vân là có khả năng ấy mà thôi.
Nhưng anh lại nói: “Đỗ Phạm Minh Châu”.
Một câu nói như sỏi đá dội vào tai tôi, tôi tưởng mình nghe nhầm nên há hốc miệng nhìn anh, lòng có chút không tin được. Còn Phong thì chỉ cười: “Khi nhân viên bảo tôi điền tên người thừa kế vào, tôi không nghĩ nhiều, viết xuống tên em. Khi đó, nhân viên bảo hiểm còn khen tên em đẹp”.
“Phong…”. Tôi biết phần tên người thừa kế quan trọng như vậy chắc chắn sẽ không thể nào điền bừa, mà là phải là một người rất có vị trí trong tim anh.
Tôi xúc động muốn nhào vào lòng anh, nước mắt vừa khô, giờ lại chực rơi xuống: “Anh… còn ngốc hơn cả em”.
“Ừ, có lẽ vậy”. Anh cười.
“Có thể ôm em một lần được không?”. Tôi sợ anh từ chối, lại vội vàng nói thêm: “Không phải như anh em, ôm giống như trước đây. Một lần thôi”.
Có lẽ, Phong cũng hiểu được cảm xúc trong lòng tôi hiện tại, anh đắn đo một lúc rồi cũng chiều theo ý tôi, dang tay ôm lấy tôi vào lòng. Sau đó đôi môi từ từ hạ xuống, hôn lên trán tôi, rồi dời xuống mũi tôi, cằm tôi, cuối cùng mới đặt lên môi tôi.
Anh chỉ hôn như chuồn chuồn đạp nước rồi nhanh chóng buông ra, chỉ có tôi không thể kiềm chế nổi, ôm chặt lấy cổ anh, gục đầu vào trán anh: “Ban nãy em đã nói thiếu”.
“Thiếu chuyện gì?”.
“Em ủng hộ anh, còn vì em yêu anh”. Tôi khóc: “Phong, em rất yêu anh. Rất rất yêu anh”.
Có một tiếng hít thở thật sâu của người đàn ông bên cạnh, có tiếng tim đập của anh vững vàng mãnh liệt vang lên bên tai tôi. Hơi thở của anh thanh mát nhẹ nhàng, lại như nóng hổi, càng làm lòng tôi rực cháy. Tôi đau lòng cứ lặng lẽ rơi nước mắt mãi, đến khi bỗng dưng bàn tay kia ghì chặt tay tôi, môi anh mạnh mẽ hôn xuống lần nữa, lần này không chỉ chạm nhẹ mà là đ.iên cuồng tàn sát môi tôi, tôi mới giật mình hốt hoảng.
Giữa bể tình hỗn loạn, giữa muộn dặm trầm luân, tôi nghe giọng anh thô đục, hổn hển đứt quãng: “Minh Châu…”.
“Ừm…”. Tôi bị anh hôn đến đầu óc ngờ nghệch, cảm giác mất đi rồi lại có được khiến tôi thỏa mãn như bay lên tận mây xanh.
“Có lẽ, tôi lại thất hứa với em rồi”.
Tôi biết, ý anh muốn nói đến lời hứa anh sẽ không động vào tôi. Nhưng tôi không cần lời hứa ấy, mà giây phút này cũng chẳng muốn nghĩ gì cả, tôi chỉ muốn người đàn ông của tôi, muốn ở một nơi cách xa Việt Nam thế này lại trở về lòng bàn tay anh, làm người phụ nữ của riêng anh.
Tôi cắn vào lưỡi anh, run rẩy nói: “Anh biết không, em đã mong chờ việc thất hứa này từ lâu rồi”.
Bàn tay đang men theo bụng tôi đột ngột luồn vào bên trong, đặt ở nơi mềm mại giữa hai chân tôi. Anh nhìn tôi thâm tình như biển: “Không chỉ một lần”.
***
Lời tác giả: Mai là thứ 7 rồi, tớ lại xin phép nghỉ xả hơi nhé chị em.

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN