Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập - Chương 111
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập


Chương 111


Edit: YuTuyTien

Nói đến cũng khéo, bên trái Lăng Sơ Nam là Phó Tiện Chi, bên phải là Lý Dịch, kế đó là Sở Du, phía sau là đoàn phim âm nhạc, tiếp theo bên trái chính là Diệp Sở Phong.

Lúc Diệp Sở Phong đi ngang qua người Lăng Sơ Nam còn cố ý liếc nhìn Lăng Sơ Nam và Phó Tiện Chi một cái. Trí nhớ của hắn không tính là quá tốt, nhưng hiển nhiên, mặc dù chỉ mới gặp qua một lần, ấn tượng của hắn đới với bọn họ lại rất sâu.

Nếu không phải tình huống không thích hợp, có lẽ Diệp Sở Phong sẽ lựa chọn đấm một cái lên mặt Phó Tiện Chi. Có điều nghĩ đến đây là lễ trao giải, lát nữa bản thân hắn sẽ trở thành người hào quang sáng rực. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về phía hai người liền tràn đầy khinh thường.

Nhìn thấy nam chính đi ngang qua người ký chủ nhà mình, 098 lòng dạ hẹp hòi liền nhịn không được.

“Ký chủ, hắn nhìn ngài như vậy ngài không tức giận sao?”

“098, ta đã nói với ngươi rồi, ta rất rộng lượng, hơn nữa cứ động đến là nổi giận, không lẽ ta là người hẹp hòi đến vậy à?”

Lăng Sơ Nam chậm rãi nói.

“Đúng rồi, lát nữa khi lễ trao giải kết thúc, ngươi đem quyền hạn mấy quyển tiểu thuyết ta đã đăng ký ở Phong Vân Văn Hóa mở ra.”

098 không hề trả lời vấn đề bản thân không hề keo kiệt của Lăng Sơ Nam. Nếu như nó có mắt, nhất định nó sẽ nhìn về phía trước. Ký chủ rõ ràng muốn đuổi cùng giết tuyệt nam chính mà. Có điều dù nghĩ như vậy, 098 vẫn nhanh chóng trả lời.

“Vâng, ký chủ.”

Sau khi lời dạo đầu qua đi, MC mặc bộ tây trang màu đen điểm thêm cà vạt đot tươi vô cùng nhiệt tình nói.

“Lần này, những tác phẩm đề cử giải thưởng Kim Lâm gồm có: <Đăng Tiên>, <Nhà dương cầm cô độc>, <Thanh Xuân Rực Rỡ>,……. <Đi qua giông bão>.”

Theo những cái tên MC nhắc đến, trên màn hình liền xuất hiện những cảnh phim kinh điển cũng từng bộ. Cảnh phim của <Đăng Tiên> là một thiếu nữ bạch y tung bay, toàn nhân nhiễm máu tươi, tay cầm kiếm, mắt nhìn về phía trước, bốn phía đều là tứ chi rời rạc. Trên đỉnh đầu nàng có một con tiên hạc xoay quanh, ánh hoàng hôn hóa thành một tầng màu sắc ấm áp bao quanh nàng. Dưới cảnh tượng như thế, gần như tất cả mọi người đều có một thắc mắc: Nàng ta đang nhìn cái gì? Vấn đề này xoay quanh trong đầu bọn họ thật lâu.

Tổng cộng có 30 bộ phim tham dự giải thưởng. Có điều sau khi cảnh phim đại diện cho <Đăng Tiên> xuất hiện, tầm mắt của mọi người không còn chú ý đến những bộ phim khác nữa.

Gần như tất cả mọi người đều khe khẽ thảo luận.

“Tại sao tôi vẫn chưa xem qua bộ phim này? Do vẫn chưa công chiếu à?”

“Ngay cả <Đăng Tiên> mà anh cũng không biết? Hiện tại bộ tiểu thuyết đó vẫn còn nóng đến rối tinh rối mù kìa. Có điều nghe nói tác giả có bề ngoài vô cùng xấu xí, cho nên rất nhiều fans đều biến thành anti. Cũng không biết người trẻ tuổi bây giờ nghĩ cái gì nữa, đọc sách thì đọc sách đi, cần gì phải biết mặt? Tôi cảm thấy <Đăng Tiên> rất hay, đợi lễ trao giải hôm nay kết thúc, tôi sẽ đi bao một rạp. Tôi cần sự riêng tư.” 

Một người chế tác tuổi không nhỏ lên tiếng.

“Cảnh quay xem qua cũng khá tốt, cũng không biết nội dung thế nào.”

“Đạo diễn Sở du chính là đạo diễn xuất sắc nhất của giải Kim Lâm năm trước. Có cậu ấy tham gia chất lượng đương nhiên đảm bảo. Tôi nghĩ giải đạo diễn xuất sắc nhất lần này cũng là của cậu ấy rồi.”

“Có vẻ lần này chính là một con hắc mã, tôi nghĩ chúng ta nên xem thử.”

“? Chủ đề này cũng rất mới mẻ, nghe nói tác giả là một người chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đúng là thiếu niên anh tài mà, chúng ta đều đã già rồi.”

“Tôi cảm thấy không tốt lắm, so với <Đăng Tiên> vẫn còn kém xa.

Một người phòng viên là fans não tàn của <Đăng Tiên> đột nhiên lên tiếng.

“Tên nhóc nhà cậu thì biết cái gì? Tôi thấy người thắng lớn nhất đêm nay chính là một trong hai người họ. Cá nhân tôi cho rằng, dựa theo độ tả thực thì đang chiếm thế thượng phong.”

Sau khi nhìn thấy cảnh phim đại diện của <Đăng Tiên>, trong lòng Diệp Sở Phong liền bắt đầu có chút chột dạ. Hắn lựa chọn cảnh phim đại diện là lúc nam chính giương cung bắn đại điêu, hòa với thảo nguyên mênh mông, rất có cảm giác dũng cảm. Nhưng so với hình ảnh của <Đăng Tiên>, dường như vẫn còn thiếu điểm nội hàm. Thính lực của hắn không tệ, đều nghe được thảo luận của mọi người vào tai. Sau khi nghe thấy mọi người khen ngợi, trong lòng hắn không khỏi có thêm một phần đắc ý, vừa nhắc đến hắn liền cảm thấy thả lỏng không ít.

Tỷ lệ phòng vé đã quyết định mọi thứ, hôm nay công chiếu lúc 8 giờ, phòng bán vé của đã vượt qua 5 ngàn vạn điểm tín dụng. Theo như hắn biết, <Đăng Tiên> chỉ mới đạt đến 2 ngàn vạn điểm tín dụng, so với hắn vẫn còn kém xa.

Sau khi liệt kê danh sách tham dự, tiếp theo chính là tuyên bố danh sách đoạt giải. Lúc này tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, vẻ mặt vừa mong chờ vừa kích động.

“Tôi xin phép tuyên bố giải thưởng đầu tiên, giải phim điện ảnh xuất sắc nhất, bộ phim đoạt giải chính là —“

Giọng nói của MC được kéo dài ra, khiến mọi người đều có chút hồi hộp. Lăng Sơ Nam quay đầu nhìn về phía Phó Tiện Chi, không ngờ lại nhìn thấy được vẻ khẩn trương của y.

“Anh hồi hộp cái gì?”

Phó Tiện Chi rất tự nhiên trả lời.

“Đây là tác phẩm đầu tiên của bảo bối, anh đương nhiên phải hồi hộp rồi.”

Đối mặt với hai người chỗ nào cũng tú ân tú ái này, 098 với tư cách là người chứng kiến gần nhất, yên lặng bị nhét một đống cẩu lương.

“<Đăng Tiên>! Xin chúc mừng!”

Âm thanh của MC trở nên cao vút, vang vọng khắp nơi.

Lập tức tiếng vỗ tay như sấm vang lên, không ít tiếng hò reo chúc mừng.

Là người đại diện phát biểu cho bộ phim, Lý Dịch đứng lên, dường như hắn có chút ngây ngốc, bị Sở Du đẩy một cái mới hồi hồn lại. Lúc bước lên trung tâm sân khấu còn bị vướng bậc thang cuối cùng, có chút lảo đảo bổ nhào về phía sân khấu, sau đó được nam MC nhanh chóng đỡ lấy.

“Xem ra tổng chế tác của chúng ta có chút kích động.”

Nữ MC mặc chiếc váy dài xinh đẹp mỉm cười nói, mọi người phía dưới đều phát ra một trận cười vang thiện ý.

Lý Dịch đỏ mặt đứng ở trung tâm sân khấu, cũng cùng cười với mọi người. Mãi cho đến khi nhận chiếc cúp, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra cần phải nói lời cảm ơn, lắp bắp nói một tràng lời mở đầu sau đó liên tục cảm ơn, liền hoảng hoảng hốt hốt quay về khán đài. Lúc đi ngang qua Sở Du, hắn liền đạp lên chân anh ta một cái, sau đó đem chiếc cúp trong tay đưa qua.

Lúc Sở Du bị ý Dịch dùng chân đạp một cái, vẻ mặt có chút vặn vẹo, có điều liền quay về gương mặt tươi cười, giơ chiếc cúp trong tay hướng truyền thông xung quanh cười cười.

“Phốc.” Lăng Sơ Nam cười ra tiếng.

Lý Dịch đang ngồi bên cạnh cậu, nghe thấy tiếng cười liền quay qua trừng một cái, sau đó nhìn về phía Sở Du.

“Tôi chỉ quá hồi hộp thôi, nếu cậu đứng ở trên đó, nhất định sẽ không tốt hơn tôi bao nhiêu đâu.”

Sở Du đem cúp quơ quơ trước mặt Lý Dịch, chen vào nói.

“Nếu tôi đi lên nhận giải, nói không chừng sẽ trực tiếp ngã trên sân khấu đó.”

Kể từ khi xác định hợp tác, quan hệ của Sở Du và Lý Dịch liền trở thành bộ dạng như hiện tại. Hai người chỉ cần vừa thấy nhau liền ồn ào túi bụi, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ có thù oán gì đó, nhưng thật ra người quen đều nhìn ra được tình cảm của hai người rất tốt.

Lúc này, Lăng Sơ Nam liền cảm nhận được một ánh mắt truyền đến từ bên trái, cậu vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt không rõ của Diệp Sở Phong.

Ngay khi MC tuyên bố bộ phim đoạt giải, người đang xem phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng cũng bùng nổ.

[Bí ẩn! Nhất định là có điều bí ẩn gì đó! Tỷ lệ phòng vé hôm nay của <Đăng Tiên> không đến hai ngàn vạn làm sao có thể nhận giải phim điện ảnh xuất sắc nhất được? Nên đoạt giải phải là chứ!]

[Người hôm nay đã xem hai bộ điện ảnh công chiếu tỏ vẻ, <Đăng Tiên> danh xứng với thực, chỉ bằng vào hiệu ứng đã ném xa trăm con phố, càng đừng nói đến cốt truyện. Nguyên mẫu của còn may ra, có điều trong phim đã sửa đến nỗi má nhìn không ra. Chỉ dùng một từ để hình dung: Rác!]

[Lầu trên xin hãy thảo luận một cách văn minh, có điều rác thì tôi xin công nhận, lãng phí một tấm vé xem phim của tôi.]

[Tôi chưa từng đọc tiểu thuyết của cả hai bộ, có điều cả hai tôi đều đã xem phim. Nếu nói một câu công đạo thì một bên cốt truyện không có nội hàm, lung tung dựa vào giá trị nhan sắc để dựng. Một bên không chỉ không thể bắt bẻ cốt truyện, nội dung cũng là tích cực hướng về phía trước, kỹ thuật diễn của diễn viên hoàn toàn cũng rất đỉnh. Tôi có dự cảm, hôm nay có lẽ <Đăng Tiên> sẽ thành công mỹ mãn.]

….

Phim điện ảnh xuất sắc nhất có thể nói là một giải thưởng ẩn chứa tài nguyên tối cao của giải thưởng Kim Lâm, đặc biệt là đối với phim điện ảnh đang công chiếu. Nhận được giải thưởng này, hoàn toàn không chỉ phòng bán vé nhận được chỗ tốt, nó còn đại biểu cho vinh dự của đoàn phim.

Diệp Sở Phong đã đi lên phía trước, trong lòng vô cùng tự tin người nhận được giải thưởng chính là hắn. Thậm chí ngay cả lời phát biểu cũng đã được hắn soạn sẵn trong đầu. Không ngờ rằng, vốn dĩ đoàn phim của hắn và cả hắn đều không nhận được giải thưởng nào.

Không chỉ như thế, bảy tám giải thưởng kế tiếp, ngoại trừ giải nam chính xuất sắc nhất bị vị soái ca ngồi phía sau lúc đầu chào hỏi Lăng Sơ Nam đoạt mất, cùng với hai giải thưởng không quá quan trọng được đoàn phim khác nhận ra, thì tất cả giải thưởng còn lại đều bị đoàn phim <Đăng Tiên> thu vào túi.

“Người đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất chính là — tổng đạo diễn của <Đăng Tiên>, Sở Du!”

Nghe thấy tin tức này, gần như tất cả mọi người đều có cảm giác quả nhiên là như thế. Dưới ánh đèn chiếu xuống, Sở Du không nhanh không chậm chỉnh sửa cổ áo, phong độ nhẹ nhàng bước lên sân khấu nhận giải.

Lăng Sơ Nam chú ý, lúc Sở Du phát biểu cảm nghĩ, Diệp Sở Phong liền chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm lên sân khấu, giống như Sở Du chính là kẻ thù của hắn không bằng.

“Bảo bối, từ khi ngồi xuống đến bây giờ, em đã nhìn hắn năm lần.”

Giọng nói vô cùng đáng thương của Phó Tiện Chi truyền đến từ bên cạnh.

“Anh không đẹp bằng hắn sao?”

Lăng Sơ Nam dở khóc dở cười.

“Đương nhiên anh đẹp nhất rồi.”

“Vậy tại sao em lại nhìn hắn chứ?”

“Bởi vì em nhận ra hắn cũng rất đẹp.”

“…..”

098: “Ha ha ha ha!”

Nó biết ngay ghen với ký chủ sẽ không ăn được quả ngọt gì mà.

Đúng vào lúc này, Sở Du đã bước xuống sân khấu, hai chân nhẹ nhàng cũng chứng minh tâm trạng của anh ta rất tốt.

Lúc đi ngang qua Lăng Sơ Nam, anh ta còn lộ ra một nụ cười thần bí với cậu.

“Vậy là bây giờ chúng ta chỉ còn hai giải thưởng vẫn chưa công bố.”

Nam MC kích động nói.

“Đêm nay <Đăng Tiên> đã là người chiến thắng đậm nhất, vậy thì giải thương kế tiếp liệu có vào tay <Đăng Tiên> lần nữa hay không? Tôi xin công bố giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất, người đoạt giải chính là—“

Gần như những biên kịch có liên quan đến giải thưởng này đều nâng một nửa bên mông lên, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm Diệp Sở Phong, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.

Thấy đã đủ k1ch thích, cuối cùng MC cũng lớn tiếng tuyên bố: “Tác giả gốc của <Đăng Tiên>, đồng thời cũng là biên kịch, Mục Lâm Kha! Xin chúc mừng!”

Lăng Sơ Nam đứng lên, lúc này những người đang xem phát sóng trực tiếp đều điên rồi.

[Là ai đã nói tác giả là một tên mập mạp? Là ai??? Đây rõ ràng là nói sai sự thật! Một thiếu niên xinh đẹp đến như thế lại bị nói thành loạn thất bát tao.]

[Tôi cho rằng người có thể viết ra <Đăng Tiên> nhất định cũng là một ông chú ít nhất đã hơn trăm tuổi rồi, đứa nhỏ này nhìn qua hình như còn chưa thành niên nữa.]

[Không thể trông mặt mà bắt hình dong, tuổi nhỏ thì sao lại không thể viết ra được bộ truyện tốt chứ? Hơn nữa trước khi dùng acc Tiêu Tiêu Vũ Hiết, đại thần Mộ Lâm cũng đã viết tiểu thuyết rất nhiều năm rồi còn gì.]

[Chỉ bằng giá trị nhan sắc này thôi đã đủ để tôi đi xem <Đăng Tiên> năm lần rồi!]

[Thật là nông cạn, ai cũng đòi phải nhìn thấy mặt thật, đẹp thì có ích gì? Người giống tôi đều là những người đọc sách lớn lên! Bây giờ đã qua 20 năm, tôi nghĩ tôi nên yêu đương rồi!]

[Khoan đã, không lẽ mọi người không phát hiện ra không khí xung quanh đại thần và đại soái ca siêu cấp đẹp bên cạnh rất ngọt ngào sao? Lúc đại thần đứng lên hai người còn kéo tay nhau. Mặc dù rất nhanh đã buông ra, nhưng lấy mắt nhìn có kinh nghiệm độc thân 50 xem phim của tôi, tôi đã nhìn thấy bọn họ nhìn nhau mỉm cười. Tôi ăn chén cẩu lương này trước, mọi người cứ tự nhiên.]

Đối với việc nhận giải thưởng, Lăng Sơ Nam không còn xa lạ nữa. Nhận lấy cúp xong, Lăng Sơ Nam bắt đầu phát biểu cảm nghĩ sau khi đoạt giải của mình.

“Đối với việc nhận được giải thưởng này, tôi rất vinh hạnh. Tôi nghĩ mọi người đối với bộ dáng trước kia của tôi đều tò mò, đúng vậy, trước đây tôi quả thật rất béo, nhưng sao hiện tại lại biến thành như bây giờ? Rất đơn giản, tôi giảm cân.”

Câu nói này khiến cho mọi người phía dưới đều cười ha ha, sôi nổi vỗ tay chúc mừng.

“Hiện tại tôi muốn cảm ơn biên tập của tôi, cùng với mọi người trong đoàn phim, là mọi người cùng nhau cố gắng mới có thể khiến 3 hoàn thành tốt trong thời gian ngắn như vậy.”

Nói đến đây Lăng Sơ Nam chân thành cúi người cảm ơn phía đoàn phim của mình, sau đó nhìn về phía Phó Tiện Chi.

“Cuối cùng tôi muốn cảm ơn người yêu của tôi, là người vẫn luôn làm bạn với tôi, cho dù tôi có bộ dáng như thế nào vẫn không rời bỏ tôi. Cảm ơn anh!”

Lúc trở về chỗ ngồi, nghênh đón Lăng Sơ Nam là một cái ôm thật chặt, ánh đèn chiếu về phía hai người, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.

Khóe mắt của cậu dừng ở phía nam chính, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, tinh thần dường như có chút hoảng hốt.

Nghĩ đến việc vừa nãy nam chính nghe thấy tên người đoạt giải thưởng sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo, đáy mắt Lăng Sơ Nam không khỏi tăng thêm một tia hứng thú.

“Ký chủ, nam chính nghe thấy tên của ngài, sau đó nhìn thấy ngài liền có bộ mặt khiếp sợ như vậy.” 098 đúng lúc báo cáo.

Chưa từng có ai nghi ngờ độ công bằng của giải thưởng Kim Lâm, từ lúc nó ra đời đã bắt đầu đại diện cho quyền uy tối cao của giới điện ảnh. Cho nên việc <Đăng Tiên> có thể đoạt được nhiều giải thưởng như vậy chỉ có thể chứng minh <Đăng Tiên> thực sự có thực lực.

Nhưng vốn dĩ Diệp Sở Phong không phải người của thế giới này, cuộc sống của hắn bắt đầu ở một xã hội vô cùng phức tạp, là một thế giới có giới giải trí với nhiều quan hệ rắc rối, việc này dẫn đến hắn không quá hiểu biết về quy tắc của thế giới này. Vỗn dĩ khi hắn nhìn thấy danh sách đề cử đã cảm thấy có nội tình, nhưng mỗi lần đến lúc trao giải, trên màn hình liền xuất hiện một đoạn ngắn trong phim, hắn liền biết rằng bản thân đã đã thua hoàn toàn, thua bởi một người mà hắn không thèm để mắt đến, sau này lại đem cậu trở thành đối thủ của mình.

“Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 90%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng.”

Thắng lợi đang ở ngay trước mắt!

Cuối cùng chính là giải thưởng sáng tạo nhất, lần nào trao giải Kim Lâm cũng đem giải thưởng này làm giải thưởng an ủi, giống như tác phẩm trước đó đều nhận được khen ngợi nhưng lúc trao giải lại không có phần, lần này cũng không ngoại lệ.

“Đạt được giải thưởng chính là —! Xin chúc mừng!” Giọng nói của MC vang vọng khắp trời.

Là người đầu tư kiêm biên kịch, Diệp Sở Phong được đoàn phim đề cử làm người đại diện nhận giải, nhưng đến khi mời lên sân khấu hắn vẫn không nhúc nhúc, cuối cùng đạo diễn là người bước lên.

Lúc tan cuộc, đoàn phim <Đăng Tiên> nhận được rất nhiều lời chúc, vô số phòng viên chen nhau chạy lên.

Dưới sự bảo vệ của Phó Tiện Chi, Lăng Sơ Nam an toàn thoát khỏi đám người.

Lúc hai người chuẩn bị bước lên xe huyền phù, đột nhiên bị người khác gọi lại.

“Khoan đã!”

Diệp Sở Phong đừng phía sau hai người, giọng nói vừa rồi chính là từ phía hắn.

Lăng Sơ Nam quay đầu lại.

“Có chuyện gì?”

“Tôi muốn nói chuyện với cậu, một mình.” Diệp Sở Phong nói.

Lăng Sơ Nam nhìn nhìn Phó Tiện Chi, Phó Tiện Chi hôn hôn lên khóe môi cậu một cái, sau đó không tình nguyện bước lên xe.

Thấy cửa xe đã đóng lại, Diệp Sở Phong mới lên tiếng.

“Cậu đã biết hết rồi nhỉ?”

Lăng Sơ Nam: “Hả?”

Diệp Sở Phong: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết thân phận của cậu rồi.”

– —

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN