098: “Ký chủ, chắc hắn sẽ không phát hiện ra thân phận của ngài đâu nhỉ? Không đúng, trên người hắn không hề có hơi thở của nhiệm vụ giả, hơn nữa hệ thống của nam chính cũng không phát hiện ra sự tồn tại của tui.”
Có điều nhìn vẻ mặt chắc chắn của nam chính, 098 vẫn có chút thấp thỏm.
Lăng Sơ Nam không để ý đến suy nghĩ miên man của 098, cười như không cười nhìn Diệp Sở Phong.
“Vậy anh nói thử xem thân phận của tôi là gì?”
“Cậu giống với tôi, đều là người đến từ nơi khác.” Diệp Sở Phong nói.
“Nơi khác?”
Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì? Tôi nghe không hiểu lắm.”
“Thì là…”
Diệp Sở Phong đang muốn nói rõ ràng, đột nhiên cảm nhận được một cơn đau truyền đến từ trong đầu, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn lập tức mất đi năng lực phát ngôn, phải lui về sau mấy bước dựa vào cây cột mới có thể đứng vững, hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Lúc cơn đau giảm xuống thì Lăng Sơ Nam đã rời đi, sắc mặt Diệp Sở Phong trắng bệch.
“Hệ thống, mày có ý gì?”
“Xin lỗi, ký chủ.”
Giọng nói máy móc của hệ thống vẫn giống như trước đây.
“Việc xuyên không đến là vấn đề cơ mật, không thể tiết lộ. Cơn đau vừa nãy chỉ là mức trừng phạt sơ cấp, mong ký chủ ghi nhớ điều này.”
“Mày!”
Biểu tình của Diệp Sở Phong trở nên vặn vẹo.
“Mày cút ra ngoài cho tao, tao không cần cái hệ thống này.”
“Xin hãy nhớ, nhiệm vụ lần này của ngài là lần bổ cứu cuối cùng, nếu tỷ lệ phòng vé không đạt đến 200 triệu, sẽ xem như là dưỡng thành thất bại.”
Diệp Sở Phong hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
“Thất bại sẽ như thế nào?”
“Năng lượng tiếp viện của hệ thống không đủ sẽ hoàn toàn hư hỏng, đến lúc đó hệ thống sẽ dùng biện pháp rời khỏi khẩn cấp.”
“Rời khỏi khẩn cấp nghĩa là gì?”
“Không đủ quyền hạn, không thể nói.”
Lúc nam chính lùi về sau Lăng Sơ Nam đã lên xe, sau đó kêu Phó Tiện Chi lái xe, hỏi.
“098, tình trạng khi nãy của cơ thể hắn là do hệ thống kia giở trò nhỉ?”
“Đúng vậy ký chủ, mỗi một ký chủ bị buộc định sẽ không thể tiết lộ bí mật của hệ thống, còn có một vài điều kiêng kị liên quan. Một khi đụng đến hệ thống sẽ áp dụng vài hình thức trừng phạt.” 098 thành thật trả lời.
“Vậy à? Nếu ta tiết lộ sự tồn tại của ngươi, ngươi cũng sẽ làm vậy với ta sao?”
Lăng Sơ Nam đột nhiên hỏi.
“Tui…”
098 không hiểu tại sao Lăng Sơ Nam đột nhiên lại đem đề tài này chuyển thành như vầy, nhất thời nó có chút nghẹn họng. Nếu ký chủ khác tiết lộ, nó thật sự sẽ tiến hành trừng phạt, thậm chí trực tiếp mạt sát cũng không có vấn đề gì. Nhưng Lăng Sơ Nam lại không giống vậy, cái gì nó cũng không dám làm a, thậm chí ngay cả uy hiếp nó cũng không dám nói. Lỡ như để phía trên biết thì làm sao bây giờ?
Nó tuyệt đối không phải là một hệ thống nhát gan lại sợ phiền phức đâu! 098 tự biện hộ cho bản thân. Biết người biết ta biết thời thế mới có thể sống lâu được.
“Được rồi, ta chỉ đề ra giả thiết mà thôi.”
Dường như Lăng Sơ Nam cảm giác được hệ thống đang sợ hãi, tốt bụng bỏ qua cho nó.
“Ngươi có thể biết được hệ thống của nam chính giao nhiệm vụ gì cho hắn hay không?”
“Có thể.” 098 phấn chấn hơn.
“Hệ thống đó đã rất yếu ớt rồi, lần trước tui nghe lén thấy nó giao cho nam chính nhiệm vụ bổ sung là tỷ lệ phòng vé đạt đến 200 triệu. Nếu thấy bại, rất có thể nó sẽ cưỡng chế thoát ly khỏi túc thể.”
“Hậu quả là gì?”
“Hầu hết hệ thống rất ít khi thoát khỏi túc thể, đặc biệt là hệ thống suy yếu như vậy. Nó đã không còn năng lượng tìm ký chủ tiếp theo, cho nên nếu thật sự phải cưỡng chế rời khỏi, rất có thể nó sẽ hấp thu toàn bộ năng lượng của nam chính, cứ như vậy, nam chính hoàn toàn có khả năng sẽ hồn phi phách tán.”
098 nói.
“Có điều không sao cả, tui sẽ chú ý hướng đi của nó, đến lúc đó tui sẽ ngăn chặn nó. Ký chủ cứ yên tâm hoàn thành nốt nhiệm vụ là được.”
“098, ngươi thật tri kỷ.”
Lăng Sơ Nam cảm động nói.
“Có điều hệ thống của hắn hình như là hệ thống viết văn nhỉ? Tại sao lại quản rộng như vậy?”
“Có thể là do mục tiêu viết văn không hoàn thành, không đủ điểm để mở khóa các tác phẩm tiếp theo, cho nên mới đề cập đến những lĩnh vực khác, để từ nơi khác đạt được sự cân bằng.”
098 giải thích.
“Có điều chúng ta không giống vậy. Nếu lần đầu tiên ngài không hoàn thành nhiệm vụ, ngoài việc không nhận được điểm năng lượng và trừ một ngàn điểm năng lượng ra, sẽ không phát sinh thêm bất kỳ hình thức trừng phạt nào.”
“Lần đầu tiên trừ một ngàn, lần thứ hai là bao nhiêu?”
Lăng Sơ Nam bắt được lỗ hỏng trong lời nói của 098.
“…Lần thứ hai một vạn, lần thứ ba mười vạn. Khụ khụ… Ký chủ, ngài yên tâm, lấy xác suất thành công của ngài nhất định sẽ không xuất hiện tình huống này đâu.”
Cậu biết ngay sẽ như thế mà, Lăng Sơ Nam không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
098 thấp thỏm một hồi, sợ ký chủ trách mình giấu giếm. Nhưng thấy cậu không hề có ý trách cứ, cuối cùng nó mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau giải thưởng Kim Lâm, <Đăng Tiên> bước vào tầm mắt của mọi người.
Những bình luận của các fans được Lăng Sơ Nam tặng vé mời trong ngày công chiếu ùn ùn kéo đến, trong đó có một giáo sư Ngô ở trường đại học sân khấu điện ảnh thủ đô, sau khi phân tích ra ưu và khuyết điểm, liền lên tiếng.
“Đây sẽ là bộ điện ảnh cận đại lưu vào sử sách với sự biến cách lớn lao, Tiêu Tiêu Vũ Hiết đã kéo một thời đại văn hóa tiến hóa.”
Bài đánh giá này có thể nói là tương đối cao, việc này đã mở ra một cuộc thảo luận quy mô lớn trên Tinh Võng.
[Là ai đã giả danh giáo sư Ngô đánh giá cho <Đăng Tiên>?! Gì mà biến cách? Nói khoa trương quá rồi, không phải chỉ là một quyển tiểu thuyết vô tri do một tác giả nhỏ bé viết thôi sao?]
[Lầu trên chưa xem thì đừng bodysamsung, <Đăng Tiên> tuyệt đối có thể xem là kinh điển. Cho dù là tiểu thuyết hay điện ảnh, thì đều là kinh điển trong kinh điển. Nói thẳng ra, sau này có thể sẽ được ghi vào lịch sử đó.]
[Cá nhân tôi thì thấy <Thiên Long Bát Bộ> và kinh điển hơn. Nếu nói đến ghi vào sử sách, tôi cảm thấy hai cái trên có khả năng hơn nhiều. Mặc dù <Đăng Tiên> rất hay, nhưng cảm giác quá giả, không có cơ sở thực tế.]
[Ha ha, lầu trên làm quảng cáo rất thú vị đó. Đi xem cái mà anh bạn cho là kinh điển làm thành cái dạng gì đi, nếu anh bạn có thể trợn mắt xem đến một nửa thì xem như tôi thua.]
……
Ngày đầu tiên <Đăng Tiên> công chiếu, tỷ lệ phòng vé chưa đạt đến ba ngàn vạn. Ngày hôm sau, tỷ lệ phòng vé vù vù bay lên, lập tức lên đến 200 triệu lẻ 5 ngàn vạn, suất chiếu nào cũng chật kín. Ngoài ra còn có không ít người lên Tinh Võng oán giận giành không được vé.
Mà ngược lại, không những bị ném sạch mặt mũi ở giải thương Kim Lâm, mà ngày đầu tiên công chiếu còn bị fans tiểu thuyết phun tào hoàn toàn thất vọng. Những ngày tiếp theo đó, tỷ lệ phòng vé xuống dốc không phanh.
Sau lần đầu tiên Diệp Sở Phong nói chuyện với Lăng Sơ Nam bị thất bại, hắn càng thêm chắc chắn rằng đối phương cũng là một người xuyên không.
Hắn không có ý định tìm Lăng Sơ Nam nói chuyện lần nữa. Thái độ của đối phương khi đó đã chứng minh cậu không hề có thiện cảm gì với hắn. Huống chi hiện tại bọn họ chính là quan hệ đối thủ cạnh tranh.
Đặc biệt là sau khi ảnh chụp lễ trao giải ở Kim Lâm được tung ra, gia chủ Mục gia dường như có tâm tư muốn đem Lăng Sơ Nam nhận về Mục gia. Nếu như vậy, hắn chỉ vừa mới đững vững gót chân chẳng phải sẽ càng nguy cơ hay sao?
Tuyệt đối không được.
Nhìn người xuất hiện trên màn hình, ánh mắt Diệp Sở Phong hiện lên một tia tàn nhẫn.
Bởi vì được nhiều người ủng hộ, các rạp chiếu phim bắt đầu sôi nổi gia tăng suất chiếu của <Đăng Tiên> ở ngày thứ ba, những bộ điện ảnh khác đều bị giảm bớt. Thấy tỷ lệ phòng vé đang liên tục tăng lên, dưới tình thế như vậy, những bộ phim điện ảnh vốn dĩ dự định công chiếu gần đây đều hoãn lại nhằm tránh mũi nhọn. Mà những bộ đang chiếu chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
“Ký chủ, tỷ lệ phòng vé đã đạt đến 8 tỷ!” 098 không kìm được hưng phấn.
“Bảo bối muốn ăn gì?” Cùng lúc đó, Phó Tiện Chi hỏi.
“Em vừa mới ăn cơm trưa.”
Lăng Sơ Nam liếc nhìn Phó Tiện Chi một cái.
“Không lẽ anh đã làm chuyện gì có lỗi với em à? Hai ngày nay anh có chút khác thường.”
“Không có.” Vẻ mặt Phó Tiện Chi đầy vô tội.
Lăng Sơ Nam nhướng mày, nắm lấy cổ áo của Phó Tiện Chi, nhảy lên người y cắn một ngụm lên môi y, sau đó li3m li3m vết máu trên môi.
“Nói.”
“Cẩn thận kẻo ngã.”
Phó Tiện Chi ôm cậu vào lòng.
“Mấy ngày nay có người liên tục nói xấu em trên Tinh Võng. Có điều bảo bối không cần lo, mấy bài viết đó vừa đăng lên chưa kịp có người xem đã bị anh dùng số liệu khai trừ rồi.”
Khó trách mấy ngày nay lại sóng yên biển lặng như vậy. Lăng Sơ Nam trợn trắng mắt liếc nhìn Phó Tiện Chi.
“Sau này những chuyện như vậy phải nói với em trước.”
“Được.”
Giọng nói của Phó Tiện Chi mang theo ý cười.
“Thuận tiện anh cũng đã đem mấy bộ tiểu thuyết đó tung ra ngoài, bọn người đó điều tra chậm quá.”
“Ừm, làm rất tốt.”
Lăng Sơ Nam xoa xoa đầu người nọ khen ngợi, khích lệ nói.
Sau đó Lăng Sơ Nam liền bị đè lên giường.
Thừa dịp hai người đang thân mật, 098 lại điều tra những tin tức bị nó bỏ lỡ mấy ngày nay trên Tinh Võng. Lúc này nó mới phát hiện vẫn luôn có người công kích Lăng Sơ Nam, hơn nữa phần lớn đều tin tức giả nói về việc <Đăng Tiên> sao chép. Chủ bài viết nói vô cùng rành mạch, nói có sách mách có chứng. Mặc dù những chứng cứ đó 098 cảm thấy giả đến nỗi không thể giả hơn, nhưng quần chúng đều rất mù quáng, miệng đời xói chảy vàng. Nếu thật sự để những tin tức trái sự thật này tung ra, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tỷ lệ phòng vé của <Đăng Tiên>.
Nếu <Đăng Tiên> bị định tội sao chép, đối với Lăng Sơ Nam mà nói sẽ mang tính chất hủy diệt, ngay cả khi vu tội không thành công, cũng sẽ thanh danh vang dội. Mặc kệ là phương diện nào đi nữa, tỷ lệ phòng vé của cũng sẽ tăng lên, từ đó nam chính sẽ đạt được mục đích hoàn thành nhiệm vụ.
Nó đã phạm phải một sai lầm cực lớn. Nếu không có Phó Tiện Chi, rất có thể nam chính sẽ vùng dậy. 098 rất uể oải, ký chủ đã dặn nó phải quan sát nam chính thật kỹ, không ngờ nó lại sơ suất như vậy.
Rất nhanh 098 đã binh tĩnh lại. Nó chân thành nhận lỗi với Lăng Sơ Nam, sau đó nhận lấy phần công việc trước đó của Phó Tiện Chi.
Lăng Sơ Nam chỉ cười không nói.
Có điều 098 lại cứ cảm thấy hình như ký chủ có chút thất vọng, rồi lại tự cảm thấy chỉ là ảo giác của mình.
Trong khoảng thời gian này Diệp Sở Phong vô cùng xui xẻo. Kể từ sau ngày bộ phim công chiếu, tỷ lệ phòng vé xuống dốc không phanh, sau đó không hề nhích lên một tí nào. Lúc này hắn liền nghĩ ra một biện pháp hay — mượn nhiệt độ của <Đăng Tiên>.
Ở thế giới của hắn, loại lăng xê này nhìn mãi đã quen. Hắn biết <Đăng Tiên> không hề sao chép, nhưng chỉ cần đội cái mũ này vào, nó nhất định sẽ không thể tẩy trắng được. Đối với việc này Diệp Sở Phong không hề có cảm giác áy náy, hắn đều là vì hoàn thành nhiệm vụ.
Có điều hắn không ngờ được rằng, hắn tốn công sức và thời gian thuê người viết bài, lại không có một bài nào được đăng lên.
Mấy ngàn bản thảo cùng với mấy vạn chữ, đăng không biết bao nhiêu lần. Cho dù là dùng con đường gì đều xuất hiện một lát đã biến mất, giống như quang não của tất cả mọi người bị trúng phải độc.
Hắn nghĩ <Đăng Tiên> được bảo vệ, nhưng sau đó hắn nhờ người viết thở một bài khen ngợi <Đăng Tiên>, kết quả lập tức đăng thành công. Việc này khiến cho hắn thiếu chút nữa hộc máu.
Thấy bộ phim đã công chiếu hơn một tuần, tỷ lệ phòng vé chỉ đạt hơn 100 triệu, Diệp Sở Phong gấp gáp đến nỗi miệng đã nổi mấy hạt nhiệt. Mấy ngày liên tiếp không ngủ đã khiến mắt hắn đỏ sậm, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Người của bộ phận tuyên truyền đứng trước mặt hắn đã sợ tới mức run rẩy.
“Diệp… Diệp tổng, tôi đã tận lực.”
Lúc này một mỹ nhân lạnh lùng dáng người thướt tha gõ gõ cửa.
“Diệp tổng, chủ tịch gọi cậu lập tức đến văn phòng.”
Nói xong, mỹ nhân không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái đã rời đi.
Diệp Sở Phong sửa sang lại cổ áo, hung hăng trừng mắt nhìn người của bộ phận tuyên truyền, bức về phía văn phòng chủ tịch.
Gia chủ Mục gia là một người đàn ông trăng hoa, nếu không ông ta cũng đâu có đứa con rơi lớn như Diệp Sở Phong. Nhưng sau khi ông ta cưới vợ đã yên phận hơn một chút, mãi cho đến khi vợ ông ta sinh ra Mục Lâm Kha rồi qua đời, cũng vì việc này mà ông ta không thích Mục Lâm Kha.
Nhưng đứa con rơi này ông ta cũng không thích nổi. Nếu không phải Mục lão gia tử yêu cầu, cả đời này ông ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, chứ đừng nói đến việc xem hắn như người thừa kế. Nhìn văn kiện trước mặt, gia chủ Mục gia cười nhạo một tiếng, ánh mắt tràn đầy châm chọc.
“Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 95%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng.”
– —