Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp


Chương 35


Cầu thang xoắn ốc hình bán nguyệt có vòng cung rộng, tay vịn và sàn dưới chân đều làm bằng gỗ nguyên khối, Bách Vũ nắm lấy tay tôi, từng bước cẩn thận đi lên cầu thang.

Khi tôi đứng trên cầu thang và nhìn vào bên trong, lần thứ hai trong ngày hôm nay tôi phải thốt lên: “Wow…”

Tầng trên được Bách Vũ xây thành một gác xép lớn, đập vào mắt là tủ sách bằng gỗ cao ba cạnh, được kê sát vào tường, trên kệ để rất nhiều sách, bên cạnh là thang gỗ nhỏ, gần cửa sổ kính thủy tinh có đặt một kính thiên văn.

Phía trên thiết kế hai mái vòm khá lớn, bên dưới đặt 2 chiếc ghế tựa, giá đĩa CD được đặt gọn gàng bên cạnh ghế tựa….

Những người giàu….thực sự rất tùy hứng…

Tôi bước đến cửa kính suốt nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy khung cảnh toàn thành phố phía xa kia. Sau đó, tôi đặt tầm mắt lên kính thiênvăn ở bên cạnh. Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, phản chiếu ánh sáng lên mặt kính phía trên tạo ra khúc ánh sáng vô cùng rực rỡ.

Tôi không nhịn được đưa tay ra và chạm vào nó. Khi tôi còn nhỏ, tôi đã xem nhiều nhà thiên văn học nghiên cứu các vì sao trên TV, khi đó tôi nghĩ rằng điều đó thật tuyệt và thú vị. Vì vậy, tôi rất thích các vì sao, nhưng tôi không nói với ai về điều này.

Khi trong lòng đang tự thán phục lần thứ n về sự giàu có nứt vách đổ tường của Bách Vũ thì đột nhiên anh ôm tôi từ phía sau, hương bưởi quen thuộc trên người anh bao trùm lấy tôi, anh tựa đầu vào vai tôi, đầu ngón tay phải nhéo nhéo má tôi và quay sang nói: “Em thích không? Buổi tối anh sẽ để em cảm nhận về những vì sao.”

Từ đáy lòng tôi như nở rộ đóa hoa lộng lẫy, tôi vui sướng cúi đầu, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Có được không?”

“Ừ.” Môi Bách Vũ ghé sát vào tai tôi, giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng: “Em có muốn chuyển đến đây không? Em có muốn chuyển đến sống cùng anh không?”

Tôi theo bản năng rụt cổ lại, hơi thở của Bách Vũ phun vào lỗ tai mang đến cảm giác hơi ngứa khiến cho đôi tai mỏng manh của tôi lập tức nóng lên.

Chờ chút? Chuyển đến đây?? Cùng…. Ở chung…???

Có lẽ là bởi vì vẻ mặt của tôi quá kinh ngạc, Bách Vũ khẽ cười một tiếng, kế tiếp nhẹ nhàng vỗ vai, dùng lực nhẹ xoay người tôi lại đối mặt với anh.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Bách Vũ đã vòng tay qua eo tôi, kéo tôi vào lòng, tôi vô thức duỗi hai tay ra chống trên ngực anh, ngẩng đầu lên như muốn nín thở, hô hấp nhẹ đi rất nhiều.

Tư thế ngẩng đầu nhìn Bách Vũ này khiến cổ tôi hơi đau. Đột nhiên sau gáy tôi được một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lên, Bách Vũ cúi đầu xuống và tiến lại gần tôi hơn, cho đến khi chóp mũi của anh sắp chạm vào chóp mũi của tôi thì anh mới dừng lại, cứ như vậy cụp mắt nhìn tôi.

Khoảng cách giữa tôi và Bách Vũ gần đến mức chỉ cần anh ấy di chuyển xuống là có thể hôn môi, rõ ràng là hôn rất nhiều lần rồi, ngay cả chuyện thân mật hơn cũng làm…. Nhưng tôi vẫn hơi lo lắng. Hai tay tôi bắt đầu nắm lấy áo trước ngực Bách Vũ.

Bách Vũ trầm mặc liếc mắt nhìn tôi đang dùng tay nắm chặt quần áo mình, sau đó anh nhướng mày nhìn tôi, âm giọng có phần trêu chọc: “Thích nắm quần áo anh như vậy sao?”

Tôi hơi sững sờ trước câu nói của Bách Vũ, chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ lại, hình như… Quả thật, rất nhiều lần quần áo của Bách Vũ đều bị tôi vò nát, sau đó không thấy anh ấy mặc lại nữa…

Này…không phải muốn tôi bồi thường quần áo đó chứ?

Tôi từ từ buông tay ra, sau đó lại đưa tay vuốt ve chỗ nhăn nhúm trên áo Bách Vũ, một mặt vô tội nhìn Bách Vũ, nhưng anh lại nhỏ giọng trêu đùa: “Trong tủ có rất nhiều nếu em thích thì có thể qua nhìn thử.”

Gì??? Đầu óc tôi trống rỗng tưởng tượng đến việc tôi mặc lên người áo sơ mi của Bách Vũ…

Càng nghĩ về điều đó, mặt tôi càng đỏ…

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Bách Vũ khẽ cười một tiếng, đôi mắt anh dần trở nên sâu hơn, ý cười trên đôi mắt cứ dần tản ra.

Một lúc sau, Bách Vũ mới ngừng trêu chọc tôi, nhẹ nhàng nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy em là lúc em đang ngồi xổm ôm một bé mèo dưới ánh nắng mặt trời. Em cười rất tươi, khuôn mặt phồng lên trông rất đáng yêu. Lúc đó anh đã rất muốn ở bên em. Không ngờ bây giờ em là của anh.”

Vừa nói Bách Vũ vừa lại gần tôi, cọ cọ vào chóp mũi tôi, khẽ nói: “Anh rất yêu em, anh chỉ yêu em, hiện tại và tương lai cũng sẽ luôn yêu em… Chuyển đến ở cùng với anh, được không?”

Giọng anh sàn sạt, có chút quyến rũ, trầm thấp đến lạ thường và vô cùng tha thiết.

Nghe Bách Vũ nói, tôi hơi sững sờ, một lúc lâu cũng chưa kịp hoàn hồn. Tình yêu của Bách Vũ luôn nhiệt tình như vậy, giống như anh ấy luôn thật lòng và kiên định lựa chọn ở bên tôi. Tình yêu của anh vẫn cứ luôn an ổn và bình an khiến cho tôi có thể mạnh dạn làm những điều mình muốn.

Ánh nắng hoàng hôn nhạt màu ngoài cửa sổ chiếu vào tôi và Bách Vũ, khiến tôi cảm thấy nhiệt độ từ đầu đến chân đều vô cùng ấm áp.

Đối mặt với ánh mắt trìu mến và nhẫn nại của Bách Vũ, tôi cắn môi, lần đầu tiên không chút do dự ngẩng đầu hôn lên, sau nụ hôn ướt át, tôi nhanh chóng tách ra, cong môi nói: “Được.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn anh nên thân thể Bách Vũ cứng đờ trong chốc lát, cánh tay ôm eo tôi khẽ siết lại, yết hầu không ngừng chuyển động, mắt nhìn càng sâu và tình tứ hơn, sau đó anh cong khóe miệng cười, mơ hồ nói: “Là đang nhắc nhở anh sao? Anh có nên cùng em làm chút chuyện không nhỉ?”

Em không! Em không có! Anh đừng nói nhảm!

Anh không định nghe câu trả lời của tôi, dứt lời, Bách Vũ nắm lấy gáy tôi, cúi đầu xuống và hôn tôi một lần nữa.

Có lẽ là do lúc nãy hôn khá mạnh khiến môi tôi sưng lên một chút, Bách Vũ lần này rất nhịp nhàng.

Thỉnh thoảng chóp mũi anh vuốt ve má tôi, hơi thở của tôi và anh nồng nàng hòa quyện vào nhau.

Đôi môi mềm mại đang chạm vào, thỉnh thoảng nhấm nháp, thỉnh thoảng mút, thỉnh thoảng chầm chậm xoa nắn, mỗi cái chạm đều rất nhẹ nhàng và tinh tế.

Động tác của Bách Vũ trở nên kiên nhẫn hơn, lưỡi anh ấy liếm đôi môi hơi hé mở của tôi, mạnh bạo liếm vào nướu và răng của tôi, hai đầu lưỡi thuận lợi quấn lấy nhau.

Gò má đỏ ửng từ từ lan đến dái tai, nhắm mắt lại cảm thấy lông mi khẽ run, ngay cả đầu tim cũng run lên, một lần nữa tôi dùng tay giữ chặt quần áo của Bách Vũ.

Đột nhiên cảm giác được cái kia nóng cứng chạm vào người, tôi hoảng hốt mở mắt ra, kéo vạt áo Bách Vũ, khẽ rên lên hai tiếng.

Động tác giữ chặt môi tôi của Bách Vũ đột nhiên dừng lại, anh lùi ra xa một chút, cụp mắt xuống nhìn bụng dưới, rồi lại ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đó ẩn chứa dục vọng và ham muốn.

Trầm mặc trong chốc lát…

Tôi sững sờ chớp mắt, thật lâu mới tìm được giọng nói, mơ hồ nói: “Anh…Anh…” Ấp nữa ngày cũng không thể nói ra được gì.

Bách Vũ dường như biết tôi đang muốn nói gì, anh vươn đầu ngón tay ra lau khóe miệng tôi, trầm giọng cười ranh mãnh, nói: “Anh đã nhịn quá lâu, sau khi nếm thử một lần, anh cảm thấy không thể nhịn được nữa. “

Tôi kinh ngạc mở to mắt, miệng há hốc, đầu óc trống rỗng.

Tại sao người này lại có thể mặt không đỏ tim không đập loạn mà nói như thế… thật xấu hổ!!!

Tôi cảm thấy mặt mình sắp bị bỏng, chân cũng bắt đầu mềm nhũn, tôi nằm nhoài trên lồng ngực của Bách Vũ, đưa tay ra ôm lấy cổ anh, vô thức đan chặt các ngón tay vào nhau.

Tôi ậm ừ cụng nhẹ vào trán anh, rồi nằm trong vòng tay anh, mơ hồ khẽ lẩm bẩm.

Tôi không biết Bách Vũ có nghe thấy những gì tôi đang lẩm bẩm hay không. Tôi chỉ nghe thấy tiếng cười trầm đục của Bách Vũ vang lên bên tai. Tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn. Có gì đáng buồn cười chứ…

Tôi bĩu môi, vùi vào vòng tay của Bách Vũ, tức giận cắn vào vai anh, dùng lực không nhiều nhưng cũng cắn hơi lâu.

Bách Vũ chờ tôi trong vòng tay anh trở nên an phận hơn mới nghiêng đầu hôn lên vành tai tôi, nói: “Còn muốn cắn nữa không?”

Tôi hết sức rồi… tôi không cắn nữa…

Tôi khẽ lắc đầu, nằm trên vai anh, cảm thấy Bách Vũ cúi đầu vào cổ tôi. Cảm thấy đôi bàn tay đặt trên eo tôi siết chặt hơn. Tôi thậm chí không dám cử động, vì vậy tôi ôm chầm lấy anh. Tôi nghe thấy tiếng cười lớn của Bách Vũ.

Không biết đã qua bao lâu, Bách Vũ chậm rãi thu tay lại, tôi rời khỏi lồng ngực của anh, vẻ mặt mờ mịt nhìn Bách Vũ nắm chặt tay tôi đi về phía cầu thang.

Thì ra bên phải cầu thang có một căn phòng nhỏ, Bách Vũ mở cửa dẫn tôi vào.

Ôi trời ơi…

Tôi không có lời nào để diễn tả sự ngạc nhiên của tôi hiện tại, chỉ còn lại sự thán phục trần trụi trong tâm trí tôi.

Căn phòng rất tối, chỉ có ánh sáng hắt vào từ cánh cửa mở, nơi này được Bách Vũ thiết kế như một rạp chiếu phim nhỏ với một chiếc giường kê sát tường.

Có rất nhiều đĩa phim trên kệ gần cửa, tôi tò mò bước vào trong, bên cạnh đệm sofa cuối giường có hai máy chơi game.

Thời điểm nhìn thấy máy chơi game, hai mắt tôi sáng lên, kinh ngạc quay đầu nhìn Bách Vũ, giọng điệu vui vẻ nói: “Em muốn chơi game!”

“Không phải bây giờ.” Bách Vũ lười biếng nói, hiển nhiên không có hứng thú lắm với chủ đề chơi game mà tôi đề cập tới.

“Tại sao?” Tôi bĩu môi.

Bách Vũ hơi nhướng mày, thấp giọng nói: “Em nói xem?”

Giọng nói mang ý cười, lời nói vô cùng rõ ràng, rõ ràng là rất tự nhiên nhưng trong không gian hiện tại thì lại vô cùng mơ hồ và đầy ẩn ý.

Dứt lời, Bách Vũ một tay chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, đi về phía tôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN