Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp
Chương 36
Gần đây, tôi cảm thấy bản thân sống như đang hưởng chế độ lương hưu trong công ty.
Trong khi bộ phận tiếp thị, bộ phận kỹ thuật, bao gồm cả bộ phận thiết kế nơi tôi làm việc đang rất bận rộn thì tôi chỉ có thể lười biếng ngồi bên cửa sổ, phơi mình dưới ánh nắng mặt trời và uống sữa, thậm chí thỉnh thoảng còn tranh luận chuyện vu vơ với đồng nghiệp trong bộ phận, tán gẫu và nghe chuyện phiếm.
Đó thực sự là một cuộc sống tha hóa và thoải mái…
Kể từ khi chuyển đến căn hộ của Bách Vũ, tôi thích nhất là căn gác nhỏ hai tầng của anh ấy. Mỗi khi thời tiết đẹp, những tia nắng rực rỡ sẽ tràn vào qua cửa kính đã được kéo rèm che lên, tôi sẽ kéo chiếc ghế dài qua nằm hưởng thụ, cầm một cuốn sách lên đọc và nghe nhạc hoặc chơi game với Bách Vũ trong một căn phòng nhỏ, mặc dù tôi chưa đánh bại được Bách Vũ, nhưng tôi vẫn thích chơi game.
Ngày tháng trôi qua thật bình yên và giản dị…
***
Buổi sáng, ánh ban mai ngày mới tràn vào từ cửa sổ, phản chiếu lên căn phòng những mảng sáng nho nhỏ. Tôi chui đầu vào chăn bông, khó khăn mở một đôi mắt nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài có một lớp sương trắng. Một không gian rộng lớn đầy mơ hồ và không thể nhìn thấy khoảng xa.
Tôi dụi mắt, ngáp dài và ngửi thấy mùi thơm thức ăn lan tỏa trong không khí, tôi rời khỏi chăn. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bách Vũ mở cửa bước vào. Anh bước đến giường, sau đó vươn tay ra xoa tóc tôi rồi cúi xuống hôn lên trán tôi, giọng anh vào buổi sáng mang theo vẻ lười biếng, từ tính đầy ngọt ngào: “Chào buổi sáng, em yêu.”
Tôi cong môi cười, vòng tay qua cổ Bách Vũ xoa xoa cổ anh vài cái, nói: “Chào buổi sáng, Sếp Bách.”
Vì ngủ chưa đủ giấc nên giọng tôi có phần mệt mỏi, giọng nói thỏ thẻ nhẹ nhàng.
“Ừ.” Bách Vũ cười nhẹ, kéo tôi lên khỏi giường, theo thói quen giúp tôi thay quần áo và đi dép.
Sau khi mặc quần áo xong, tôi đứng trên chân Bách Vũ, vòng tay qua cổ anh rồi lười biếng treo cả người lên người anh.
Sau khi Bách Vũ chậm rãi dẫn tôi vào phòng tắm, tôi trượt xuống, khi tôi chạm vào tấm gương trên bồn rửa mặt, tôi sững sờ khi nhìn thấy dấu hickey ẩn ẩn hiện hiện trên cổ tôi, nhất thời má tôi nhanh chóng đỏ bừng lên.
Có vẻ như mỗi lần tôi làm chuyện thân mật hơn với Bách Vũ thì tôi không thể không có một số phản ứng sinh lý rõ ràng, chẳng hạn như luôn đỏ mặt, xấu hổ…
“… Thực sự vô dụng mà.” Tôi khẽ lầm bầm.
Bách Vũ cầm lấy bàn chải đánh răng của tôi, bóp lấy kem đánh răng lên đó, nhìn tôi một lát nói: “Làm sao vậy?” Dứt lời, anh đưa cho tôi bàn chải có sẵn kem đánh răng trên đó, đặt cái cốc đầy nước trước mặt tôi.
Tôi lấy bàn chải đánh răng bỏ vào miệng, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Đau quá…”
Bách Vũ nhíu mày, liếc ngang môi tôi: “Chỗ nào đau?”
Theo ánh mắt của Bách Vũ, tôi lại nhìn vào gương trước mặt, chỉ thấy miệng mình cũng hơi sưng đỏ lên, mặt tôi lại nhuộm đỏ đến mang tai, tôi vừa đánh răng vừa lẩm bẩm: “Cổ đau, xương quai xanh đau, thắt lưng đau…” Ấp úng một hồi, nhỏ giọng nói: “Cái kia… cũng đau.”
Tôi chớp mắt, vừa nãy giống một con mèo như vậy, lại kiểu mềm mềm nhẹ nhẹ, giống như đang làm nũng, tôi thật sự nói với giọng địu đó sao…
Đang đánh răng, tôi lén đảo mắt liếc Bách Vũ một cái, anh khẽ nheo mắt nhìn tôi, nói: “Chính là…” Anh dừng lại, hạ giọng, khóe miệng nhếch lên nụ cười một cách đầy ẩn ý: “Nhưng anh hình như nhớ… Em vừa khóc vừa nói thật thoải mái mà?”
Bách Vũ nói rất rõ ràng, giọng nói trầm ổn truyền ra từng chữ, ngữ khí có vẻ rất mờ ám.
Tôi sửng sốt trước những gì Bách Vũ nghiêm túc nói, một lúc sau mới hoàn hồn lại, lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, trừng mắt nhìn Bách Vũ với vẻ mặt như con cua đã luộc chín.
Mới sáng ra đã ác liệt chọc ghẹo tôi, như vậy mà được sao????
Còn chưa kịp mở miệng nói cái gì thì Bách Vũ đột nhiên nhíu mày nói: “Em nuốt bọt luôn rồi?”
“Hả?” Tôi sửng sốt, cầm lấy cốc nước Bách Vũ đưa để súc miệng.
Đánh răng xong, tôi ủ rũ nhìn Bạch Vũ, bĩu môi, rưng rưng nói: “Có nên đi rửa dạ dày không anh?”
Bách Vũ cười tủm tỉm nhắc nhở: “Không có độc.”
Sau đó, Bách Vũ làm ướt khăn giúp tôi lau mặt, thản nhiên nói: “Buổi tối có muốn cùng anh về nhà ăn cơm không?”
Tôi phản ứng chậm chạp trong vài giây mới hiểu được anh nói về nhà ăn cơm là ý gì.
Đây… Đây là đi gặp phụ huynh sao?
Thấy tôi không nói lời nào, Bách Vũ giúp tôi lau mặt, cúi đầu hôn lên môi tôi, sau đó áp lên chóp mũi tôi, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn tôi, nói: “Ba anh còn có ông bà vẫn rất muốn gặp em, kể từ lần gặp em, mẹ anh luôn mong anh đưa em về nhà dùng bữa.”
Giọng anh trầm thấp và hơi khàn, mang theo sức lôi cuốn và sức quyến rũ khó cưỡng.
Tôi đắm chìm trong ánh mắt nhẹ nhàng và nhẫn nại của Bách Vũ, tôi có chút mất tập trung, sau khi im lặng nhìn nhau vài giây, tôi xoa chóp mũi Bách Vũ, cười gật đầu nói: “Được.”
Nếu người đó là Bách Vũ, tôi sẵn sàng hòa nhập vào cuộc sống của anh ấy.
Cảm giác được ánh mắt Bách Vũ tối sầm lại, trước khi anh kịp làm gì, tôi nắm lấy cổ tay của Bách Vũ, nhìn thời gian, sau đó thả ra, cong mắt cười: “Em phải đi làm.”
Nói xong không thấy Bách Vũ phản ứng, tôi chuồn khỏi phòng tắm chạy đến nhà bếp, lấp đầy bụng trước.
***
Trên đường đến công ty, tôi ngồi trên ghế phó lái nắm dây an toàn mà xoắn xuýt mãi một chuyện, mở miệng muốn nói nhưng nửa ngày cũng không nói ra lời nào.
Bách Vũ liếc kính chiếu hậu, một tay xoay vô lăng, nghiêng đầu nhìn tôi, nói: “Em muốn nói gì? Em muốn đổi ý thì cũng đã muộn rồi.”
“Không có…” Tôi quay đầu nhìn Bách Vũ, sau khi cân nhắc, tôi nói, “Công ty gần đây có vẻ rất bận rộn. Em thấy những đồng nghiệp khác luôn tất bật ngồi trước bàn máy tính hoặc phải liên tục trực điện thoại, mọi người đều gấp rút làm việc nhưng có vẻ như em quá nhàn rỗi….”
Em có hơi nhàn rỗi, mặc dù nó rất thoải mái, nhưng em không quen với nó.
“Cho nên?” Bách Vũ gõ mấy ngón tay lên vô lăng, ra hiệu cho tôi nói tiếp.
Sau khi thầm “Ách” một tiếng, tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi nói: “Em biết anh đã nói gì đó với người giám sát của bộ phận chỗ em, nhưng em không muốn có bất kì sự ưu đãi nào trong công ty, vì vậy anh chỉ cần xem em như cấp dưới của anh. Em rất thích công việc này. Em không sợ mệt, vậy nên anh có thể không bật chế độ ưu tiên với em được không? “
Sau khi lái xe vào bãi đậu, Bách Vũ tháo dây an toàn, sau đó quay đầu nhìn tôi, thấy tôi trực tiếp nhìn chằm chằm vào mình, anh hơi cong khóe môi, sau đó thu lại ý cười hỏi: “Có người nói gì với em sao?”
Tôi bị câu hỏi của Bách Vũ làm cho nghẹn họng, nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, tôi lắc đầu nói: “Không có.”
Bách Vũ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sau đó anh cúi đầu cởi dây an toàn cho tôi rồi ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Anh có thể hứa với em là sẽ không xen vào chuyện công việc của em, nhưng anh muốn mối quan hệ của chúng ta ở chế độ công khai.”
Tôi sững sờ “Ơ” một tiếng, sẽ không có ý che giấu?
Bách Vũ nhìn vẻ mặt của tôi, khóe miệng hơi cong lên, dùng ngón tay búng vào trán tôi: “Cũng không phải là anh ưu ái em mà anh chỉ muốn em không phải chịu bất công thôi.”
Tôi sững sờ một lúc, sau đó nhìn sang chỗ khác, khóe mắt hơi cong lên, chuyển chủ đề: “Vậy em đi làm.”
Nói xong, tôi vươn tay mở cửa muốn xuống xe, nhưng Bách Vũ đột nhiên nắm lấy mũ áo khoác của tôi, thấy tôi quay đầu lại, anh ta thản nhiên nói: “Chưa hôn anh mà đã vội đi vậy sao?”
Nhìn thấy nụ cười trên đôi môi Bách Vũ. Tôi nhận ra là anh ấy là đang chọc ghẹo tôi. Tôi phồng má gừ gừ vài tiếng, sau đó nhào vào người anh, cắn một cái.
Nghe thấy tiếng “rít” của Bách Vũ từ trên đỉnh đầu, tôi mỉm cười đắc thắng, khi cảm thấy bàn tay Bách Vũ đang ôm eo tôi từ từ siết chặt, muốn hôn sâu hơn, tôi nhanh chóng lui ra khỏi người anh, nhanh chóng nói: “Được rồi. “
Dứt lời, tôi nhanh chóng mở cửa phó lái và nhảy xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!