Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?! - Chương 8: Các người giao chiến cái gì a? !
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!


Chương 8: Các người giao chiến cái gì a? !


Đường Bạch choáng váng rồi.    

Cậu không ngờ trò lừa đảo xin nghỉ phép của mình sẽ bị lật tẩy ngay tại chỗ. Công cụ xin phép hình người Cố Đồ Nam và chủ nhiệm Hoàng – người phê duyệt đơn xin nghỉ phép đều biết cậu đang nói dối. Vậy sau này muốn xin nghỉ phép thì làm sao đây? !  

Mắt phượng quét qua ba người với ba vẻ mặt khác nhau, Tạ Như Hành khẽ cau mày.    

Theo kịch bản trong suy nghĩ của Tạ Như Hành, Cố Đồ Nam có thể là người theo đuổi Đường Bạch, ghen tị hắn ôm được mỹ nhân về nên chạy đến cổng trường Đường Bạch dây dưa không dứt.    

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Như Hành nhìn Đường Bạch dịu dàng hơn rất nhiều.    

Giải thích một cách vô trách nhiệm thì loại ánh mắt này đại khái chính là muốn bảo hộ của alpha.    

Ánh mắt ám chỉ Đường Bạch sẽ tự mình giải quyết tất cả, tiếp theo mắt phượng quay đầu nhìn thẳng về phía Cố Đồ Nam, lửa giận sắp bộc phát như lưỡi dao sắc bén đâm ra. 

Cố Đồ Nam không hề né tránh, đôi mắt xanh xám như có lửa đốt dưới lớp băng.    

Đường Bạch: “???”    

Sao ánh mắt các người nhìn tôi lạ vậy? Vì cái gì các người phải dùng mắt giao chiến với nhau? Các người giao chiến cái gì a? !    

Nhìn Cố Đồ Nam và Tạ Như Hành mặt vô biểu tình đối diện nhau, Đường Bạch chỉ cảm thấy đôi mắt của nhân vật chính công thụ sáng lên tia điện khi họ nhìn nhau, tràn đầy căng thẳng, là loại mà thế giới của nhân vật pháo hôi như cậu không thể lý giải.

    

“Tránh ra.” Cố Đồ Nam đối diện Tạ Như Hành đang che trước Đường Bạch quát lớn.    

Tạ Như Hành không những không nhượng bộ mà còn tỏa ra uy áp, hai người đều thuộc alpha cao cấp, một lời không hợp đã đánh nhau, không hẹn cùng tránh chỗ Đường Bạch đứng, nhưng chủ nhiệm Hoàng tội nghiệp lại không may mắn như vậy, ông gần như mềm nhũn quỳ xuống.     

Đường Bạch: “??!?!??”    

Tại sao các người lại đánh nhau? !

Gân xanh Cố Đồ Nam nổi lên, giọng nói trầm xuống chứa đựng sự tức giận: “Anh mang theo hôn thê của tôi làm gì?!”

Vừa dứt lời, uy áp Tạ Như Hành phóng ra đều bị một câu “hôn thê” chấn động đến không còn gì nữa.    

Hôn thê?    

Omega trong mộng của hắn lại là hôn thê của Cố Đồ Nam?   

Thừa dịp Tạ Như Hành hùng hồn lãnh liệt không ổn, Hoàng chủ nhiệm coi Đường Bạch thành ba-toong, run rẩy khuyên can nói: “Hai bạn học, gặp chuyện cũng đừng xúc động quá—” Chưa kịp nói xong đã thấy Tạ Như Hành quay lại, liền im lặng.    

Đôi mắt đen láy cùng làn da tái nhợt càng làm hiện ra một tia cố chấp, hắn giống người sắp chìm trong nước ôm lấy khúc gỗ cứu mạng, bất động nhìn chằm chằm Đường Bạch.   

Một omega khí chất đơn thuần, đôi mắt trong veo sao lại có thể tán tỉnh alpha khác trong khi bản thân đã có hôn phu chứ?    

Tạ Như Hành ôm một tia hy vọng cuối cùng, bình tĩnh hỏi Đường Bạch: “Anh ta là hôn phu của cậu?”    

Đường Bạch chớp chớp mắt, không chút do dự nói: “Đúng vậy.”  

Tạ Như Hành: “…”  

Khúc gỗ cứu mạng cuối cùng cũng biến mất, tia lửa tình yêu của Tạ Như Hành vừa xuất hiện đã chìm trong hồ nước tuyệt vọng, hoàn toàn bị nhấn chìm.    

Tình cảm trôi qua quá nhanh, thậm chí Tạ Như Hành không biết phải bày ra biểu cảm gì, đôi mắt phượng đen giống như một vũng nước đọng, chết lặng nhìn chằm chằm Đường Bạch.  

Lý trí nói với Tạ Như Hành lúc này hắn nên chất vấn Đường Bạch, hỏi đối phương vì sao đã có hôn phu còn đi trêu chọc hắn!    
Trêu chọc* trêu chọc trêu chọc trêu chọc trêu chọc trêu chọc! Trêu chọc cũng lấy được trái tim hắn!

(撩liāo: nghĩa là trêu, ghẹo, chọc,..v…v, còn thuật ngữ Internet gọi là tán tỉnh. Sẽ tùy chỗ mà mình điền từ cho phù hợp nhé mọi người)

    

Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Như Hành nhìn đôi mắt ngập nước kia, nghĩ nếu hắn nói nặng lời với Đường Bạch, với tính cách hay khóc của Đường Bạch, lông mi nhất định sẽ giống như làm ảo thuật, thêu lên mấy giọt nước mắt sáng long lanh.    

Hình ảnh đó chắc chắc sẽ khiến hắn cảm thấy đau khổ.   

Tạ Như Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ như thiên thần của Đường Bạch, trong lòng tuyệt vọng phát hiện không thể tức giận với khuôn mặt này….   

Đây hoàn toàn là khuôn mặt omega lớn lên trong mấy giấc mộng tình của hắn.   
Tính cách còn muốn dễ thương hơn nữa chọc hắn nổ tung.    

Khí thế bá vương của Tạ Như Hành liên tiếp vỡ vụn, uy áp kiêu ngạo và độc đoán đều biến thành tuyệt vọng sâu sắc, quả thực như rơi xuống đáy vực.    

Trên khuôn mặt tuấn tú kia không có một chút biểu cảm, hắn gần như vô cảm, thực chất bên trong lộ ra cảm giác lạnh lẽo u ám.

    

Đường Bạch ngây người nhìn cảnh tượng Tạ Như Hành đột nhiên rơi vào trạng thái tự kỉ mất đi ước mơ, tự hỏi tại sao Tạ Như Hành đột nhiên mất tinh thần.   

Lẽ nào lúc này Tạ Như Hành đã yêu Cố Đồ Nam? Cho nên khi biết mình là hôn thê của Cố Đồ Nam, trong lúc nhất thời không chịu được đả kích nên rơi vào trạng thái tự kỉ. 

Đường Bạch lý trí phân tích.    

Trong sách có viết lần đầu tiên Tạ Như Hành có ấn tượng tốt về Cố Đồ Nam là lần đầu tiên bọn họ giao chiến. Cố Đồ Nam là alpha duy nhất có năng lực ngang hắn, cho nên từ đáy lòng Tạ Như Hành đã chấp nhận Cố Đồ Nam, mơ hồ sinh ra thiện cảm đối với alpha cường đại này.    
Nhưng trong cuốn sách, nhân vật chính công thụ rõ ràng đang tham gia một cuộc thi đấu cơ giáp trong khóa huấn luyện rồi mới trở thành đối thủ của nhau, khóa huấn luyện bây giờ còn chưa bắt đầu, tại sao đột nhiên có ấn tượng tốt?    

Chẳng lẽ là…Đám tóc ngốc nghếch vểnh lên, Đường Bạch hiểu rồi!    

Cậu là cái nồi! Chính lời mời của cậu đã biến nhân vật chính công thụ trở thành đối thủ.

Màn giao đấu uy áp bằng mắt giữa Tạ Như Hành và Cố Đồ Nam vừa rồi đã khiến Tạ Như Hành nhận ra Cố Đồ Nam là một alpha phẩm chất cao. Kết quả vừa sinh ra hảo cảm không lâu thì Cố Đồ Nam thông báo cậu là hôn thê của tên alpha này.

Thì ra là thế, mọi thứ đều thông suốt rồi!    

(suy luận rất tốt, mong bé đừng suy luận nữa, kãm ơnಠ_ಠ)
Đường Bạch nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Tạ Như Hành sau khi bị tình yêu làm tổn thương, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập đau lòng và áy náy, Omega Light tốt như vậy tại sao lại đi yêu Cố Đồ Nam chứ?    

Đường Bạch căn bản không thể hiểu được Tạ Như Hành nhìn trúng điểm nào ở Cố Đồ Nam, nói Cố Đồ Nam rất mạnh đi, nhưng cho dù gã mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn Tạ Như Hành.    

Cố Đồ Nam không hiểu tiếng người à? Cố Đồ Nam tự mình đa tình? Chủ nghĩa alpha là nhất của Cố Đồ Nam? 

Này cũng quá khó đi.    

Đường Bạch cau mày, thầm lo lắng không biết Tạ Như Hành có ấn tượng tốt với Cố Đồ Nam nhanh như vậy có phải vì lý do bất khả kháng của tình tiết trong sách hay không.   

Nếu cốt truyện không thay đổi, Tạ Như Hành nhất định sẽ yêu Cố Đồ Nam, cũng nhất định sẽ chết vào đêm 37 tuổi?    
Nghĩ đến cái kết này, Đường Bạch lập tức nắm chặt tay nhỏ.    

Không được! Cậu không cho phép!Omega Light của cậu sẽ sống 300 tuổi! Sống khỏe mạnh hơn bất kỳ ai khác! Ai nói không thể thay đổi cốt truyện? Cậu sẽ đem tuyến tình cảm cắt bỏ!   

Đường Bạch hùng hổ bước tới trước mặt Cố Đồ Nam, “Anh hét to thế làm gì? Chúng tôi chỉ là bạn tốt ra ngoài chơi cùng nhau thôi.” 

Chủ nhiệm Hoàng đối với câu bạn tốt này của Đường Bạch cảm thấy cực kỳ chấn động, này không phải thêm dầu vào lửa sao?!   

Quả nhiên, ông nghe Cố Đồ Nam nghiến răng nghiến lợi nói: “Đơn xin nghỉ phép của cậu đều lấy lí do hẹn hò với tôi.”

Tạ Như Hành: “…?”

Tạ Như Hành tâm vốn như tro tàn, mất đi linh hồn nghe xong lời này liền nâng mắt, lành lạnh nhìn về phía hai vị hôn phu phu, toàn thân ỉu xìu nồng đậm giống như có thể hóa tượng.
  

À, hóa ra trong mắt mọi người, nhân vật chính của buổi hẹn hò này là Cố Đồ Nam và Đường Bạch.     

Rõ ràng đó là buổi hẹn hò của ba người, nhưng không có tên hắn…

Ngay khi vẻ mặt của Tạ Như Hành trầm lặng như tượng, bên tai lại vang lên câu trả lời chính đáng của Đường Bạch: “Ai quy định đối tượng gặp mặt phải điền vào đơn xin nghỉ phép, tôi cũng không phải không đến gặp anh.”

Tạ Như Hành: ” …? ”

(Tạ ca belike: có phải iem đang trêu đùa anh đếy khum????)

    

Vẻ mặt miễn cưỡng duy trì bình tĩnh của Tạ Như Hành cuối cùng cũng nứt ra, hắn giống như người máy bị hỏng, kẹt kẹt ngẩng đầu nhìn về phía Đường Bạch “quang minh chính đại bắt cá hai tay”, trong đầu đột nhiên nảy ra một từ…

Trà xanh.
    

Trà xanh dùng để chỉ người có vẻ ngoài thanh thuần thoát tục, tính tình điềm đạm đáng yêu, trước mặt người và vật đều giả bộ vô hại, năm tháng tĩnh lặng lại lắm bệnh nhiều tật, bộ dạng đa sầu đa cảm, rất giỏi tâm kế và thích đùa giỡn với tình cảm của người khác.     

Tạ Như Hành hiểu nghĩa khác của từ trà xanh đến vậy là bởi vì pheromone của hắn chính là mùi trà xanh, nhưng bây giờ hắn có thể ngửi thấy mùi thơm của trà từ Đường Bạch …

(Adu vjp z, pheromone trà xank :))))

    

Chẳng lẽ hôm nay là bánh macaron vị matcha và lon trà xanh mà Đường Bạch đưa cho hắn là để ám chỉ điều gì sao?    

Đã biết những điểm tương đồng giữa Đường Bạch và trà xanh:    

Vẻ ngoài thanh thuần thoát tục.   
Tính tình điềm đạm đáng yêu.    

Trước mặt người và vật đều vô hại.   

Sau lưng đùa giỡn tình cảm.    

Chờ đã, tất cả đều ăn khớp…    

Tạ Như Hành: “………………….”   

Tạ Như Hành cuối cùng cũng biết omega trong mộng có hôn phu là chuyện tồi tệ thế nào, đó chính là omega trong mộng của hắn đại khái là trà xanh, cho dù không có hôn phu cũng có thể chơi đùa hắn vô số lần.  

Ha, ha ha ha…

Đường Bạch theo thường lệ khiến Cố Đồ Nam không nói nên lời, cậu bình tĩnh xoay người, cũng nhìn thấy Tạ Như Hành đồng dạng không nói nên lời.    

Tạ Như Hành trông thất thần như một xác chết biết đi bị sét đánh, bất quá mỹ nhân là mỹ nhân, dù có mất hồn nhưng đôi mắt sâu hút hồn dường như có thể hút đi linh hồn của người khác.    

Đường Bạch thận trọng tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Anh sao vậy? Tâm tình không tốt sao?”    
Những lời này không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đã khiến Tạ Như Hành bạo phát. Tạ Như Hành mặt không biểu tình nhìn tiểu trà xanh biết rõ còn hỏi, nhìn lúc Đường Bạch mở to hai mắt hỏi những câu vô ích, vẻ mặt vô thức mang theo nhu thuận lấy lòng.    

Đôi môi mỏng của Tạ Nhược Phong khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp đôi mắt to ngấn nước của Đường Bạch liền dừng lại, khẩu khí khởi binh vấn tội* cứ thế bị kẹt lại.

(*khởi binh vấn tội: làm ra trận thượng đến hỏi tội)  

Bị kẹt lại.   

kẹt lại.   

lại.    

Tạ Như Hành: “…”    

Đường Bạch bị ánh mắt khó lường của Tạ Như Hành nhìn đến da đầu tê dại, cậu cảm thấy mình đang đối mặt với một con sư tử lớn đói bụng, đối phương đang cân nhắc cách ăn thịt cậu.    
Không, không, Omega Light của chúng ta có tính cách cao thượng và quan tâm kẻ yếu. Sao có thể vì tên cẩu alpha kia đại khai sát giới? !    

Bây giờ Tạ Như Hành phải đấu tranh tâm lý quyết liệt, cân nhắc biến mình là chị em plastic với Đường Bạch, cho nên hắn phải giải thích rõ ràng mối quan hệ này với Cố Đồ Nam!    

Đường Bạch nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, điềm đạm đáng yêu nói: “Quan hệ giữa chúng tôi không phải như anh nghĩ đâu, anh đừng hiểu lầm.”    

Tạ Như Hành: “…………”    

Chủ nhiệm Hoàng chịu không nổi quay mặt đi, trong lòng thầm mắng nghiệp chướng a, đây là một câu nói trà xanh chuẩn mực đó!

******************************

Pheromone của Đường Bạch là sữa thỏ, đúng kiểu cp trà sữa!    

Tiểu kịch trường:    

Tạ Như Hành hiện tại: Omega mà tôi thích kỳ thực là trà xanh.   
Tạ Như Hành sau đó: Tôi là alpha trà xanh, tôi siêu thơm! Đường Đường mau tới ngửi pheromone của anh nè!

(Oa Oa: cho ngửi ké đựt hơm?)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN