Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?! - Chương 9: Thật ra Đường Bạch ở tầng năm!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!


Chương 9: Thật ra Đường Bạch ở tầng năm!


Khịt khịt cái mũi nhỏ, Đường Bạch mềm mại giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, mặc dù anh ta là hôn phu của em, nhưng anh ta không thích em.”  

Lời vừa nói ra, tai của Tạ Như Hành và Cố Đồ Nam đồng thời dựng thẳng lên.  

Đường Bạch lớn tiếng nói, “Anh ta chỉ lợi dụng em như một lá chắn để đối phó với cha mẹ, anh ta không thích em chút nào. Hôn phu phu chúng em là do cha mẹ định đoạt, thực ra anh ta đối với em không có ý tứ này.”  

Tạ Như Hành nheo mắt nhìn biểu cảm của Cố Đồ Nam, chỉ thấy con ngươi trong đôi mắt xanh xám thâm trầm nhìn Đường Bạch, giống như có thiên ngôn vạn ngữ, dù có nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng không có ý tứ với Đường Bạch.  

Này, cậu có nghĩ rằng tôi sẽ tin rằng loại chuyện cười chúng tôi là hôn thê nhưng không có tình cảm không?  

Bàn tay nhỏ bé đáng thương nắm lấy góc quần áo của Tạ Như Hành khẽ lay động, Đường Bạch giống như mèo kêu: “Anh Tạ, anh đừng không để ý em mà.”  

Tạ Như Hành: “…”

  

Tạ Như Hành hít sâu một hơi, tự nhủ sẽ không ăn thứ này!

  

Làm nũng cũng vô ích! Trà xanh làm nũng sẽ phá hủy tình cảm mấu chốt của hắn! Là đường có độc!  

Nói không với trà xanh! Bắt đầu bằng từ chối làm nũng!  

Tạ Như Hành cố gắng hết sức xây dựng tâm lý cho chính mình, bề ngoài bình tĩnh, ánh mắt lãnh khốc vô tình, giống như cảnh trong tranh, xa ngoài tầm với.

  

Sẽ tốt hơn nếu hắn không nghiến chặt răng.  

(bản lĩnh thì có đếy, nhưng ngiu làm nũng thì khum chịu đựt┐( ˘_˘)┌)

Sau khi bắt gặp đôi mắt trong veo của Đường Bạch, mắt phượng càng thêm ảm đạm, Tạ Như Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ thuần khiết của Đường Bạch, nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống thân hình mảnh mai nhưng thẳng tắp dưới lớp áo sơ mi trắng rộng rãi. Ra-đa phát hiện nói dối điên cuồng di chuyển, nhưng lại không thể kết luận Đường Bạch là trà xanh.

  

Rối đến nỗi mắt Tạ Như Hành đều đỏ lên!  

Quanh thân Tạ Như Hành không ngừng cuồn cuộn oán khí, nếu oán khí có thể biến thành chữ trong lời nói, kia hẳn là….

Không phải đâu sếp à*, omega trong mộng của tôi rốt cuộc có phải trà xanh không?!

(ai coi phim Hồng Kông, đặc biệt là TVB sẽ nghe nhiều)  

Đôi mắt màu hổ phách trong suốt có thể nhìn thấy tâm hồn trong sáng, chém đinh chặt sắt nói Cố Đồ Nam không yêu mình…

Từ từ!  

Đường Bạch hình như chỉ nói Cố Đồ Nam không yêu cậu, căn bản không đề cập đến việc cậu ấy không yêu Cố Đồ Nam!  

Những lời đó cố gắng nói cho người ta nghe, cẩn thận nghĩ lại thì hóa ra là “Cố Đồ Nam không yêu tôi, đừng hiểu lầm người mà Cố Đồ Nam thích là tôi”.  

Người bình thường chẳng phải nên nói “Tôi không thích Cố Đồ Nam chút nào” sao?  

Hắn thích Đường Bạch, không phải Cố Đồ Nam, tại sao Đường Bạch vội vàng giải thích Cố Đồ Nam không yêu cậu ấy?  

Lợi hại…Chiêu thức này thực sự quá lợi hại …  

(ông hoàng logic, bậc thầy ngôn luận, chú tể suy luận, kẻ hủy diệt sự thật (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻)

Nếu Đường Bạch nói cậu ấy không yêu Cố Đồ Nam, thì dù thế nào cũng sẽ làm tan nát trái tim Cố Đồ Nam, mà nói Cố Đồ Nam không yêu cậu ấy sẽ không chỉ khiến Cố Đồ Nam cảm thấy mắc nợ, mà còn khiến hắn nghĩ giữa Cố Đồ Nam và Đường Bạch không có quan hệ gì.  

Hắn chỉ nhìn thấy tầng hai liền tưởng Đường Bạch là tầng một, nhưng thật ra Đường Bạch ở tầng năm*!

(*Khi ai đó làm một việc, bạn chỉ nghĩ đến lớp đầu tiên và lớp thứ hai, nhưng tôi đã nghĩ đến lớp thứ năm, trong đó điều nổi bật là từ ngữ nhiều lớp, thể hiện khả năng hiểu biết của một người, mức độ hiểu biết cao hơn người khác nên được gọi là bánh ngàn lớp.)
  

Sau khi nghĩ thông suốt hết thảy, Tạ Như Hành đành phải tàn nhẫn quyết định từ chối Đường Bạch. Mặc dù rất thích kiểu omega như Đường Bạch, nhưng Đường Bạch đã có hôn phu rồi.

Dù có đau đớn đến đâu cũng phải từ chối!  

“Hôn phu của cậu đã đến đây rồi, sau này có chuyện gì thì đến tìm gã đi. Chúng ta không cần liên lạc nữa.”  

Khi Tạ Như Hành nói những lời này ánh mắt đều không nhìn Đường Bạch, sợ bản thân nhìn thấy mặt Đường Bạch sẽ bỏ vũ khí đầu hàng tại chỗ, có thể nói là rất tự giác.  

“A…?” Đường Bạch ngây người mở to mắt, trong mắt kẻ khác chính là ủy khuất tan nát cõi lòng, cho dù Tạ Như Hành không nhìn mặt Đường Bạch, hắn cũng có thể từ tiếng khóc của Đường Bạch tự bổ não ra dáng vẻ khóc thút thít của cậu.  
Rõ ràng đó là vấn đề của Đường Bạch, nhưng Tạ Như Hành lại cảm thấy mình là một tên tra* alpha có lỗi!  

(*tương tự như tra nam)

“Anh, sao anh có thể như vậy?” Đường Bạch gấp đến mức suýt khóc, đều nói alpha như quần áo, tỷ muội như tay chân, nhưng sao Tạ Như Hành ở đây lại biến thành cậu động đến quần áo của tôi, tôi chặt đứt tay chân cậu? 

Tạ Như Hành đau lòng, “Thời gian không còn sớm, tôi về trước đây.” Hắn không muốn nghe giọng điệu khóc lóc nức nở của Đường Bạch, nghiêm mặt lạnh lùng xoay người rời đi. Đường Bạch hoảng hốt nắm lấy tay Tạ Như Hành, chỉ là chưa kịp nắm lấy đầu ngón tay Tạ Như Hành đã vô tình cởi bỏ chiếc găng tay da màu đen.  

Trước mặt lộ ra một bàn tay khớp xương rõ ràng, năm ngón tay thon dài, nhưng lại có những vết bỏng dữ tợn.  
Nước da tái nhợt phủ kín vết thương giống như vỏ cây, màu sẫm hơn màu da của chính mình, các mép sẹo không theo quy tắc nào cả, như thể con rết đang leo trên tay, người nhát gan thấy được sẽ cảm thấy khó chịu đến ngất xỉu.

 

Tạ Như Hành dừng lại tại chỗ, nhíu mày, quay đầu nhìn Đường Bạch.  

Mặc dù Đường Bạch không nói rõ ràng, nhưng sự ngạc nhiên trong mắt Đường Bạch khi lần đầu tiên nhìn thấy đã giải thích điều đó rồi. Tạ Như Hành biết Đường Bạch đối với hắn rất nhiệt tình, là một bộ mê luyến bề ngoài của hắn.  

Cái này cũng không có gì đáng trách, bởi vì phần lớn hảo cảm của hắn đối với Đường Bạch cũng bắt nguồn từ vẻ bề ngoài của cậu.  

Cái gọi là tình yêu sét đánh, thực chất chỉ là một ý tưởng.  

Trong đầu lướt qua vô số biểu cảm mà Đường Bạch có thể hiện lên trên mặt, hoảng hốt, chán ghét, sợ hãi …  
Nhưng mà bốn mắt nhìn nhau, Tạ Như Hành lại thấy trong mắt của Đường Bạch một loại ánh mắt rất mềm mại, có thể xoa dịu tất cả những tâm tư u ám trong lòng hắn.

Tạ Như Hành trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Đường Bạch cũng nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy.  

“Thực xin lỗi, em…” Đường Bạch đau lòng đưa găng tay cho Tạ Như Hành, cậu muốn nói gì đó an ủi, nhưng nhất thời không biết nên nói gì.  

Trong sách có nói Tạ Như Hành đã đeo găng tay để che vết sẹo trên tay, cũng đơn giản đề cập qua lý do để lại sẹo.  

Tạ Như Hành khi còn nhỏ bị đói nhiều ngày, bí quá hóa liều đến cửa hàng ăn trộm bánh mì, nhưng thiếu kinh nghiệm nên bị ông chủ bắt được.  

Ông chủ đã trói Tạ Như Hành lại, dội nước sôi lên tay Tạ Như Hành trước mặt mọi người, mục đích để cảnh cáo cho những “chú chuột nhỏ” khác đang ẩn náu trong bóng tối.  
Chỉ là Tạ Như Hành từ đầu đến cuối không có khóc, cũng ít có cử động, nên không đạt được hiệu quả cảnh báo tốt.  

Sau khi bị bỏng nước sôi, tay của Tạ Như Hành không những không được chăm sóc mà còn phải dùng bàn tay phồng rộp mò vào đống rác để tìm kiếm thức ăn, mưng mủ càng nặng.  

Khi đọc sách, suy nghĩ của Đường Bạch chỉ nhẹ nhàng bâng quơ lay động giống như “Ôi bàn tay anh ấy bị bỏng rồi”, nhẹ như cát bụi, chốc chốc đã tan biến. Nhưng khi lời trong sách thành hiện thực, lực ảnh hưởng to lớn như một tảng đá đè nặng trong lòng Đường Bạch.  

Khi Đường Bạch vừa mới tập nấu ăn, không cẩn thận bị dầu nóng bắn vào tay, để lại những vết đỏ nhỏ trên tay, cậu đã vô cùng lo lắng đi tìm thạch cao vì sợ để lại sẹo. Tay Tạ Như Hành biến thành cái dạng này, thân là một omega, lúc đó hắn có bao nhiêu khó chịu a!  
Nhưng thời điểm tốt nhất để trị sẹo là khi vết thương đã đóng vảy, qua nhiều năm như vậy, vết sẹo trên tay Tạ Như Hành rất khó mờ, trừ khi đi làm phẫu thuật.  

Đường Bạch cảm thấy áy náy vì đã để lộ vết sẹo của người khác, chân tay luống cuống đứng sững tại chỗ, chỉ có thể nhỏ giọng nói “Thật xin lỗi”, sau đó trơ mắt nhìn Tạ Như Hành cầm găng tay xoay người rời đi.  

Xe huyền phù biến mất trong bóng đêm, mũi Đường Bạch chua xót, suýt chút nữa đã khóc.  

Chủ nhiệm Hoàng vỗ vai Đường Bạch, “Tiểu Đường à, chân trời có nơi nào không có cây cỏ. Em xem bạn học Cố, cậu ấy rất lo lắng cho sự an toàn của em, tin nhắn vừa gửi đi, cậu ấy đã lập tức chạy tới, em không giải thích gì với bạn học Cố sao? “  

Đường Bạch:” … A? “

“Thân là đối tượng trong đơn xin nghỉ phép của cậu, tôi có quyền biết nơi gặp mặt của cậu. Tối nay cậu đi với ai, đi đâu và làm cái gì? “  
Chủ nhiệm Hoàng lập tức dùng ánh mắt “ghen rồi ghen rồi” điên cuồng ra hiệu cho Đường Bạch.  

Đường Bạch: “…”

Đường Bạch biết đây là hiểu lầm, cậu biết Tạ Như Hành là omega, nhưng những người khác thì không.  

“Với Tạ Như Hành.” Đường Bạch thở dài, “Cụ thể làm cái gì, đây là chuyện riêng của tôi, không cần báo cáo với anh đúng không?” 

Cố Đồ Nam rũ mắt, viết ba chữ Tạ Như Hành lên giấy, giọng nói không hề dao động: “Đi đâu, làm cái gì ?”  

Đường Bạch: “Cố Đồ Nam, chuyện này là tôi không đúng, nhưng bình thường anh luôn gây khó dễ với tôi, tôi mệt rồi, không muốn cùng anh làm tổn thương nhau, từ hôm nay chúng ta đừng giả vờ làm hôn phu phu của nhau nữa được không?”   

Chủ nhiệm Hoàng:” !!! “  

Không nghe thấy câu trả lời mình muốn, Cố Đồ Nam nâng mắt lên,”Giáo viên học viện giao cậu cho tôi là vì tin tưởng tôi, nếu cậu xảy ra chuyện gì, ngay cả cậu đi đâu, làm gì tôi cũng không biết, vậy chính là tôi thất trách.” 
Nhắc đến hai từ “thất trách”, Đường Bạch biết hôm nay mình phải đưa ra câu trả lời. Cố Đồ Nam người này rất nề nếp, bảo thủ không chịu thay đổi, rất coi trọng danh dự và các quy tắc, “thất trách” không được phép có trong từ điển của gã.  

…ĐƯỢC RỒI.  

“Khu ổ chuột, có chuyện.” Đường Bạch nhăn mặt nói.  

Đầu bút dừng lại, trên giấy để lại một chấm mực mờ nhạt, “Chuyện gì?”  

Đường Bạch thuận miệng nói, “Mở mang kiến thức phong tục về khu ổ chuột.” Nói như vậy cũng đúng, lấy tư liệu và mở mang kiến thức phong tục hình như không sai biệt lắm.  

Ngòi bút dừng lại trên mặt giấy, chấm mực nhòe nhoẹt càng ngày càng lớn, giọng điệu Cố Đồ Nam lạnh lùng cứng rắn: “Tôi không chấp nhận lý do này.”

Đường Bạch: “…”  

Cố Đồ Nam gằn từng chữ: “Cho tôi một lý do thuyết phục.” 
Chủ nhiệm Hoàng bên cạnh phụ họa: “Tiểu Đường à, đừng đùa nữa, em nói lý do ra đi, đây không phải là vấn đề bạn học Cố muốn biết, nhà trường cũng cần biết. “  

Đường Bạch thật sự rất mệt mỏi, không muốn nghe chủ nhiệm Hoàng thao thao bất tuyệt mấy tiếng đồng hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn trơ ra: “Lấy tư liệu viết tiểu thuyết.”  

Cố Đồ Nam hỏi: “Tiểu thuyết gì?”  

Ông cụ non Đường Bạch thở dài: “Nhân vật chính của tiểu thuyết là một omega đến từ khu ổ chuột. Tôi không muốn thoát ly thực tế, cho nên tôi mới đi tìm tư liệu. Nói như vậy đã đủ rõ ràng chưa? Tôi có thể đi rồi chứ? ”  

Nghe vậy, Cố Đồ Nam cầm bút trên tờ giấy, một dòng chữ vô nghĩa được vẽ ra.  

Đường Bạch bước đi không thèm quay đầu nhìn lại, chủ nhiệm Hoàng vội vàng giải thích với Cố Đồ Nam: “Ôi trời, bạn học Cố đừng để trong lòng, hôm nay Tiểu Đường mệt mỏi nên mới nói năng hùng hổ như vậy, kỳ thực trong lòng em ấy rất thích cậu…..”
“Ừ.”  

Chủ nhiệm Hoàng chuẩn bị thao thao bất tuyệt đã nghẹn lại, há hốc mồm nhìn Cố Đồ Nam.  

Nhìn thấy người đứng trước mặt được đồn là alpha khó đối phó nhất nhà họ Cố dừng một chút rồi nói: “Tôi biết cậu ấy thích tôi.”  

(tự tin như zậy xao??)

Đường Bạch đang đi được nửa đường thì hắt hơi một cái, cậu xoa xoa chóp mũi phiếm hồng, nhìn tin nhắn gửi từ quang não của ông nội:  

【Đường Đường, hôm nay sao con lại cùng một alpha xa lạ đi đến khu ổ chuột? 】

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN