Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi - Chương 115: Bình minh sắp đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi


Chương 115: Bình minh sắp đến


Dịch: Kogi

Tiến trình nhiệm vụ: 08

Người thực hiện: An Minh Hối

Thân phận ở thế giới trước mắt: Cương thi, nhân vật phản diện

Mục tiêu nhiệm vụ: Chưa biết

Quy trình nhiệm vụ: Đợi chọn đọc

Ghi chú: Sau khi thân phận nhân vật ở thế giới này chết đi, người thực hiện sẽ tự động tiến vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo. Nếu người thực hiện bị nhận định là cố ý tránh tiếp xúc với nhân vật chính và lẩn trốn nhiệm vụ thì sẽ tiến hành tiêu hủy linh hồn. Nếu nhân vật chính chết, thế giới nhiệm vụ sẽ sụp đổ. Quy trình nhiệm vụ của thế giới này chỉ cung cấp cho người thực hiện tham khảo. Người thực hiện không được tiết lộ cho nhân vật ở thế giới nhiệm vụ biết thông tin về thế giới này.

An Minh Hối, sinh viên đại học năm ba, hiện đang học Khoa Toán tại Đại học Q, một tuần trước rơi lầu chết.

Đây là thân phận lần này của anh, vẫn là nhân vật phản diện cứng, chỉ khác là lần này vừa bắt đầu đã chết mà thôi.

Không có nhịp tim, không có bất cứ dấu hiệu sống nào, thế nhưng vẫn có thể hoạt động bình thường. Khuyết điểm duy nhất là mỗi sáng sớm thức dậy đều phải tự vặn xương cổ bị vẹo sau một đêm ngủ cho thẳng lại.

Đây là một thế giới mà các hiện tượng thần bí thực sự tồn tại, anh được phép tiếp tục sống trong hình thái này bởi lẽ đại học Q nằm ở nơi nặng âm khí, mà thời điểm anh chết chính là lúc âm khí đạt đến độ bão hòa, kích hoạt trận pháp phong thủy hiểm độc đã chôn giấu ở ngôi trường này không biết bao nhiêu năm.

Trước khi nhảy lầu tự sát, nguyên chủ cũng chỉ là một sinh viên bình thường, hoàn toàn không hiểu gì về thuật số phong thủy nên An Minh Hối cũng mù tịt. Anh chỉ biết là theo kịch bản, không lâu nữa nơi này sẽ xảy ra một tai họa kinh hoàng, hơn nữa đáng buồn là khi anh đến nơi thì tai họa đã xảy ra và không thể cứu vãn được.

Nhưng trước khi tai họa ập đến, anh vẫn phải sinh hoạt như bình thường, nhất là phải ứng phó với tiết mục văn nghệ chào mừng tân sinh viên mà nguyên chủ nhận trước khi tự sát.

Phải thừa nhận là sau khi biến thành kẻ nửa sống nửa chết như thế này, mặc dù tâm lý có hơi lệch lạc nhưng chí ít trước khi chuyện xảy ra nguyên chủ cũng là một người ưu tú rất được ngưỡng mộ.

Ngoại hình đẹp trai sáng sủa, tính cách hòa đồng thân thiện, thành tích học tập xuất sắc, gia cảnh cũng khá giả, liên tục chiếm ngôi hotboy của khóa, có thể nói nguyên chủ là một trong những mẫu người thành công mọi mặt điển hình. Thế nhưng một người luôn thuận buồm xuôi gió như vậy lại nhảy lầu tự tử sau khi uống say bí tỉ chỉ vì chia tay bạn gái.

An Minh Hối là người vay thân mượn xác nên không tiện phán xét gì, chỉ là anh cảm thấy cách làm này vừa nực cười lại vừa đáng giận.

Nhưng anh cũng không còn thời gian để suy nghĩ chuyện này nữa, bởi vì tối mai là buổi liên hoan chào mừng tân sinh viên rồi, bây giờ anh còn phải tập ca khúc mình biểu diễn cho thuộc đã. Nếu không phải trước đây từng làm thiên sứ có sở trường ca hát, hiện giờ vẫn còn rơi rớt chút ít kỹ thuật thì có lẽ lần này anh bó tay thật.

Nguyên chủ là người năng nổ trong các hoạt động trường lớp tổ chức nên đã quen với những tình huống kiểu này còn anh thì không.

Tối hôm đó, sau khi buổi tổng duyệt các tiết mục chào mừng tân sinh viên kết thúc, vừa giải tán thì trời đổ mưa to, may mà lúc đến An Minh Hối mang theo ô.

Trên đường từ hội trường lớn về ký túc xá phải đi qua tòa nhà thực nghiệm của Học viện Y, lúc cầm ô đi ngang qua cửa tòa nhà thực nghiệm, anh nhìn thấy một người đang lẻ loi đứng chỗ bậc thềm, nhíu mày nhìn màn mưa lớn, trông có vẻ rất bực dọc.

“Không mang ô à?” Anh chuyển hướng rẽ vào, mỉm cười nhìn nam sinh đang đứng một mình dưới giảng đường, giơ chiếc ô trong tay nói: “Nếu không ngại thì đi cùng tôi nhé?”

Nam sinh liếc mắt nhìn anh nhưng không trả lời ngay, dường như vẫn còn hơi do dự.

“Mưa kiểu này không tạnh ngay được đâu, cứ chờ thế này thì không biết bao giờ mới được về.” Nhận thấy sự do dự của đối phương, An Minh Hối mỉm cười trêu chọc, “Tôi học ở Học viện Toán, tên An Minh Hối, nếu cậu nghi ngờ tôi là người xấu thì tôi lấy thẻ sinh viên cho cậu xem nhé?”

Nam sinh thở dài, cuối cùng vẫn bị anh thuyết phục cất bước lại gần, đứng dưới ô của anh nói: “Cảm ơn.”

Mặc dù che chung một chiếc ô nhưng bả vai nam sinh kia vẫn cách anh một khoảng ngắn, hình như cậu ta không thích đụng chạm với người khác lắm. Ban nãy nhìn từ xa An Minh Hối cảm thấy đối phương trông hơi gầy, giờ đến gần mới thấy cậu ta khá cao, thậm chí còn cao hơn anh một chút, không những thế còn rất đẹp trai, đẹp kiểu sắc sảo.

Hai thanh niên không tính là thấp che chung một chiếc ô vốn dĩ đã hơi miễn cưỡng rồi, giờ một người còn cố tình cách ra một khoảng, vì vậy một bên vai của cậu ta không nằm trong phạm vi ô che phủ.

An Minh Hối chú ý đến bèn chủ động xích lại gần, nhưng không lâu sau đối phương lại kéo giãn khoảng cách.

An Minh Hối: “…” Có phải mình bị ghét không?

Thực ra với tình trạng của anh bây giờ cũng không cần thiết phải che ô, bởi vì anh còn chẳng đủ điều kiện cứng để bị ốm hay bị bệnh.

Hai người mỗi người ướt nửa bên, nói cho cùng có che ô hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Nghĩ vậy, An Minh Hối dứt khoát đưa ô cho người bên cạnh, còn mình thì lùi ra khỏi phạm vi chiếc ô trước khi đối phương phản ứng kịp, vừa cười vừa khoát khoát tay: “Cậu đi trước đi, tôi nhớ ra còn phải ghé qua cửa hàng tiện lợi mua ít đồ. Ký túc xá của tôi gần đây thôi, dính mưa mấy bước cũng không sao.”

Dứt lời, anh không cho nam sinh kia thời gian từ chối đã xoay người rảo bước đi về phía cửa hàng tiện lợi.

Mới đi được mấy bước, trước mặt anh thình lình hiện ra một khung hội thoại.

Lời nhắn của nhà phát triển: Sao lại đưa ô cho cậu ta?

Câu hỏi chẳng có đầu đuôi gì, An Minh Hối không hiểu sao tự nhiên đối phương lại hỏi như vậy nên cũng chỉ biết nói thật: “Cậu ta có vẻ không thích đi cùng tôi lắm, tôi là người mời trước, dù sao cũng không thể đuổi người ta ra được.”

Lời nhắn của nhà phát triển: Thì ra là vì lý do này? Tôi còn tưởng anh biết cậu ta là nhân vật chính lần này cơ đấy, xem ra anh vẫn chậm tiêu hơn tôi nghĩ.

An Minh Hối: “…” Đáng lẽ phải nghĩ ra ngay mới đúng, mấy người vừa đẹp trai vừa quái dị tám chín phần mười là nhân vật chính.

Lời nhắn của nhà phát triển: Bạn thân mến của tôi, nếu anh không chuẩn bị tinh thần giao ra cả linh hồn thì tốt nhất thế giới này hãy dừng lại ở đây đi.

Lời nhắn của nhà phát triển: Nhân lúc tôi đang hoàn toàn nắm quyền vận hành hệ thống, anh còn một cơ hội cuối cùng để hối hận. Sau khi thế giới này kết thúc, tôi không thể đảm bảo mức độ tự do thân thể của anh nữa.

Lời nhắn của nhà phát triển: Chắc hẳn anh cũng nhận ra rồi, mấy nhân vật chính anh từng dây vào tên nào cũng là kẻ điên, kẻ điên thì không biết thế nào là điểm dừng đâu.

Khi đi đến chỗ mái hiên của cửa hàng tiện lợi, An Minh Hối nhìn nhà phát triển hôm nay nói nhiều một cách bất thường, anh chớp chớp mắt rồi chợt bật cười: “Vậy nếu bọn họ muốn trả thù tôi, giam cầm tôi, tổn thương tôi, anh có giúp tôi không nhà phát triển ơi?”

Màn hình đối diện mãi không hiển thị thêm lời nhắn.

“Tôi cảm thấy anh sẽ giúp tôi.” Thế là An Minh Hối trả lời thay đối phương luôn, đồng thời còn nói rõ lý do mình nghĩ vậy, “Giống như lần nào anh cũng giúp tôi chặn tất cả mọi giác quan khi tôi chết ấy, đúng không?”

Nhà phát triển thần bí không hề lập dị và khó gần như anh nghĩ lúc đầu.

“Tôi tin rằng người mình thích sẽ không làm tổn thương tôi giống như tôi tin rằng anh sẽ giúp tôi vậy. Hơn nữa lần nào nhân vật chính cũng rất nghe lời mà.”

Lúc này, người đang nằm bò ra trước màn hình vùi đầu dưới cánh tay, thầm nghĩ người thực hiện này đúng là khó chơi thật, còn khó chơi hơn mình gấp trăm lần.

Thỉnh thoảng cố chấp đến lạ, thỉnh thoảng lại to gan liều lĩnh, lại còn liên tục trêu ghẹo khiến trái tim nhân vật chính rối bời không yên, thế nhưng đánh không được mắng cũng không xong.

Vì ban đầu không nghĩ sẽ có hiệu quả này nên không thiết lập biện pháp ổn thỏa hơn, bây giờ căn phòng sau lưng hắn có thể nói là oán khí ngút trời, sơ sẩy một chút là có thể đánh sập căn phòng này, về sau muốn tu sửa có lẽ sẽ tốn rất nhiều công sức.

Không biết kiểu tồn tại như họ có được gọi là “nhân cách phân liệt” hay không nữa – Chắc là có, dù sao nói một cách khắt khe thì ngay cả nhân cách chính xác họ còn không có mà.

Hắn rầu rĩ thở dài, lại ngồi dậy trả lời mấy câu.

Lời nhắn của nhà phát triển: Tôi không thích người tốt, đa số người tốt đều có kết cục chẳng mấy tốt đẹp, giống như tên vô dụng trước kia vậy, mất thời gian công sức mà cuối cũng cũng chỉ một mình mình cảm động. Nhưng gã cũng chưa ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa, chịu khổ nhiều giờ cũng khôn ra rồi.

Lời nhắn của nhà phát triển: Anh tưởng cái tên anh gặp lần trước tốt bụng như vậy thật à? Gã cũng không phải loại tốt đẹp gì từ lâu rồi.

Lúc này An Minh Hối đang chọn đồ ăn vặt trên giá, anh nói: “Tôi hơi ngạc nhiên đấy, thì ra anh đánh giá tôi cao đến thế. Nhưng chẳng qua là tôi thực hiện đúng lễ nghĩa xã giao mà thôi, ai có ác ý với tôi tôi sẽ không giúp người đó, ai đối xử tốt với tôi đương nhiên tôi không thể lạnh lùng đáp lại rồi.”

“Hơn nữa đó giờ tôi đã viết rất nhiều tấm chi phiếu khống, nếu không đổi thành tiền mặt lương tâm tôi cũng không thanh thản.”

Người đối diện mãi không trả lời, An Minh Hối chọn đồ ăn vặt xong tính tiền đi ra, đi được một đoạn mới ngớ người: Rõ ràng mình có thể mua một chiếc ô ở cửa hàng tiện lợi mà.

Nhưng ướt cũng ướt rồi, đằng nào cũng không bị ốm, quay lại mua ô cũng không cần thiết.

An Minh Hối xách một túi đồ ăn vặt đội mưa thong thả đi về ký túc xá, vừa đi vừa ngâm nga ca khúc ngày mai biểu diễn, không ngờ lại cảm thấy thỉnh thoảng dầm mưa cũng không phải chuyện gì khó chịu – với điều kiện là không bị ốm.

“Răng rắc”

Anh dừng bước, nghi ngờ ngoảnh lại nhìn đằng sau nhưng không thấy thứ gì có thể phát ra âm thanh đó, anh nghĩ thầm, chắc là con mèo hoang nào đó giẫm lên cành cây khô thôi, thế là lại đi tiếp mà không nghĩ gì nhiều.

Nhưng nếu anh ngó vào con hẻm nhỏ cách mình mười mét ở đằng sau thì sẽ thấy trong hẻm có hai người, một người là nam sinh anh vừa chia tay cách đó không lâu, một người khác là gã đàn ông trung niên bám theo từ nãy đến giờ mà anh không hề hay biết.

Một tay nam sinh cầm chiếc ô đã gập lại, tay kia đeo găng tay dùng trong giải phẫu, nhẹ nhàng bẻ gãy cổ gã đàn ông trung niên đang nằm dưới đất. Nhìn gã tắt thở, thanh niên ngẫm nghĩ rồi giơ tay lên nắm hờ nơi lồng nguc mình, sau đó cánh tay cậu ta di chuyển, chậm rãi rút từ trong ngực ra một thanh kiếm dài.

Cậu ta dùng thanh kiếm đó đâm vào tim gã trung niên, nhìn đối phương dần hóa thành bụi mịn theo ánh sáng trắng nhạt tỏa ra từ thân kiếm, sau đó nhíu mày bực bội rút một tấm vải sạch ra lau, tiếp đến lại tháo găng tay ra lau tay, còn vết máu bắn trên người thì hết cách.

– Phiền thật, tại sao sau khi giết người nhất định phải phi tang thi thể nhỉ? Văn hóa của con người đúng là càng ngày càng suy thoái.

“A…” Lúc này thanh niên mới để ý đến chiếc ô mình cầm trên tay trái, nhìn thấy mặt ô cũng bị dính chút máu lông mày cậu ta nhíu chặt, “Bẩn thỉu.”

Xem ra không thể mang trả lại người kia rồi.

Đúng là phiền thật – Hạ Dữ nghĩ – Người vừa ướt vừa bẩn, đã thế tự nhiên phải đi vòng một quãng đường dài.

– Tất cả là tại người kia quá thiếu cảnh giác, lại còn có một khuôn mặt hiền lành vô hại vừa nhìn đã biết là nhát gan rồi, làm hắn xử lý rác thải cũng phải trốn trốn tránh tránh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN