An Minh Hối phát hiện ra Lair rất thích lười biếng dựa vào người mình, hầu hết thời gian hai người cũng không nói chuyện gì, nhưng cứ ngồi lưng tựa lưng như vậy, anh đọc sách, còn cậu thì nhắm mắt nghỉ ngơi, thế là cũng hết một buổi chiều.
Mặc dù dạo này Lair không thường xuyên chế tạo phát triển trò chơi mới nữa nhưng rõ ràng cậu đang trở nên ngày càng lười hơn sau khi hai người thực sự làm “chuyện ấy”. Bây giờ ngoài làm mô hình ra, rất ít khi An Minh Hối thấy cậu vào phòng làm việc hí hoáy với đống linh kiện hoa mắt chóng mặt kia.
“Em định về hưu sớm đấy à? Thế này thì có sớm quá không?” Anh ngoảnh lại hỏi người đang dựa phía sau mình một cách bất đắc dĩ.
“Không thì sao? Anh muốn em làm phần mềm hay hàng cấm gì? Đó đều là những thứ dùng để xâm nhập hệ thống, bóp méo thông tin hoặc giết người thôi, bây giờ em là công dân lương thiện rồi.”
— Em nói mà không thấy tự nhột chút nào hả?
Có lẽ ánh mắt của An Minh Hối quá rõ ràng nên cuối cùng Lair đành nói thật: “Đừng nhìn nữa, gần đây em đang chuẩn bị làm một sản phẩm mới, vẫn đang trong giai đoạn xây dựng chứ chưa bắt tay vào làm.”
“Trước đây anh chưa từng thấy trước khi làm thứ gì em phải dành nhiều thời gian chuẩn bị như vậy, lần này là làm gì thế?” An Minh Hối tiện tay xoa đầu Lair như khen thưởng, tò mò hỏi.
“…Anh cứ thích hỏi cặn kẽ thế nhỉ?” Lair thở dài, bất đắc dĩ tiếp tục trả lời, “Là phần thưởng cho trò chơi nhỏ em tặng anh hồi trước. Dừng ở đây, anh hỏi nữa em cũng không nói thêm đâu.”
Ban đầu An Minh Hối thực sự không định hỏi, nhưng trông thấy Lair để tâm như vậy thì không nhịn được cười nhéo má cậu: “Bí mật thế cơ, em không tiết lộ chút xíu thông tin nào cho anh, nhỡ làm xong anh không thích thì sao?”
Không ngờ Lair trả lời chắc như đinh đóng cột: “Nhất định anh sẽ thích.”
— Nếu anh dám không thích thì chết với em, đây không phải thứ làm hai ba lần là xong, số lần thử nghiệm ít nhất cũng phải hai chữ số trở lên.
“Được, vậy thì anh cứ hóng trước nhé. Nhưng có lẽ em phải tạm dừng kế hoạch chuẩn bị của mình rồi vì bây giờ chúng ta phải ra bên cảng.” Thấy thái độ của Lair kiên định như vậy, An Minh Hối cũng không hỏi nhiều nữa mà chỉ nhắc cậu chuyện quan trọng hơn phải làm lúc này, “Mấy hôm trước em còn liên tục giục người ta giao hàng đến, bây giờ hàng đến rồi lại không gấp gáp đòi đi nữa à?”
Đúng vậy, phi thuyền dùng cho chuyến du lịch vũ trụ Lair mới mua hôm qua cuối cùng cũng có thể sử dụng được rồi. Vì loại hàng này cần làm rất nhiều thủ tục phức tạp, mặc dù Lair đã dùng mọi thủ đoạn để đi đường tắt nhưng từ lúc chốt đơn đến khi hàng được giao đến vẫn phải chờ một khoảng thời gian.
Hôm nay họ sẽ dùng chiếc phi thuyền tư nhân này đi đến hành tinh Lair mua. Theo như cậu nói thì ở hành tinh thủ đô rách việc quá, thỉnh thoảng còn gặp người của quân bộ đến tận nhà tìm nữa, xử lý từng người một rất phiền phức, vì vậy dứt khoát đổi nơi cư trú cho tiện. Chuyện này nhìn giống như ý tưởng nhất thời, An Minh Hối không ngờ Lair lại hành động nhanh hơn mình tưởng tưởng, trong lúc cậu đòi cấp quyền thanh toán cho chiếc phi thuyền mới mua, ngay cả ngôi nhà họ sẽ ở sau khi di cư cũng đã được lo liệu xong rồi.
Lúc nhìn Lair chọn phi thuyền, An Minh Hối đã cảm thán thế này: “Em giàu hơn cả tưởng tượng của anh nữa.”
“Anh nói gì vậy, hiện giờ một cắc em cũng không có, người có tiền là anh.” Vừa nói Lair vừa liếc mắt nhìn An Minh Hối, “Từng ấy thời gian mà anh vẫn chưa xem số dư tài khoản à?”
“Anh không để ý.” Nhưng ngẫm lại thì cũng không đáng ngạc nhiên lắm, với kỹ thuật hack cao siêu của Lair, có lẽ tài khoản ngân hàng cá nhân của tất cả mọi người trong Liên Bang chẳng khác nào tài khoản công cộng, mà thứ này chắc chỉ là phần thu nhập rất nhỏ trong số những thứ cậu tiện tây chế tạo rồi bán ra hồi trước mà thôi.
Không ngờ chỉ trong vòng mấy ngày họ đã chuẩn bị chuyển đến sống ở một hành tinh khác, khả năng thích nghi của Lair hình như cao hơn cả anh. Cậu không hề tỏ ra bùi ngùi vì sắp phải nói lời tạm biệt với thân phận tội phạm trong quá khứ, ngược lại dáng vẻ chăm chú lên mạng đọc hướng dẫn chăm sóc vườn hoa trông hết sức nhàn tản và vô hại.
“Vậy thì đi thôi, đúng lúc có việc cần làm, giải quyết sớm đỡ đau đầu.” Lair đóng giao diện cuối cùng, vươn vai đứng dậy, bắt đầu chỉ huy người máy vận chuyển trong nhà đem từng hòm đồ đã được sắp xếp cẩn thận chuyển lên xe bay ở bên ngoài, còn mình thì đích thân ôm hai chiếc hòm khóa kín cùng An Minh Hối sóng vai đi ra ngoài.
Trong hai hòm này đều là hình nhân cậu làm trong thời gian qua, từ tư thế khác nhau cho đến trang phục kiểu dáng cũng khác nhau, dạo này hình như còn đang định chế tạo hình nhân có thể tương tác nữa… An Minh Hối nhìn còn thấy ngại, nhưng Lair thì rất đam mê.
Sau khi ngồi lên xe bay, Lair vừa mở thiết bị ngoại vi ra đọc hướng dẫn chăm sóc vườn hoa vừa nói: “Tạm thời mở quyền sử dụng A30, I05, D89 và toàn bộ mã B cho em đi, em muốn xử lý một số chuyện.”
An Minh Hối mở ngay không hỏi thêm gì, bởi vì những thứ cậu sử dụng quá phức tạp, cho dù anh có kho dữ liệu lớn lưu trữ trong con chip người máy cũng vẫn không thể hiểu hết chúng là gì. Thực ra anh luôn cảm thấy không cần tập trung hết quyền hạn vào tay mình, nhưng Lair kiên quyết muốn làm như vậy nên anh cũng hết cách.
Khi đặt chân lên phi thuyền, những gì An Minh Hối nhìn thấy còn hoành tráng hơn trong tưởng tượng của anh. Kích cỡ của nó so với phi thuyền chở khách vừa và nhỏ cũng không khác nhau là mấy, vậy mà chỉ có hai người họ sử dụng quả thực hơi khoa trương, không biết vì sao Lair lại muốn mua phi thuyền kiểu này nữa.
Đi từ hành tinh thủ đô đến hành tinh họ muốn đến tổng cộng mất hai ngày một đêm, ban đầu An Minh Hối đề nghị để mình lái phi thuyền vì anh cũng biết cách điều khiển, hơn nữa người máy không có nhu cầu nghỉ ngơi nhưng bị Lair từ chối.
“Anh cứ ngồi đó làm gì thì làm, lên Starnet chơi trò chơi hay nghỉ ngơi một lúc cũng được, khi nào đến nơi em gọi anh dậy.” Lair ngồi ở vị trí lái, vừa thao tác với bàn điều khiển phức tạp trước mặt vừa xua xua tay với anh, “Có hệ thống điều khiển hành trình thông minh mà, em cũng chỉ thỉnh thoảng kiểm tra tình hình thôi, anh không phải lo đâu.”
Vì thái độ của Lair quá kiên quyết nên An Minh Hối không nói thêm gì nữa, anh ngẫm nghĩ một chút rồi theo gợi ý của cậu kết nối với Starnet, dù sao vẫn còn rất nhiều phương diện của thời đại này mà anh cảm thấy hứng thú.
Sinh hoạt trong chuyến du lịch vũ trụ không khác bình thường là mấy, lên Starnet, nói chuyện với Lair hoặc ngắm cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một lát. Trải qua 27 tiếng, An Minh Hối bị cơn rung chấn dữ dội làm bừng tỉnh, khi mở mắt ra anh đã thấy tín hiệu giám sát radar của phi thuyền trên bảng điều khiển trước mặt Lair hiển thị mười mấy chấm đỏ tượng trưng cho vật thể bay lạ bao vây xung quanh họ, đợt chấn động vừa rồi là do bị công kích vào lồng năng lượng bảo vệ trên thân phi thuyền.
Theo phản xạ anh nhìn về phía màn hình cảm ứng, trên đó là hình ảnh bên ngoài phi thuyền, tuy tầm nhìn hữu hạn nhưng cũng đủ để anh nhìn thấy rõ toàn bộ phi thuyền bao vây bên ngoài là phi thuyền vũ trang hạng nặng, trong đó có một số mang ký hiệu của quân Liên Bang, một số lại là ký hiệu của tập đoàn Người Giải Cứu.
Phản ứng đầu tiên của An Minh Hối là thời gian của mình lại đến rồi, lẽ nào thế giới này sẽ kết thúc ở đây?
“Anh dậy rồi à?” Vẻ mặt của Lair hết sức bình thản, dường như cậu không hề bất ngờ trước tình huống này, “Không cần tỏ ra nghiêm trọng như vậy đâu, cũng không phải chuyện gì to tát. Anh cứ đọc tiếp quyển sách đang đọc dở vừa rồi đi, một lát là xong ngay ấy mà.”
Dứt lời, Lair dùng thiết bị ngoại vi mở bảng điều khiển thông minh trước đây mình hay dùng rồi nhanh chóng xuất ra mười mấy màn hình số liệu ảo, mắt thì theo dõi vô số dòng mã lệnh chằng chịt không ngừng thay đổi, tay liên tục bấm vài nút dưới bảng điều khiển phi thuyền, bật tần số trao đổi tín hiệu sẵn có trên phi thuyền.
Hai mắt cậu chưa từng rời khỏi những số liệu đang nhảy nhót, một tay cầm thiết bị truyền tin đưa lên gần miệng, tay kia vẫn tiếp tục gõ bàn phím ảo nhập chỉ lệnh, từ tốn nói: “Đây là phi thuyền T-7848, chúng tôi xin phép nói rõ, chúng tôi không có bất cứ hành vi phạm pháp nào trong chuyến du lịch vũ trụ này, các vị hãy ngừng công kích và lập tức rút lui, nếu không chúng tôi sẽ cân nhắc áp dụng biện pháp tự vệ chính đáng.”
Mặc dù đang nói trên tần số trao đổi tín hiệu nhưng Lair không mở loa trong khoang thuyền, hiển nhiên cậu không định nghe câu trả lời của những người bên kia.
“Vô cùng xin lỗi, thiết bị truyền tin bên tôi gặp chút trục trặc nên không nhận được thông tin từ bên ngoài. Tôi nhắc lại, hãy rút lui trong vòng mười giây, nếu không chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp tự vệ chính đáng.”
Mười giây, dù đối phương có ý định rút lui hay không thì khoảng thời gian ngắn như vậy chắc chắn không đủ để phi thuyền vũ trang hạng nặng như vậy rút lui đến nơi an toàn.
“Bắt đầu tính giờ. Mười, chín…”
Lair bắt đầu đếm ngược, khoảng cách giữa mỗi số dài ngắn khác nhau nhưng hiển nhiên cậu không để ý lắm, bàn tay không cầm thiết bị truyền tin vẫn nhập chỉ lệnh bằng tốc độ kinh người. An Minh Hối không biết cậu đang làm gì nhưng có thể nhìn thấy thần thái của cậu.
Cùng với số đếm càng ngày càng nhỏ, Lair dần lộ ra nụ cười khoái trí. Nụ cười ấy không giống như lúc nói chuyện với An Minh Hối, nó tràn đầy ác ý và vẻ châm chọc như đang nhìn một đám sinh vật cấp thấp không tự lượng sức đang chui đầu vào lưới vậy. Thậm chí ngay cả giọng đếm ngược cũng dần mang theo ý cười, ngữ điệu cũng phát sinh thay đổi, thỉnh thoảng còn cố tình kéo dài như trêu ngươi khiến người nghe có dự cảm không lành.
Hiển nhiên những kẻ bao vây cũng biết rõ sự nguy hiểm của Lair, trong lúc cậu đếm ngược, An Minh Hối thấy những phi thuyền bên ngoài đã có hành động, pháo năng lượng đã được nạp đầy, trong vòng ba mươi giây sẽ bắt đầu oanh tạc.
“Hai, một…hết giờ. Các vị ý đông hiếp ít, ý mạnh hiếp yếu, thích xem pháo hoa hay gì?”
Lair vừa dứt lời, chiếc phi thuyền cách bọn họ gần nhất ầm ầm nổ tung, sóng xung kích từ vụ nổ lan ra khiến hai chiếc phi thuyền bên cạnh cũng chịu ảnh hưởng, lồng năng lượng bị rách, thân thuyền cũng chệch hướng vì va đập mạnh. Nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu, tiếp theo đó cứ cách hai đến ba giây lại có một phi thuyền tự nổ tung. Phi thuyền của bọn họ cách phi thuyền này khá xa, ảnh hưởng của sóng xung kích đều bị lồng năng lượng cản lại.
Lair ngồi ở ghế lái, miệng cười âm u nói vào thiết bị truyền tin: “Phi thuyền có hệ thống an toàn yếu thế này mà cũng dám lái đến trước mặt tôi, tôi thực sự muốn vỗ tay khen ngợi sự dũng cảm của các vị đấy.”
Dù không nhìn thấy những người ở trong phi thuyền kia nhưng An Minh Hối hoàn toàn có thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lên những người còn sống ở những chiếc phi thuyền còn lại – trơ mắt nhìn chiếc này nối tiếp chiếc kia phát nổ, cái chết ngày càng đến gần nhưng không thể nào ngăn cản, đây là chuyện đáng sợ đến mức nào.
Tổng cộng mười ba chiếc phi thuyền, không chiếc nào may mắn thoát nạn.