Tất cả đều đã kết thúc, phi thuyền lại tiếp tục bay theo quỹ đạo thiết lập sẵn, sau khi cài chế độ tự lái, Lair liếc mắt nhìn An Minh Hối vẫn chưa hết sững sờ đứng bên cạnh mình.
“Ban nãy anh nghĩ miên man gì thế?” Cậu hơi bất mãn hỏi, mặc dù ban nãy cậu gần như không có một giây rảnh rỗi nào nhưng vẫn chú ý đến biểu cảm của An Minh Hối khi đó, “Anh tưởng em không chuẩn bị gì đã dẫn anh ra ngoài chịu chết sao?”
Ngay từ đầu chính cậu là người cố tình tung tin để tập đoàn Người Giải Cứu biết tọa độ họ đi qua, bởi vì trước khi chuyển nhà cậu muốn giải quyết triệt để những mối đe dọa không mấy nguy hiểm này. Sau khi suy xét, cậu cảm thấy thay vì tự mình đi tìm thì để đối phương mò đến nộp mạng sẽ nhanh gọn thuận tiện hơn nên cuối cùng mới chọn phương án này.
Việc đối phương hợp tác với quân bộ Liên Bang cũng không khiến Lair ngạc nhiên chút nào. Cậu không phải dân chúng bình thường thích phân biệt rạch ròi trắng đen, tập đoàn tội phạm và quân bộ bắt tay nhau là chuyện không quá mới mẻ, chỉ cần lợi ích và động lực đủ lớn, trên đời không có hai tổ chức nào tuyệt đối không thể hợp tác.
Vì cảm thấy chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới nên Lair không nói trước với An Minh Hối, mãi đến khi thấy anh lộ ra vẻ mặt lo lắng thì mới nghĩ lại, có lẽ mình nên nói trước một tiếng để anh không bị hoảng sợ.
“Cũng không hẳn…” An Minh Hối bất đắc dĩ xua tay, “Anh chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của em.” Chỉ là đã quen với cái chết đến bất ngờ mà thôi. Hơn nữa dựa vào kinh nghiệm trước đây, cái chết của anh không phải chỉ cần cẩn thận là có thể tránh được, đó giống như một chuyện tất yếu nằm ngoài khả năng của con người hơn.
“Có lẽ trước đây anh có một vài suy nghĩ này khác, nhưng từ giờ trở đi anh cứ nhớ kĩ lời em nói.” Lair đứng dậy đi tới chống một tay lên tường vây An Minh Hối lại, híp mắt nói từng câu từng chữ: “Trước khi em chết hẳn, anh không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì liên quan đến cái chết, một chút cũng không cần. Cho dù em chết thật, anh cũng chỉ cần nghĩ xem xử lý thi thể của em thế nào thôi, còn anh vẫn sẽ bình an vô sự.”
Có thể là vì vừa trải qua một trận tàn sát đơn phương, giây phút này ánh mắt Lair không giống bình thường cho lắm, nó có thêm sự sắc bén và điên cuồng bình thường không có, ánh mắt cố chấp ấy như muốn nuốt chửng anh bất cứ lúc nào.
An Minh Hối bật cười dịu dàng đáp: “Em tự tin vậy sao? Nhưng bây giờ trên thế giới có nhiều bất trắc khó lường trước như vậy, nhỡ một giây nữa phi thuyền của chúng ta nổ tung thì sao?”
“Kể cả thế thì em cũng bắt anh từ địa ngục trở lại.” Nghe anh hỏi ngược lại mình, Lair cười rộ lên, nụ cười điên cuồng nhưng đồng thời cũng mang theo tình yêu sâu đậm không thể che giấu, lời nói ra lại là điều người thường khó có thể hiểu được, “Anh biết mà, em là người xấu. Là anh tự chọn đi đến bước đường này, em đã cho anh rất nhiều cơ hội hối hận rồi. An à, anh sẽ mãi mãi không thoát khỏi em đâu.”
“Lair.” An Minh Hối thở dài cắt lời Lair và cũng cắt đứt trạng thái bất thường của cậu, anh nhéo má cậu khiến biểu cảm điên cuồng trở nên méo mó, trông thế mà lại hơi buồn cười, “Nếu anh muốn chia tay thì em sẽ giết anh sao? Hay là nhốt anh lại?”
Lair muốn gật đầu đáp: Tất nhiên, em sẽ nhốt anh ở một nơi không ai tìm thấy, vậy là thế giới của anh chỉ còn lại mình em, đừng hòng đá em đi.
Nhưng thực tế cậu không những không thể nói ra miệng mà ngay cả cái gật đầu cũng vô cùng khó khăn.
Bởi vì cậu biết rõ mình không làm được.
Cho dù chuyện đó thực sự xảy ra, cậu cũng không thể nhốt An Minh Hối lại. Bởi vì tâm lý của cậu chưa đủ mạnh mẽ để có thể đối diện với ánh mắt hận thù và lạnh lùng của đối phương. Thậm chí chưa cần đi đến bước này, chỉ cần anh xuống nước cầu xin cậu vài câu, cậu đã không kìm được mà thả anh ra rồi.
Vì vậy câu trả lời cuối cùng của cậu là: “Em sẽ xóa sạch trí nhớ của anh, sau đó bắt đầu lại từ đầu.”
“Nếu anh cầu xin em đừng xóa trí nhớ của anh thì sao?”
“…” Lại một lần nữa bị hỏi ngược đến cứng họng, Lair cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày mình bị người này làm cho tức chết.
Lair cảm thấy An Minh Hối đang cố ý tranh luận với mình, cậu bèn không thèm trả lời nữa mà trực tiếp ấn anh vào tường, hung hăng ngậm lấy đôi môi cứ nói những lời khiến cậu không biết trả lời thế nào.
— Có những câu hỏi không nên hỏi thì đừng hỏi, lẽ nào muốn em biến thành kẻ tội nghiệp bị đá trong bất lực anh mới vừa lòng sao?!
An Minh Hối vỗ lưng Lair trấn an, anh không từ chối nụ hôn vừa có chút cáu kỉnh lại vừa thận trọng này, sau khi vuốt ve đủ rồi mới nói: “Được rồi, anh biết em sẽ không làm tổn thương anh mà, anh hỏi cũng chỉ muốn em không kiêu ngạo quá, tránh ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật thì hối hận cũng không kịp chứ không có ý gì khác.”
“Anh còn khốn nạn hơn cả em.” Lair ôm hông anh, tựa đầu lên vai anh ủ rũ nói.
Cậu chẳng qua chỉ thích lấy mấy kẻ nhãi nhép ra làm trò đùa mà thôi, còn anh thì hay rồi, cậy người khác thích mình mà ngang ngược hết biết, cái gì cũng dám nói mà không nghĩ xem người nghe khó trả lời đến mức nào.
Trước đây khi chế tạo ngoại hình cho người máy này, vì quá trình chế tạo quá thuận lợi nên Lair gần như không cần suy nghĩ gì, dường như từng bộ phận trên cơ thể người máy này sớm đã in trong não bộ của cậu. Thành phẩm cuối cùng quả thực cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng ưng mắt, làm phát ăn ngay, hầu như không tìm ra bất cứ chỗ nào cần chỉnh sửa, vì vậy lúc đó Lair còn thích chí nghĩ: Cứ như là đang chế tạo người tình trong mộng của mình vậy, tiếc là từ trước đến giờ mình chưa từng có thứ đó.
Lúc ấy làm sao cậu lại ngờ được thứ mình làm ra chính là người tình trong mộng của bản thân, hơn nữa có có thể khiến mình mê như điếu đổ thế này.
“Ừm, anh sai rồi, sau này anh sẽ không lấy ví dụ như vậy nữa.”
Nghe xong, Lair cảm thấy tim mình lại bắt đầu trục trặc rồi, quả nhiên đồ nhân tạo không bằng đồ thật, động tí là xảy ra sự cố, đập nhanh như muốn nổ tung ra vậy.
Hai người im lặng ôm nhau như vậy một lát thì An Minh Hối nghe thấy Lair rì rầm nói: “Anh có yêu cầu gì thì cứ nói, quá đáng đến mấy cũng được, trừ việc chia tay.”
“Coi như em xin anh, anh không được phép rời xa em.”
An Minh Hối đoán có lẽ cả đời này Lair chưa từng hạ mình như vậy bao giờ, lại càng chưa từng cầu xin ai bất cứ thứ gì. Mặc dù câu thỉnh cầu lại kết hợp với câu mệnh lệnh nghe hơi kì, nhưng ít nhất cũng đủ để anh hiểu mức độ nghiêm túc của cậu.
“Nếu như anh không còn thì ai sẽ làm người mẫu dành riêng cho em đây?” Anh ôm Lair cười nói, “Mặc dù anh thấy số mô hình em làm đã nhiều lắm rồi, nhưng chẳng phải em vẫn muốn làm nhiều hơn nữa sao? Dù chỉ có tác dụng cung cấp cho em linh cảm mới anh cũng sẽ không rời đi. Đừng lo, anh chỉ hỏi vậy thôi, em nghiêm túc như vậy làm anh có cảm giác mình vừa làm chuyện gì quá đáng lắm ấy.”
Ôm nhau thân mật như vậy rất dễ lau súng cướp cò, tuy xưa nay An Minh Hối là người chậm chạp trong chuyện đó, nhưng ai bảo bạn trai nào của anh cũng có hứng thú như vậy chứ. Nếu không biết Lair chế tạo ra mình chỉ vì nhất thời hứng chí, An Minh Hối còn nghi ngờ cậu dùng kỹ thuật cao siêu đến vậy chế tạo ra một người máy chân thực đến 95% là nhằm mục đích bất lương nào đó.
Sự cố ngoài ý muốn này cuối cùng cũng kết thúc sau một cuộc ho4n ái trong buồng lái, An Minh Hối đã đề nghị về phòng ngủ rồi làm nhưng Lair không muốn lòng vòng.
***
Lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà Lair mua ở hành tinh mới, An Minh Hối ngơ người trong phút chốc. Lát sau, nhìn những người máy nhỏ đi đi lại lại chuyển đồ vào nhà, anh bất lực nói với Lair: “Em thấy anh trước đây nhàn rỗi quá nên mới mua ngôi nhà lớn thế này à?”
Nhà cao ba tầng, diện tích ước tính sương sương cũng vài trăm mét vuông. Một dinh thự được tu sửa xinh đẹp như vậy thông thường sẽ mang đến cho người ta cảm giác hài lòng mãn nguyện, nhưng An Minh Hối đã quen với việc ở nhiều nơi khác nhau, thậm chí ngay cả hoàng cung cũng từng ở rồi. Bây giờ nhìn thấy ngôi nhà to như vậy, phản ứng đầu tiên chỉ là nghĩ đến khối lượng việc nhà phải làm, cho dù có hệ thống dọn dẹp đi nữa cũng mất rất nhiều thời gian đó.
“Em sẽ làm mấy người máy phụ trách.” Lair trả lời rất nhanh, hiển nhiên cậu đã nghĩ sẵn giải pháp, vừa nói vừa cẩn thận ôm hai hòm mô hình đi vào nhà, “Anh không cần lo mấy việc này nữa.”
Ai nghĩ rằng tên tội phạm Liar trước đây khiến cả Liên Bang phải đau đầu hiện tại đang làm những món đồ vặt vãnh này – nào là mô hình nào là người máy dọn dẹp – hoàn toàn không có chút bóng dáng nào của tội phạm vũ trụ.
An Minh Hối cùng Lair đi vào nhà, mở hòm ra phụ cậu bày mô hình ra ngoài, sau đó lại thấy cậu xách mấy cái túi nhỏ từ chiếc hòm khác lên, nhìn kĩ hình như là hạt giống thực vật.
“Anh thích trồng hoa hay cây?” Lair hỏi rất nghiêm túc, trong lúc hỏi cậu vẫn tiếp tục lấy các món dụng cụ từ trong hòm ra, những thứ này khác hẳn những dụng cụ tinh vi xa xỉ cậu thường dùng trong phòng thí nghiệm, vừa nhìn đã biết chỉ là những công cụ làm vườn thô sơ nhất.
“…” An Minh Hối im lặng chốc lát mới trả lời, “Anh thế nào cũng được.”
“Vậy mỗi loại trồng một ít.”
An Minh Hối ngồi trên ghế sô pha nhìn theo Lair ôm một chiếc hòm chạy ra vườn hoa, sau đó lại ngoảnh đầu nhìn người máy vẫn đang bận rộn chuyển đồ bên ngoài, chẳng hiểu sao bỗng thấy dở khóc dở cười.