Dịch: Kogi
Hôm nay hồ ly bự lại ra ngoài, Xích Nha chỉ có thể ở trong sân nói chuyện với con mèo rừng đang ngồi trên bờ tường.
“Hồ ly bự lúc nào mới trở về đây? Lúc nào hắn ra ngoài cũng rất lâu…” Thiếu niên áo đỏ tóc trắng hai tay ôm gối ngồi ở góc tường, khuôn mặt đẹp đẽ, sắc sảo nhưng lại rất buồn rầu.
Trước khi đi, An Minh Hối thấy Xích Nha rầu rĩ không vui nên gọi mèo rừng tới trò chuyện cùng cậu, nhưng đối với Xích Nha, ngoại trừ hồ ly bự ra thì ai cũng như nhau cả.
“Nhược Hoa đại nhân chỉ vừa mới đi ra ngoài thôi mà.” Mèo rừng nhàn nhã ngồi trên bờ tường chải chuốt bộ lông của mình, thỉnh thoảng nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Xích Nha nói: “Sao ngươi lại không vui? Nhược Hoa đại nhân mỗi lần trở về đều mua quà cho chúng ta mà.”
“Ta không cần gì ngoài hồ ly bự hết.” Xích Nha buồn bã nói: “Chỉ cần hồ ly bự chịu thích ta là được.”
“Nhược Hoa đại nhân không phải đã rất thích ngươi rồi sao?” Mèo rừng chớp mắt, thay đổi tư thế, lười biếng nằm xuống bờ tường: “Đại nhân biết ngươi sẽ cảm thấy cô đơn nên bảo ta tới đây chơi với ngươi, còn lấy cớ là để ngươi chăm sóc ta, Nhược Hoa đại nhân vẫn luôn chu đáo như vậy.”
Đúng là khi bảo mèo rừng tới đây, An Minh Hối sợ Xích Nha xấu hổ nên nói rằng dạo này mèo rừng không khỏe, trong lúc mình không có đây nhờ Xích Nha chăm hộ, nhưng thực chất là như thế nào thì ai cũng hiểu.
“Vẫn chưa đủ, ta muốn giao phối với hồ ly bự.” Xích Nha cúi đầu, tỉ mỉ chỉnh sửa trang phục trên người, thuận tay lấy một chiếc gương ra soi, chắc chắn tóc mình không rối mới yên tâm: “Ta không xinh đẹp sao? Tại sao lâu như vậy rồi mà hồ ly bự vẫn không bằng lòng giao phối với ta?”
“Không giống như chúng ta, Nhược Hoa rất bảo thủ trong chuyện này. Ta sống ở ngọn núi này mấy chục năm rồi mà chưa từng thấy Nhược Hoa đại nhân phát sinh quan hệ với bất cứ người hoặc yêu nào cả.” Mèo rừng lắc đầu, giọng điệu mang theo chút bồi hồi: “Mà kể ra thì ta chưa từng thấy ngươi mặc quần áo màu khác khi ở dạng người nhỉ.”
“Bởi vì màu này rất đẹp. Là màu sắc đẹp nhất rồi!”
Mèo rừng liếc mắt nhìn bộ quần áo đỏ trên người Xích Nha, cảm thấy không hiểu lắm: “Tại sao ngươi lại thích màu đỏ thế?”
Trước khi trả lời câu hỏi này, Xích Nha ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm và dãy núi trải dài bất tận, dường như cậu nhớ ra chuyện gì đó, đỏ mặt cúi đầu ôm gối, nở nụ cười vừa ngọt ngào lại vừa xấu hổ, khẽ nói: “Hồ ly bự từng nói với ta, thế gian này có rất nhiều thứ đẹp đẽ, dù là châu báu mỹ nhân, trời cao núi rộng hay là phố xá phồn hoa, tất cả đều có điểm khiến người động lòng.”
Nhớ tới vẻ mặt dịu dàng của An Minh Hối khi nói những lời này, nụ cười trên mặt Xích Nha lại càng tươi tắn hơn, khuôn mặt cũng sáng bừng lên: “Nhưng lúc đó ta rơi từ trên trời xuống, những thứ nhìn thấy đều không phải như vậy, chỉ có rừng rậm không tìm được lối ra và những kẻ hung dữ đáng sợ. Khi đó hồ ly bự dùng đuôi phủ lên ta, ta sợ đến mức muốn chạy ngay tức khắc. Nhưng vừa lật người lại thì thấy thế giới trước mắt đều là một mảng đỏ lửa, đuôi hồ ly bự xõa tung, ánh mặt trời xuyên qua làm màu sắc trở nên tuyệt đẹp, lại còn ấm áp nữa.”
“Sau đó hồ ly bự còn cho ta ôm đuôi của hắn rồi đưa ta về, lúc hắn chạy cảm giác như ta đang bay vậy, đó là cảm giác vui sướng nhất mà ta trải qua kể từ khi tỉnh lại. Màu đỏ là màu của hồ ly bự, bởi vậy ta thích màu đỏ nhất.” Trong lúc nói, hai tay ôm chân của Xích Nha bất giác nắm thật chặt, ngữ điệu cũng hạ thấp xuống: “Hồ ly bự thực sự rất tốt, ta không thể để kẻ khác cướp đi được.”
Mèo rừng chớp chớp mắt, gật đầu như hiểu ra tất cả: “Thì ra là vậy, dù sao thì Nhược Hoa đại nhân cũng đúng thực là một yêu quái tốt. Chắc chắn ngài rất thích sống cùng chúng ta ở thế giới này.”
Chưa nói dứt lời, Xích Nha đang đang chuẩn bị gật đầu công nhận lời mèo rừng nói thì nghe thấy âm thanh kiếm xuyên qua da thịt, ngay sau đó cậu mở to mắt nhìn mèo rừng bị quăng xuống sân, đụng mạnh vào tường nhà, sau đó im bặt.
Một giọng nói ngạo mạn mà êm ái vang lên kèm theo sự mỉa mai không hề che giấu: “Thật bất ngờ, không ngờ ngươi lại rơi vào bước đường phải nhập bọn với đám tiểu yêu không ra hồn này.”
Xích Nha không trả lời, thậm chí vẫn giữ nguyên tư thế hai tay bó gối, ngơ ngác nhìn vệt máu bắn ra khi mèo rừng bị ném vào sân, nhìn mèo rừng co giật thân thể dưới mái hiên, nhìn dòng máu đang tràn ra dưới thân nó nhuộm đỏ nền đất.
“Nghe Huyền Vũ nói ngươi bị mất trí nhớ, nhưng sao ta lại có cảm giác đầu óc ngươi cũng có vấn đề thế nhì?”
Người đàn ông mặc y phục màu vàng vừa nói vừa đáp xuống trước mặt Xích Nha, kiêu ngạo nhìn xuống thiếu niên đang co mình lại, cười lạnh một tiếng: “Chung sống với lũ tiểu yêu thấp kém phàm tục này, bị biến thành thứ súc vật được nuôi nhốt mà cũng không có cảm giác. Ngươi đúng là sa đọa thật rồi.”
“Ta đã điều tra rõ lai lịch của con hồ yêu kia rồi, y chính là thuộc hạ của Yêu vương mà ngươi đích thân xử tử. Bao năm qua chúng vẫn đang tìm mọi cách hồi sinh thứ rác rưởi không rõ sống chết kia. Y nuôi ngươi chẳng qua là vì có ý đồ với nội đan của ngươi thôi.”
Xích Nha vẫn ngây người ngồi yên một chỗ, không hề nhúc nhích, ánh mắt vô hồn, dường như sợ hãi đến mức hồn lìa khỏi xác.
“Chậc, làm sao, giết một con tiểu yêu cũng làm ngươi thương xót ư? Đã là yêu thì vốn dĩ đáng chết.” Dường như người đàn ông rất khinh thường thái độ của Xích Nha, hắn nhíu hừ lạnh một tiếng, rồi tiện tay ném một chiếc hộp ngọc nhỏ xuống trước mặt Xích Nha: “Nhìn món quà con hồ yêu mà ngươi thích chuẩn bị cho người đi, Phệ Tâm Cổ, người bị cấy Tử Cổ sẽ tuyệt đối tuân lệnh người mang Mẫu Cổ.”
“Yêu tộc trời sinh tính đã ti tiện, ngươi tưởng là con hồ yêu kia sẽ thật lòng thật dạ nuôi dưỡng ngươi sao? Cho dù y không thèm khát nội đan của ngươi cũng sẽ âm mưu biến ngươi thành con rối.” Người đàn ông với tướng mạo sáng sủa đàng hoàng nhưng tính cách lại cực kì ngạo mạn vô lễ: “Muốn sống thì ngoan ngoãn theo ta trở về tiên giới, chữa khỏi cái đầu của ngươi đi.”
“Có điều y dám mưu toan bỡn cợt linh thú tiên giới như thế, trước khi đi vẫn nên giết quách con hồ yêu đó và bọn tiểu yêu cả khu rừng này để làm gương răn đe thì hơn, để những kẻ khác đừng nghĩ rằng tiên giới ta dễ bắt nạt.”
Nghe hắn nói đến đây, cuối cùng Xích Nha cũng ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, khẽ hỏi: “Ngươi không phải Huyền Vũ, vậy ngươi là ai?”
Hắn liếc mắt nhìn cậu, đáp: “Chu Tước.”
“Thì ra ngươi là Chu Tước.” Cuối cùng Xích Nha cũng mỉm cười, trông có vẻ hài lòng lắm: “Tốt quá.”
Khi mèo rừng bị giết, Xích Nha thực sự bị dọa hết hồn, sợ đến mức đầu óc trống rỗng. Hồ ly bự đã dặn cậu phải chăm sóc mèo rừng, vậy mà mèo rừng lại bị giết chết ngay trước mặt cậu, cậu đã không làm tròn nhiệm vụ hồ ly bự giao phó, hồ ly bự sẽ không vui đâu.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…
Không thể làm hồ ly bự không vui, không thể, tuyệt đối không thể…
Nhưng may sao người này lại chính là Chu Tước, tốt quá, cậu vẫn có thể cứu vãn được. Tên Chu Tước này muốn giết hồ ly bự, hắn là người xấu.
Chu Tước nhìn Bạch Hổ chậm rãi đứng dậy, cơ thể gầy gò mảnh mai như có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào, miệng còn lẩm bẩm gì mà: “Không được làm bẩn sân, hồ ly bự quét dọn sẽ rất phiền phức…”
Chu Tước khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Ngươi đang nói cái quái…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, bóng người nhỏ bé của Xích Nha thoắt cái lóe lên, ngay sau đó hắn cảm thấy cổ mình bị siết chặt quăng ra bãi cỏ ngoài sân nhà.
Đột nhiên bị Bạch Hổ công kích, tất nhiên Chu Tước không thể ngồi chờ chết, hắn lập tức bấm ngón tay niệm pháp quyết đánh trả, nhưng hắn vốn đã trọng thương, thực lực suy yếu, Bạch Hổ dễ dàng cản được mấy chiêu pháp quyết này, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt trái ngược hẳn với ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Thì ra ngươi lại yếu đến thế à? Hồ ly bự nói ta còn phải tu dưỡng một thời gian dài nữa mới trở về thời kì đỉnh cao, ta còn tưởng phải khó khăn lắm mới lấy được nội đan của ngươi cơ đấy.” Thiếu niên tóc bạc hơi nghiêng đầu, nụ cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng rơi vào mắt Chu Tước không khác gì ác quỷ đáng sợ.
“Bạch Hổ, ngươi điên rồi sao? Ngươi tưởng giết ta tiên giới sẽ tha cho ngươi ư? Ngươi dừng tay lại ngay bây giờ thì ta sẽ bỏ qua chuyện này!”
“Đúng vậy, hồ ly bự nói tiên giới không cho phép ta và hắn giao phối.” Động tác công kích chợt dừng lại, Xích Nha lộ ra vẻ mặt sầu khổ: “Tiên giới toàn là kẻ xấu, tất cả đều phải chết, tiên giới có nhiều người không? Giết hết chắc sẽ tốn nhiều thời gian lắm… Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, đành vậy thôi.”
“Vậy thì ta sẽ bắt đầu từ ngươi.”
Vừa dứt lời, Xích Nha liền nghiêng người tránh pháp thuật của Chu Tước rồi lao thẳng đến trước mặt hắn, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn xuyên thẳng qua bụng hắn, tàn nhẫn xé toạc ra một lỗ.
Chu Tước kêu lên thảm thiết, hắn bị Xích Nha ấn ngã xuống đất, trơ mắt nhìn thiếu niên xé phanh bụng mình, ánh mắt tràn ngập sự tò mò: “Ha ha ha… Biểu cảm của ngươi thật kì lạ, chẳng đẹp gì cả, kêu cũng không hay, có điều máu của ngươi có màu đẹp đấy, ta thích! Ngươi phải cố gắng thêm chút nữa, đừng chết nhanh như vậy, không thì nội đan sẽ không phát huy được hiểu quả đâu!”
Một lát sau, thiếu niên móc ra viên nội đan đỏ sẫm nhuốm đầy máu tươi từ trong cơ thể Chu Tước, xoay người chạy tới chỗ mèo rừng đã tắt thở, cậu bóp nát viên nội đan trong tay, rồi đưa tia sáng đỏ trong đó nhập vào cơ thể mèo rừng.
Xích Nha nhìn chằm chằm vết thương đang khép lại nhanh đến mức có thể nhìn bằng mắt thường trên cơ thể mèo rừng, lúc này cậu mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, đứng dậy vui vẻ ngâm nga hát, dọn sạch vết máu vương vãi khắp nơi.
Vui quá đi, hoàn thành nhiệm vụ mà hồ ly bự giao rồi, không biết khi trở về hồ ly bự có khen mình, có hôn mình, có giao phối với mình không nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích một chút, đứng về phe tà cũng không sao, nhưng vẫn mong hy vọng đừng vùi dập phe chính nghĩa, phần lớn các nhân vật trong truyện đều được dựng lên từ sở thích của tác giả. Trong lòng tác giả, ngoại trừ An Bảo vĩnh viễn là số một ra thì các nhân vật còn lại đều không phân được cao thấp.
Cũng hy vọng các thiên thần đừng yêu cầu quá cao với nhân vật trong truyện, dù sao tác giả cũng viết văn dưới góc nhìn của thượng đế, độc giả đọc truyện dưới góc nhìn của thượng đế, nhưng những nhân vật trong truyện thì không biết nhiều như chúng ta.
Không biết có phải do bút lực của tôi chưa đủ, không lột tả được chính xác tính cách của hổ con hay không, tuy cậu ấy bản tính độc ác, nhưng chưa từng nói dối hay làm điều xấu xa với An Bảo, An Bảo cho rằng hổ con biến thành hình người xinh đẹp chỉ vì muốn trưng ra mặt tốt nhất của mình cho anh xem, sự thực đúng là chỉ có vậy thôi, không có bất cứ âm mưu quỷ kế gì cả.