Khi An Minh Hối xách theo một hộp bánh ngọt về đến nhà thì đã nhìn thấy Xích Nha vui vẻ ôm một đống lông vũ đỏ rực chạy tới, ngẩng đầu mong chờ nhìn mình: “Hồ ly bự, tặng ngươi nè, ta đã chọn những sợi đẹp nhất rồi đó, rất là có ích với ngươi.”
Sau khi chết Chu Tước liền hóa thành nguyên hình, trên bụng con chim đỏ rực với hình thể khổng lồ là một lỗ thủng đáng sợ, máu gần như sắp chảy cạn sạch, Xích Nha cảm thấy cứ phơi ra như vậy thì hơi chướng mắt, thế là cậu liền nhổ hết những sợi lông đẹp ra rồi đem thi thể đi xử lý, sau đó cẩn thận rửa sạch phơi khô số lông vũ này để tặng cho hồ ly.
Tuy Chu Tước hơi đáng ghét, nhưng màu lông của nó thì không tệ, xử lý sơ qua rồi mang đi may quần áo mới cho hồ ly cũng được.
“…?” Hồ ly bự hoang mang cúi xuống nhặt một sợi lông vũ Xích Nha không cẩn thận làm rơi, giơ sợi lông đỏ rực ra trước mặt quan sát, anh cảm nhận được rõ ràng linh lực dồi dào ẩn chứa trong sợi lông này: “Lông vũ này là…” Anh không nhớ trong rừng có loài chim nào mọc lông kiểu này.
“Lông của Chu Tước đấy.” Thiếu niên mỉm cười đáp, nhưng trong nụ cười lại mang theo một chút thấp thỏm: “À thì… Nội đan bị dùng mất rồi, hồ ly bự đừng giận nha, sau này ta sẽ tìm viên nội đan khác cho ngươi được không?”
Hồ ly bự sợ đến mức đánh rơi hộp bánh ngọt: “Lông của ai cơ???”
Khi nghe Xích Nha ngoan ngoãn thuật lại sự việc, An Minh Hối cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, hơn nữa còn mơ hồ có cảm giác hoang mang lo sợ.
Từ khi nhặt được Xích Nha đến giờ đã hơn một năm, mặc dù lúc đó Huyền Vũ nói sẽ quay lại sau, nhưng suốt một thời gian dài không thấy động tĩnh gì khiến anh tưởng hắn quên luôn chuyện này rồi, không ngờ hắn lại giao cho Chu Tước.
Nhưng tất nhiên, đây không phải chuyện làm anh kinh ngạc nhất.
Chuyện làm anh kinh ngạc là không ngờ hổ con nhà mình lại mạnh đến mức độ ấy, hơn nữa hình như còn… cực kì hung bạo. Tuy anh hiểu rõ rằng sống ở thế giới này, dù là tiên hay yêu, hai bàn tay cũng từng nhuốm máu tươi, nhưng anh thực sự không ngờ Xích Nha lại dễ dàng chấp nhận chuyện này như vậy, hoàn toàn không cần đến sự khuyên giải và an ủi của mình.
Sao lại thế này… Mặc dù đôi lúc Xích Nha cũng giở tính trẻ con nói xấu Bạch Mặc, thỉnh thoảng còn giương vuốt với hắn, nhưng bình thường vẫn tương đối ngoan ngoãn nghe lời, không giống như kẻ dễ dàng ra tay giết người.
Nếu để hồ ly bự đáng thương biết hổ con của anh không những giết Chu Tước, mà còn giết bằng cách thức cực kì tàn nhẫn thì có lẽ anh sẽ sốc đến mức hồn bay khỏi xác mất.
“…Dù sao chăng nữa, ngươi và mèo rừng bình yên vô sự là tốt rồi.” Anh để mớ lông vũ lên bàn, thở dài nói: “Thi thể… Chu Tước đang ở đâu?”
Theo như lời Xích Nha nói, chắc hẳn Chu Tước kia cũng không phải hạng người lương thiện. Nhưng dùng nội đan Chu Tước để cứu một con mèo rừng tu vi thấp kém, chuyện phí của trời như thế này chắc cũng chỉ có Xích Nha mới làm được.
“Ta thiêu rụi rồi.” Xích Nha chớp chớp mắt: “Máu của hắn ta cũng quét sạch rồi, không làm phiền đến hồ ly bự đâu.”
“…Thế cũng tốt.” An Minh Hối nghe thấy giọng nói của mình đã cứng đanh lại: “Nhưng xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn tiên giới sẽ tra xét, ta… e là cũng không che chở được ngươi.”
“Vậy thì ta sẽ bảo vệ hồ ly bự.” Xích Nha vui vẻ ngồi vào lòng anh, quay mặt sang thơm má anh, nói: “Nếu người của tiên giới đến đánh ngươi, ta sẽ giết hết sạch bọn chúng, thế là chúng ta có thể giao phối với nhau, không ai quấy rầy chúng ta được nữa.”
“Ta nghe Chu Tước nói, hồ ly bự vẫn muốn hồi sinh Yêu vương gì kia nên mới nuôi dưỡng ta.” Thiếu niên cười tươi rói, lấy ra chiếc hộp ngọc nhỏ bị Chu Tước ném xuống đất: “Sau này ngươi muốn làm gì thì cứ nói với ta được không? Chỉ cần là vì hồ ly bự, ta có thể làm bất cứ việc gì, ta có thể giúp hồ ly bự hồi sinh Yêu vương, tặng nội đan cho hồ ly bự, làm con rối của hồ ly bự, vì vậy hồ ly bự cũng thích ta được không?”
An Minh Hối lập tức nhận ra chiếc hộp Xích Nha đang cầm là gì, đó chính là cổ trùng Bạch Mặc đưa cho anh để anh khống chế Bạch Hổ, nhưng vì không có ý định sử dụng nên sau khi nhận được anh đã bỏ luôn vào trong kho không động tới nữa.
Thấy Xích Nha định mở hộp ngọc ra, anh liền vội vàng ngăn cậu lại, nghiêm túc nói: “Đừng làm bừa, lời Chu Tước nói chỉ từ một phía, đừng nhẹ dạ cả tin.”
Xích Nha buồn rầu lẩm bẩm: “Nhưng ta muốn được hồ ly bự khống chế mà…”
“Ta không cần ngươi làm những chuyện ấy.” An Minh Hối giành lấy chiếc hộp Xích Nha đang ôm chặt trong lòng, đặt nó ở chỗ Xích Nha không với tới được: “Ta cũng không có tham vọng gì lớn lao, chỉ mong có thể yên ổn sống qua ngày là mãn nguyện rồi.”
“Xích Nha, ngươi hãy nghe ta nói, có lẽ lúc giết Chu Tước ngươi không ý thức được chuyện đó có ý nghĩa như thế nào.” Có lẽ cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó mà thôi: “Bây giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi làm như vậy là phạm phải quy định của tiên giới, nếu còn định kết làm đạo lữ với ta thì tội sẽ càng thêm nặng, kể cả ngươi có là một trong tứ linh đi nữa, tiên giới cũng không tha cho ngươi đâu.”
“Ta biết, nếu ta đánh không lại bọn chúng thì sẽ chết.” An Minh Hối rất hiếm khi nói chuyện với cậu một cách nghiêm túc như vậy, Xích Nha cũng lắng nghe rất nghiêm túc: “Nếu ta đánh không lại người của tiên giới, hồ ly bự phải mau mau thoát thân, đừng để bọn chúng bắt được.”
“Giao phối với ta sẽ liên lụy đến hồ ly bự, nhưng mà ta thực sự rất muốn cùng ngươi làm chuyện thoải mái đó, ta nhất định sẽ không để hồ ly bự rơi vào tay người tiên giới, vì vậy ngươi có thể đừng ghét ta không?” Thiếu niên kéo ống tay áo An Minh Hối cầu xin: “Bị hồ ly bự ghét là chuyện đáng sợ hơn cả cái chết, ta sợ lắm, ta muốn được ngươi thích cơ.”
An Minh Hối thở dài một tiếng, tâm trạng anh lúc này vô cùng phức tạp.
Kể ra thì anh cũng là người từng chết hai lần rồi, sống ở thế giới này cũng đã trăm năm có lẻ, không còn cảm thấy sợ hãi cái chết hay tiếc nuối nhân sinh nữa, huống hồ dù có chết thì rất có thể anh cũng sẽ sống lại, nhưng những người sống ở thế giới này thì chỉ có một sinh mạng mà thôi.
Từ trước đến nay anh sống không thẹn với lòng, điều duy nhất khiến anh thấy áy náy là việc những người thương yêu anh phải chứng kiến anh chết đi.
Ban đầu, anh tưởng rằng nhân vật chính của thế giới này còn đơn thuần trẻ con, giữa hai người sẽ không dính dáng gì đến chuyện yêu đương, nhưng cuối cùng người tính vẫn không bằng trời tính.
“Sinh mạng là vốn quý nhất, ta có tài đức gì mà lại khiến ngươi coi trọng hơn cả tính mạng của chính mình? Hiện giờ ngươi vẫn còn non nớt lắm, không muốn tìm lại kí ức trước kia rồi mới quyết định sao?”
Xích Nha không chút do dự lắc đầu, đáp: “Trong kí ức trước kia không có hồ ly bự, tìm về hay không không quan trọng, ta không có hứng thú một chút nào.”
Đây không phải là lần đầu tiên An Minh Hối được người khác coi như báu vật, thế nhưng anh vẫn không thể nào phớt lờ thứ tình cảm chân thành nồng nhiệt này. Cái tật mềm lòng của anh không biết đến bao giờ mới sửa được nữa.
Anh nghĩ: Một lần cuối cùng, thử một lần cuối cùng thôi.
“Nếu sau này hồ ly bự không muốn sống cùng ta nữa…” Nói đến đây, Xích Nha dừng lại hồi lâu, dường như điều sắp nói ra rất khó khăn đối với cậu: “Thì liệu có thể lấy nội đan của ta đi được không? Giữ trong người hay luyện hóa gì cũng được, như vậy sẽ giống như ta vẫn còn ở bên ngươi.”
“Nói gì thế, ngươi phải sống khỏe mạnh mới phải chứ.” Không thì đừng nói là anh, mà cả thế giới này cũng sụp đổ mất: “Dù ta không còn, ngươi cũng phải sống thật tốt.”
Từ đầu đến cuối, An Minh Hối không dám nhìn kĩ vẻ mặt của Xích Nha nên không phát hiện ra, Xích Nha hoàn toàn không có vẻ gì là hối hận. Cậu không hối hận vì đã giết Chu Tước, cho dù làm vậy có vẻ chẳng mang lại lợi ích gì, nhưng chỉ cần là vì hồ ly bự, cậu thấy đều đáng giá.
Khi anh nói mình không còn nữa, Xích Nha rõ ràng rất muốn phản bác, nhưng vì người đang nói là anh nên cậu mới miễn cưỡng nhẫn nhịn mà thôi.
“Lớn bằng này rồi, lại còn lợi hại hơn cả ta nữa, sao ngươi vẫn thích khóc nhè thế hả?” Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mắt Xích Nha, hổ con tủi thân há miệng cắn nhẹ ngón tay anh: “Sau này ta còn phải nhờ ngươi bảo vệ nữa mà, ngươi cứ thế này thì bảo ta yên tâm sao được?”
“Người tiên giới nổi danh là có thù tất báo, ta cố tình giữ Bạch Hồ lâu như vậy, chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm, đến lúc đó làm liên lụy đến tiểu yêu ở ngọn núi này cũng không hay. Việc của Bạch Mặc cũng giải quyết tương đối rồi, mấy ngày nữa chúng ta đi tìm hắn, nhờ hắn trông coi hộ khu rừng này, rồi cùng nhau ngao du khắp nơi, được chứ?”
Trước đây anh sự dẫn Bạch Hổ ra ngoài, nhỡ bị phát hiện thì sẽ gây ra tranh đoạt giết chóc, giờ xem ra Xích Nha mạnh hơn anh tưởng nhiều, chắc cũng đủ để ẩn giấu hơi thở của mình trước mặt tu sĩ loài người, không cần phải trốn mãi trong núi nữa.
Xích Nha chớp chớp mắt, thấy An Minh Hối dịu dàng dỗ dành mình như vậy thì bao nhiêu tủi thân ấm ức ban nãy bay biến sạch, bắt đầu được voi đòi tiên, nhanh chóng hôn hồ ly bự đánh chụt một cái rồi biến về hình hổ, ngửa bụng nằm trên đùi anh chột dạ làm nũng: “Đây, đây là phí bảo vệ!”
Hồ ly bự:…Sao hổ mình nuôi cứ ngu ngu thế nào ấy nhỉ.
Tác giả có lời muốn nói:
Thả nhẹ mã vào group độc giả: 594229557
Các thiên thần muốn vào group nhớ nhấn vào ô “Lưu về đọc” nhé.
Cả Weibo cùng tên của tác giả @一杯酒凉 nữa.
Sắp tới sẽ có một chút phúc lợi nhỏ được tung ra ở hai nơi này đó.