“Ngươi điên rồi sao?!!”
Bị bạn mình tức giận túm cổ áo, An Minh Hối cũng chỉ có thể nở một nụ cười nhẹ với Bạch Mặc, hòa nhã nói: “Ta đã ở khu rừng này trăm năm rồi, dù sao cũng nên ra ngoài thăm thú một chút chứ. Trước đây ngươi nói mình không có nơi quy ẩn mà, chỗ này tuy hơi vắng vẻ nhưng cũng rất tốt, không phải sao?”
Bạch Mặc không thể tin nổi, tâm trạng kinh ngạc và giận dữ khiến hắn không thể giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng nữa: “Ở bên Bạch Hổ là ngươi tự mình hại mình đấy.”
“Tất cả đều có nhân quả, làm gì có chuyện ai hại ai.” Giờ đã biết mình đã lộ bộ mặt thật nên An Minh Khối không làm dáng trước mặt Bạch Mặc nữa mà chỉ cư xử như bình thường: “Sinh linh trên đời không ai tránh được cái chết, mà bây giờ, so với an nguy của ta, ta vẫn lo cho Bạch Hổ hơn.”
Ví dụ như, nếu Xích Nha xảy ra chuyện gì bất trắc, có thể thế giới này cũng sẽ hóa thành hư không. Anh cũng bắt đầu mơ hồ có cảm giác, kể từ khi được đưa vào thế giới này, mình đã bị định trước là sẽ dây dưa không dứt với nhân vật chính, thậm chí mỗi cái chết cũng đã được lên kế hoạch sẵn rồi.
Mỗi lần đến với một thế giới mới, trong bảng nhiệm vụ nổi lên đều có một câu nói: Sau khi thân phận nhân vật trong thế giới này chết, người thi hành nhiệm vụ tự động tiến vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thể chắc chắn, “chết” này rốt cuộc là cái chết tự nhiên, hay là do kẻ đứng sau quyết định.
“Còn thứ gì quan trọng hơn mạng sống của ngươi nữa?”
Trước khi trả lời câu hỏi này, An Minh Hối quay đầu lại nhìn về núi rừng mênh mông đằng sau, sâu đó mới mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Bạch Mặc đáp: “Tất nhiên là có, huống hồ cũng không phải ta đi nạp mạng.”
“Đừng quên hồ ly trời sinh gian xảo, không chừng ngày nào đó các ngươi tưởng ta đã chết, nhưng thực tế ta lại đang tiêu dao tự tại ở một nơi các ngươi không biết cũng nên.”
“Nói chuyện đâu đâu…” Bạch Mặc quay mặt đi chỗ khác, hai tay buông thõng bên người bất giác nắm chặt lại, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Ngươi thực sự thích Bạch Hổ đến mức không ngại phạm phải luật trời ư?”
Nói đến đây, An Minh Hối không kìm được lộ ra vẻ mặt bất lực, anh nói: “Chuyện thế này ta biết nói sao đây? Mấy hôm trước ta mới bắt đầu ngừng đối xử với Xích Nha như đối xử với một đứa trẻ, còn sau này phát triển thế nào thì đều phải dựa vào duyên phận.”
Anh nói xong câu này, Bạch Mặc cũng chẳng cảm thấy yên lòng hơn chút nào mà chỉ càng bực tức hơn: “Đã thế thì ngươi tội gì phải lao vào vũng nước đục này?”
“Ít nhất thì trước khi tìm lại ký ức, Xích Nha chỉ có chỗ dựa duy nhất là ta, nếu đến ta cũng ruồng bỏ cậu ấy thì quá đáng thương rồi.” An Minh Hối bình thản đáp, đồng thời nhớ tới trong quy tắc nhiệm vụ có nói không cho phép mình trốn tránh nhân vật chính, “Còn một số lý do khác thì cho phép ta tạm thời giấu trong lòng đi.”
“Đừng quên người ngưỡng mộ ngươi không chỉ có con Bạch Hổ kia, mà còn vô số yêu tộc khác trong rừng, ngươi định bỏ mặc bọn chúng thật sao?”
“Nói gì vậy, chẳng phải còn có ngươi ở đây sao?” Anh bật cười, thấy Bạch Mặc mãi không chịu quay ra nhìn mình cũng không ép, tiếp tục nói: “Ta đã dặn trước chúng nó là ta sắp ra ngoài du lịch, sau này cách dăm bảy bữa lại về thăm chúng nó, được rồi chứ? Đừng nghiêm mặt nữa, cũng đâu phải vĩnh biệt mãi mãi đâu.”
“Nhưng suy cho cùng bọn chúng cũng phải học cách tự mình gánh vác, sau này nếu ngươi thấy chán, không muốn bảo vệ mảnh rừng này nữa cũng không sao, trên đời buổi tiệc nào cũng đến lúc tàn, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Sau đó bọn họ nói với nhau câu được câu không, bầu không khí vẫn không thoải mái hơn, sắc mặt Bạch Mặc vẫn sầm sì, chỉ có An Minh Hối giữ nguyên nụ cười ấm áp, như thể việc anh sắp làm chẳng mạo hiểm chút nào.
Mãi đến khi tiểu Bạch Hổ không kìm được ngậm bọc đồ chạy tới tìm người, An Minh Hối mới chào tạm biệt hắn, dẫn Bạch Hổ hân hoan sung sướng rời khỏi khu rừng.
Bạch Mặc đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng ung dung tự tại của người nọ khuất dần, mãi đến khi không nhìn thấy nữa, hắn mới giơ tay đấm mạnh vào gốc cây bên cạnh, cây cổ thụ có tuổi đời hơn trăm năm gãy ngang người, làm lũ chim trong rừng hoảng sợ bay tán loạn.
Câu nói hắn lưỡng lự trong cổ họng mãi không thể thoát ra được, lúc này mới run rẩy vang lên: “Còn ta thì sao?”
– – Ngươi thu xếp ổn thỏa cho tiểu yêu cả ngọn núi này, dẫn Bạch Hổ đi, mọi sự đều lo liệu cẩn thận, vì sao chưa từng cảm nhận được tấm lòng của ta?
– – Trăm năm qua ta dõi theo ngươi rời khỏi mảnh rừng này vô số lần rồi, hôm nay lại phải nhìn ngươi xoay người ra đi.
***
Ngọn núi tuyết bị tuyết trắng che phủ lúc này đang rít lên từng cơn gió rét thấu xương, trong gió còn cuốn theo những bông hoa tuyết bay tán loạn, ở giữa sườn núi là một hang động tự nhiên, bên trong có một con Bạch Hổ hình thể khổng lồ đang cuộn người nằm trên mặt đất, trong lòng ủ một con hồ ly đỏ nhỏ hơn mấy lần đang say giấc nồng.
Tiếng gió rít và luồng gió thổi mạnh khiến tai Bạch Hổ giật giật, lười biếng hé mắt ra nhìn, đôi mắt xanh xám đảo qua đảo lại, rồi cúi đầu thân mật liếm lỗ tai nhọn hoắt của hồ ly trong lòng, khoái trá nhìn cái tai lớn bị mình liếm đến run rẩy.
“…Xích Nha?” Hồ ly bị hổ lớn đánh thức ngái ngủ ngáp dài.
“Meo áu ~.” Bạch Hổ dụi đầu vào cổ hồ ly, miệng vẫn không quên phát ra tiếng mèo kêu kém chất lượng.
Thấy hồ ly bự vẫn buồn ngủ, Xích Nha liền dùng móng vuốt ôm lấy hồ ly rồi trở mình, để hồ ly nằm trên bụng mình cho thoải mái, đồng thời cái đuôi dài cũng bắt đầu rục rịch giơ lên lặng lẽ cuốn lấy đuôi hồ ly.
“Nếu ngươi đói thì đi tìm thứ gì mà ăn, lát ta dậy sau…” An Minh Hối mơ màng nói, anh không còn sức đâu để giải cứu chiếc đuôi của mình nữa.
Tối qua thực sự là quá kịch liệt, làm bao nhiêu lần rồi mà Xích Nha vẫn quấn quýt đòi hỏi, hai đùi kẹp chặt cứng, thậm chí còn biến ra chiếc đuôi ngoắc lấy eo anh, cuối cùng vẫn là anh cảm thấy không thể tiếp tục hồ đồ như vậy nữa, hóa thành nguyên hình mới thoát khỏi móng vuốt của hổ con.
Lúc đó anh thực sự cảm thấy mình sắp không xong rồi, anh thậm chí còn nghĩ đời này mình sẽ chết luôn trên người hổ con nữa…
Bọn họ ra ngoài đã mấy năm, khoảng thời gian này giúp An Minh Hối hiểu thêm về Xích Nha.
Phải nói không hổ danh là Bạch Hổ ư? Rõ ràng đối xử với người mình gần gũi thì suốt ngày làm nũng bám dính, vậy mà với đối tượng mình không thích thì hung ác tàn nhẫn độc địa đến mức khiến người ta cạn lời, hoàn toàn bộc lộ hết bản tĩnh của loài mãnh thú ăn thịt.
Nhưng thế cũng tốt, chỉ cần là anh thì Xích Nha vẫn nghe lời, bởi vì anh dặn cậu không được tùy tiện động thủ, nên bây giờ rất ít hơi tí đã lộ răng nanh móng vuốt ra.
“Hồ ly bự, ta khôi phục ký ức rồi.” Bạch Hổ nằm chỏng vó lên trời, ôm hồ ly lông xù trong lòng, vẫn không kìm được muốn thè lưỡi liếm kiếm.
“Ừm… Hả?” Hồ ly bự sắp sửa lại chìm vào giấc ngủ, nghe vậy liền sửng sốt ngẩng đầu: “Khôi phục ký ức?”, đột ngột thế.
“Phải, hôm qua làm xong thì khôi phục, chắc chắn là nhờ hồ ly bự làm ta rất sảng khoái.” Bạch Hổ ngọt ngào đáp.
An Minh Hối nghe Xích Nha nói vậy, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán, nhất thời không biết nên xấu hổ hay là nên kinh ngạc, bỏ qua cái lý do vớ vẩn kia đi, anh cũng không cảm thấy Xích Nha khôi phục ký ức có gì khác trước.
“Ngươi… Trước đây tính tình cũng thế này sao?” Nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng anh vẫn uyển chuyển hỏi vấn đề mình thắc mắc.
“Hình như có hơi khác, trước đây ta chưa gặp được hồ ly mà.” Xích Nha chớp chớp mắt, nói như lẽ dĩ nhiên: “Mấy kẻ trên tiên giới rất đáng ghét, ta ghét tất cả bọn họ, nhưng ta thích hồ ly bự.”
Trước đây khi ở trên tiên giới, rất nhiều người đều đeo một bộ mặt giả tạo, Bạch Hổ cũng vậy, chỉ là hắn không giả vờ khoan dung nho nhã như phần lớn các tiên nhân khác, mà thường đóng vai một đứa trẻ không hiểu sự đời, lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói trên môi, ngay cả khi giết người cũng vậy.
Vì vậy cậu cảm thấy chỉ có một chút xíu khác biệt mà thôi, biểu cảm trước đây toàn là giả tạo, còn sau khi mất trí nhớ thì đều phát ra từ nội tâm, đó chính là điều khác biệt.
Thực ra sự kiện tẩu hỏa nhập ma cũng không hoàn toàn là một tai nạn, mánh khóe của mấy tên phản đồ kia còn lâu mới hãm hại được cậu, cậu cố tình phối hợp với âm mưu của chúng rơi xuống nhân gian chẳng qua là vì cậu muốn làm như vậy.
Dù sao trên tiên giới thực sự quá nhàm chán, mà trước đây cậu từng đi ngang qua ngọn núi nơi An Minh Hối ở, vô tình nhìn thấy một con yêu hồ bị một đám tiểu yêu chưa hóa hình vây quanh, cả đám tụ lại một chỗ chơi đùa, phân chia đồ ăn bánh ngọt, rõ ràng chỉ là mấy việc vô vị, nhưng mấy tên kia trông lại cực kì vui vẻ, gợi lên một chút hứng thú trong lòng Bạch Hổ.
Cậu nghĩ, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, thế là cho đám phản đồ kia toại nguyện một lần, xuống thế gian vui đùa một chút cũng không tệ, không biết bánh ngọt hồ yêu kia làm có thực sự ngon đến thế không, những câu chuyện anh kể có thực sự thú vị đến thế không mà có thể chọc đám tiểu yêu vô tri kia cười ngây ngô không ngớt, và liệu có thú vị hơn giết chóc hay không?
Đó thực sự là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời cậu.
Bạch Hổ hóa thành hình người, hai cánh tay mảnh dẻ trắng nõn ôm lấy hồ ly trong lòng, cười thỏa mãn nói: “Hồ ly bự phải mãi mãi thích ta đó, phải mãi mãi ở bên ta mới được.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký công tác của hổ con
Lần nào hồ ly bự nhà ta cũng làm ta rất thoải mái.
Tuyệt vời, ở bên hồ ly bự vui hơn đi giết người nhiều.
Giá mà quen hồ ly bự sớm hơn thì tốt.
Vậy thì đã không cần làm mấy chuyện chán phèo kia để giết thời gian rồi.