Vampire and The Dark
Chương 3: Chia Cắt
-Ngươi là người của Tyler ?
William nhận quân của kẻ thù bằng hình xăm hoa văn kì quái trên cổ của
hắn
-Chết đi..
Hắn đáp lại ngắn gọn rồi lao vào William như tên bắn.
William tránh một cách
ngoạn mục nhưng không thể xem thường tên này. Ông vội kêu Amelia bảo vệ Carina.
Lúc này cô bé quá bất ngờ nên khi Amelia ôm mình thì cô bé mới chợt giật mình
vì thân thể bất chợt bị nhấc lên và chạy đi với tốc độ ánh sáng. Carina hét lên
:
-Papaa…mama mau dừng
lại, con có thể giúp papa mà. Amelia chỉ im lặng ôm Carina mà
chạy hết tốc lực đến phòng sách được khoá bởi kết giới dày đặc và vững chắc
nhất dinh thự do bà và chòng mình tạo ra. Đến nơi bà đặt Carina xuống và dặn dò
thật kĩ:
-Con phải ở yên
trong đây, không được ra ngoài. Papa mama sẽ quay lại ngay!
Nói xong bà hôn lên trán Carina và đứng dậy xoay người đi thật
nhanh đến giúp William. Lúc này ở phòng Carina một tên khác đã đến giúp kẻ kia
giết William. Ông đã đánh trả và tránh đòn một cách tuyệt vời, nhưng thật sự
hai tên này là gì? Chúng bị đánh bay đi đập vào tường mạnh đến nỗi thủng một lỗ
xuyên ra đến hành lang nhưng vẫn đứng dậy đánh tiếp như không có chuyện gì. Khi
Amelia đến thì William đã bắt đầu hơi mệt nhưng ánh mắt không ngừng phát ra sát
khí với hai tên ấy. Bà ném thanh kiếm cho chồng và cũng rút kiếm xông vào chiến
đấu. Những âm thanh va chạm của những thanh kiếm ngày một lớn và nhanh hơn. Khi
Amelia vào giúp thì chỉ trong phút chốc, một tên đã bị vợ chồng William cùng
nhau chặt đứt đầu và đâm thủng tim mà chết. Tên còn lại thấy vậy nên đã vội
nhảy khỏi cửa sổ trốn ngay lúc họ vẫn còn nhìn tên kia. Nhưng làm vậy có lẽ là
quá xem thường William nhỉ? Trong chỉ chưa đầy 1 giây thanh kiếm của William đã
xuyên từ đỉnh đầu hắn và đi thẳng xuống tim. Ông rút kiếm và để xác hắn rơi tự
do.
-Chúng ta đến phòng sách thôi, Carina đang chờ..
Amelia bảo với chồng rồi cả hai cùng chạy hết tốc lực đến phòng sách. Khi
Amelia vừa mở khoá định bước vào thì một tiếng nổ lớn phát ra từ phía sau họ,
trần nhà đã thủng rất to, to đến thấy cả ánh trăng bên ngoài. Có một kẻ đang
lượn lờ bên trên với đôi cánh màu bạc và ném những tia điện cao áp xuống nơi
William đang đứng như thách thức ông. William nhận ra ngay đó là Tyler, kẻ thù suốt 1000
năm nay của ông và cũng là một trong tám quý tộc của thế giới này. Ông quay
sang bảo vợ:
-Đến lúc ta phải giải quyết triệt để mối thì
này rồi. Không thể để tên này tiếp tục quấy rầy chúng ta nữa, ta sẽ giết hắn
rồi quay về tiếp tục chuỗi ngày hạnh phúc bên em và Carina…
-Em tin anh, nhưng Anh không được để bị
thương nhé. Amelia tin tưởng chồng mình, nhưng làm
sao có thể không lo lắng … William nhắm mắt đọc thầm câu thần
chú, dần dần đôi cánh màu đen to lớn hiện ra trên lưng ông, thanh kiếm màu bạc
xuất hiện từ trên cao rơi xuống bàn tay ông. William dang rộng đôi cánh bay
thẳng lên nơi Tyler
đang đứng.
-Cuối cùng cũng chịu lên rồi sao? Đã chuẩn bị nơi cho giấc ngủ
ngàn năm chưa nhỉ? Tyler
nói bằng giọng thách thức với ánh mắt đầy sự giễu cợt.
-Sao lại tự hỏi mình thế? Tên ngu ngốc!
William đáp lại nhẹ nhàng nhưng đầy sát khí.
Tyler nheo mày, cảm thấy khó chịu nhưng vẫn
không chút manh động. Đôi mắt màu xám trắng đằng đằng sát khí nhìn William. Chỉ
trong chớp mắt cả hai lao vào nhau, hai thanh kiếm va vào nhau bằng một lực vô
cùng lớn. Cả hai văng ra rồi lại lao vào, chiến đấu một cách quyết liệt, không
ai nhường ai. XOẸT !! Âm Thanh vang lên cùng dòng máu đỏ tươi từ cánh tay
William phụt ra. Vì hai kẻ kia đã khiến sức lực của ông không được bảo toàn
trước khi đấu. Tyler
cười hả dạ:
-Ngươi thật sự chỉ có vậy thôi sao? Sau 1000 năm công lực của
ngươi vẫn vậy, nhưng ta thì khác… nên hãy.. chết đi !
Hắn lao ngay vào William chém tới tấp. William mặc dù né
được khá nhiều nhưng sức lực mất đi không hề ít do vết thương ở cánh tay. Khi
hắn chém thật mạnh ông đã bị văng ra khá xa khi đỡ đòn ấy. Hắn bất ngờ bay đến
chém vào cổ ông. Cứ tưởng đầu lìa khỏi cổ nhưng khi âm thanh của hai thanh kiếm
vang lên, ông mới giật mình mở mắt ra thì thấy Amelia đang đỡ nhát kiếm ấy cho
ông.
-Ôh…! Amelia à, sao em lại đến đây, làm lỡ cuộc chiến của ta đấy !
Tyler
nói bằng giọng giễu cợt.
-Tại sao ngươi không biến mất khuất khỏi gia đình ta? Tên khốn !
Amelia tức giận đáp.
-Chỉ cần William biến mất thì ta sẽ cũng không chạm đến gia đình em
đâu..
-Mau biến mất đi. Amelia đáp rồi lấy kiếm
phản đòn. Đôi cánh xanh óng ánh màu đại dương khẽ dang rộng bay lên để tiếp sức
đánh bật kiếm của Tyler. Cả
hai dần bay lên cao, lao vào nhau trong chớp mắt. Tyler nhanh hơn Amelia, suốt trận chiến hắn
cứ như đang đùa giỡn với Amelia khiến các vết trầy xước hiện lên ở khắp cơ thể
bà.
-Amelia, em không đấu lại hắn đâu, đừng làm vậy nữa!!
William hét lên vô cùng lo lắng..
-Hôm nay, em sẽ giết tên phiền phức chết tiệt này!
Amelia nói.
Hắn chém tới tấp khiến Amelia ngày càng mất sức
nhiều hơn.
-Kết
thúc thôi ! Tyler
nhẹ nhàng nói. Sau đó một âm thanh đâm trúng cơ thể vang lên một cách rợn
người. Một dòng máu tươi nhẹ nhàng trào ra từ cuống họng Amelia. Thanh kiếm đã
đâm trúng tim bà. Tyler
rút kiếm một cách lạnh lùng, khiến cơ thể bà tự do rơi xuống. William vô cùng
kinh ngạc, nhanh chóng đến đỡ cơ thể vợ mình trước khi nó chạm đất. Nước mắt
ông rơi lã chã
-Yaaaaaaahh…..!!!!
Ông gào thét trong đau khổ. Cơn mưa bỗng nhiên đổ
xối xả, khiến khung cảnh trước mắt đau thương đến tột cùng. Người đau khổ, một
kẻ hả dạ…
-Đáng đời cô ta, nếu
không xen vào thì cũng không đến nỗi như thế ! Tyler nói một cách khinh
bỉ.
William để cơ thể vợ mình
xuống, nỗi đau khổ tột cùng dâng lên trong ông. Đôi cánh đen dang rộng bay
thẳng lên nơi Tyler
đứng. Ông lao vào chém tới tấp, nhưng vết thương khiến tốc độ cũng như sức mạnh
ông giảm đi không ít. Bây giờ sẽ là cuộc chiến ý chí của William, vết thương
của ông chảy máu càng chảy nhiều hơn khi ông dùng nhiều sức. Cả hai đấu với
nhau quyết liệt, không biết rằng đôi mắt màu đỏ ấy đang sáng bừng lên vì tức
giận lẫn đau buồn. Ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ. William khụy xuống, ông cắm thanh kiếm xuống đất để
không ngã. Tyler
chỉa mũi kiếm vào cổ ông :
-Vĩnh biệt nhé William Chason..
Thanh kiếm được vung lên và tiến thẳng đến cổ ông. Bỗng từ
mặt đất, tảng băng đỏ dài nhọn hoắc bay đến, đâm vào cánh tay cầm kiếm của Tyler,chưa để chủ nhân
biết chuyện gì xảy ra thì nó đã bị thối rửa và rơi xuống ngay tức khắc.
-Aaaaa..! Cánh tay của ta.
Tyler
liền quay về hướng tảng băng bay đến và ngay tức khắc một tảng băng đỏ khác đâm
vào chân phải khiên hắn ngã nhào xuống. Bên dưới, một tảng băng đỏ ngày càng cao
lên, bên trên có một thân hình bé nhỏ đang ngồi và tiến đến cùng tảng băng. Vì
chưa trưởng thành nên đôi cánh của Carina vẫn chưa xuất hiện.
-Ca..Carina…
William kinh ngạc không nói nên lời.
-Papa bị thương rồi…
Carina tiến lại gần William, dùng băng của mình
chữa trị cho ông, băng đỏ giờ không còn nguy hiểm như với Tyler, nó là một liều thuốc đặc trị của
Carina. Thanh kiếm bỗng lao đến, kẻ đang cầm nó chính là Tyler. Hắn định giết Carina lúc cô bé đang
trị thương cho William. Nhưng thanh kiếm chưa chạm vào cô thì nó đã bị đóng
băng bởi ánh mắt của cô. Băng từ thanh kiếm lan ra đến cánh tay rồi đến đôi
cánh của hắn, khiến hắn vô cùng đau đớn mà rơi từ trên cao xuống. Carina
đứng dậy, tiến lại gần Tyler…
-Sao có thể như vậy, sao
ngươi có thể tạo ra thứ đó, oắt con !! Tyler gào lên trong nỗi sợ hãi và bức tức.
Carina chỉ im lặng, dùng
đôi mắt tuyệt đẹp của mình tạo ra băng đỏ hủy hoại từng bộ phận trên cơ thể Tyler. Hắn gào thét, quằn
quại trong đau đớn, khi chịu không nổi thì lại cầu xin cô dừng lại. Ánh mắt
khinh bỉ, cô nhìn hắn, kẻ khiến cha cô bị thương, đáng căm thù hơn, hắn đã giết
mẹ cô một cách dã man. Carina giơ bàn tay, tạo một khối băng đâm thắng vào tim,
cô không rút ra ngay, tảng băng từ tim lan khắp cơ thể khiến Tyler đau đớn tột cùng cho đến khi tản trái
tim vỡ ra. William nhìn thấy cảnh tượng ấy, một phần cảm thấy nhẹ lòng vì Tyler đã chết, nhưng vạn
phần cảm thấy lo lắng vì sức mạnh và sự tức giận của Carina. Giết Tyler xong cô
bé đi đến bên cơ thể ngày một lạnh hơn của Amelia. Tiếng nất nghẹn ngào của cô
bé dâng lên, nước mắt giàn giụa rơi xuống khuôn mặt của mẹ cô. William chứng
kiến và cảm thấy đau lòng vô cùng. Lúc này ông chỉ biết đến bên ôm để an ủi cô,
ông không thể rơi nước mắt. Carina khóc nức nở khi được William ôm vào lòng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!