Vampire and The Dark - Chương 4: Phong Ấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Vampire and The Dark


Chương 4: Phong Ấn


Cái chết thương đau của
Amelia đã thật sự là một cú sốc đối với William và Carina. Hai người họ vẫn
không thể bình tâm cho được, bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh. Cả ba người họ
chỉ mới có được hạnh phúc trong phút chốc, thế mà nó lại biến mất thật phũ
phàng để lại bao sự đau buồn, thương tiếc !

-Sao lại vậy chứ ! Dù ngươi đã chết, ta cũng
sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi Tyler
!

William đấm mạnh
vào tường trong căn phòng khiến nó thủng một lỗ rõ to. Âm thamh do nấm đấm
khiến mọi người ở ngoài đang tham dự lễ tang Amelia một phen giật mình. Một số
người xì xầm về lí do Amelia chết, còn một số thì nói về cô bé tóc đỏ đang đứng
cạnh cái hòm chứa đựng xác Amelia. Lí do Amelia chết chỉ có những người hầu
thân cận, William và Carina biết. Còn những người ngoài dự lễ tang họ chỉ được
biết rằng bà đã bất cẩn với băng đỏ ở phía Bắc mà chết. Carina đã vô cùng hối
hận, lúc nào cũng tự trách tại sao bản thân mình đến quá trễ, không cứu được
người mẹ yêu quí. Từ lúc Amelia chết cô bé luôn ngồi bên cạnh thân xác bà, nhìn
bà với ánh mắt buồn da diết. William thấy thế càng đau lòng hơn. Ông không thể
làm được gì, lúc này ông chỉ biết an ủi Carina. Lòng ông vẫn còn vô cùng lo
lắng về năng lực của cô bé. Ông sợ khi cô bé tức giận thì sẽ đánh mất bản thân
mình.

Carina một mình đi ra
vườn, ngồi lên chiếc xích đu trắng nổi bật giữa một vườn hồng đỏ thắm và bạch
hồng. Cô đung đưa xích đu mà nhìn lên trời. Cơn gió nhẹ nhàng phớt phơ trên
gương mặt xinh đẹp của cô. Những cánh hoa tung bay trong gió, nhẹ nhàng, thoang
thoảng mùi hương dịu dàng của hoa hồng như đang an ủi cô. Trăng đêm nay sao
buồn thế? Phải chăng trăng cũng mang mất mát trong lòng như cô? Cô đã mất quá
nhiều rồi. Chính trăng đã mang cô đến đây buộc cô phải làm điều tàn bạo đó, rồi
ban cho cô một gia đình nhưng lại cướp đi một phần gia đình của cô. Những
khoảnh khắc trong suối máu bỗng ùa về tâm trí cô. Trong nơi ấy có lẽ chỉ có
mình cô nhận thức được những thứ xung quanh, họ được được sinh ra cùng nhau,
nhưng sao lại ép mọi người giết lẫn nhau để ra ngoài? Mọi người đã cùng vui đùa
với nhau một thời gian không ngắn thế mà… Hàng ngàn câu hỏi dồn dập khiến cô
vô cùng khó chịu Và bỗng nghĩ đến lúc bản thân tức giận, cô nhận ra chính
lúc ấy là lúc cô để cảm xúc lấn át lí trí. Cô đã giết họ một cách dã man bằng
băng của mình như cô đã làm với Tyler.
Nước mắt cô bất chợt tuông ra, cô không kiềm chế lại được, nó cứ rơi lã chã. Cô
sợ một ngày nào đó cô sẽ đánh mất bản thân mình lần nữa, như thế cô sẽ làm hại
papa mất. Cô đã ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa khiến bản thân chìm trong
những dòng suy nghĩ sâu thẳm…

Từ đằng xa có một cậu bé
với nước da trắng sáng, mái tóc bạch kim cùng trang phục lịch sự vì đến dự tang
lễ, cậu đang đi vào vườn hồng. Hình như vẻ đẹp của khu vườn cộng với hương thơm
của hoa hồng khiến cậu có cảm giác dễ chịu và thoải mái. Đi sâu vào khu vườn một
tí cậu nhận thấy sự có mặt của Carina. Có lẽ trước mắt cậu bây giờ Carina chẳng
khác gì một nàng công chúa tuyệt đẹp vận bộ váy trắng thanh khiết với mái tóc
dài màu đỏ máu, khuôn mặt không có gì là không hoàn hảo, nhất là đôi mắt to
tròn và con ngươi đỏ như ngọc ruby ấy.
-Đẹp quá…

Cậu thốt lên vô thức
trước vẻ đẹp của Carina. Khiến Carina bất chợt thoát khỏi dòng suy nghĩ và
những câu hỏi hóc búa.

-Cậu là ai? Sao lại vào
đây?

-James…James Wilhelm,
tôi đến đây để dự tang lễ.

Có vẻ cậu hơi mất bình
tĩnh trước Carina nhỉ?

-Mọi người đang ở ngoài
kia kìa, ở đây chỉ là vườn hoa thôi..

-À không, ý tôi là tôi
là…

-Cậu bị lạc sao? Carina khẽ nhíu mày, hỏi ngang vì cậu cứ
ấp a ấp úng.

-À phải rồi, cậu có thể
dẫn tôi vào sảnh chính được không? James nãy giờ không biết nói gì nên tranh
thủ lúc cô hỏi cậu nói luôn.

-Hm… Được rồi, đi theo
tôi. Cô đáp nhẹ nhàng

Carina thầm thở dài vì có
kẻ làm phiền cô. Nhưng bỏ đi,coi như hành động lịch sự vậy. Một phần muốn tống
tên trước mặt ra khỏi đây vì làm hỏng không gian của cô bé, một phần muốn cảm
ơn vì đã giúp cô thoát khỏi những câu hỏi ấy, Carina thầm nghĩ rồi bước lên
phía trước dẫn đường.

-Cậu tên gì vậy? James chợt hỏi.

-Carina. Cô trả lời ngắn gọn, chân vẫn bước
liên tục. Đi một hồi thì ra khỏi vườn hoa và đến sảnh chính.

-Đến rồi. Vào trong đi.
Nói xong Carina cúi chào lịch sự rồi xoay lưng bỏ đi để lại ánh mắt đầy
nuối tiếc trên gương mặt James. Carina đi lên tầng 2 của dinh thự, đến phòng
của cha mẹ cô. Khi nghe tiếng gõ cửa, William mở cửa cho Carina vào. Cô bé hỏi
ông:

-Khi đấu với Tyler
con đã như thế nào vậy? Xin papa hãy nói thật cho con biết!

-À…con vẫn như bây giờ thôi, con yêu à.

William hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này nhưng vẫn cô gắng bình tĩnh
đáp.

-Xin papa hãy nói thật, con muốn papa xác định giúp con chuyện này. Carina nói dứt khoác, đôi mắt đã ngân
ngấn nước. Thấy thế này William thật sự không đành lòng, ông nói:

-Ánh mắt con đã rất kì lạ. Nó như không phải là con nữa. Papa đã rất lo,
sợ rằng ánh mắt ấy sẽ xuất hiện thêm lần nữa…

-Xin
hãy phong ấn sức mạnh này của con lại. Con không muốn trở nên như thế. Con sợ
có ngày sẽ đến lượt papa bị con hại mất !! Carina nói trong nước mắt. Cô bé thật
sự đã phải suy nghĩ rất nhiều trước khi ra quyết định này.

-Điều này… William do dự và ông quả thật vô cùng
ngạc nhiên.

-Con đã suy nghĩ kĩ rồi papa, bây giờ con vẫn
chưa trưởng thành việc phong ấn sẽ dễ hơn khi con lớn lên. Con cầu xin người
hãy giúp con.

Carina tha thiết cầu xin cha mình. Trên thế
giới này ai lại muốn làm giảm đi sức mạnh của bản thân chứ…

-Con hãy để ta suy nghĩ nhé, sáng sớm nay ta
sẽ cho con câu trả lời, ta hứa. Còn giờ con hãy nghỉ ngơi đi. William nói.

-Vâng thưa papa, người cũng nên nghỉ đi nhé.
Con xin phép. Carina hôn lên trán
William rồi bước về phòng.

Những vị khách đến dự lễ mai táng của Amelia
lần lượt ra về, sảnh chính phút chốc chỉ còn lại những tên hầu đang dọn dẹp.
Đúng 12h đêm nay mọi quan tài chứa đựng thân xác Amelia sẽ được đem đến phòng
băng dưới tầng hầm dinh thự Rose.

Khi tờ mờ sáng, trong căn phòng sang trọng
ấy, có một thân thể bé nhỏ đang tựa mình vào thành cửa sổ với vẻ mặt suy tư
mang ánh mắt buồn da diết. Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, khiến thân thể ấy
bất giác khẽ giật mình.

-Ta vào nhé Carina ?

Là William, có lẽ ông đến để trả lời Carina
như đã nói.

-Vâng, tất nhiên rồi ạ. Cô bé nhảy khỏi thành cửa sổ nhanh
chóng đến mở cửa cho cha mình. William bước vào, ngồi xuống ghế trong bộ bàn
uống trà ở góc phòng, ông nhìn Carina và nói: -Ta sẽ đồng ý phong ấn sức mạnh con
lại. Nhưng không phong ấn tất cả, chỉ khiến băng của con trở thành loại băng
bình thường thôi.

-Tại sao vậy papa? Carina hỏi.

-Ta không muốn con chỉ vì bị phong ấn mà yếu
đuối như vampire bình thường được và như thế sẽ không an toàn. Con đồng ý
chứ? William đáp.

Carina
ngẫm nghĩ rồi nói:

-Vâng, dù chỉ phong ấn như vậy, nhưng ít nhất
con sẽ không đánh mất bản thân. Cảm ơn papa vì đã đồng ý với con.

-Đêm nay sẽ là đêm trăng non, chúng ta sẽ tiến
hành nghi lễ để phong ấn. William
nói.

Màn đêm buông xuống thật nhanh, thoáng chốc
bầu trời đã phủ đầy những ngôi sao lấp lánh tuyệt đẹp. Đêm khuya tĩnh lặng, bên
trong phòng sách của dinh thự Rose đang được chuẩn bị cho nghi lễ phong ấn của
Carina. Khi đồng hồ đúng 1h sáng, Carina bước vào phòng sách. William bảo cô bé
bước vào vòng tròn nến trắng được thắp sáng để thực hiện nghi lễ.William đặt
một cuốn sách cổ cạnh mình, đôi cánh của ông xuất hiện, thanh kiếm bạc cũng
hiện trên tay ông. Ông chĩa mũi kiếm vào cuốn sách, khiến nó mở ra và khi cuốn
sách mở thì lửa từ những ngọn lửa trên nến cháy to lên rực rỡ. William vung
kiếm vẽ một hoa hồng bằng lửa của ngọn nến. Khi đóa hồng lửa được hình
thành, William thu kiếm về là lúc đóa hồng bay đến và áp chặt vào lưng Carina.
Cơn đau do lửa khiến cô bé nghiến răng và khuỵu xuống đất. William chĩa mũi
kiếm về phía lưng cô bé, vẽ một đoá hồng ở giữa không trung. Khi đoá hoa đã
hoàn thiện William đâm vào tâm đoá hoa, đẩy thẳng vào tấm lưng bé nhỏ kia. Đoá
hồng bắt đầu in lên bộ váy, lửa nóng và nhanh khiến lớp vải bị cháy thành hình
đoá hoa. Đoá hồng lửa sau khi đốt cháy lớp vải mỏng manh ấy tiếp đến là làn da
trắng tuyệt đẹp của cô bé. Lửa nóng khiến Carina khuỵu xuống cắn răng chịu
đựng. Gương mặt William hiện rõ sự lo lắng tột cùng. Ông biết bây giờ không thể
dừng lại cũng không thể làm gì được, chỉ có một cách là Carina phải cố gắng
thôi. Carina bây giờ đang cố chịu đến khi đoá hồng lửa in lên lưng mình. Lửa
nóng khiến cô thét lên một cách đau đớn. Nếu bây giờ cô bước ra khỏi vòng tròn
nến thì mọi thứ sẽ chẳng thể làm lại lần nữa.

Một hồi sau rốt cục ngọn lửa của
đoá hồng cũng dần dịu nhẹ xuống rồi tắt đi. Bây giờ trên lưng Carina dần hình
thành một hình xâm như hình vẽ đoá hồng xanh rêu rất đẹp. Xung quanh nét vẽ vẫn
còn ửng đỏ do bỏng lửa. Lúc này các ngọn nến dần nhỏ lại như ban đầu, William
lập tức thu kiếm và đôi cánh chạy đến bế Carina lên.

-Con đã vất vả rồi. Con giỏi lắm con
gái của ta. Chúng ta về phòng thôi.

-Con cảm ơn papa… Carina đáp rồi ngủ thiếp đi. Chắc vì
cô đã quá mệt rồi.

” Bây giờ con
bé có thể sống như bao đứa trẻ vampire khác trong thế giới này, ta sẽ dạy cho
con những thứ cần thiết khi sống trên thế giới này.” William vừa nghĩ, vừa trên tay bế Carina trở về phòng cô bé…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN