[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích - Chương 17 : SARA KURAN VÀ LỜI HẸN ƯỚC CỦA KANAME
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích


Chương 17 : SARA KURAN VÀ LỜI HẸN ƯỚC CỦA KANAME


Cơn choáng váng trước sự thật vừa lộ ra khiến Kaname không còn tinh thần đâu để hưởng thụ một buổi tối mùa hè ở tòa biệt thự lộng lẫy này. Ngay sau bữa tối, Kaname lấy lý do mệt mỏi vì đi đường để về phòng sớm. Chỉ để một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, Kaname ngồi lặng người nhìn ra ban công, đầu quay cuồng với những sự việc quá khứ và những việc mới xảy ra gần đây. Càng nghĩ thì mọi việc càng sáng tỏ khiến anh liên kết được gần như mọi việc với nhau thành một chuỗi hợp lý.

***

Hôm ấy là một buổi sáng mùa thu trời trong mát, những đám mây lười biếng đang lặng lẽ thả mình trôi theo làn gió vô định và mặt trời lấp ló nấp sau những tàng cây. Ở giữa một khu vườn rộng lớn có hai đứa trẻ một trai một gái đang ngồi chơi đùa với nhau. Cả hai đứa trẻ đều vô cùng xinh xắn, đáng yêu. Đứa con trai đang tỉ mẩn xâu những bông hoa dại hái được trong vườn thành một vòng hoa. Nó làm công việc ấy cẩn thận, kỹ lưỡng như đang chế tác một món nữ trang. Ngay sau hoàn thành vòng hoa, thằng bé ngẩng lên mỉm cười nhìn đứa bé gái và nhẹ nhàng từng chút đặt vòng hoa lên mái tóc màu nâu cam của cô bé. Đôi mắt đỏ tươi của nó nhìn cô bé không chớp và tràn đầy tình thương.

– Nhìn em xem Sara! Em đẹp như một công chúa vậy! Anh kết vòng hoa có giỏi không?

– Anh giỏi quá! Vòng hoa này đẹp quá! Em thích anh nhất trên đời, anh Kaname! – Sara chồm tới ôm chầm lấy cổ Kaname

– Anh cũng thích em nhất! Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, Sara! – Kaname ôm em gái vào lòng mình

– Có thật không? Vậy sau này Sara sẽ làm cô dâu của anh. Anh hứa đi! Hứa rằng anh sẽ mãi mãi bảo vệ Sara.

Vừa nói, Sara vừa chìa ngón tay út ra trước mặt Kaname và không chút ngần ngại, Kaname dùng ngón út của mình ngoéo lấy ngón tay cô bé.

– Anh xin thề!

Thế là hai đứa trẻ bật cười ngặt nghẽo trước lời hứa trẻ con nhưng đối với chúng đó là một lời hẹn ước lớn lao. Kể từ giây phút ấy, Kaname Kuran đã tự nhủ với lòng mình rằng cậu sẽ mãi mãi bảo vệ cho Sara Kuran, em gái mình. Mới nghe qua người ta sẽ thấy đó là lời giao ước thường thấy giữa anh chị em với nhau nhưng mối quan hệ của hai đứa trẻ này không hề đơn giản như thế. Kaname năm nay mới bảy tuổi nhưng cũng đủ để nhận thức rõ những tình cảm trong lòng mình. Bản thân cậu biết cậu rất yêu quý em gái mình, nhưng đó không chỉ đơn thuần là tình cảm của một người anh trai. Cậu không biết tại sao từ lúc Sara còn nhỏ, cậu luôn cảm thấy con bé có sức thu hút rất kỳ lạ với cậu. Cậu luôn muốn được ở gần nó, muốn được che chở nó khỏi mọi tổn thương, nguy hiểm và cả những đứa con trai khác.

Có một lần, một thằng nhóc con của nhà hàng xóm bên cạnh theo cha mẹ chúng sang chơi nhà cậu và trong lúc chơi đùa, giữa nó và và Sara xảy ra việc tranh giành đồ chơi. Trong lúc giằng co, thằng bé ấy lỡ tay xô Sara ngã đập đầu ra phía sau. Ngay lập tức Kaname chạy đến, tống vào mặt thằng nhóc đó một nắm đấm bằng hết sức bình sinh của một đứa trẻ bảy tuổi. Ai cũng nói cậu bảo vệ em gái mình dữ dội quá nhưng chỉ có cậu mới biết rằng cậu đánh nó vì nó xô ngã Sara thì ít mà vì nó dám chơi chung với Sara của cậu thì nhiều. Không ai biết những suy nghĩ ấy trong đầu của Kaname, cha mẹ không, thầy giáo không, các gia nhân trong nhà càng không, cả Sara cũng không biết, chỉ mỗi mình Kaname ngày ngày sống với tình cảm ấy.

Vậy còn Sara thì sao? Trong tâm trí của một đứa bé gái năm tuổi như nó thì Kaname là người anh hùng, luôn bảo vệ nó khỏi bị bắt nạt, không bị tổn thương gì. Sinh ra trong một gia đình Vampire danh giá bậc nhất nhưng nó còn quá bé để hiểu được địa vị của mình. Nó không biết vì sao ai gặp ba mẹ mình cũng cúi đầu khép nép đầy cung kính. Trong mắt nó, ba nó quá to lớn, quá xa xôi, còn mẹ nó tuy hiền từ nhưng vẫn có cái gì đó xa cách lạ thường. Gia nhân trong nhà thì coi nó như một bậc bề trên lại chả ai chịu chơi chung với nó, duy chỉ có Kaname là gần gũi với nó nhất. Khi nó buồn thì Kaname ở bên chọc nó cười, nó khóc thì anh ấy dỗ dành nó, nó đau thì anh ngồi thổi cái đau bay đi, ai bắt nạt nó sẽ bị anh nó cho một trận. Nói chung là anh nó luôn xuất hiện kịp thời để cứu nguy cho nó y như chàng hiệp sỹ trong những câu chuyện mẹ đọc cho anh em nó nghe mỗi tối. Nó thần tượng, ngưỡng mộ Kaname, tự nhủ với lòng trên đời này không có một đứa con trai nào tốt bằng anh nó và cũng chỉ có anh nó mới xứng để nó làm cô dâu.

Vậy là giữa hai đứa trẻ này dần dần hình thành một mối quan hệ nguy hiểm mà con người gọi là loạn luân nhưng những đứa trẻ này còn quá nhỏ để hiểu những điều đó. Ngày qua ngày, chúng cứ hồn nhiên sống với những suy nghĩ, tình cảm ấy mà không mảy may nghĩ đến có một ngày, chúng sẽ rời xa nhau.

***

Một hôm, hai đứa trẻ theo ba mẹ sang chơi ở biệt thự của nhà Aidou để tham dự một buổi tiệc đêm. Chiếc xe hơi chạy suốt buổi sáng thì hai đứa trẻ phát hiện ra một con đường có cắm tấm bảng ngay cánh cổng lớn bằng gỗ ghi dòng chữ “Gia trang riêng của nhà Aidou”. Chiếc xe rẽ vào đó, chạy thêm một đoạn đường bên dưới những vòm cây xanh mát thì một tòa dinh thự to lớn lộng lẫy hiện ra. Khi cửa xe mở ra, một người đàn ông lễ phép cúi gập người.

– Xin chào Ngài và Phu nhân, chào cậu Kuran và cô Kuran. Được đón tiếp gia đình các vị là niềm vinh dự cho gia đình chúng tôi.

– Cảm ơn ông đã có lời mời chúng tôi, ông Aidou!

– Xin mời các vị đi lối này. Bọn trẻ nhà tôi rất mong chờ được gặp cô cậu Kuran đấy! – ông ta cung kính nhường đường cho ba mẹ Kaname đi trước

Vậy là ông Kuran khoát tay bảo hai đứa trẻ hãy ra vườn chơi cho bớt tù túng chân cẳng vì mấy tiếng ngồi xe. Như chỉ đợi có thế, Kaname và Sara lao ngay ra vườn, chạy nhảy quanh các gốc cây. Bất chợt, có tiếng ồn vang vọng đâu đó thu hút sự chú ý của chúng, kéo chúng đi về phía đó và phát hiện ra bên dưới một gốc cây táo mát mẻ có sáu đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau. Chúng chính là các thành viên của nhóm Moon Night sau này: Ichijou, Kain, Aidou, Shiki, Ruka và Seiren. Nghe thấy tiếng người đến làm sáu đứa trẻ ngừng cuộc nói chuyện và đưa mắt nhìn hai kẻ mới đến. Có thể nói ánh mắt chúng cực kỳ soi mói khiến Sara sợ hãi nép vào sau lưng Kaname. Ý thức được địa vị của mình đã buộc Kaname không được e dè hay tỏ ra khiếp sợ. Cậu khẽ hắng giọng, cố giữ giọng điệu của mình không run lên:

– Xin chào các bạn! Tên tôi là Kuran Kaname, còn đây là em gái tôi Kuran Sara.

– Hai người là Kuran sao? – thằng nhóc tóc dài đến vai há hốc miệng hỏi Kaname

– Phải! – Kaname gật đầu

Khi nghe Kaname xác nhận, đột nhiên bọn trẻ đứng phắt dậy và đồng loạt cúi đầu chào hai em cậu

– Xin chào hai cô cậu! Xin thứ tội chúng tôi đã vô lễ.

Nói rồi chúng kéo hai anh em vào nhập bọn và chả mấy chốc tám đứa trẻ đã trở nên thân thiết. Chúng cùng cười đùa, nghịch ngợm, đọc sách, ăn bánh, uống trà tựa như đã chơi với nhau từ lúc mới sinh ra vậy nhưng nếu ai tinh mắt để ý kỹ, bên cạnh những ngây ngô của trẻ con khiến sáu đứa trẻ kia không giữ đúng phép tắc với anh em Kaname thì vẫn có sự e ngại nào đó từ phía chúng.

Thế là ngày đầu tiên ở nhà Aidou trôi qua êm ả.

***

Sáng hôm sau Sara thức dậy khá sớm vì lạ nhà khiến cô bé ngủ không ngon. Không muốn đánh thức anh trai mình nên cô bé rón rén rời khỏi phòng, định bụng sẽ đi dạo loanh quanh trong vườn trước bữa sáng. Nghĩ thế nên sau khi thay áo xong, cô bé chạy xuống vườn, vẩn vơ đếm bước quanh các gốc cây um tùm, đón những tia ấm áp hắt xuống từ mặt trời lúc bình minh. Bỗng nhiên cô bé nghe thấy tiếng chíp chíp yếu ớt từ đâu đó. Sara vội lắng tai nghe thử thì phát hiện tiếng kêu đó đến từ bãi cỏ cách đó không xa. Thế là thận trọng bước từ từ, Sara nhìn thấy một tổ chim nằm trên bãi cỏ, trên đó chỉ có hai chú chim non bé bỏng đáng yêu đang sợ hãi tột cùng. Sara chầm chậm bước đến gần, sè sẹ đưa một tay ra rồi rụt lại ngay, sau đó cô bé lại đưa tay khẽ chạm vào một chú chim non.

– Các bạn bị gió hất tung nhà xuống đây sao?Hay là để tôi giúp đưa các bạn về chỗ cũ nhé!

Thế là không chần chừ, Sara mon men lại gần cái cây to gần đó. Cô bé ngước đầu nhìn lên nhưng chả thấy chỗ nào có thể bám vào để leo lên được cả. Cô bé bèn nhìn quanh quất thì thấy một cái cây khác có dựng một cái thang dựa vào thân cây. Nhớ lại mấy lúc gia nhân nhà mình leo lên thang có vẻ rất dễ dàng thế là Sara bước đến gần, một tay ôm tổ chim, một tay bám vào thang, cô bé từng bước, từng bước một leo lên cao, cho đến khi chạm tới một cành cây khá vững chãi thì cô đặt tổ chim lên đó. Cô bé nở nụ cười rạng rỡ, nhìn những chú chim con đang nhảy lích rích khắp trong tổ rơm

– Cẩn thận đừng để rơi xuống nữa nhé!

Rồi Sara tìm cách trèo xuống nhưng cô bé chợt cảm thấy lúng túng. Lúc leo lên cô cảm thấy rất dễ dàng nhưng tại sao khi leo xuống lại chả giống như thế. Hai tay Sara vịn chặt thành thang, trán lấm tấm mồ hôi, chân dò dẫm từng bước nhưng cô bé vẫn chưa xuống được là bao. Bỗng cô bé nghe thấy có ai đó đang gọi mình, những tiếng gọi lúc đầu nhỏ và có vẻ rất xa nhưng càng lúc càng rõ hơn. Mừng rỡ trong bụng, Sara hét lên để báo cho người ta biết cô đang ở đâu. Không dám nhìn xuống đất, Sara nhìn chăm chăm vào thân cây, miệng hét to mãi cũng có tiếng người đáp trả

– TRỜI ƠI, CÔ KURAN!SAO CÔ LẠI Ở TRÊN ĐÓ?

– MAU CỨU TÔI VỚI! – Giọng Sara bắt đầu lộ vẻ hoảng sợ.

Lúc này thì đã có đông người tới hơn và một người đang chuẩn bị leo lên để đưa Sara xuống thì bất thần một con quạ lớn ở đâu bay đến, cánh của nó quạt vào người Sara khiến cô bé giật nảy người lên va đôi cánh tay của cô bé vội xua con vật gớm ghiếc ra xa mình. Nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc Sara không còn bám vào thành thang và cả thân hình bé nhỏ của cô bé rơi thẳng xuống đất như một tảng đá. Đám đông xung quanh hét lên đầy hoảng loạn và có một giọng hét lớn hơn hết thảy

– Á…………. . !!!

– SARA!

Một bóng người ở đâu lao ra, vừa kịp đỡ lấy thân hình của Sara đang lao xuống tạo thành một đống bùi nhùi trên mặt đất. Lúc này Sara đang nằm đè lên người đó, cô bé đang khóc rất to vì hoảng sợ còn người kia thì đau đớn thở dốc. Lúc này đám đông mới tỉnh trí lại, vội lao đến chỗ hai người.

– Trời ơi, cô Kuran, cậu Kuran, hai vị có việc gì không?

Khi họ gỡ được Sara ra khỏi thân hình Kaname thì một bên cánh tay của Sara đang chảy máu đầm đìa còn kaname thì đang nằm bất tỉnh trên mặt đất. Những gia nhân vội đưa hai đứa trẻ vào nhà để chăm sóc. Ngay lập tức, ông bà Kuran lao đến chỗ hai đứa con của mình và chữa thương cho chúng trước ánh mắt lo lắng của mọi người. Cánh tay của Sara trong lúc rơi xuống đã bị một vết cắt khá sâu không biết do đâu còn Kaname là do chấn động từ cú rơi của Sara thêm vào đó lúc cậu ôm lấy cô bé thì đầu gối của cô bé thúc vào bụng cậu khiến kakane bất tỉnh nhân sự. Nhưng chỉ chốc lát sau thì hai đứa trẻ có vẻ đã ổn. Kaname từ từ mở mắt ra và thấy mọi người đang xúm xít quanh mình đầy sợ hãi. Bà Kuran vuốt tóc con trai mình

– Con sao rồi? Có thấy choáng không?

– Con ổn! Sara thế nào rồi?

– Con bé không sao, con yên tâm đi!

– Anh Kaname! Em xin lỗi! Tất cả là lỗi của em, em đã làm anh bị đau! – Sara òa khóc bên giường của Kaname.

– Anh không sao đâu. Chỉ cần nằm một chút là anh sẽ khỏe lại mà. Em đừng khóc! – Kaname vội trấn an cô em gái cưng

Nhưng cũng phải mất một lúc rất lâu, bà Kuran mới dỗ cho Sara nín được. Thế là một lần nữa hành động của Kaname khiến cho Sara tin rằng anh trai nó là hiệp sĩ của riêng nó và càng khiến quyết tâm trở thành cô dâu của Kaname của Sara thêm vững chắc. Tai nạn này không để lại hậu quả gì nghiêm trọng ngoại trừ một vết sẹo nhỏ hình gấp khúc trên cánh tay trái của Sara.

***

Mọi chuyện hiện về trong trí óc Kaname rõ mồn một như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Kaname không bao giờ quên được việc xảy ra hôm đó. Lúc đó lần đầu tiên Kaname cảm thấy lo sợ một ngày nào đó anh mất đi Sara và vết sẹo trên tay cô bé trở thành một dấu hiệu nhắc nhở anh phải luôn bảo vệ cô.

Nhưng rồi ngày ấy vẫn đến, anh vẫn mất Sara trong cái đêm tuyết rơi mù mịt đất trời ấy và suốt mười năm qua, anh luôn tìm kiếm bóng hình người con gái anh yêu hơn cả sinh mạng mình. Phải, Kaname đã yêu chính em gái mình nhưng Kaname bây giờ không còn là một đứa trẻ mà đã là một chàng trai mười tám tuổi. Anh đã hiểu rõ được thứ tình yêu mình mang trong lòng cấm kị, là không được chấp nhận nên tự nhủ với lòng nếu anh tìm được Sara, anh sẽ chỉ ở bên bảo vệ cô, dành trọn cuộc đời mình cho lời hẹn ước năm xưa nhưng với tư cách là anh trai.

Nhưng thời gian trôi qua thấm thoắt đã mười năm, hy vọng tìm thấy Sara dần dần rời bỏ anh, và khi anh bắt đầu tuyệt vọng thì Yuuki Kurosu xuất hiện. Cô ấy có cái gì đó khiến anh liên tưởng đến Sara, vẫn là ánh mắt màu đỏ thu hút người khác, vẫn là nét quyến rũ vô cùng đặc biệt. Anh như bị hút về phía cô bởi anh tìm thấy hình bóng Sara trong cô nhưng rồi Kaname nhận ra rằng cô không phải là Sara năm xưa, Sara không có được nét lạc quan, mạnh mẽ như Yuuki mà cô bé rất yếu ớt, nhút nhát. Và rồi tình yêu một lần nữa nhen nhúm trong trái tim Kaname.

Từng ngày trôi qua, anh phát hiện mình yêu Yuuki hơn một chút và đến lúc không thể kìm giữ được nữa, anh nói ra câu nói ấy. Lúc ấy, Kaname thổ lộ với Yuuki chỉ vì muốn bộc lộ tình cảm của mình chứ không hề nghĩ sẽ nhận được gì nhưng không ngờ Yuuki lại đáp trả tình cảm đó. Kaname đã tưởng rằng kể từ bây giờ, anh đã có hạnh phúc khi mà Yuuki yêu anh và bản thân cô bắt đầu bộc lộ sự hoài nghi về danh phận Hunter. Nhưng chính trong những thời khắc hạnh phúc ấy Kaname đau đớn phát hiện ra một sự thật : Yuuki và Sara thật chất chỉ là một người.

***

END CHAP 17

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN