[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích - Chương 23 : THÁNH ĐỊA
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích


Chương 23 : THÁNH ĐỊA


Bốn người trải qua cả một quãng đường khá dài để đến được thị trấn Infer. Đầu tiên họ mất ba ngày đi tàu hỏa để đến tỉnh Declare rồi từ đó mất thêm một ngày trên xe bus để đến thị trấn Infer. Hôm đó họ nghỉ lại thị trấn Infer. Không muốn gây ra sự chú ý cho dân chúng vì đột nhiên xuất hiện bốn con người trẻ tuổi xinh đẹp rạng ngời nên cả nhóm quyết định cải trang một chút. Họ thuê hai căn phòng ở một nhà trọ rẻ tiền trong thị trấn để qua đêm. Khi nhìn thấy căn phòng, Ruka đã khẽ nhăn mặt khó chịu nhưng vì sợ Kaname không vui nên cô im lặng chịu đựng. Kaname đỡ Yuuki nằm lên giường và dặn dò Ruka vài việc trước khi quay ra ngoài

– Để ý đến cô ấy một chút nhé Ruka!

– Vâng thưa anh Kaname! – Ruka ngoan ngoãn vâng lời không một chút phản kháng.

Nói rồi cô đóng cửa lại và quay người bỏ vào phòng tắm, chỉ kịp ném cho Yuuki một cái nhìn lạnh tanh. Lẽ dĩ nhiên Yuuki thừa thông minh để hiểu rằng cô gái ấy thích Kaname và chắc chắn là rất ghét cô. Có lẽ buộc cô ấy ở chung phòng với cô là một việc khó khăn với cô ấy nhưng trong tình hình hiện tại Yuuki không thể làm khác.

Hiện nay sức khỏe của cô càng ngày càng yếu đi đến mức chả mấy khi cô tỉnh táo mà đa phần thời gian cô đều ngủ thiếp đi trên tay Kaname. Chính vì vậy mà cô không thể ở một mình được. Quá nguy hiểm, nhất là với thân phận của cô.

Lúc đầu khi nghe Kaname nói anh sẽ đưa Ruka theo Yuuki cảm thấy hơi lạ vì theo cô biết trước giờ người luôn theo sát để bảo vệ Kaname là Seiren chứ không phải là Ruka. Vậy thì lý do gì mà lần này anh lại đưa cô theo?Yuuki luôn thắc mắc như thế nhưng phần vì ngại, phần vì chưa có dịp để hỏi Kaname. Có những việc Kaname làm mà Yuuki không tài nào hiểu được, cũng có những việc mà anh không hề nói với cô. Có lẽ anh không muốn làm cô bận lòng. Anh luôn như thế, vẫn luôn dịu dàng, vẫn luôn muốn bao bọc Yuuki.

Đã nhiều lần Yuuki muốn nói với anh rằng cô muốn được chia sẻ những khó khăn với anh, muốn được làm gì đó để bảo vệ anh chứ không phải chỉ là một gánh nặng cho anh như thế này. Tuy thế Yuuki vẫn phải nuốt những điều đó trở lại vào lòng. Cô bây giờ tuy mang thân phận Vampire Vương nhưng cô không có sức mạnh, lại càng không thể tự bảo vệ mình thì nói gì đến bảo vệ anh.

Việc mà cô có thể làm bây giờ là im lặng nghe theo sự sắp xếp của anh để không gây ra thêm bất kỳ rắc rối nào. Nhưng từng giây, từng phút, trái tim Yuuki luôn khao khát mình có thể mạnh mẽ hơn để có thể thoát khỏi tình trạng hiện tại. Chính vì vậy mà cô mong đến được thung lũng Warren hơn bất cứ ai.

Sao cô ngồi thừ người ra vậy? – Ruka bất ngờ lên tiếng lôi Yuuki ra khỏi thế giới tâm tưởng.

– Không có gì đâu! – Yuuki trả lời cho qua chuyện.

Thấy vậy Ruka cũng không nói gì nữa mà ngồi xuống giường chải lại mái tóc của mình. Một bầu không khí nặng nề bao phủ lấy hai người khiến Yuuki cảm thấy khó thở đến ngột ngạt. Và cô buộc phải lên tiếng để phá tan bầu không khí này

– Tại sao cô lại đồng ý đi cùng chúng tôi? Cô có thể từ chối mà!

– Tôi muốn ở bên cạnh để bảo vệ anh Kaname, hoặc ít nhất là dùng mạng mình đổi mạng với anh ấy.

– Cô yêu anh ấy đến thế sao?

– Phải! Tôi đã yêu anh ấy kể từ lần đầu gặp gỡ nhưng anh ấy lúc đó đã có Sara Kuran bên cạnh. Trong suốt hơn mười năm qua, anh ấy vẫn không chấp nhận tôi vì trong tim anh ấy vẫn chỉ có Sara. Rồi khi hình bóng Sara rời khỏi trái tim anh ấy thì hình bóng của Yuuki Kurosu lại đi vào. Vẫn chỉ là cô!

– Cô ghét tôi?

– Tôi ghét cô! – Ruka đáp gọn lỏn rồi nằm xuống giường.

Trong hoàn cảnh này Yuuki không biết nó gì hơn là đành nằm xuống giường của cô và để cho bầu không khí im lặng nặng nề quay trở lại. Cô bỗng chợt thấy thương cho Ruka. Cô gái xinh đẹp ấy đã trao tình yêu của mình cho một người không hề yêu cô nhưng có lẽ Ruka chưa bao giờ hối hận vì đã yêu. Cô yêu mà không cần đáp trả và cô chọn cách sống để bảo vệ người ấy. Yuuki khâm phục sự dũng cảm và trái tim kiên cường của cô ấy. Và trong lòng cô, cô biết rằng cô không ghét Ruka, ngược lại còn có chút gì đó đồng cảm với cô ấy bởi cô cũng đã từng như thế khi cô còn thích Zero. Cô hiểu rõ cái cảm giác yêu đơn phương là như thế nào.

Ngoài trời, những giọt mưa thu đang rơi qua từng kẽ lá, rơi lộp độp lên những mái nhà và rơi cả vào lòng người.

***

Sáng hôm sau, sau khi trả phòng, cả nhóm quyết định mua một cỗ xe ngựa và tự mình đánh xe về phía Đông. Họ mua xe ngựa là bởi họ biết đường còn dài và Yuuki sẽ không rhể chịu đựng nổi việc đi bộ. Nhưng họ lại không muốn ai biết về cuộc hành trình nên họ chọn cách tự đánh xe. Thế nên nhiệm vụ ấy được giao vào tay Ichijou. Cũng may mà Ichijou không đến nỗi tệ trong việc này nên anh ta điều khiển chiếc xe khá dễ dàng sau khoảng thời gian lúng túng lúc đầu khiến cho Ruka bực bội cằn nhằn anh ta.

Chiếc xe chạy đến chiều thì Kaname bắt đầu có cảm giác là lạ giống như ông Kurosu từng nói trước đây. Cái cảm giác ấy thật sự khó mà diễn tả thành lời. Chỉ biết là cả bốn người cảm thấy khoan khoái dễ chịu hẳn, cứ như có những làn không khí trong lành ở đâu tràn tới. Kaname ra lệnh cho Ichijou đi chậm lại và từ từ quan sát quang cảnh xung quanh. Đó là một con đường độc đạo, hai bên rừng cây um tùm phủ kín, không cho ánh nắng mặt trời lọt vào khiến nó có vẻ âm u. Chiếc xe ngựa vẫn tiến tới nhưng vẫn chẳng thấy gì xuất hiện. Bất chợt Kaname bảo Ichijou dừng xe lại và chỉ cho anh một cái gì đó:

Tôi có thấy gì đâu anh Kaname!

– Cậu không thấy sao?Cả một bức tường năng lượng lớn thế kia mà.

– Em cũng không thấy gì cả anh Kaname! – Ruka lên tiếng từ bên cạnh khiến cho kaname cảm thấy lạ lùng.

– Em có thấy gì không Yuuki? – Kaname hỏi vọng vào khiến Yuuki mệt mỏi chui ra khỏi xe và nhìn về hướng tay Kaname đang chỉ.

– Một cái gì đó giống như là bức tường nhưng nó gần như trong suốt mà mờ ảo nữa.

– Vậy là rõ rồi! Ông Kurosu từng nói chỉ Vampire thuần chủng mới tìm được đường vào. Ông ấy muốn nói đến bức tường này.

– Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?

– Cứ tiến về phía trước xem sao đã!

Thế là Ichijou đánh xe tiến về phía Kaname chỉ. Chầm chậm và hết sực cẩn trọng, anh nín thở chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra nhưng rốt cuộc là chẳng có gì xảy ra hết. Chiếc xe cứ thản nhiên tiến về phía trước như không.

– Chúng ta vượt qua bức tường rồi. – Kaname thông báo một cách ngắn gọn.

Cả nhóm tiếp tục đi sâu hơn vào bên trong, cho đến khi mở ra trước mắt họ là khung cảnh một ngôi làng với hàng trăm mái nhà nhấp nhô, người qua lại đông đúc trên đường. Ichijou dừng xe lại và cất tiếng hỏi một người phụ nữ đang ngồi trên bậc thềm gần đó:

– Này, chị ơi! Đây có phải là thung lũng Warren không?

– Phải! Nhưng các người từ đâu đến vậy?

– Ai là người đứng đầu ở đây? – Ichijou phớt lờ câu hỏi của chị ta mà hỏi tiếp

– Các nguyên lão. Cậu có thể tìm thấy họ ở Đại điện nhưng họ sẽ chẳng tiếp cậu đâu. – Chị ta lắc đầu vẻ thương hại.

Vừa lúc đó có một toán lính nai nịt gọn gàng, khí giới được trang bị tận răng tiến về chiếc xe ngựa. Một kẻ có vẻ là chỉ huy thản nhiên bước đến yêu cầu mọi người trên xe bước xuống và dùng một dụng cụ gì đó rà một lượt qua người họ.

– Hmm, trong các người chỉ có ba đứa là Vampire còn đứa con gái còn lại không hề có dấu hiệu là một Vampire. Nó là một con người phải không? Ai cho phép các người đem con người vào đây?

– Không phải việc của anh. Tốt nhất anh hãy đưa chúng tôi đến gặp các nguyên lão đi.

– MÀY NGHĨ MÀY LÀ AI MÀ DÁM ĂN NÓI NHƯ THẾ HẢ?

Tên lính nổi nóng quát tướng lên và rút kiếm ra tính bổ xuống đầu của Ichijou. Anh nhếch mép cười khẩy một cái rồi đưa tay làm động tác cắt xoẹt nhẹ nhàng qua cổ hắn một cái. Và gần như ngay lập tức, tên lính ngã bật ra phía sau, cổ đầm đìa máu.

Một Vampire cấp C như người mà dám có hành động vô lễ với Vampire quý tộc như ta sao? – Ichijou nhìn hắn bằng nửa con mắt và giọng nói lộ rõ vẻ khinh bỉ.

– TỤI BÂY CÒN CHỜ GÌ NỮA? GÔ CỔ CHÚNG LẠI CHO TA! – tên thủ lĩnh tay ôm lấy cổ để cầm máu hét lên ra lệnh cho thủ hạ và bọn chúng đồng loạt nhào lên phía trước.

– DỪNG TAY LẠI! – một giọng quát đang thép từ phía sau vang lên khiến cả bọn khựng lại.

Và ngay sau tiếng quát ấy, toàn bộ dân chúng xung quanh lẫn bọn lính tráng vội vã quỳ rạp xuống hết sức kính cẩn. Tên chỉ huy phân trần giải thích trong khi đầu vẫn không dám ngẩng lên.

– Thưa các vị nguyên lão. Bọn chúng dám đưa con người vào thánh địa.

– Đồ ngu! Làm gì có con người nào vào được thánh địa cơ chứ.

Người vừa lên tiếng là một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng ánh mắt lại vô cùng tinh anh. Ông đem đến cho người ta một cảm giác khiếp sợ trong kính cẩn và cả bốn người phía sau lưng ông cũng vậy. Cả nhóm năm người đều vận những bộ áo chùng trắng, tay chống gậy và đều có vẻ rất uy nghiêm. Chả trách mà dân chúng và bọn lính lại sợ đến thế. Cả năm người tiến về phía bọn Kaname và bất thần quỳ xuống trước mặt Kaname, hay nói đúng hơn là trước mặt Yuuki đang được Kaname bế trên tay

– Chúng lão thần xin kính chào tiểu thư! Ngay khi biết tiểu thư đã về chúng thần vội ra nghênh tiếp ngay nhưng vẫn không kịp ngăn những kẻ ngu muội kia đắc tội với người.

– Ông mau đứng lên đi! Thật sự thì tôi vẫn chưa hiểu lắm những chuyện này dù tôi biết thân phận của tôi là gì.

– Người sẽ hiểu khi chúng ta về đến Đại điện. Xin mời các vị đi theo lối này.

Ông ta đứng dậy và cung kính dẫn đường cho cả bọn đi về Đại điện trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Họ chưa từng thấy các nguyên lão lễ phép như thế với bất kỳ một ai, vậy mà giờ đây những ông già quyền lực đầy người ấy lại đang cúi mình thi lễ với một cô gái loài người.

***

Vị nguyên lão dẫn đường cho họ đến trước một tòa đại điện lớn như một thánh đường ở thế giới bên ngoài nhưng lại mang nét cổ kính hơn thế nhiều. Từ phía cánh cửa lớn, họ đi dọc theo một con đường nhỏ được thắp sáng bằng những ngọn đuốc trên tay những pho tượng được điêu khắc hết sức tinh xảo. Và rồi họ đặt chân vào gian nhà lớn treo đầy những bức tranh. Có những bức tranh đã hoen ố bụi mờ thời gian, có những bức trông còn khá mới. Ông lão lên tiếng

– Lão thần tên là Nishikado! Những người trên đó chính là tổ tiên của tiều thư. Là những Vampire Vương tiền nhiệm. – ông ta quét tay một vòng để chỉ các bức tranh và dừng lại ở bức cuối cùng bên tay phải – Và người kia chính là phụ thân của tiểu thư. Và sắp tới, tranh của tiểu thư cũng sẽ được treo lên đó.

Người đàn ông trong bức tranh là một người có khuôn mặt thu hút cái nhìn của người đối diện. Nó rắn rỏi đậm chất đàn ông và đôi mắt kiên định bất khuất đem đến cho người ta cảm giác yên tâm, tin tưởng.

– Tôi thật sự là Vampire Vương sao? Làm sao các ông chắc chắn được điều đó? – Yuuki hỏi

– Chúng tôi cảm nhận được nhưng nếu tiểu thư cần bằng chứng thì xin cho phép chúng tôi hỏi. Có phải sau gáy tiểu thư có một vết bớt hình thập tự giá không?Nó chính là dấu hiệu của Vampire Vương từ bao đời nay.

– Thật như vậy sao?

Dĩ nhiên thưa tiểu thư! Giờ thì người tin rồi chứ? Mời các vị vào đây!

Ông ta bước về phía bên phải và mở cánh cửa dẫn vào một căn phòng ấm cúng với hàng trăm ngọn nến lung linh đang nhấp nháy. Ông ta im lặng nhìn Kaname đặt Yuuki ngồi xuống ghế salon và đợi khi cả ba người còn lại an tọa rồi thì ông ta mới lên tiếng

– Xin cho phép tôi hỏi danh tính của các vị được chứ?

– Tôi là Kuran Kaname, còn đây là hai người bạn của tôi, Ichijou Takuma và Ruka Souen!

– Dòng họ Ichijou và dòng họ Souen là hai dòng họ quý tộc từ bao đời nay. Còn cậu, cậu là người thuộc bên ngoại của tiểu thư. Các cậu đều là những người có địa vị cao nhỉ? Nhưng tại sao tiểu thư lại yếu thế này?

– Vì hai tháng trước đây, tôi đã hút máu cô ấy. Lúc đó tôi đã trúng đạn Hoa hồng đẫm máu và cô ấy cứu tôi bằng cách đó.

– Thảo nào tiểu thư yếu đến vậy. Cũng may mà các vị đã đưa tiểu thư về đây, nếu không một thời gian nữa tiểu thư sẽ mất mạng.

– Vậy có cách nào cứu cô ấy không?

– Có! Phải khởi động Huyền thoại thánh tích. Nhưng trước hết, tiểu thư cần hiểu rõ nguồn gốc của mình và lý do vì sao Huyền thoại thánh tích lại biến mất.

***

Những gì loài người kể cho con cháu họ nghe về Vampire chúng ta đều là những lời dối trá. Chúng ta cũng như con người, đều là những sinh vật do Thượng đế tạo ra. Chúng ta ra đời sau loài người nên chúng ta ưu việt hơn, giỏi giang hơn, xinh đẹp hơn bọn họ. Nhưng loài người dường như không chấp nhận điều đó. Họ muốn họ phải là sinh vật cao cấp nhất, tuyệt đỉnh nhất. Thế là họ gán cho chúng ta cái tội là bán linh hồn cho ma quỷ để đánh đổi lấy những điều chúng ta có. Dĩ nhiên klhông phải con người nào cũng thế, có những con người đã tin tưởng chúng ta và có mong muốn cùng chung sống hòa bình. Một trong số đó chính là Hiệp sỹ Đỏ. Lúc ban đầu ông ta cũng là một kẻ chống Vampire cho đến một ngày, ông ta biết đến thế nào là tình yêu.

Ông gặp cô gái đó trong một ngày chớm thu. Hôm ấy ông vừa từ chiến trường trở về. Cả thân người toàn máu là máu, máu của đồng loại ông và của cả những sinh vật hạ đẳng mà ông vẫn luôn xem thường. Hôm nay ông lại chiến thắng, cả một đạo quân Vampire đã bị ông tiêu diệt và ông cảm thấy sảng khoái vì điều đó. Cũng phải thôi, với ông chúng là những sinh vật đáng nguyền rủa từ địa ngục mà. Say men chiến thắng, ông thúc ngựa thật nhanh trên cánh đồng, bỏ mặc quân lính của mình đuổi trối chết phía sau. Ngựa phi nước đại, gió lồng lộng thổi đưa mùi máu tanh tưởi bay thật xa. Bất chợt ông nghe thấy tiếng chảy róc rách từ đâu đó truyền tới. Ông phi nhanh đến đó vì thèm được ngâm mình trong làn nước mát, gột rửa những màu sắc, mùi vị ô uế trên người.

Ông cởi bỏ chiếc áo giáp nặng nề và lội xuống suối, máu từ trên cơ thể ông hòa tan vào dòng nước trong vắt, lan rộng, lan rộng…

“Ngài đang làm ô uế nước đấy!”

Giọng nói êm ái dịu dàng từ đâu đó vang lên bên tai ông khiến ông giật mình nhìn khắp xung quanh. Và ông phát hiện trên một mỏm đá gần đó có một thiếu nữ mình mặc y phục trắng đang ngồi vắt vẻo. Cô ta nhìn ông không mấy thiện cảm bằng cặp mắt có màu đỏ tươi như máu. Đôi mắt ấy như chứa lửa bên trong, vô cùng mạnh mẽ và khiến người đối diện phải nể sợ. Đôi mày thanh tú của cô nheo lại tỏ ý không vừa lòng với hành động của ông.

“Tại sao cô lại nói như thế? Nước là dùng để tẩy sạch ô uế cho con người mà. ”

“Ngài nghĩ con người là loài sinh vật thượng đẳng và vạn vật có trách nhiệm phục vụ con người sao?”

“ Điều đó có gì không đúng?”

“Có những suy nghĩ như thế thì giữa con người và Vampire ai mới là kẻ muốn thống trị thế giới nhỉ? Ngài đã bao giờ tự hỏi điều đó chưa?”

“Cô có vẻ không thích con người?”

“Tôi thích con người nhưng không phải tất cả. Có những người sống rất chân thành và hiền hòa, nhưng cũng có những kẻ hiếu chiến tự xem mình đứng trên tất cả!”

“ Vậy theo cô tôi thuộc loại người nào?”

“Việc đó còn tùy thuộc cách ngài hành xử với kẻ khác!”

Cô gái quay lưng bỏ đi để lại cho người chiến binh những nghi vấn rất lớn. Từ khi ông còn nhỏ, ông đã được dạy rằng Vampire là những kẻ mưu toan thống trị thế giới nên đã bán linh hồn cho quỷ dữ và tiêu diệt Vampire là sứ mệnh của con người. Ông đã lớn lên với những điều đó, trở thành chiến binh để thực hiện sứ mệnh đó và xem nó như mục tiêu của đời mình. Nhưng người con gái đó đã gieo vào lòng ông những mối nghi hoặc.

Và lần đầu tiên trong cuộc đời ông tự vấn bản thân mình rằng giữa con người và Vampire ai mới là kẻ muốn thống trị thế giới?Ông loay hoay không tìm ra lời giải đáp và bất chợt không hiểu mình đang chiến đấu vì cái gì nữa. Vì chính ông, vì con người hay vì tham vọng của bộ phận nhỏ nào đó?Ông không biết và ông khao khát gặp lại người con gái áo trắng để thử hỏi cô.

Rồi ông cũng gặp lại cô nhưng cô không trả lời câu hỏi của ông. Cô chỉ nói ông hãy tìm ra câu trả lời cho mình và lặng lẽ đưa ông đi hết nơi này đến nơi khác, nhìn những cảnh tượng mà xưa giờ ông chưa bao giờ được nhìn thấy. Ông thấy cảnh con người đem những Vampire họ bắt được ra làm trò mua vui, thấy được cảnh những người đứng đầu thế giới loài người đối xử với đồng loại của mình như thế nào và thấy được những gia đình Vampire – Con người hạnh phúc như thế nào. Và ông chợt hiểu những điều cô gái muốn nói với ông. Con người và Vampire không ai muốn là kẻ thống trị thế giới cả mà chỉ có một số ít những kẻ tham vọng như thế. Đại bộ phận con người và Vampire đều chỉ mong một cuộc sống hòa bình, an cư lạc nghiệp. Cuối cùng thì ông cũng hiểu mình sẽ phải chiến đấu vì điều gì.

Chính trong giây phút ấy, ông đã được trao cho Huyền thoại thánh tích. Có được Huyền thoại thánh tích trong tay, ông sẽ dẹp yên được chiến tranh giữa hai phe và cùng hướng tới một thế giới hòa bình để sau tất cả, ông có thể cùng người con gái ấy chung sống một cuộc đời hạnh phúc và họ sẽ trở thành cầu nối cho thế giới hòa bình mãi mãi : Ông – người đại diện cho con người và người con gái ấy – Vampire Vương. Nhưng có lẽ họ đã lầm, số phận chưa chấm dứt tại đây.

Trong trận chiến cuối cùng ấy ông đã bị thương và anh dũng hy sinh khi chưa kịp truyền đạt ý nguyện cho hậu thế. Thế là cuộc chiến Vampire – con người vẫn chưa thể chấm dứt. Và trong tình cảnh đó, giọt máu của ông ra đời, đánh dấu sự biến mất của Huyền thoại thánh tích. Bởi lẽ dòng máu mà đứa trẻ đó mang không còn là dòng máu thuần chủng của Vampire Vương mà đã lai tạp dòng máu của con người, chính vì vậy mà Huyền thoại thánh tích không còn sức mạnh hiệu triệu các Vampire như trước. Cách duy nhất để nó sống lại là phải tẩy rửa đi dòng máu con người trong các hậu duệ của Vampire Vương. Những con cháu của dòng họ này chỉ được phép kết hôn với Vampire thuần chủng để thanh tẩy huyết thống qua từng đời và sau khi trải qua năm mươi đời như thế, dòng máu sẽ trở lại thanh khiết như thưở ban đầu. Lúc ấy Huyền thoại thánh tích sẽ hồi sinh.

***

– Tiểu thư, người chính là đời thứ năm mươi mốt. Cha người đã đặt dấu chấm hết cho quá trình thanh lọc và người chính là Vampire Vương đích thực. Nhưng Huyền thoại thánh tích trong cơ thể người vẫn cần phải được khởi động. Lúc ấy, người sẽ có sức mạnh to lớn của Vampire Vương – vị nguyên lão kết thúc câu chuyện.

– Vậy phải khởi động nó như thế nào? – Kaname hỏi

– Bằng máu của một Vampire thuần chủng. Tiểu thư phải được uống máu một Vampire thuần chủng.

Nghe đến đó, Kaname quay sang trao Yuuki một ánh mắt mà ai cũng có thể hiểu là nó mang ý nghĩa gì.

– Vậy cậu có sẵn sàng dâng hiến máu cho tiểu thư không cậu Kuran? – ông nhìn Kaname ra ý hỏi.

– Chỉ cần là vì Yuuki thì việc gì tôi cũng làm. – đôi mắt của Kaname sáng rực lên đầy kiên nghị.

***

END CHAP 23

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN