[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích - Chương 37 : YÊU VÀ HẬN
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích


Chương 37 : YÊU VÀ HẬN


Ba ngày sau khi cử hành tang lễ cho Ruka, Kain và Yuuki rời khỏi Thánh địa. Một người của Thánh địa đánh xe ngựa đưa họ trở về thị trấn Infer rồi từ đó, Kain lái xe trở về Mikentori. Họ cho xe chạy suốt trên đường mà chỉ dừng lại để nạp nhiên liệu. Kết quả là chỉ sau ba ngày, Yuuki và Kain đã về đến nơi.

Chiếc xe dừng trước cửa nhà và bà quản gia vội vã chạy ra đón. bà ta hơi khựng lại khi chỉ thấy có Yuuki và Kain trở về nhưng lại không dám lên tiếng hỏi. Yuuki nhìn bà bằng ánh mắt vô hồn:

– Anh Kaname có ở nhà không hả bà?

– Cậu Kaname đang ở Tổng hành dinh thưa cô.

– Kain, anh vào nghỉ đi. Bà bảo một tài xế đưa cháu đến Tổng hành dinh vậy.

Người quản gia vội đi gọi tài xế theo yêu cầu của Yuuki rồi đưa Kain lên phòng nghỉ.

***

Yuuki lao vào tổng hành dinh nhưng lại vấp phải sự ngăn cản của mấy người gác cổng chưa biết mặt cô. Đang có sẵn tâm trạng không vui trong người, nay lại thêm sự phiền toái của mấy người lính, Yuuki không kềm được sự tức giận mà ra tay đả thương họ không chút nương tình. Bỏ mặc mấy người lính bị thương nằm lại đó, Yuuki lao vào bên trong, chạy thẳng theo hành lang hẹp vào phòng khách, nơi Kaname đang cùng Ichijou bàn bạc với các vị nguyên lão. Nhác thấy Yuuki xuất hiện, các vị nguyên lão vội đứng dậy hết sức ngạc nhiên nhưng chưa kịp có phản ứng gì thì một người hầu đã chạy vào thưa với giọng đầy lo sợ:

– Xin các Ngài thứ tội, cô ta cứ nhất quyết xông vào dù chúng tôi đã bảo là cô ta phải ở ngoài chờ. Cô ta thậm chí còn đả thương cả lính gác cổng nữa.

Câm miệng! Các ngươi nghĩ thân phận các ngươi như thế nào mà dám hỗn xược với cô ấy hả? – Vị nguyên lão lớn tuổi nhất quắc mắt nạt tên thuộc hạ rồi quay sang Yuuki kính cẩn.

– Xin lỗi tiểu thư! Chỉ tại bọn chúng không biết cô là ai.

– Tôi cần gặp anh Kaname một lát! – Yuuki nói mà hoàn toàn không để ý đến mấy ông lão.

Nghe vị chủ nhân đánh kính nói vậy, mấy vị nguyên lão không dám chần chừ mà dợm bước định lui ra ngoài nhường không gian cho hai người thì Kaname đã bước đến gần Yuuki và thẳng tay tát vào mặt cô một cái như trời giáng:

– Anh đánh em với thân phận là anh trai và hôn phu của em. Em nghĩ gì mà lại hành động như thế chứ?Những người lính này đâu có làm gì sai mà em đả thương họ. Em nghĩ mình thế này có xứng là Vampire Vương không hả?

– Anh Kaname… em…em… – Yuuki lắp bắp không nói nên lời.

Lần đầu tiên trong suốt mười chín năm qua Yuuki thấy Kaname nổi giận như thế. Từ trước đến nay anh thậm chí còn chưa một lần nặng lời với cô chứ đừng nói đến việc thẳng tay cho cô một cái tát như thế này. Trong phút chốc Yuuki thấy cơn giận của mình như bùng nổ trở lại nhưng rồi cô chợt hiểu ra Kaname đã nói đúng, cô đã để cho tình cảm chi phối lý trí mình dẫn đến những hành động không đúng. Nghĩ đến đó, Yuuki chợt thấy đầu mình hạ hỏa hẳn và cô cúi gằm mặt nói đầy hối lỗi:

– Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Mọi người cứ làm việc tiếp đi. – rồi cô quay sang nói với Kaname – Em sẽ đợi anh ở nhà!

Kaname không nói không rằng mà quay lại với công việc của mình khiến Yuuki hơi tủi thân quay trở ra ngoài. Ở đó, cô thấy mấy người lính gác cổng đang đỡ nhau đứng dậy và một lần nữa Yuuki thấy hối hận với những việc làm lỗ mãng của mình vô cùng. Cô bước đến gần và bắt đầu chữa trị mấy vết thương cho họ. Sau đó cô cúi mình trước những người lính:

– Thành thật xin lỗi các anh về việc vừa rồi. Tôi đã không khống chế được cảm xúc của mình nên đã hành động không đúng. Mong các anh bỏ qua cho!

Nói rồi Yuuki quay người bước lên xe, bỏ mặc những người lính vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo. Một người lên tiếng hỏi:

– Thật ra cô ấy là ai mà có thể gây rối ở đây rồi vẫn có thể lành lặn ra về?

– Cô ấy là hôn thê của Ngài Kuran Kaname và là Vampire Vương của chúng ta, tiểu thư Kurosu đấy! – tên người hầu lúc nãy chợt lên tiếng từ phía sau.

– Tiểu thư quả thật là người không đơn giản. Tôi chưa từng thấy ai đánh chúng ta vì nóng giận rồi lại chữa thương và xin lỗi chúng ta cả. Họ toàn mắng thêm thôi.

– Bởi vậy cô ấy mới là Vampire Vương chứ!

Khi Kaname trở về nhà thì anh đã biết rõ chuyện gì xảy ra trong chuyến đi đến Infer vừa rồi và cũng hiểu vì sao Yuuki kích động đến thế. Anh lặng lẽ lên phòng cô và nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào trong. Yuuki đang ngồi thu gối trên giường, mắt nhìn ra ngoài trời đầy suy tư. Kaname ngồi xuống giường và xoay người cô lại đối diện với mình.

– Anh xin lỗi đã đánh em Yuuki. Em có đau không?

– Em xin lỗi anh. Em thật sự quá hồ đồ. – Yuuki ngước nhìn Kaname.

– Bỏ đi! Anh biết tại sao em lại như thế mà.

Nghe Kaname nói thế, Yuuki không thể kềm chế mình mà nhào vào lòng anh khóc lên rưng rức. Từ lúc Ruka mất cho đến giờ Yuuki không thể khóc vì cô là Vampire Vương, vì cô là chỗ dựa cho Kain, nhưng giờ khi ở trước mặt Kaname cô chỉ còn là chính cô, một cô gái vừa phải trải qua sự đau thương mất mát cần một bờ vai để dựa dẫm. Kaname hiểu hết tất cả những điều đó nên anh không nói gì mà chỉ ôm lấy cô thật chặt, để mặc cho cô khóc như trước đây anh vẫn làm. Yuuki cứ khóc rất nhiều như thể để trút hết nỗi lòng của mình ra cho đến khi mệt lả cả người. Kaname thở nhẹ một tiếng rồi đẩy cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người cô:

– Anh thấy em nên ngủ đi! Em mệt lắm rồi.

Nói rồi Kaname cúi xuống hôn lên trán Yuuki và dợm chân bước ra ngoài nhưng rồi bàn tay anh bị tay của Yuuki níu chặt:

– Anh đừng đi được không?

Kaname nhìn Yuuki một lúc rồi gật đầu. Anh bước ra đóng cửa phòng lại và lên giường nằm cạnh Yuuki, kéo cô sát vào người mình, vòng tay ôm lấy cô:

– Đừng tự trách mình nữa Yuuki. Đó không phải là lỗi của em.

– Đó là lỗi của em! Em đã không thể bảo vệ được những người bên cạnh mình, sau đó lại không đủ mạnh mẽ để tự khống chế bản thân. Em giận mình ghê gớm.

– Nếu em đã biết đó là không đúng thì em phải cố gắng để khắc phục. Em phải hiểu là đứng ở vị trí lãnh đạo thì không bao giờ được quên đi nghĩa vụ và trách nhiệm của mình. Từ bây giờ em phải để lý trí điều khiển mình và trong mọi tình huống phải bình tĩnh suy xét mọi việc thấu đáo rồi mới quyết định. Em hiểu không?

– Dạ! Em sẽ cố gắng!

– Nhưng nếu chỉ có anh với em thì không cần phải cố tỏ ra cứng rắn. Những lúc như vậy cứ dựa vào anh là được rồi.

Những lời Kaname nói khiến Yuuki xúc động vô cùng và cô rúc sâu hơn vào lồng ngực của anh, tận hưởng thứ hơi ấm mà cô khao khát suốt mấy ngày qua. Và cô nghiến chặt hàm răng, nói rất nhỏ nhưng đủ để Kaname cảm nhận được sự căm hận của cô:

– Em sẽ bắt Zero trả giá cho tất cả những việc này.

***

Sáng hôm sau, Yuuki bước chân xuống nhà bếp và ngay lập tức cảm nhận được không khí trầm lặng ở đó. Tất cả mọi người không ai nói gì mà chỉ cắm cúi ăn bữa sáng của mình. Có thể dễ dàng nhận ra tất cả họ đều đang rất đau buồn trước sự ra đi đột ngột của Ruka. Yuuki lúc này cũng không biết nói gì hơn ngoài việc tự lấy thức ăn cho mình và ngồi vào bàn làm cái việc y như họ là cắm cúi ăn. Bất chợt, Aidou lên tiếng phá tan bầu không khí đáng sợ này:

– Yuuki! Có thật là Ruka đã bị Zero Kiriyu sát hại không?

– Tôi không biết nhưng Kain đã nhặt bên cạnh di hài của Ruka chiếc đồng hồ của anh ta. Mà trong khoảng thời gian đó, chỉ có nhóm Hunter của anh ta ở trong khu rừng thôi.

– Nếu sau này có dịp giáp mặt với hắn ta, tôi sẽ tự tay băm vằm hắn ra làm trăm mảnh. – Aidou cầm con dao bạc trong tay mình cắm mạnh một cái vào miếng thịt bò, tưởng tượng như đó là khuôn mặt của Zero.

– Đủ rồi! Ta biết là các cậu rất đau buồn nhưng chúng ta cần phải lấy lại tinh thần. Hiện nay phe Hunter đã có được Gươm lục bảo và việc đoạt lại nó sẽ chẳng dễ dàng gì đâu. Mùa đông sắp đến nên chắc chiến tranh sẽ tạm dừng, nhưng cũng không loại trừ khả năng phe Hunter sẽ hành quân ngay trong mùa đông này. Chúng ta cần hết sức tỉnh táo để sẵn sàng ứng phó. – Kaname đột ngột lên tiếng.

Nhận ra vị thủ lĩnh của mình nói đúng, tất cả mọi người không dám ý kiến gì nữa mà tiếp tục cắm cúi vào bữa ăn.

***

– Con làm tốt lắm Zero, chẳng những lấy được Gươm lục bảo mà còn giết được một thành viên của Moon Night. Đó là một chiến công hiển hách đấy – Yagari Touga dựa lưng vào ghế nói với vẻ hài lòng.

– Nhưng thưa thầy! Trong chuyến đi vừa rồi, Yuuki Kurosu đã cho nhắn lời với thầy rằng Vampire Vương đã quay trở lại và sẽ sớm gặp thầy thôi. Con không hiểu lắm về lời nhắn này.

– Về vấn đề nay thì ta có tin cho con đây. Trong lúc con đi vắng ta cho người điều tra và thông qua một tên Vampire làm việc trong Viện nguyên lão vừa bị bắt giữ, chúng ta đã biết được sự thật.

– Sự thật? – Zero ngạc nhiên nhìn ông thầy của mình.

– Yuuki Kurosu vốn không phải là con gái của Hiệu trưởng Kurosu. Mười ba năm trước, ông ta đã cứu nó từ một ngọn núi và đưa về chăm sóc như con ruột. Tên của nó là Sara Kuran, em gái của Kaname Kuran.

– Em gái sao? Vậy chẳng lẽ Kuran Kaname đang yêu chính em ruột của mình?

– Sự việc không đơn giản thế. Thật chất thì con bé đó không phải con ruột của Haruka Kuran – cha của Kaname mà là con của em họ ông ta với một người đàn ông khác. Sau khi hạ sinh nó, bà ta đã qua đời và ông ta nuôi nấng nó như con ruột. Cho nên chính xác thì nó là em họ xa cùng dòng tộc với tên Vampire kia. Và điều đáng nói hơn là cha ruột của nó chính là Vampire Vương, người đứng đầu xã hội Vampire. Do đó, nó chính là Vampire Vương hiện tại và có thân phận còn cao hơn cả Vampire thuần chủng.

– Vampire Vương! Thảo nào cô ta có thể khống chế đạn Hoa hồng đẫm máu và cứu mạng của Kuran Kaname khi hắn trọng thương.

– Con có hiểu điều đó có nghĩa là gì không? – Yagari hấp háy mắt nhìn Zero – Nếu chúng ta nắm giữ được cô ta, thì chúng ta sẽ giành chiến thắng.

Zero chợt à lên một tiếng khi nghe những điều sư phụ mình nói và nở nụ cười đắc thắng. Cuối cùng thì anh cũng có thể danh chính ngôn thuận để tiến hành truy bắt Yuuki và càng lúc anh càng cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến chỗ Yuuki. Nhưng Zero đâu biết rằng những hành động của anh lại càng lúc càng đẩy Yuuki đi xa hơn nữa.

Lúc ban đầu, Yuuki cảm thấy mình đã đối xử không đúng với anh, đã phụ tấm chân tình mà anh dành cho cô. Nhưng rồi khi nhìn thấy sự thay đổi đến đáng sợ nơi anh, tận mắt thấy những việc anh làm, trong cô bắt đầu hình thành sự ghê sợ, và đến khi anh giết ba cô, giết Ruka thì trong lòng Yuuki anh đã trở thành đối tượng hàng đầu cần phải tiêu diệt.

Quả là sự đời trớ trêu, Zero và Kaname đều có một mục đích sống như nhau là mối thù của gia đình và họ cùng yêu một cô gái, cùng được cô ấy đáp trả tình yêu. Thế mà cuối cùng kết quả lại khác hẳn.

Zero ở bên Yuuki suốt bốn năm liền, có được tình yêu của cô nhưng anh đã đánh mất nó chỉ vì hận thù để rồi khi cô ra đi thì anh từ yêu mà biến thành hận, nhưng càng hận cô, càng ra sức làm đủ mọi việc để xua tan đi hình bóng cô trong trái tim thì anh lại càng yêu cô, và lại càng sai lầm. Zero cứ bị cái vòng luẩn quẩn ấy ám ảnh mãi không thể dứt ra được.

Còn Kaname, anh cũng mất tất cả sau một đêm không khác gì Zero kể cả tình yêu của mình. Rồi khi một tình yêu mới tìm đến với Kaname thì anh đau đớn nhận ra rằng trái tim người con gái ấy không nằm ở chỗ anh mà đã trao gửi cho một người khác. Đó là chưa kể đến vị thế của anh và cô gái ấy quá khác biệt nhau. Nhưng gạt bỏ hết tất cả những điều đó, Kaname vẫn yêu và hết lòng bảo vệ cô gái ấy.

So với Zero tình yêu của anh mạnh mẽ, quyết liệt nhưng lại dịu dàng hơn nhiều. Anh không nói rằng anh yêu nhưng anh lại lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cô ấy những khi cô gặp nguy hiểm, dùng ánh mắt dịu dàng và vòng tay vững chắc để xua tan đi đau buồn cho cô. Nếu Zero vì hận thù mà từ bỏ tình yêu thì Kaname đã chọn tình yêu thay vì thù hận. Và cũng vì vậy mà anh có được hạnh phúc của mình.

Trong cuộc sống, đôi khi người ta buộc phải lựa chọn và lựa chọn ấy sẽ đưa người ta đi vào những bước ngoặt lớn lao. Zero và Kaname đã chọn, để rồi từ đó Kaname từ ác quỷ dần quay trở lại với thế giới con người, còn Zero từ một con người dần bước chân về Địa ngục.

***

Trái với sự lo sợ của Kaname, mùa đông năm đó trôi qua êm đềm mà không có thêm bất kỳ cuộc chiến nào nổ ra nữa. Tuy nhiên khi mùa xuân trở về thì thay vì nô nức đón chào năm mới như trước đây thì thế giới một lần nữa phải đối diện với những cuộc chiến mới sắp sửa bùng nổ. Và có lẽ như đây sẽ là giai đoạn khốc liệt nhất của Thánh chiến khi mà nó đang đến hồi kết thúc. Cả hai phe Vampire và Hunter có vẻ như sắp tung hết lực lượng vào cuộc chiến để phân thắng bại một phen.

Và quả như dự đoán, một buổi sáng đầu xuân, Kaname chỉ tay lên bản đồ phân chia vùng đất trên toàn thế giới khẳng định với Viện nguyên lão rằng, nội trong vòng hai năm nữa, anh sẽ kết thúc Thánh chiến. Và anh sẽ bắt đầu với thành phố cảng Menile, một cửa khẩu quan trọng đang nằm dưới sự cai quản của phe Hunter.

Hiện tại phe Hunter đang trú đóng khoảng hai ngàn quân ở đây cùng với hơn năm mươi ngàn người dân sinh sống. Cái khó cho Kaname là làm sao để tấn công mà không gây ra thương vong cho dân chúng khi mà lực lượng Hunter sẽ sẵn sàng đem họ ra làm bia đỡ đạn bất kỳ lúc nào.

– Vậy thì trà trộn vào bên trong đi anh Kaname! – Shiki nhíu mày đề nghị – Chúng ta sẽ khống chế bọn chúng từ bên trong.

– Đó là một ý kiến hay nhưng làm sao để chúng ta vào được thành phố ấy mới là chuyện khó khăn. Bọn chúng xiết chặt vòng vây lắm. – Ichijou lắc đầu.

– Người của ba em. Họ là người bình thường, họ sẽ được tự do ra vào thành phố đó. – Yuuki nghĩ ra một cách.

Và ngay lập tức ý kiến đó được mọi người tán thành.

***

Một tuần sau, ngay cửa khẩu thành phố Menile, lính canh cổng thấy có một chiếc xe tải chạy vào bên trong và dừng lại ngay trạm kiểm soát. Người tài xế vội vàng xuống xe xuất trình giấy tờ và giải thích rằng mình là người giao hàng thực phẩm đến cho Thị trưởng. Không chút nghi ngờ, lính gác cho nâng thanh chắn để chiếc xe tải thản nhiên chạy vào. Sở dĩ thuận lợi như vậy là vì mấy hôm trước, với sự điều tra của Shiki, mọi người đã biết được một trung tâm lớn chuyên cung cấp thực phẩm cho Thị trưởng và Leo đã xin vào đấy làm việc. Và thế là anh ta đưa được người của Kaname vào thành phố an toàn.

Chiếc xe đút đầu vào cửa sau của dinh Thị trưởng và mấy người nhóm Moon Night gồm Yuuki và Aidou lập tức nhảy xuống xe chạy trốn vào một kho hàng gần đó để chờ thời cơ. Một lát sau, Leo quay trở ra cùng với hai bộ quần áo người hầu giao cho họ rồi lái xe rời khỏi đó. Yuuki và Aidou nhanh chóng thay đổi trang phục và trà trộn vào đám người hầu của dinh Thị trưởng. May mắn cho họ là nơi này có vô số người hầu nên không ai nhận ra họ là người lạ. Trong vòng bốn ngày, họ bắt đầu thâm nhập khắp nơi, điều tra hết mọi ngóc ngách của dinh và chuẩn bị lên kế hoạch tấn công.

Trong khi đó, Shiki và Rima ở bên ngoài dinh thự đóng giả làm những người bình thường, lê la khắp nơi để tìm hiểu về chỗ trú quân của lực lượng Hunter, và họ đã điều tra được một việc. Đó là hàng đêm cứ đến khoảng từ chín giờ đến mười giờ rưỡi là các thành viên đều phải tập trung về doanh trại để điểm danh và ăn tối trừ những người gác cổng thành. Dựa trên kết quả đó Shiki đã nhanh chóng vạch ra kế hoạch và tìm cách báo cho hai người bên trong chuẩn bị tiến hành.

***

Từ lúc đó trở đi, Rima trà trộn và giả làm một người phụ trách nấu bếp trong doanh trại. Đến ngày mà kế hoạch được diễn ra, Rima dạo một vòng quanh căn bếp và trút toàn bộ số thuốc mê liều mạnh vào những nồi cơm, những chảo thức ăn, và vào cả những thùng nước lớn. Đúng chín giờ, những người lính Hunter có mặt trong phòng ăn lớn để điểm danh và bắt đầu dùng cơm tối. Chẳng mấy chốc sau, hơn một ngàn năm trăm con người ngất xỉu la liệt trong phòng ăn vì trúng thuốc và Rima đắc thắng bê một mâm thức ăn lớn lên phòng chỉ huy, tiếp tục đánh thuốc tất cả những tên này.

Trong khi đó, Shiki đem một thùng nước lớn lên cổng thành và gọi những người đang gác cổng đến uống nước nghỉ ngơi. Và tình cảnh ở đây chẳng khác gì ở doanh trại là bao khi mà gần như toàn bộ số lính đều gục ngã vì trúng thuốc mê. Số còn lại không bị trúng thì bị Shiki ra tay đánh cho bất tỉnh hết. Xong việc, Shiki bấm điện thoại báo cho Kaname đang đóng quân cách đó khoảng mười lăm dặm.

Phần Yuuki và Aidou không hề gặp chút khó khăn nào trong việc tiếp cận và khống chế Ngài Thị trưởng đang dùng một bữa tối thịnh soạn tại dinh thự của mình. Aidou mỉm cười kề bộ móng tay sắc nhọn vào cổ ông ta và ra lệnh cho tất cả mọi người ở đó tập ra tiền sảnh lớn do đích thân cậu canh giữ.

***

Hai giờ sau, Kaname tươi cười dẫn quân đi qua trạm kiểm của thành phố như đi vào chốn không người. Chỉ bằng một chút mưu kế nhỏ, anh đã chiếm được thành phố Menile mà không đổ một giọt máu. Lực lượng Vampire vừa vào đến nơi đã tiến hành bắt giữ hết lực lượng Hunter đang trú đóng và tiếp quản thành phố này, chính thức ghi tên nó vào bản đồ của phe Vampire.

Để cho cấp dưới làm công việc bắt giữ, Kaname đi thẳng đến dinh Thị trưởng và thấy Yuuki đang đứng trước cửa đón mình với nụ cười chiến thắng. Anh nhảy xuống xe và vòng tay ôm cô thật chặt rồi bước vào bên trong, nơi Aidou đang canh giữ Thị trưởng và người nhà của ông ta. Người đàn ông nhìn thấy Kuran bước vào mà sợ tím tái cả mặt mày, nhưng Kaname chỉ mỉm cười mời ông ta vào phòng trong nói chuyện với mình. Một giờ sau, họ quay trở ra ngoài, trên tay là bản Hiệp ước đã được ký kết khẳng định rằng từ đây, thành phố Menile sẽ đứng về phía lực lượng Vampire.

Sau đó, Kaname cho ban bố chỉ thị những Hunter nào vốn là người dân của thành phố bị bắt lính thì có thể trở về nhà với điều kiện phải xuất trình được giấy tờ chứng minh. Còn những Hunter còn lại sẽ bị giam giữ cho đến khi cuộc chiến kết thúc sẽ được định đoạt sau.

***

END CHAP 37

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN