[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích
Chương 38 : VALENTINE DAY
Quân đội Vampire luôn hạn chế việc sát thương thường dân ở mức thấp nhất, ở những nơi chiếm đóng được sau chiến tranh họ luôn giúp nhân dân xây dựng lại nhà cửa, đối xử với người dân như chính đồng loại của họ. Trong khi đó, phe Hunter đi đến đâu là lạnh lùng nhả đạn vào đám đông bất chấp họ có phải là Vampire hay không, họ phá hủy nhà cửa, đem những người bị bắt ra làm trò mua vui, bắt bớ đàn ông đưa vào quân đội để phục vụ cho chiến tranh.
Mắt thấy, tai nghe tất cả những điều đó đã khiến lòng tin của nhân dân ngả về phía Vampire và càng lúc họ càng tỏ rõ ý chí của mình. Có những nơi, người dân tìm cách trốn không để cho phe Hunter bắt lính, lén giúp đỡ, che giấu các Vampire gặp nạn, thậm chí là bí mật đánh du kích tiêu diệt quân Hunter. Thêm vào đó, những người bị ép phải gia nhập lực lượng Hunter cũng tìm cách bỏ trốn hoặc đầu quân về phe Vampire khiến cho chỉ trong một thời gian ngắn, quân số phe Hunter hao hụt nghiêm trọng đến hơn một phần ba.
Đối diện với những khó khăn đó, Yagari Touga đương nhiên là rất nao núng và trong tình trạng đó, ông ta càng liên tiếp đưa ra những quyết định sai lầm dẫn đến chỉ trong vòng hơn một tháng, thêm năm thành phố nữa rơi vào tay Vampire, quân số của phe Hunter càng lúc càng co cụm lại về phía miền Nam và dường như người ta có thể thấy được Thánh chiến sắp kết thúc với phần thắng nghiêng về phía các Vampire.
***
Một buổi sáng đầu tháng hai, Yuuki thức dậy và mỉm cười nhận ra hôm nay đã là ngày lễ Valentine. Từ lúc cô quen Kaname đến nay đã ba lần lễ tình nhân trôi qua mà cô vẫn chưa một lần làm chocolate cho anh vì đủ thứ lý do nên năm nay cô không muốn bỏ lỡ. Cô bước vội xuống nhà bếp thì chỉ thấy Rima đang ngồi uống cafe ở đó. Yuuki chép miệng hỏi:
– Mọi người đâu hết rồi Rima?
– Kain và Aidou đã về nhà từ tối hôm qua cô quên rồi sao? Shiki đang thực hiện nhiệm vụ cùng với Seiren còn anh Kaname và anh Ichijou đến Tổng hành dinh có việc rồi. Chắc phải tối nay họ mới về.
– Cô có bận gì không?
– Để làm gì?
– Hôm nay là lễ Valentine rồi. Tôi muốn làm gì đó cho anh Kaname và mọi người để cảm ơn họ đã vất vả suốt mấy năm qua. Cô giúp tôi một tay được không?
– Cũng được, tôi cũng đang không có nhiệm vụ gì. – Rima gật đầu dễ dãi và đứng dậy lấy áo khoác cho mình và Yuuki.
Hai cô gái quyết định rời khỏi nhà và đến cửa hàng để mua nguyên vật liệu làm chocolate cùng một cuốn sách dạy nấu ăn.
Sau hai giờ đồng hồ lang thang, họ trở về nhà và cùng với bà quản gia bắt tay chuẩn bị mọi thứ. Nói ra thì Yuuki và Rima đều lần đầu xuống bếp nên họ chả thể tự làm việc gì mà toàn phải đợi bà quản gia chỉ bảo thì mới làm được. Tuy cũng khá chật vật nhưng cuối cùng hai cô gái cũng làm xong được gần mười phần chocolate. Sau đó, hai cô bắt xoay qua gói các phần chocolate lại và Yuuki tủm tỉm cười khi thấy Rima chọn mấy chiếc chocolate nhỏ hình trái tim cô ấy làm cuối cùng lúc nãy gói vào một chiếc hộp có buộc nơ đỏ và lén cất vào túi áo mình. Xong việc, hai cô gái vội dọn dẹp nhà cửa và cùng với bà quản gia nấu bữa tối.
Đúng tám giờ, Kaname và Ichijou bước vào nhà và nhận ra trong nhà có một mùi thơm rất quyến rũ. Ichijou toét miệng cười nói từ ngoài cửa vọng vào:
– Bà ơi! Cháu ngửi thấy mùi bánh ngọt. Bộ hôm nay là sinh nhật ai sao?
– Hôm nay là lễ Valentine, cô Yuuki và cô Rima đã cất công chuẩn bị cho mọi người đấy. Cậu Shiki và cô Seiren về lúc chiều rồi, đang nghỉ trên phòng, cậu Aidou vừa gọi điện nói khoảng mười phút nữa các cậu ấy sẽ về. Các cậu mau thay quần áo đi rồi ăn tối. – Bà quản gia tay bê một thố súp lớn đặt lên bàn vừa cười vừa nói.
Không chần chừ một giây nào, Ichijou chạy lên phòng mình để thay áo trong khi Kaname nở nụ cười bước ra sau bếp, nơi Yuuki với chiếc tạp dề quanh người đang lấy chiếc bánh nóng hổi ra khỏi lò nướng. Đợi cho cô đặt chiếc bánh xuống bàn xong Kaname mới lên tiếng:
– Em bày trò gì đấy?
– Trò gì đâu chứ! – Yuuki chun mũi rồi tháo chiếc tạp dề ra nắm lấy tay Kaname kéo anh chạy lên phòng mình.
Ở đó, Yuuki ấn Kaname ngồi xuống giường và quay sang bàn viết lấy chiếc bánh chocolate đã được gói cẩn thận đưa cho anh.
– Tặng anh đấy! Từ lúc quen anh đến nay đã ba lần lễ Valentine rồi mà đến giờ em mới tặng chocolate cho anh.
– Cảm ơn em Yuuki! – Kaname mỉm cười
– Lần đầu em làm món này nên không chắc là ngon đâu đấy. Đừng có cười em.
– Sao anh lại cười chứ! Đây là tấm lòng của Yuuki kia mà.
Nói rồi Kaname bóc lớp giấy gói để lộ ra một chiếc bánh hình trái tim ở bên trong. Anh đưa tay bẻ một mẩu nhỏ cho vào miệng và tận hưởng vị đăng đắng ngọt ngọt của chocolate tan trên đầu lưỡi mình.
– Đắng và ngọt. Người ta nói chocolate tượng trưng cho tình yêu là vì vậy. Em làm ngon lắm Yuuki.
– Cảm ơn anh! – Yuuki nép vào lòng Kaname sung sướng.
Kaname đặt hộp bánh xuống giường và khẽ nâng cằm Yuuki lên sát mặt mình. Vừa lúc đó tiếng Ichijou vang lên từ bên ngoài làm cả hai giật mình buông nhau ra.
– Anh Kaname, Yuuki, ăn tối nào!
Kaname tủm tỉm cười và nắm tay kéo Yuuki xuống nhà dưới. Lúc này mọi người đã tề tựu đầy đủ quanh bàn ăn. Yuuki nhanh chóng lấy những hộp quà còn lại trao cho mọi người và khẽ cúi đầu:
– Rất cảm ơn mọi người suốt mấy năm qua đã vất vả!
– Cảm ơn cô nhiều lắm Yuuki! – những người có mặt đồng thanh đáp
– Cảm ơn tôi mà chỉ có thế này thì không đủ đâu Vampire Vương à!
Aidou còn bồi thêm một câu làm mọi người không nhịn được phải bật cười. Đã lâu lắm rồi kể từ sau cái chết Ruka, ngôi nhà này không có lấy một tiếng cười. Cuối cùng thì mùa xuân đích thực đã trở lại.
Tối hôm đó, mọi người vui vẻ ăn uống cùng với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất khiến cho cả phòng ăn ấm cúng hẳn lên. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Shiki bảo là mệt nên rút lên phòng trước làm Rima chưng hửng và đành nhét hộp quà định lấy ra trở lại vào túi mình. Những việc ấy không thể qua được mắt của Yuuki nên cô bước đến đẩy vai Rima một cái:
– Đem lên phòng tặng cậu ấy đi Rima!
– Nhưng mà. . . nhưng mà…. – Rima ngập ngừng.
– Ngại gì chứ! Cứ im lặng như thế làm sao cậu ấy biết. Mau đi đi! – Kain làu bàu.
Biết Kain đang nhớ đến việc của mình và Ruka nên Yuuki vội hích Rima thêm một cái nữa.
– Không sao đâu mà Rima. Can đảm lên! Cô đã cất công làm rồi mà không tặng thì uổng phí quá!
Rima gật đầu trước ánh mắt động viên của mọi người và bước lên lầu, đi thẳng đến phòng của Shiki, hít một hơi dài và gõ cửa.
– Tớ đây Shiki! Tớ vào được không?
– Cậu vào đi!
Shiki đáp trả và Rima vặn nhẹ nắm đấm cửa bước vào bên trong không ngờ rằng bên ngoài Kain, Ichijou và Aidou đang nín thở áp tai vào cửa để nghe ngóng diễn biến bên trong.
***
Shiki lúc này vừa tắm xong đầu tóc còn ướt nhẹp đang ngồi ở giường lau tóc. Nhìn thấy Rima đã vào phòng cậu mới lên tiếng hỏi:
– Có việc gì không?
– Tớ…tớ…tớ muốn tặng cậu…. . – Rima ngập ngừng đưa ra hộp chocolate.
– Tặng tớ sao? – Shiki mở tròn hai mắt ngạc nhiên – Này, bộ cậu không biết là con gái chỉ được tặng chocolate cho người cô ấy thích vào ngày này sao?
– Tớ biết chứ!
– Vậy sao còn tặng tớ?
– Chẳng lẽ…. chẳng lẽ…. cậu không hiểu sao?
– Hiểu gì cơ? – Shiki vẫn tỉnh như ruồi giống như đang đùa.
– Là…là…TỚ THÍCH CẬU! – Rima hét lên làm ba con ruồi ngoài cửa giật nảy mình.
Rima nói xong thì nước mắt lưng tròng định quay người bỏ chạy thì bị tay của Shiki níu lại:
– Đến giờ mới chịu nói. Cậu cứng đầu thật đấy. Có biết tớ chờ cậu lâu lắm rồi không? Sao thích tớ mà cứ giấu trong lòng hoài vậy?
– Tại vì…tại vì…. – Rima ấp úng.
– Được rồi! Cậu ăn chocolate không?
Shiki chặn ngang câu nói của Rima và hỏi cô một câu không ăn nhập lắm làm Rima ngây người ra không hiểu nhưng rồi khi nhìn thấy Shiki lúc này đang cắn một nửa viên chocolate, nửa còn lại chìa ra ngoài thì Rima hiểu ra cậu ấy muốn hỏi gì nên cô nở nụ cười hạnh phúc và ngồi xuống bên cạnh cậu, kề đôi môi của mình vào sát môi của Shiki, trao cho cậu một nụ hôn cháy bỏng thơm nức mùi chocolate.
***
Một lát sau Shiki và Rima trở xuống phòng khách thì thấy mọi người vẫn đang tụ tập ở đó. Vừa nhìn thấy hai người xuất hiện thì Aidou vội nắm lấy tay Ichijou và nói:
– Ichijou, tớ…tớ…tớ muốn tặng cậu thứ này.
– Tặng tớ sao? – Ichijou mở tròn hai mắt làm ra vẻ ngạc nhiên – Này, bộ cậu không biết là chỉ được tặng chocolate cho người mình thích vào ngày này sao?
– Tớ biết chứ! – Aidou cắn ngón tay ngượng ngùng.
– Vậy sao còn tặng tớ?
– Chẳng lẽ…. chẳng lẽ…. cậu không hiểu sao? – Aidou làm ra vẻ đau khổ.
– Hiểu gì cơ? – Ichijou chớp chớp hai mắt.
Là…là…TỚ THÍCH CẬU! – Aidou hét lên khiến cho mọi người lập tức ôm bụng cười sặc sụa trừ Kaname. Anh chỉ tủm tỉm cười trước cảnh khôi hài trước mắt mình.
Trong khi đó hai nhân vật chính đứng sượng trân, mặt mày đỏ đến tận mang tai. Shiki thẹn quá hóa giận, quát tướng lên:
– NÀY, HAI NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KHÔNG? MUỐN GÂY SỰ HẢ?
– Đâu có! Tụi này chỉ muốn cùng ăn chocolate với nhau thôi mà. – Ichijou vẫn không tha cho Shiki và Rima.
– Thôi, đừng chọc họ nữa Ichijou. Shiki có vẻ như sắp nhào vào đánh cậu rồi kìa! – Kaname vẫn chưa dứt nụ cười mỉm can ngăn.
Lời nói của Kaname quả là uy nghiêm chết người nên vở hài kịch do Ichijou và Aidou đạo diễn kiêm diễn viên chính lập tức hạ màn. Shiki dường như vẫn chưa hết bối rối vội nắm tay kéo Rima đi thẳng lên lầu trước những cái cười khúc khích của mọi người.
***
Yuuki đứng tần ngần trong phòng của Ruka rồi kéo ghế bàn viết ngồi nhìn ra ngoài trời, trước mặt là một hộp chocolate đã mở bung ra.
– Tớ làm chocolate cho cậu này Ruka. Cậu ở đó có cô đơn không?
Yuuki nhìn một lượt quanh căn phòng Ruka từng ở và rơi nước mắt nhớ đến người bạn gái thân thiết của mình. Bất chợt có một bàn tay đặt lên vai Yuuki nhưng cô không hề giật mình bởi đã nhận ra từ trước. truyện này đang được đăng tải tại : kênh truyện http://SanTruyen.com
– Ruka sẽ rất vui vì nhận được quà của em đấy Yuuki! Tôi nghĩ ở nơi ấy cô ấy không cô đơn đâu. Cô ấy có lẽ đang hạnh phúc cùng ba mẹ của mình.
– Nếu được vậy thì tốt. Em nhớ cô ấy lắm!
– Tôi cũng vậy! Lần đó thật sự rất cảm ơn em Yuuki. Tôi biết lúc đó vì tôi mà em phải nén lòng mình xuống để không khóc. Nếu không có em, tôi không biết mình có thể gượng dậy nổi không.
– Đến giờ em vẫn còn tự trách mình đã không thể bảo vệ Ruka. Do đó em nhất định sẽ bắt Zero Kiriyu đền mạng cho bạn ấy.
– Nhất định là thế – Kain khẳng định.
Nói rồi Kain quay người bỏ ra khỏi phòng, để một mình Yuuki lại với nỗi trống trải mênh mang.
***
Kaname ngồi lặng người trong phòng mình, mắt nhìn ra màn trời đêm tăm tối. Anh mở toang cửa sổ, để cho những cơn gió xuân mang theo hơi ấm và hương vị của hoa cỏ vào phòng.
Trước mặt Kaname lúc này là một đóa hồng nhung được đông cứng lại thành hổ phách chứa trong lọ thủy tinh. Kaname biết hoa hồng nhung đỏ là loài hoa mà Ruka thích nhất hay đúng hơn là vì anh thích hoa này nên cô cũng thích hoa này.
Anh luôn biết rằng Ruka yêu anh nhưng anh lại không có cách nào đón nhận tình cảm của cô. Trước cô anh có Sara, sau cô anh có Yuuki, trái tim của anh vốn dĩ không mở lối cho cô vào bao giờ.
Ruka hiểu điều đó hơn ai hết nhưng cô vẫn yêu, yêu đến đốt cháy cả linh hồn mình. Cô không bao giờ che giấu tình cảm của mình. Cô yêu anh và thể hiện điều đó rất rõ ràng. Cô luôn ở bên cạnh anh, lo lắng chăm sóc cho anh và dù anh có xua đuổi cô bao nhiêu lần thì cô vẫn cứ lặng lẽ đứng ở đó để nhìn anh và sẵn sàng đến bên anh bất cứ lúc nào. Cô yêu anh mà không cần anh đáp trả. Tình yêu của cô sao mà bao la và khoan dung vô kể đến thế.
Rõ ràng là cô ghen với Sara nhưng cô chưa một lần cố xóa đi hình bóng Sara trong tim anh, rồi cô cũng ghen với Yuuki nhưng cô vẫn đối xử tốt với Yuuki. Đó không phải là cách cô lấy lòng anh mà cô thật lòng đối xử tốt với người con gái anh yêu, Ruka ghen tị, đố kị với cô gái hạnh phúc ấy và thể hiện sự ghen tuông của mình nhưng cô không bao giờ chơi xấu sau lưng họ. Tấm lòng của Ruka vốn dĩ rất lương thiện, lương thiện hơn bất kỳ ai. Có lẽ vì vậy mà tuy anh chưa bao giờ yêu cô nhưng trong tim anh cô vẫn chiếm một vị trí quan trọng.
Kaname vẫn nhớ rõ như in cái ngày mà Ruka gặp nạn. Hôm đó anh cũng đang ngồi trong phòng làm việc như thế này và bất giác một cảm giác lo lắng mơ hồ xâm chiếm lấy anh. Trái tim anh nhói đau như vừa đánh mất đi một điều gì đó và rồi trước mắt Kaname hiện lên một bầu trời hoàng hôn đỏ rực. Trong chốc lát anh có cảm giác là bầu trời hôm nay đỏ hơn mọi ngày như vừa được rưới thêm máu của một ai đó. Và rồi đột ngột, gió thu lùa vào cửa sổ, hất tấm rèm cửa bay phần phật nhưng Kaname lại không hề thấy lạnh bởi cơn gió thổi vào mang theo một thứ hơi ấm lạ lùng. Trong một khoảnh khắc, Kaname chợt cảm thấy như có một vòng tay đang ôm lấy mình và thì thầm vào tai:
“Tạm biệt! Dù thân xác có tan thành cát bụi thì linh hồn em sẽ vẫn mãi mãi bảo vệ anh. ”
Kaname cầm chiếc lọ thủy tinh đưa lên cao ngắm nghía và tự nói một mình:
– Đây là quà cho em! Cảm ơn em vì đã yêu anh nhiều đến thế.
Nói rồi anh bước sang phòng của Ruka, nhìn thấy Yuuki đang ngồi lặng người bên bàn làm việc. Anh biết cái chết của Ruka ảnh hưởng đến Yuuki rất nhiều. Cũng không biết từ lúc nào Yuuki không còn khóc trước mặt người khác nữa. Cô luôn cố nuốt nước mắt trở vào trong lòng và dùng sự cứng cỏi để thể hiện ra ngoài.
Kaname hiểu đó là điều nên có ở một người đứng đầu thế giới Vampire như cô nhưng anh cũng biết đó cũng là điều đau khổ nhất. Không được phép khóc khi muốn khóc thật sự là một cực hình rất đau đớn đối với một cô gái trẻ như Yuuki. Thế nên anh luôn tìm cách để cô có thể bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt anh, để cô thoải mái trút hết nỗi lòng với anh. Có lẽ đó là điều mà chỉ có anh mới có thể làm cho cô.
Nhưng có một điều mà Kaname không để tâm đến, đó chính là anh là điểm tựa cho cô vậy ai sẽ là điểm tựa cho anh. Anh trước mặt mọi người luôn là người mạnh mẽ cứng rắn và ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài bao giờ. Ngẫm lại thì điều đó có khác gì so với Yuuki không. Và nếu như Yuuki còn có anh để trải lòng thì anh sẽ trải lòng với ai?Đó có lẽ chính là một thiếu sót lớn ở Kaname khi mà anh cứ luôn nghĩ cho người khác chứ không hề nghĩ đến mình. Phải chi anh có thể sống vì mình hơn một chút thì quá tốt rồi.
END CHAP 38
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!