[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích - Chương 42 : VŨ ĐIỆU BẤT TẬN
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích


Chương 42 : VŨ ĐIỆU BẤT TẬN


Lúc này Yuuki đang đứng trước tòa nhà cùng quân đội của mình. Cô nheo mắt nhìn lên phía trên khi thấy những tên lính ngoan cố nhất đang chĩa súng xuống từ những ô cửa sổ trên cao và nhả đạn liên tục. Nhưng rất đáng tiếc, với sự bảo vệ của Yuuki, những viên đạn ấy chẳng thể nào chạm vào một sợi tóc của các Vampire mà ngược lại chúng còn bị trúng đòn của họ nên chỉ mất chừng nửa giờ đã hạ hết những chốt chặn cuối cùng. Yuuki lạnh lùng ra lệnh.

– Tiến vào, lục soát không chừa một ngóc ngách nào và đưa hết những kẻ còn sống sót ra đây cho ta.

Ngay khi lệnh vừa buông thì hàng trăm Vampire tràn vào tòa nhà và sau một giờ, họ trở ra, mang theo hơn chục người còn sống và Yuuki khẽ nhăn mặt:

– Chỉ có bây nhiêu đây thôi sao? Yagari Touga và Zero Kiriyu đâu?

– Chúng tôi không tìm thấy ai khác cả thưa Tiểu thư!

Yuuki nhíu mày suy nghĩ và chợt cảm thấy lạ lùng. Suốt từ đầu trận chiến đến lúc này, cô hoàn toàn không thấy sự hiện diện của Zero trong khi anh ta đang là chỉ huy tối cao của quân đội. Thiếu mất sự chỉ huy của Zero, rõ ràng là phe Hunter như rắn dập đầu, đội hình hoàn toàn rối loạn, chúng chỉ còn là những tên lính đánh thuê đơn lẻ chứ không còn là một đội quân nữa. Và bất giác trong Yuuki dậy lên một linh cảm lo lắng. Không bắt được hai kẻ đầu não của phe Hunter là Yagari Touga và Zero Kiriyu thì cô vẫn không có cảm giác cuộc chiến này đã kết thúc.

– Cho ban hành lệnh lục soát cả thành phố, tìm cho ra Yagari Touga và Zero Kiriyu.

– Yagari Touga thì không cần tìm đâu Yuuki! Tôi đã đem hắn đến rồi đây – giọng Ichijou vang lên từ đằng xa và quân đội vội tránh sang hai bên nhường đường cho anh.

Xuất hiện trước mắt Yuuki lúc này là một hình ảnh cực kỳ khác lạ. Người đàn ông đã từng là Hunter tài ba nhất thế giới nay giống như một lão già hết hơi. Ông ta mất đâu hết vẻ khí thế oai phong mà Yuuki từng thấy ngày nào. Dưới sự khống chế của Ichijou, ông ta run lẩy bẩy bước từng bước một về phía trước. Nhìn thấy Tổng tư lệnh của phe Hunter đã bị bắt sống, những người lính vội reo hò ăn mừng chiến thắng và dân chúng xung quanh cũng bắt đầu kéo về khúc đường nơi Hiệp hội Hunter đóng quân.

– Những người trong một khách sạn nhỏ vô tình tìm thấy ông ta. Nhận ra ông ta là Tổng tư lệnh quân đội Hunter, họ đã khống chế và đem ông ta giao nộp khi quân của tôi tiến vào thành phố.

– Em không nghĩ Yagari Touga lại dễ dàng bị những người bình thường khống chế.

– Dường như ông ta đã mất hết ý chí chiến đấu và trở thành một kẻ vô dụng rồi. Vì cái chết của cô Shizuka đấy! – tiếng Ichiru bất thần vang lên bên cạnh Ichijou.

– Shizuka! Shizuka! – Yagari Touga lầm bầm cái tên ấy trong miệng và giương đôi mắt thất thần nhìn khắp xung quanh.

– Thật không ngờ Hunter tài ba nhất thế giới lại có kết cục thế này. – Yuuki nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy ông ta nữa – Chúng ta xử trí ông ta thế nào đây?

– Giam ông ta lại. Xử ông ta như thế nào sẽ do dân chúng quyết định. Ông ta sẽ phải trả giá thật xứng đáng với những tội ác đã gây ra – Kaname xuất hiện từ cuối con đường và ngay lập tức, những người có mặt trừ Yuuki vội cúi rạp mình chào cung kính.

Ngay sau lưng Kaname lúc này là Ngài thị trưởng của Baste Town đi cùng Kain, sau nữa là hàng đoàn những chiếc xe hơi.

Đoàn xe dừng lại và khi những người trên đó bước xuống, Yuuki nhận ra họ chính là các vị trong Nguyên lão viện và tất cả các Thị trưởng của các thành phố lớn nhỏ trên thế giới. Kaname thản nhiên bước lên bục cao nhất của tòa nhà và quay người đối diện với tất cả mọi người.

– Chiến tranh đã kết thúc! Nhưng điều đó không có nghĩa là chủng loài Vampire sẽ thống trị thế giới từ đây. Chúng tôi mong muốn có một nền hòa bình, để Con người và Vampire có thể sống, làm việc và hưởng hạnh phúc cùng nhau. Chính vì vậy mà tôi cho mời tất cả các Thị trưởng đến đây để tiến hành ký kết một Hiệp ước sơ bộ giữa hai chủng loài. Hy vọng sẽ nhận được sự hợp tác của tất cả các vị.

– CHÚNG TÔI MUỐN HÒA BÌNH!

Dân chúng kêu thét lên ủng hộ những lời Kaname vừa nói khiến cho các vị Thị trưởng hiểu rằng họ không có sự chọn lựa nào khác. Mà thật tâm thì họ cũng không muốn chiến tranh nữa nên ngay khi Kaname đưa ra bản Hiệp ước thì tất họ đều vui vẻ ký tên đóng dấu ngay lập tức.

Theo đó thì tù binh sẽ được trao trả, những ai đã từng là Hunter sẽ được trở về nhà nhưng phải chịu sự quản giáo của địa phương trong một thời gian nhất định và nghiêm cấm hành vi kỳ thị đối với họ. Kể từ bây giờ, bất kể là Vampire hay con người cũng không được tự ý giết người, mọi việc đều phải thông qua pháp luật để giải quyết. Sau khi ổn định lại tình hình thế giới thì sẽ cho tiến hành bầu cử để lập ra chính phủ chung cho cả hai chủng loài, lãnh đạo thế giới giữ vững nền hòa bình.

Ngay khi bản Hiệp ước được ký kết xong, Kaname đưa nó lên cao cho tất cả những người có mặt trông thấy và ngay lập tức nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của họ:

– NỀN HÒA BÌNH MUÔN NĂM!

– NỀN HÒA BÌNH MUÔN NĂM!

Tất cả mọi người đều hoan hỉ với thắng lợi cuối cùng nên reo hò ầm ĩ khắp nơi. Lúc này mặt trời đã sắp lặn như để báo hiệu một ngày dài tăm tối đã qua và sáng mai khi tỉnh dậy, thế giới sẽ đón nhận một ngày mới tươi đẹp. Thế nhưng trong lòng Yuuki lúc này lại dấy lên một sự lo lắng mơ hồ. Cô tiến đến gần nắm tay Kaname nói nhỏ:

– Từ đầu đến giờ em không hề thấy sự hiện diện của Zero trong cuộc chiến. Em không nghĩ anh ta chịu khuất phục dễ dàng như thế này.

– Anh biết! Anh đã cho triển khai tìm kiếm tung tích anh ta rồi. Để anh ta chạy thoát là một việc quá nguy hiểm.

Sau khi buổi lễ ký kết kết thúc, những vị nguyên lão và các Thị trưởng bắt đầu rời khỏi đó để trở vể nghỉ ngơi. Họ bắt đầu đi theo con đường cũ để trở về xe thì đột ngột một tiếng thét vang trời làm tất cả những người ở đó sửng sốt:

– LŨ VAMPIRE CHÚNG BÂY CHẾT HẾT ĐI!

Kèm theo tiếng hét là một loạt tiếng nổ vang lên và dân chúng bắt đầu hoảng loạn, tìm mọi cách để chạy trốn. Bằng phản xạ kinh người, Kaname vội dùng hết sức bình sinh, tạo nên một bức màn chắn lớn chưa từng có bao bọc hết tất cả mọi người và những chiến binh hoảng hốt tìm xem tiếng thét và những tiếng nổ vang lên từ đâu.

Từ trong đám đông, có một bóng người vụt ra, chạy thẳng vể phía Kaname đang đứng, trên tay đang cầm vật gì đó. Không ai kịp nhận ra nguy hiểm đang đến gần, mà dù có nhận ra thì cũng không thể phản ứng kịp khi mà họ kẻ thì đứng cách xa Kaname, kẻ thì không đủ khả năng, chỉ trừ Yuuki.

Giây phút ấy, gần như các tế bào thần kinh của Yuuki căng lên hết cỡ và trong cô không còn một chút suy tính nào nữa. Cô lao người về phía Kaname lúc này đang cố sức duy trì màn chắn và dùng chính thân mình để che chắn cho Kaname, hứng trọn lưỡi gươm vừa dài vừa mạnh vào giữa ngực. Sự việc chỉ diễn ra trong vòng không tới hai phút nhưng với những người hiện diện, nó như một cuốn phim quay chậm và tất cả gần như đóng băng tại chỗ. Đến lúc họ tỉnh lại thì đã thấy Yuuki đứng chắn trước mặt Kaname, ngực bị một thanh gươm cắm phập vào, máu tuôn xối xả từ vết thương và kẻ cầm gươm lúc này không ai khác là Zero Kiriyu.

– YUUKI !

– YUUKI !

Kaname và Zero cùng hét lên một lúc. Kaname vội thu năng lượng lại và quay người đỡ lấy Yuuki đang ngã ngửa người trong khi Zero hoảng hốt buông kiếm ra khỏi tay mình. Zero nhìn đôi bàn tay và thấy nó đang túa đầy mồ hôi. Anh không biết mình vừa làm gì, kẻ anh muốn giết là Kaname, vậy mà cuối cùng người bị anh đâm lại là Yuuki. Dĩ nhiên là từ đó đến nay, Zero luôn muốn tự tay giết Yuuki nhưng anh không bao giờ muốn cô chết như thế này. Không phải chết do gươm Lục bảo đâm và thân xác tan biến. Zero vội lao người về phía Yuuki lúc này đang thở rất gấp gáp nhưng đáng tiếc anh lại bị Kain và Ichiru đang ở gần đó nhào tới khống chế, giữ không cho anh đến gần Kaname và Yuuki.

Phần Kaname lúc này vội một tay ôm lấy Yuuki, tay kia đưa lên miệng mình dùng răng xé mạnh một cái để máu tuôn ra từ mạch cổ tay và đưa nó đến gần vết thương của Yuuki, để cho máu nhỏ xuống đó. Sắc mặt của Yuuki lúc này bắt đầu dịu lại và dường như gươm Lục bảo không phát huy tác dụng như lần với Shiki.

– Anh…Kananme…! – Yuuki thều thào.

– Anh nghe đây Yuuki!

– Đừng giết Zero!. . . Em không muốn anh ta chết! Em muốn anh ta …sống, sống để chứng kiến tham vọng của anh ta đã …đã…sụp đổ, để thấy thế giới mới mà chúng ta sẽ xây dựng và sống để sám hối về những gì anh ta đã gây ra. – Đôi mắt của Yuuki sáng lên khi nói ra nguyện vọng này. Dường như cô đã nhận ra điều gì đó từ thái độ của Zero nên mới quyết định như vậy.

– Anh hiểu rồi!

Ngay lập tức Kaname truyền đạt ý muốn của Yuuki cho toàn thể mọi người và thể theo mong muốn đó, họ để cho Zero ra đi. Mọi người bắt đầu khen ngợi Vampire Vương là người nhân hậu, khoan dung nhưng có lẽ chỉ những người thân cận với Yuuki mới hiểu đó là cách cô trả thù Zero. Chết là sự giải thoát nhưng cô không muốn Zero chết, cô bắt anh ta phải sống, và phải đau khổ suốt đời.

***

Zero lê bước trên đường phố. Nơi nào anh cũng thấy cảnh người ta reo hò vui mừng vì chiến tranh đã kết thúc và cảnh gia đình đoàn tụ sum họp. Nhưng Zero không có nhà để về, cũng không có người thân để đoàn tụ. Người thầy mà anh kính trọng, xem như cha mình đang bị tống giam chờ ngày xét xử, em trai anh quay lưng lại với anh, người con gái anh yêu giờ này có lẽ đang nằm trong vòng tay kẻ khác, Zero đã mất hết, không còn gì cả.

Ngẫm lại thì có lẽ Zero đáng thương hơn là đáng giận. Thượng đế đã trao vào tay anh một số phận quá nghiệt ngã. Zero không phải tự dưng mà trở thành một ác quỷ. Tất cả như một con đường dài. Sinh ra trong một gia đình Hunter nổi danh, Zero từ nhỏ đã sớm thấm nhuần sự căm ghét dành cho Vampire, rồi việc tận mắt chứng kiến cảnh gia đình mình bị sát hại càng khiến anh thêm căm ghét chủng loài này.

Anh cũng như Kaname, cũng để cho lòng hận thù tồn tại và phát triển trong bản thân mình nhưng cuộc đời đã mỉm cười với Kaname khi để cho anh ta có được Yuuki, có được lý do để sống và bảo vệ. Còn Zero, Zero chẳng có gì để làm điểm tựa ngoài lòng hận thù. Anh đã bấu víu vào mối thù của gia tộc, vào lòng hận thù dành cho Kaname và Yuuki để sống. Nhiều lúc anh tự hỏi nếu không có những điều đó thì anh sẽ sống ra sao? Cuộc đời đã bắt Zero phải lựa chọn và anh đã chọn. Và giờ đây có lẽ Zero đang hối hận cùng cực vì sự lựa chọn đó. Nếu như năm đó, anh bất chấp lệnh của Hiệp hội Hunter mà chấp nhận tình cảm của Yuuki thì sự việc sẽ như thế nào? Cuộc đời anh và cô sẽ thay đổi chứ? Zero không biết, hoàn toàn không biết. Anh không thể quay ngược thời gian để sửa chữa lỗi lầm và giờ đây mọi thứ sụp đổ trước mắt anh. Yuuki sống hay chết anh không hề biết, mà dù là sống hay chết thì trong mắt Yuuki lúc này Zero không khác gì một ác quỷ và dường như cô khinh thường anh.

Vậy là sau cùng Shizuka Hiou đã thắng ván cờ này. Cô ta đã đoán đúng về cục diện cuối cùng, về tương lai của hai thầy trò anh. Thầy của anh đã bỏ một đời để theo đuổi hình bóng của cô nhưng cho đến tận lúc chết, cô ta vẫn không dành cho ông một chỗ trong trái tim. Shizuka thà chọn cái chết chứ không muốn ban phát cho ông một chút thương hại. Chính điều đó đã làm cho ông phát điên lên khi chứng kiến công sức và tình yêu của mình suốt hai mươi năm dài đằng đẵng sụp đổ trong phút chốc.

Còn Zero, anh cũng chả khác thầy mình là bao nhiêu. Anh cũng yêu một người con gái và tìm đủ mọi cách để đuổi theo hình bóng cô kể cả phạm tội ác. Vậy mà cuối cùng cô ấy vẫn không chọn anh. Zero cứ luôn miệng nói sẽ bắt cho được Yuuki và tự tay giết cô nhưng mỗi khi đối diện với cô trong anh lại chỉ tồn tại khao khát được bảo vệ. Anh luôn không hiểu tại sao lại như thế nhưng khi anh giết Ruka Souen thì anh đã hiểu ra. Chỉ đơn giản vì anh thật sự yêu cô.

Cả đời anh không bao giờ quên được ánh mắt của Ruka Souen lúc đó. Cô ta bị anh bắt giữ, bị anh cho đóng cọc gỗ vào tim cho đến chết. Mỗi một nhát búa là một sự đau đớn cùng cực về thể xác nhưng cô ta lại không tỏ vẻ gì là sợ hãi. Cô ta đưa ra trước mắt anh một gương mặt bê bết máu và bầm dập những vết thương, dùng ánh mắt quyết liệt rực lửa để nhìn anh, khiến cho anh bất giác hoảng sợ trước cái nhìn ấy.

“Anh làm tất cả những việc này chỉ để níu kéo tình yêu sao?Nhưng anh có biết anh càng làm thì càng đẩy Yuuki ra xa anh không? Nếu anh thật sự yêu thì sao anh không để cho cô ấy được hạnh phúc. Anh có biết như thế này thì tình yêu chỉ là gánh nặng không?”

Khi Ruka nói những lời này, Zero nhận ra từ trong mắt cô đang ánh lên một thứ ánh sáng kỳ lạ, ánh sáng của xúc cảm mãnh liệt. Và rồi anh hiểu hết tất cả. Anh ghét phải bị Yuuki quên lãng, ghét nhìn thấy cô vui vẻ bên Kaname. Anh muốn cô phải luôn nhìn về phía anh, dù là cái nhìn căm thù nhưng ít ra lúc ấy trong trái tim Yuuki vẫn còn có hình bóng anh.

Anh cũng không bao giờ có thể quên những giọt nước mắt đau đớn của Shiki Senri. Người chiến binh ấy đã chiến đấu rất anh dũng để bảo vệ đồng bào, chủng loài của mình và cái chết của anh ta đã rất xứng đáng. Nhưng Zero không hiểu tại sao trong giây phút ấy Shiki lại rơi nước mắt. Chả lẽ Shiki cảm thấy cái chết là đáng sợ sao? Anh không tin Shiki cảm thấy như thế nhưng khi anh nghe Shiki mấp máy những lời cuối cùng thì anh đã hiểu tất cả. Người chiến binh ấy dù can trường đến đâu thì vẫn là một con người, một con người luôn khao khát được sống và được hạnh phúc. Anh ta có thể chiến đấu rất anh dũng, có thể hy sinh mạng sống của mình nhưng trong giây phút ấy thì trái tim anh ta lại tìm về nơi bến bờ hạnh phúc của mình, nơi có người đang chờ đợi.

Zero luôn tự hào rằng sứ mệnh tiêu diệt Vampire là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cuộc đời anh. Nhưng không có ai chờ đợi anh trở về sau những cuộc chiến, không có ai khóc thương anh nếu anh ngã xuống. Thế thì hạnh phúc ở chỗ nào? Lúc ấy, Zero cảm thấy rất chua xót cho bản thân và nhận ra rằng mình không hề được hưởng cái gọi là hạnh phúc thật sự. Anh đã từng có hạnh phúc, nhưng cũng chính anh đã đẩy hạnh phúc ấy ra xa mình.

Zero cứ bước trên đường như thế, câm lặng cùng song hành với chiếc bóng của mình đang đổ dài trên mặt đất.

Lặng lẽ…

Cô độc…

– Chú ơi! Sao chú lại ngồi ở đây?

Zero giật mình khỏi cơn mộng mị và nhìn thấy trước mặt mình là một đứa bé khoảng năm sáu tuổi rất kháu khỉnh đáng yêu. Thằng bé có vẻ là con nhà nghèo vì nó ăn mặc rách rưới và khuôn mặt lấm đầy bụi bẩn nhưng lại không thể che lấp đi ánh mắt lanh lợi, trong sáng.

– Chú ơi! Sao chú lại ngồi ở đây? – Thằng bé lặp lại câu hỏi.

– Vì chú không có nơi nào để đi cả.

– Sao lại thế? Mẹ cháu bảo ai cũng có nhà để về mà.

– Nhà của chú không còn nữa.

– Vậy là nhà của chú cũng bị phe Hunter phá hỏng sao? Giống như nhà cháu vậy.

– Phe Hunter đã phá nhà cháu sao?

– Dạ! Bọn họ dữ tợn lắm. Họ kéo sập nhà chúng cháu, bắt cha chúng cháu đi. Mẹ cháu khóc nhiều lắm, cả van xin họ nữa nhưng họ không thả cha cháu ra.

– Thế cha cháu đã về chưa?

– Cha cháu không về được nữa. Người ta nói cha cháu đã chết rồi.

Zero nhắm mắt lại đầy đau đớn. Bất giác, sự hổ thẹn xâm chiếm lấy tâm hồn anh khiến anh không đủ can đảm đối mặt với ánh mắt trong veo của đứa bé. Hóa ra từ trước đến nay, cái sứ mệnh anh vẫn luôn tin tưởng là cao quý ấy lại chỉ đơn giản là những hành động của bọn côn đồ. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Zero suy nghĩ một cách nghiêm túc về điều Yuuki nói:

“Anh dựa vào đâu mà nói rằng Vampire là loài quỷ dữ. Dựa vào những điều mà Hiệp hội Hunter nhồi vào đầu anh đấy À?”

Và anh nhận ra rằng có lẽ Yuuki đã đúng. Anh hận Vampire vì Shizuka Hiou giết cả nhà anh nhưng lúc đó anh chỉ hận cô ta. Rồi khi anh lớn lên, được học tập những điều do Hiệp hội Hunter giảng dạy, càng lúc sự hận thù trong anh càng lớn và rồi đến một ngày, nó chuyển thành sự hận thù dành cho giống loài Vampire. Chỉ vì lòng hận thù ấy mà anh đã mất hết tất cả. Gia đình, tình yêu, hạnh phúc, không còn gì tồn tại. Anh đã từng có tình yêu nhưng anh lại chối bỏ nó, anh cũng từng có gia đình nhưng tự tay anh đã phá hủy nó. Và giờ đây, hạnh phúc chỉ còn là những ký ức xa vời.

– Chú ơi! Chú sao thế? Chú đau ở đâu À? – Đứa bé lay nhẹ cánh tay Zero khiến anh giật mình.

– Chú không sao! Cháu mau về nhà với mẹ đi!

Đứa bé toét miệng cười với Zero một cái và vụt chạy đi. Bất ngờ Zero nhìn thấy một căn nhà ở gần đó đổ ập xuống ngay chỗ nó đang chạy qua. Không kịp suy nghĩ gì, Zero nhào về phía trước, dùng hết sức đỡ lấy căn nhà trên vai mình, miệng nói với thằng bé:

– Chạy khỏi chỗ này nhanh đi cháu!

– Chú đợi… cháu nhé… Cháu … cháu …sẽ gọi…. người đến ngay…. – Đứa bé mếu máo nói đầy hoảng sợ và vội chạy đi.

“Tốt nhất là đừng gọi ai đến cả” – Zero thì thầm

Trước mắt Zero lúc này là hình ảnh một cô gái mặc chiếc áo đầm mùa hè màu vàng nhạt, một tay ôm bó hoa bách hợp, tay còn lại cầm chiếc dù trong suốt. Cô gái ấy bước từng bước một như đang nhảy múa dưới cơn mưa chiều nhè nhẹ. Nước mưa tí tách rơi xung quanh cô, trên những mái nhà, những tán cây hòa cùng giọng hát khe khẽ của cô thành bản đồng ca mùa hạ. Đẹp như một bức tranh!Xa xa là một chàng trai ngồi trong chiếc xe hơi đen đang im lặng nhìn cô và nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc.

………………

Buông tay…

Sụp đổ…

Trước mắt là khoảng không đen tối….

Chấm dứt.

Còn về phần Kaname và Yuuki, ngay khi Zero ra đi, Kaname quay lại nhìn Lão Nhất:

– Mọi việc ở đây ta giao cho ông!Hãy làm đúng theo những gì bản Hiệp ước đã thỏa thuận.

Nói rồi anh bế xốc Yuuki lên tay mình, bước nhanh về phía cổng thành phố, trước mặt là bầu trời hoàng hôn đỏ như máu. Ánh mặt trời đỏ rực như màu mắt của Kaname và Yuuki, bao trùm lấy hình bóng của hai người, che phủ không để cho bất kỳ ai nhìn thấy họ nữa, chỉ có tiếng bước chân vang lên nhịp nhàng trên mặt đường.

Cộp…cộp…

Xa dần….

Nhỏ dần…. .

Không nghe thấy gì nữa.

***

Mùa đông lại đang đến, tuyết lại đang được các vị thần thi nhau rải xuống trần gian. Những bông hoa tuyết trắng tinh, xinh đẹp, tinh khiết đang bao phủ lấy đất trời. Gió vẫn gào thét bên tai, vẫn đập vào khung cửa sổ.

Trong phòng khách của một căn biệt thự nằm hoàn toàn tách biệt có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế bành gần lò sưởi. Đeo quanh ông bây giờ là hai đứa trẻ, một trai, một gái. Đứa bé trai lay lay cánh tay ông.

– Rồi sao nữa hả ba? Ngài Kuran Kaname và Vampire Vương sau này thế nào?

– Không ai biết cả con À. Kuran Kaname đưa Vampire Vương đi đâu, cô ấy sống hay chết?Đó là câu hỏi mà người ta vẫn luôn cố tìm đáp án. Nhưng không một ai tìm ra cả.

– Tại sao lại như thế chứ? Con muốn Vampire Vương và ngài Kuran sống thật hạnh phúc bên nhau kìa. Giống như trong truyện cổ tích mẹ kể hằng đêm vậy. – Đứa bé gái phụng phịu.

– Đến giờ đi ngủ rồi các con! – một người phụ nữ xuất hiện ngay cửa phòng và nhẹ nhàng nhắc nhở

Thế là hai đứa trẻ vội chồm lên hôn tạm biệt cha chúng và theo mẹ lên lầu. Bà đưa hai con vào giường ngủ, đọc sách cho chúng nghe và đến khi chúng ngủ rồi thì bà kéo chăn phủ kín người chúng, khẽ hôn nhẹ lên trán chúng rồi khép cửa đi ra.

Bà xuống trở lại phòng khách, thấy chồng mình vẫn đang ngồi trầm ngâm như đang nghĩ về việc gì đó. Bà tiến đến gần và ngồi khuỵu chân xuống trước mặt ông:

– Sao không kể cho chúng nghe đoạn cuối. Câu hỏi ấy có đáp án mà.

– Chưa đến lúc. Sẽ có một ngày chúng biết được đoạn kết của câu chuyện. – người đàn ông hấp háy mắt nhìn vợ.

Nói rồi ông đứng dậy, đi đến chỗ chiếc máy hát, đặt vào đó một đĩa nhạc. Bài hát vang lên và cả căn phòng chìm đắm trong âm nhạc. Ông bước đến trước mặt vợ mình, khẽ nghiêng mình, đưa một bàn tay ra phía trước:

– Xin phép được mời phu nhân bản nhạc này!

Người phụ nữ mỉm cười đặt bàn tay bà vào tay ông, để ông kéo thân hình của bà sát vào thân hình của mình và họ cùng xoay vòng theo điệu Valse bất tận.

“Đoạn kết của câu chuyện ấy là…. ” – người đàn ông nghĩ thầm trong lòng.

Kaname ôm Yuuki trong vòng tay mình, bước nhanh về phía mặt trời lặn, lòng nhớ đến những lời cuối cùng của Shizuka Hiou

“Kaname! Nếu có một ngày Yuuki bị gươm Lục bảo tổn thương, hãy dùng máu của cậu để cầm giữ mạng sống cho nó. Đưa nó đến Danna, tìm đến Dòng suối thanh tẩy nằm sâu trong một ngọn núi không ai biết và cũng không ai có thể đến được, nơi Vampire Vương đầu tiên đã được Thượng đế sáng tạo ra. Hãy để con bé quay trở lại với nơi đã tạo ra nó. Sau ba năm, nó sẽ được sinh ra một lần nữa. ”

***

Ngoài trời gió và tuyết trắng đang cuốn nhau vào vũ điệu cuồng phong. Bên trong ngôi nhà, tình yêu cuốn cặp vợ chồng ấy vào vũ điệu bất tận của hạnh phúc.

***

THE END

01/02/2008

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN