[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích - Chương Extra 1 : BẢN ĐỒNG CA MÙA HẠ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích


Chương Extra 1 : BẢN ĐỒNG CA MÙA HẠ


Mùa hạ! Nó là âm thanh gõ vào lòng người khiến người ta rạo rực, là những cơn gió thỉnh thoảng nhẹ nhè thổi qua tạm xua đi cái oi ả nóng bức, là những cơn mưa lất phất mát dịu của đất trời.

Mùa hạ cũng là thời gian người ta cho phép mình được xả hơi nghỉ ngơi. Học sinh rời khỏi trường học, lao đầu vào những cuộc vui, những người đã đi làm cũng lơi tay bớt và tự thưởng cho mình những chuyến nghỉ hè. Và dĩ nhiên là học viện Kurosu cũng không nằm ngoài quy luật đó.

Ngay khi tháng sáu vừa kết thúc, các học sinh đã rời khỏi trường để trở về nhà, kể cả Zero và Yuuki. Họ cùng nhau trở về Lava để tận hưởng mùa hè sau một học kỳ dài đầy căng thẳng.

Ngồi trên xe, Yuuki có vẻ rất háo hức nhưng Zero thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu. Bất thần Zero lên tiếng:

– Em cố mà tận hưởng mùa hè đi. Rồi sau đó vào trường mà làm vệ sinh. Chả phải em và cả lớp em đã bị phạt sao.

– Trời ạ! Xin anh đừng làm em mất hứng được không?

– Ai bảo em không chịu học hành cho chăm chỉ vào. Đáng đời em lắm.

– Anh muốn chết hả? – Yuuki nhìn Zero bằng đôi mắt long lên sòng sọc.

Zero quay mặt ngó lơ đi chỗ khác như muốn nói với Yuuki rằng tránh voi thì chẳng xấu mặt nào. Anh không muốn gây chuyện với cô chứ không phải là sợ cô mà quay đi. Thái độ đó của Zero khiến Yuuki tức điên lên mà không thể làm gì nên cô đành ngồi xoay lưng lại với anh và hướng sự chú ý của mình ra ngoài cửa xe.

***

Chiếc xe dừng lại trong vườn một tòa biệt thự lộng lẫy và Yuuki nhanh chóng nhảy xuống xe, miệng reo vang hớn hở:

– Cuối cùng thì cũng về đến nhà rồi. Thích thật!

– Làm ơn bé cái miệng một chút được không?Em sắp làm cho tất cả mọi người thủng màng nhĩ rồi kìa.

– Thà thủng màng nhĩ vì nghe được giọng nói vui vẻ của em còn hơn là phải đối diện với bộ mặt lạnh lùng của anh. – Yuuki mỉm cười đầy tinh quái như muốn thách thức Zero.

Zero không nói gì mà lẳng lặng bỏ lên lầu trước vẻ mặt đắc thắng của Yuuki.

***

– Này Zero! Anh mau dậy đi! – Yuuki khều nhẹ Zero.

– Gì vậy chứ? Mới sáng sớm mà đã làm ầm lên rồi. – Zero càu nhàu từ bên dưới chiếc chăn.

– Anh còn định ngủ nướng đến bao giờ hả? –Yuuki lay lay người của Zero một cách thô bạo – Anh đã hứa sẽ đi cưỡi ngựa mà.

– Dù là thế thì cũng đừng có dựng đầu anh dậy lúc sáng tinh mơ thế này chứ.

– Sáng tinh mơ cái gì chứ? Đã tám giờ rồi. Anh mau dậy đi!

Không muốn nghe thêm bất kỳ câu phàn nàn nào từ Yuuki nên Zero vội lồm cồm bò dậy đi làm vệ sinh và bước xuống phòng ăn, nơi Yuuki đang ngồi đợi sẵn với vẻ mặt chiến thắng sau khi dựng được Zero ra khỏi giường. Zero lầm lì ngồi vào bàn và cắm cúi ăn, không thèm để ý đến Yuuki một lần nào.

***

Kết thúc bữa ăn, họ bước ra vườn, nơi một người nài ngựa đứng đợi sẵn với hai con ngựa một đen, một trắng. Không chần chừ, Yuuki nhảy phốc về phía trước, đón lấy dây cương, xoa nhẹ đầu con ngựa trắng và leo lên mình nó. Quay sang bên cạnh nhìn Zero đã nhảy lên con ngựa đen, cô mỉm cười đầy hiếu thắng:

– Xem ai đến cánh đồng cỏ trước nhé!

– Được, ai thua sẽ phải đi bộ xuống thị trấn mua thức ăn cho bữa tối theo yêu cầu của người thắng. – Zero nhận lời khiêu chiến.

Yuuki gật đầu chấp nhận điều kiện và dùng hai chân thúc mạnh vào mình ngựa một cái khiến nó chạy vụt đi. Bên cạnh cô, Zero cũng không chịu thua kém chút nào khi thúc con ngựa của mình đuổi theo cô.

Yuuki liên tục quật mạnh dây cương thúc con ngựa của mình chạy về phía trước trong khi Zero đang đuổi theo sát nút phía sau. Họ phi nhanh trên con đường của khu vực các ngôi biệt thự. Con đường này vốn rợp cây xanh hai bên và trên đầu họ còn là những giàn cây dây leo nên ánh nắng mặt trời không cách nào chui lọt vào. Dù thế thì khuôn mặt của cả hai lúc này cũng đã mướt mồ hôi nhưng trên gương mặt họ thì nụ cười vẫn không hề tắt.

Chả mấy chốc, cả hai bắt đầu rời khỏi con đường mòn và mở ra trước mắt họ là một cánh đồng cỏ bao la bát ngát xanh tận chân trời. Không hề giảm tốc độ, Yuuki thúc con ngựa của mình lao vào giữa cánh đồng, để cho những cọng cỏ cao quả nửa mình ngựa che phủ lẫn cô và con vật. Gió thổi lồng lộng bên tai Yuuki và mùi cỏ non xộc vào mũi cô thật dễ chịu biết bao. Vạt áo của Yuuki bị gió cuốn bay phấp phới và tóc cô rối tung theo chiều xoay của gió trong lúc chú ngựa trắng vẫn tiếp tục tung vó trên mặt đất.

Bất ngờ, một bàn tay khều vai Yuuki một cái khiến cô hơi giật mình. Nhìn sang thì thấy Zero đang mỉm cười:

– Nhường em thế đủ rồi! Xin lỗi nhé Yuuki!

Nói rồi Zero thúc chân vào mình ngựa một cái và vượt qua mặt Yuuki. Không bỏ lỡ một giây nào, Yuuki vội quật mạnh dây cương và đuổi theo Zero nhưng cô không có cách nào qua mặt được anh cả. Từ lúc đó cho đến đích, con ngựa đen cứ chạy trước và con ngựa trắng chạy theo sát nút. Tám vó ngựa nện xuống nền đất nghe cồm cộp đều đặn như nhịp đếm.

Zero ghìm cương và xoay ngựa lại nhìn Yuuki đắc thắng:

– Anh thắng rồi! Nhớ phải thực hiện điều kiện đấy nhé.

– Không cần anh nói! – Yuuki quạu quọ đáp.

Nói rồi cô quay ngựa lại, thúc nó chạy theo con đường cũ để về nhà.

***

Zero lững thững đi từ trên phòng mình xuống sau giấc ngủ trưa và thấy Yuuki đang ngồi uống trà trong phòng khách. Anh cất tiếng nói ngay từ trên cầu thang:

– Tối nay anh không muốn ăn cơm nhà mà muốn ăn món mì xào của tiệm ông Genta. Em mau đi mua đi!

– Anh không thấy là trời đang mưa sao? Mai em sẽ đi mua cho anh. – Yuuki gay gắt.

– Mưa thì sao? Em thua cuộc mà. Tính không thực hiện lời hứa sao?

– Ai nói là em không thực hiện? Em đi ngay đây! – Yuuki đứng bật dậy khỏi ghế và vùng vằng đi lên lầu.

Lúc đi ngang qua chỗ Zero đang đứng, Yuuki đưa mắt liếc anh một cái thật sắc và ngún nguẩy lướt qua. Zero khẽ mỉm cười và chạy ngay ra vườn, nhảy lên một chiếc xe hơi đen, điều khiển nó chạy ra khỏi biệt thự.

***

Yuuki bước đi trên con đường đất, hai tay cầm chiếc ô đang đặt hững hờ trên vai mình và xoay xoay nó liên tục. Chừng khoảng gần một giờ sau, cô xuống đến thị trấn. Lúc này dù trời đang mưa nhưng vẫn không khiến thị trấn bớt đông đúc đi. Trên đường người qua lại tấp nập và nếu nhìn từ trên cao thì sẽ thấy bên dưới mọc đầy những chiếc ô đủ màu đủ sắc như nấm mọc sau mưa.

Chả lấy gì làm vội vã, cô bắt đầu đi một vòng quanh khu vực này để xem hàng hóa. Cô lượn lờ qua các hàng trái cây, ngắm nghía những thứ quả căng mọng đầy hấp dẫn. Không kềm được sự thích thú, Yuuki mua một túi nho và vừa đi vừa ngắt từng quả bỏ vào miệng mình. Bất ngờ cô khựng người lại trước một tiệm bán trang sức và đứng ngắm nhìn những món được bày trong tủ kính với vẻ mặt khá say sưa. Rồi không biết nghĩ gì mà Yuuki đẩy cửa bước vào trong, chọn mua vài chiếc cặp tóc cùng một chiếc lắc tay xinh xắn bằng pha lê. Nhét những món vừa mua được vào rong chiếc túi xách, Yuuki tiếp tục cuộc dạo chơi của mình.

Lần này, cô đi thẳng đến tiệm mì của ông Genta. Đẩy cửa bước vào trong tiệm, cô thấy nó vẫn như lần trước khi cô đến, vẫn những chiếc bàn nhỏ nhắn, xinh xắn đặt bên cạnh khung cửa sổ bằng kính, vẫn những tấm khăn trản bàn hai màu trắng đỏ đầy quyến rũ. Nhìn thấy cô bước vào, bà Genta vội đon đả:

– Cô Kurosu, cô về rồi đấy à?

– Vâng thưa bà! Cháu vừa về hôm qua.

– Hôm nay cô muốn ăn gì đây?

– Cho cháu một đĩa mì xào không lấy ớt. Bà nói ông làm thêm cho cháu một phần mang về nữa. Phần này thì nhiều ớt một chút.

– Cho cậu Kiriyu à? Sao cậu ấy không đi cùng cô?

– Chắc giờ anh ấy đang ngủ. Cháu cá cược thua anh ấy nên phải đội mưa đi bộ xuống đây mua mì cho anh ấy đấy. Bà thấy anh ấy có quá đáng không?

– Đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau. Trông cô cậu đẹp đôi lắm!

Yuuki chỉ cười không đáp trước câu nói của bà chủ tiệm nhưng nét mặt thì lại đang rạng ngời hạnh phúc.

Một lát sau, bà chủ tiệm đặt trước mặt Yuuki một đĩa mì xào thơm nức mũi. Yuuki đưa mũi hít hà vài cái rồi cầm lấy nĩa, cuộn tròn những sợi mì vàng ươm và đưa vào miệng, tận hưởng vị ngọt của thịt, vị béo béo của gan cùng với hương thơm gia vị đang tan chảy trong khoang miệng mình.

Sau khi dùng xong đĩa mì của mình và nhấp một ngụm nước, Yuuki bước đến quầy, nhận phần mì của Zero cho vào túi xách mang theo và chào bà chủ tiệm rồi bước ra ngoài.

Cơn mưa vẫn chưa dứt. Nó không đổ xuống ào ạt mà chỉ nhè nhẹ lất phất. Yuuki khẽ nhún vai và bước xuống đường. Cô nghĩ mình rong chơi thế là đủ và đã đến lúc nên về nhà nếu không muốn nghe Zero càu nhàu.

Yuuki cắm cúi bước trên đường nhưng rồi cô bất chợt phát hiện ra trước mặt mình có một hàng hoa. Cô dừng lại nhìn và phát hiện ra anh chủ hàng hôm nay có hoa bách hợp trắng. Yuuki vốn rất thích loại hoa này vì nó có một nét đẹp trong sáng, thánh thiện nhưng cũng rất sang trọng, quý phái. Cô liền nói với anh chủ hàng bó cho mình một bó hoa bách hợp. Anh chủ hàng vội vã bó hoa rồi trao cho cô và nhận tiền. Cô đón lấy bó hoa và chào tạm biệt người bán hoa rồi bước đi trên con đường tấp nập người qua kẻ lại.

Từ lúc đến thị trấn đến giờ, Yuuki không hề phát hiện có một chiếc xe hơi đen cứ lặng lẽ đi theo mình nên vẫn vui vẻ tận hưởng cuộc dạo chơi. Xung quanh cô, mưa vẫn rơi và gió vẫn thổi.

***

Trong chiều mưa mùa hạ, có một cô gái mặc chiếc áo đầm mùa hè màu vàng nhạt, một tay ôm bó hoa bách hợp, tay còn lại cầm chiếc dù trong suốt. Cô gái ấy bước từng bước một như đang nhảy múa dưới cơn mưa chiều nhè nhẹ. Nước mưa tí tách rơi xung quanh cô, trên những mái nhà, những tán cây hòa cùng giọng hát khe khẽ của cô thành bản đồng ca mùa hạ. Đẹp như một bức tranh. Xa xa là một chàng trai ngồi trong chiếc xe hơi đen đang im lặng nhìn cô và nở nụ cười, một nụ cười hạnh phúc.

***

END

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN