[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích - Chương 8 : CHUYẾN THAM QUAN THỰC TẾ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích


Chương 8 : CHUYẾN THAM QUAN THỰC TẾ


Một tuần sau ngày Yuuki và Kaname ra ngoài với nhau thì đến chuyến đi dã ngoại của học sinh năm hai 2. Thật ra, hàng năm học viên Kurosu tuyển rất ít học sinh nên tính tổng cộng chỉ có ba lớp với hơn chin mươi học sinh. Chính vì thế mà chỉ với hai chiếc xe du lịch cỡ lớn đã quá đủ để di chuyển tất cả đến rừng Trump.

Khu rừng này cách Baste Town khoảng hai trăm cây số về phía bắc và chỉ cần một buổi sáng thì đoàn tham quan đã đến nơi. Theo sơ đồ đã bố trí sẵn, ba lớp dưới sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm tiến theo ba hướng khác nhau về khu cắm trại. Sau hơn một giờ đi bộ thì lớp của Yuuki đã đến nơi. Đây là một bãi đất khá rộng, rừng cây xung quanh khá um tùm. Sau một hồi thở dốc thì cả lớp bắt đầu công việc của mình. Các chàng trai nhanh chóng tiến hành dựng trại, còn các cô gái thì chia làm hai nhóm, một nhóm sắp xếp hành lý mang theo và nhóm còn lại tỏa đi khắp nơi tìm kiếm củi khô mang về.

Nửa giờ sau thì trên bãi đất trống đã mọc lên sáu chiếc lều lớn vững chãi và một chiếc lều nhỏ hơn, ở một góc đã xuất hiện một đống củi khô khá lớn. Và ngay sau đó là tiếng nồi chảo vang lên lách cách, mùi thơm điếc mũi xộc lên khiến những cái bao tử bắt đầu biểu tình dữ dội.

Không lâu sau đó, dưới một tán cây to râm mát bữa trưa được dọn ra khá thịnh soạn. Tất cả mọi người có lẽ đều đã thấm mệt nên ăn uống rất ngon lành, tiếng trò chuyện, cười nói râm ran khắp nơi. Sau khi kết thúc, giáo sư Kawahara cất tiếng dặn dò:

– Bây giờ các em sẽ nghỉ trưa, nam ba lều, nữ ba lều. Ai không muốn ở trong lều thì có thể đi lòng vòng nhưng không được đi quá xa. Đúng hai giờ chiều, chúng ta sẽ tập trung để bắt đầu tham quan khu rừng. Các em rõ chưa nào?

– VÂNG, THƯA THẦY! – Tiếng đáp trả vang lên khắp nơi một cách dõng dạc và lễ phép khiến vị giáo sư mỉm cười hài lòng.

***

Lúc này Kaname đang dựa lưng vào một gốc cây cách không xa khu vực cắm trại lắm nhưng đủ khoảng cách để cho anh một không gian riêng biệt. Tính Kaname không thích ồn ào nên ngay sau bữa trưa trong lúc mọi người tụ tập tán dóc, chơi với nhau thì anh rút ra đây, tìm được một gốc cây khá mát mẻ và khép hờ đôi mắt, để cho đầu óc tự do bay bổng một chút. Được một lúc như thế thì bất ngờ, anh phát hiện có người đang ở gần đó nhưng vẫn nhắm mắt chờ xem kẻ đó là ai thì một giọng nói quen thuộc vang lên:

– Sao anh lại ngồi đây một mình?

Kaname mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt của Yuuki đang hiện diện trước mắt mình

– Tôi muốn yên tĩnh một chút. Còn cô, tại sao không chơi với các bạn?

– Vì không thấy anh đâu nên tôi đi tìm. Tôi với anh cùng một tổ mà. – Yuuki mỉm cười tinh quái.

– Vậy giờ đã tìm được tôi rồi. Cô yên tâm chưa nào? – Kaname hỏi với giọng có ý xua đuổi.

– Được rồi, vậy tôi không làm phiền sự yên tĩnh của anh nữa đâu. – giọng Yuuki lúc này bắt đầu đượm sự giận dỗi.

Và rồi cô quay người bỏ đi khiến cảm giác đáng ghét ấy lại một lần nữa tràn về trong lòng Kaname. Anh toan mở miệng gọi cô quay lại thì sự tỉnh táo kịp thời dằn anh lại khiến đôi môi anh ngậm chặt lại. Cứ thế, bóng Yuuki mờ dần sau những tán cây.

***

Lúc này đã là 2h30 chiều và lớp Yuuki đã bắt đầu di chuyển trong rừng được mười lăm phút. Giáo sư KawAara và một hướng dẫn viên của khu rừng dẫn các học sinh đi trên con đường mòn. Cứ đến mỗi khu vực, người hướng dẫn viên lại giới thiệu những giống cây quý hiếm, đặc biệt trong rừng cho các học sinh. Đám học sinh mỗi khi được giới thiệu giống cây nào thì liền xúm xít lại xung quanh cái cây đó xem xét cẩn thận. Sau đó, ông dẫn cả nhóm đến trước một cái lỗ khá to trên mặt đất. Trên miệng hang có cắm một cái bảng đề : “Hang tử thần” khiến lũ học sinh hơi tò mò. Ông ta thong thả nói:

– Tên là thế thôi chứ đây là một cái hang khá đẹp. Chúng ta sẽ vào đó tham quan. Lối vào tối và khá hẹp nhưng bên trong thì rất rộng, các em nam vào đó trước để giúp đỡ các em nữ nhé.

Nói rồi ông ta nhảy xuống miệng hang. Sau vài giây ngần ngừ, các chàng trai nhảy xuống theo rồi sau đó là các cô gái và cuối cùng là giáo sư Kawahara.

***

Quả như người hướng dẫn viên nói, phía dưới hang tối tăm và khá hẹp nhưng vẫn đủ cho hai người đứng. Khi Yuuki nhảy xuống thì cô có cảm giác như vừa rơi xuống một cái hố dù nó không sâu và lẽ dĩ nhiên là cô hơi mất đà nhưng có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy thân người cô, giúp cô lấy lại thăng bằng. Và gần như ngay lập tức cô nhận ra ngay người đỡ mình là ai. Cô nói nhỏ tiếng chỉ để đủ cho người đó nghe:

– Cảm ơn anh!

– Không có gì! – giọng Kaname vang lên từ trong bóng tối cũng nhỏ không kém.

Sau khi Kaname dứt lời thì Yuuki vội buông anh ra, nối đuôi theo đoàn người phía trước nhưng mặt mày thì đang đỏ bừng:

“Thật kỳ lạ, sao mình cứ có cảm giác anh ta rất thân quen với mình. Mà sao mùi hương trên người anh ta lại khiến mình xao xuyến đến vậy chứ. Từ hôm anh ta giúp mình trong sân trường đến giờ, mùi hương nhẹ nhàng nhưng dễ chịu ấy cứ bám lấy mình không rời”

Nghĩ đến đó, Yuuki khẽ lắc đầu xua tan những ý nghĩ ấy và tiếp tục bước tới phía trước. Hóa ra lúc nãy Yuuki nhận ra người đỡ mình là Kaname nhờ ngửi thấy hương thơm trên người anh.

***

Lúc này lối đi đã rộng ra và ánh sáng bắt đầu quay lại thông qua những ngọn đèn gắn trên tường hai bên lối đi. Và con đường ngoằn nghèo cũng đến lúc kết thúc khi nó dẫn đến một khu vực rộng. Khi Yuuki đặt chân vào đó thì cô nhận ra nơi này giống như một đền thờ cổ xưa. Nó có bốn trụ đá lớn xung quanh và một bệ thờ bằng đá ở chính giữa. Trên đó có khắc những câu chữ bằng một thứ ngôn ngữ mọi người không thể hiểu nhưng quang cảnh xung quanh cũng đủ để họ nhận biết rằng đây là một đền thờ rất tôn nghiêm. Cô toan quay sang hỏi người hướng dẫn viên thì ông ta đã cất tiếng nói:

– Thật ra đây là đền thờ gì thì đến nay vẫn chưa có lời giải đáp chính thức nhưng các nhà khoa học cho rằng nó có thể là vết tích của dân tộc Tate từng sinh sống ở vùng này cách đây hơn ba trăm năm. Nhưng đây chưa phải là điều thú vị nhất đâu, điều đó còn ở phía sau kìa.

Nói đoạn, ông ta quay người đi tiếp vào một con đường và mọi người vốn chả hứng thú với những thứ họ không hiểu cũng nhanh chóng đi theo. Nhưng thật ra nói tất cả mọi người không hiểu những gì viết ở nơi đây là không chính xác vì vẫn có người có thể hiểu được. Và lúc này đây, người đó đang nhếch mép cười một cách kín đáo, nhưng khuôn mặt lại lộ rõ vẻ khinh bỉ dành cho ông hướng dẫn viên

“Dân tộc Tate à? Đồ ngu, đây là nền văn minh của chủng loài Vampire cao quý. Bọn con người các ngươi mãi mãi không thể nào hiểu được.”

Và ông hướng dẫn viên đã không nói ngoa, con đường mà ông ta dẫn họ đi đã cho họ những thích thú cực độ. Lúc này, trên vách tường không còn gắn đèn nữa nên con đường không còn sáng như lúc nãy nhưng thay vào đó là thứ ánh sáng kỳ ảo bao trùm lấy không gian. Hai bên vách tường đá không hiểu làm bằng chất liệu gì mà tự bản thân nó có thể phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo và vô cùng lung linh khiến người ta choáng ngợp trước vẻ đẹp huyền bí đó.

Sau khi kết thúc con đường thì có một cầu thang nhỏ đưa mọi người trở lên mặt đất. Và ngay sau đó, đám học sinh vây lấy ông hướng dẫn viên để hỏi xem cảnh tượng chúng vừa xem lúc nãy là gì. Ông hướng dẫn viên mỉm cười một cách khó hiểu và từ chối trả lời câu hỏi này của chúng khiến chúng tiu nghỉu tản ra.

***

Lúc này, những chiếc kim đồng hồ đã sắp chỉ đến con số năm nên mọi người nhanh chóng quay trở về khu vực cắm trại để chuẩn bị cho những hoạt động vào buổi tối. mất hơn một giờ thì nhóm mới trở lại trại và ở đó, họ bắt đầu tìm thêm củi khô, chất thành một đống lớn ở giữa khu vực, chuẩn bị bữa tối.

Khi mặt trời chỉ còn lấp ló nơi chân trời và bóng tối bắt đầu bao trùm lấy khu rừng thì một đống lửa lớn được đốt lên. Tất cả mọi người tụ tập bên đống lửa ấm áp và hàng trăm xiên thịt nướng bắt đầu được đưa vào đó. Chẳng mấy chốc mà mùi thơm ngào ngạt đã dậy lên khiến mọi người hít hà với vẻ đợi chờ sốt ruột.

Cứ thế, bữa ăn tối trôi qua yên ổn và sau đó những màn vui chơi, nhảy múa của đám học sinh nghịch ngợm. Thế nhưng đúng 11h thì giáo sư Kawahara ra hiệu lệnh cho tất cả học sinh dừng cuộc vui và trở về lều. Sau đó, ông cũng yên tâm rút vào chiếc lều riêng. Cả khu vực dần chìm vào giấc ngủ.

***

Nhưng giáo sư Kawahara đã lầm, không phải học sinh nào cũng ngoan ngoãn nghe lời ông. Bằng chứng là hiện nay có một kẻ đang dò dẫm ở góc rừng gần đó với vẻ lấm lét rõ rệt và một kẻ khác thì đang im lặng theo dõi kẻ kia.

Lúc này Yuuki đang nín thở, nhón gót bước đi một cách nhẹ nhàng. Không dám dùng đèn pin vì sợ gây ra sự chú ý nên cô phải đi châm và cố làm quen với bóng tối. bất ngờ có một bóng đen xuất hiện sau lưng cô khiến cô giật nảy người quay lại nhưng bàn tay kẻ đó đã chặn ngang miệng cô khiến cô không thể nào nói được gì, mà thật ra cô có định nói gì đâu cơ chứ.

– Bình tĩnh nào, đừng có la lên chứ, là tôi đây. – Kaname cất giọng trấn an Yuuki và từ từ nới lỏng tay ra

– Trời ạ! Anh làm cái gì thế? Muốn nhát chết tôi À?

– Câu hỏi này phải dành cho cô mới đúng. Sao cô không ngoan ngoãn ở trong lều mà trốn ra đây thế? Lúc nãy nhìn thấy cô lấm la lấm lét nên tôi đi theo xem cô định làm gì.

– Nếu mà ngủ thì chả có gì vui. Tôi muốn thử đi loanh quanh chỗ này để khám phá một chút. Anh đi với tôi không?

– Thôi được, thế thì cùng đi nào! – Kaname chỉ còn cách gật đầu với Yuuki.

Vậy là hai người bắt đầu tiến về phía trước và càng lúc càng xa khu vực cắm trại hơn.

***

– Tôi rất thắc mắc về cái hang lúc chiều nhưng đang tiếc là nó ở xa nơi này quá nếu không tôi cũng muốn thử khám phá nó xem sao. Nếu đó thật sự là dấu tích của dân tộc Tate thì chắc chắn khu vực này cũng phải có gì đó hay ho.

– Và đó là lý do cô trốn đi thế này sao? Mà cô thật sự nghĩ đó là dấu tích của dân tộc Tate?

– Tôi không biết. Tôi có cảm giác rất lạ về những thứ được khắc trên vách hang. Cứ như thể là…chúng thân quen với tôi vậy. Nhưng tôi không nhớ được là đã nhìn thấy chúng ở đâu.

– Tôi hiểu rồi, nhưng trốn đi ban đêm thế này rất nguy hiểm đấy.

Yuuki gật đầu với Kaname nhưng chân thì vẫn bước tới phía trước nên Kaname cũng đành bước theo cô.

***

Sở dĩ Kaname đi theo Yuuki vì anh biết nếu để cô đi một mình ắt sẽ có nguy hiểm xảy ra. Ngay từ lúc chiều anh đã sớm nhận ra nơi đây có sự hiện diện của Vampire. Với cá tính của Kaname, dĩ nhiên là anh chả quan tâm đến việc ấy vì anh xem thường lũ con người nên nếu chúng có bị Vampire tấn công cũng chả sao nhưng khi nghĩ đến việc Yuuki bị tấn công thì đôi chân anh không còn nghe theo lý trí. Trong vô thức anh bước theo Yuuki chỉ để đảm bảo rằng cô được an toàn và đến lúc không thể kềm chế được nữa, anh bèn chạy đến đi cùng cô. Và Kaname đã không hề đoán sai, nguy hiểm đã thật sự gần kề.

***
END CHAP 8

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN