Vampire's House (Ngôi Nhà Ma Cà Rồng) - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Vampire's House (Ngôi Nhà Ma Cà Rồng)


Chương 3


– Đau quá đi mất…

– Cái tên đáng ghét…

– Tôi sẽ giết chết anh tên Thiên Ân kia !!

Tôi vì sốc và đau bởi vết thương đấy nên những dòng suy nghĩ đấy cứ vẩy vây trong đầu tôi mãi

” Bình tĩnh lại ! ”

Tôi tự nhắn nhủ rồi rời khỏi sân thượng về lớp học. Tôi đang đi về lớp thì bỗng Khánh Linh cùng 2 cô bạn nữa chặn đường tôi. Tôi hỏi:

– Có chuyện gì vậy Khánh Linh ?

– Chuyện gì ? Cô là gì với anh Thiên Ân vậy ? — Khánh Linh vào vấn đề, hỏi tôi

– Bạn — Tôi đáp

– Bạn ? Bạn thân sao ? — Khánh Linh hỏi tiếp

– Cũng không hẳn. Tôi chưa sống cùng anh ấy được 24 giờ nữa mà — Tôi thản nhiên đáp mà không hề biết tai họa đang trước mắt

– Sống cùng ? Cô sống cùng với Thiên Ân à ? — Khánh Linh trừng mắt nhìn tôi

Tôi lo sợ, không biết mình nên nói gì

– Sao vậy ? — Tôi đáp

– Cậu sống cùng với Thiên Ân vậy cũng sống với anh em nhà anh ấy sao ? — Lolita_Cô bạn cùng Khánh Linh chặn đường tôi hỏi

– Cậu đang nhắc đến Kiến Văn, Gia Khánh, Thiện Ngôn, Minh Nguyên, Hạo Nhiên à? — Tôi hỏi ngược lại

– Đúng vậy — Lolita đáp

– Ừm !

– Vậy là cô cũng sống chung với Gia Khánh sao ? — Lolita hỏi quát tôi

– Cả Hạo Nhiên sao ? — Cô gái còn lại_Pity hỏi tôi

– Ừ. Mà có chuyện gì vậy ? Sao mấy cậu lại biết rõ các anh ấy thế ? — Tôi hỏi, thực sự tôi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa

– Vậy mà cô cũng hỏi được à ? Thiên Ân và các anh ấy đều là hot boy của trường mình. Cô không biết hay cố tình không biết thế kia ? — Khánh Linh quát tôi

– Tôi thực sự chẳng biết gì cả. Tôi về lớp đây ! — Tôi hỏi rồi bỏ về lớp nhưng bị Khánh Linh nắm tay lại, cùng hai cô bạn kia giữ chặt hai tay của tôi

– Đâu có dễ vậy. Cô may mắn hay là cô có thủ đoạn để có thể bước chân vào căn nhà đó chứ ? — Khánh Linh nói

– Ý cô là sao ? — Tôi

– Cô muốn như thế nào ? Bột, nước nóng, hay là bột trộn với nước nóng đây ? — Khánh Ly đưa lên trước mặt tôi tô bột và ca nước nóng hổi còn nghi ngút khói

– Cô định làm gì ? Thả tôi ra ! — Tôi hét lên

– Tôi đã nói rồi mà. Sao ? Chọn cái nào ? Không trả lời là tôi trộn lại rồi thêm tí màu nhé ? — Khánh Linh nhìn bộ mặt tôi, cười khẩy

– Mau tránh ra ngay ! — Tôi tức giận quát

– Sao ? Muốn gì ? — Khánh Linh hất mặt hỏi tôi rồi cô nhìn xuống cổ áo tôi, có máu và cả vết thương còn chưa lành kia

– Thiên Ân… Đã hút máu cậu rồi sao ? — Khánh Linh hỏi

– Hả… — Tôi không biết nói gì cả

– Con khốn, mày dám ? — Khánh Linh quát tôi rồi dùng hỗn hợp bột, nước nóng, và vài giọt màu ấy đổ lên đầu tôi

Ôi mẹ ơi. Bao nhiêu học sinh đang có mặt tại đây. Nhục thật đấy trời ạ ! Nhưng thay vì nghĩ đến cái nhục của bản thân tôi lại thấy nóng ran, nước nóng đang lan dần trên cơ thể của tôi, bột thì cứng lại tụ trên da của tôi, màu thì đẫm cả áo tôi

Ba cô gái đó vỗ tay trước mắt tôi. Tôi chỉ biết chạy ùa về nhà, để lại cặp sách ở lớp

•••

Về đến nhà, tôi cảm thấy thanh thản, nhưng có một thứ tôi không thể nào quen được chính là không khí của căn nhà này. Vị mơ hồ, mùi u ám, cộng thêm một làn gió lạnh.

Tôi chạy lên phòng mình, nhưng cửa lại mở. Có lẽ ai đã vào phòng của tôi. Tôi mở cửa bước vào.

Một cô gái xinh xắn, có lẽ lớn hơn tôi 1-2 tuổi vì cô ấy khá cao và thanh mãnh với nước da trắng sứ làm cho cô ấy càng thêm nổi bật

– Chị ơi… — Tôi gọi

– Hả ? Chào em. Hình như em là Thục Quyên đúng chứ ?

Cô ấy có vẻ khá thân thiện so với gương mặt lạnh của cô.

– Vâng. Chị là ?

– Chị là Minh Khuê. Là con người. Chị sống ở đây gần 1 năm rồi. May quá vì có em đến đây. Mấy năm qua trong nhà chỉ có mỗi chị là con gái nên buồn chẳng biết tâm sự với ai cả, nay có em chắc chị đỡ buồn hơn rồi ! — Minh Khuê nói

Phải, tuy rằng tôi đang sống ở một cuộc sống của ma cà rồng nhưng mà cái cách giới thiệu ” tôi là con người ” hay ” tôi là ma cà rồng ” nghe thật khó chịu.

– Vâng. Em cũng mong được chị giúp đỡ. Nhưng mà, chị vào phòng em làm gì vậy ạ ?

– Chị đang dọn dẹp. Cơ mà sao người em ướt đẫm thế kia ? Để chị lấy đồ giúp em nhé

Minh Khuê đưa cho tôi bộ quần áo rồi căn dặn:

– Người em nóng quá, xả nước lạnh nhiều vào nhé, chỗ vào bị bỏng thì bôi kem đánh răng vào nhé

– Vâng, cảm ơn chị

•••

Tôi và chị ấy đang ngồi uống trà trên sân thượng của căn nhà. Chị ấy kể lại cho tôi nghe hết quảng thời gian chị ấy ở đây. Thật sự giai đoạn đầu cũng như tôi bây giờ. Sốc vì bị hút máu, vì bị các học sinh trong trường tẩy chay,… Tôi thật sự chả hiểu. Thích hay thần tượng cũng là chuyện của họ, liên quan gì đến tôi chứ ? Nực cười.

– Mà chị, hôm qua khi em dọn đến chẳng thấy chị đâu cả

– À, hôm qua chị bị cảm. Muốn ra gặp em nhưng Kiến Văn cản chị. Chị cũng chỉ biết nằm đó thôi — Minh Khuê đáp

– Oaa. Em buồn ngủ quá đi ! Tại sao trường học của ma lại bắt đầu 12 giờ đêm vậy chứ

– Ma thì không ngủ mà. Em đi ngủ đi. Sáng em và chị còn phải dậy sớm để nấu bữa sáng cho các cậu ấy ăn nữa đấy. — Minh Khuê đáp

– Gì cơ ? Chết mất. Mình là con người mà. Không ngủ đủ 8 tiếng sẽ bị mất ngủ và mệt mỏi đó. Em phải làm sao đây

– Dần thì em cũng quen thôi. Ban đầu chị cũng như em, nhưng giờ chị chỉ ngủ 4 tiếng/ngày thôi. Có đêm dường như chị không ngủ.

– Ngưỡng mộ chị thật. Em mà không ngủ dễ bị cáu lắm. Thôi em đi ngủ nhé. Chào chị. Chị ngủ ngon

Rồi tôi về phòng ngủ. Đến bao giờ mình mới có thể thích nghi được với cuộc sống này đây ?

#KN

#Vampireshouse

#Ngoinhamacarong

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN