Vampire's House (Ngôi Nhà Ma Cà Rồng) - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Vampire's House (Ngôi Nhà Ma Cà Rồng)


Chương 4


Một ngày mới lại bắt đầu, tôi bất lực rời khỏi giường rồi VSCN

– Thục Quyên à ? Em dậy chưa ?

Minh Khuê từ phòng khách nói vọng lên

– Em dậy rồi — Tôi nói rồi bước xuống lầu

– Chị tưởng em còn mệt nên để em ngủ thêm chút nữa — Minh Khuê cười

– Giờ em làm gì đây chị ? — Tôi hỏi

– Em nấu bữa sáng đi. Khó khăn gì thì gọi chị nhé ! — Minh Khuê nói rồi tiếp tục việc của mình

Tôi cũng bắt tay nấu bữa sáng

– Cô làm gì đấy ?

Thiên Ân từ đâu đến, ngồi ngược với ghế hỏi

– Nấu bữa sáng, anh không thấy sao ? — Tôi đáp

– Thấy chứ. — Thiên Ân

– Thấy thì hỏi làm gì, chọc điên tôi đấy à ? — Tôi quát

– Ừ ! — Thiên Ân cười, lộ 2 chiếc răng nanh

Mẹ ơi, chỉ cần nhìn vào 2 chiếc răng đó tôi muốn chết đi cho xong. Tại sao mình lại ở trong ngôi nhà này vậy chứ ?

– Cô nấu ngon không vậy ? — Thiên Ân

– Bình thường thôi — Tôi đáp

– Vậy muốn ngon hơn không ? — Thiên Ân hỏi

– Anh tính làm gì ? — Tôi hỏi, lòng cảm thấy bất an

Thiên Ân đứng dậy, ghé sát vào tai tôi:

– Làm gì đâu. Chỉ là muốn cô nói bí quyết để món ăn ngon thôi mà !

– Bí quyết gì — Tôi sợ sệt

– Cho vài giọt máu cô vào món ăn là được ngay mà — Thiên Ân cười đùa rồi biến mất

– Ax, tôi điên với anh mất thôi Thiên Ân !

Tôi nói, không có câu trả lời

•••

Sau khi nấu bữa sáng xong, tôi bước ra vườn

– Chị ơi em tưới nước cho cây ngoài vườn nhé !

– Ừ ! — Minh Khuê

Tôi bật vòi nước, rồi tưới nước cho các cây và hoa trong vườn

Bỗng nước không chảy nữa, tôi quay lại nhìn. Gia Khánh đang dẫm lên ống nước làm cho nước không thể chảy được

– Anh làm gì vậy? — Tôi chau mày hỏi

– Tôi chẳng làm gì cả — Gia Khánh nhún vai

– Anh nghiêm túc xíu đi — Tôi nói

Gia Khánh chợt bước lại gần tôi, tôi cứ thế lùi lại

– Tôi chưa nếm thử mùi vị máu của cô đấy, hôm nay cho tôi thử xíu nhé ! — Gia Khánh nham hiểm cười, lấy tay kéo vai áo tôi ra

– Anh… Đừng ! — Tôi

– Thiên Ân nếm thử rồi sao ? Đánh dấu chủ quyền sớm nhỉ. Tôi không phải nếm chỗ này rồi — Gia Khánh cười rồi di chuyển xuống đùi tôi

– Anh… Không được — Tôi cố gắng rời khỏi Gia Khánh nhưng bất thành

Anh nắm chặt chân tôi và đưa hàm răng đặt lên đùi tôi. Cứ thế anh hút máu, tôi có thể cảm nhận được 2 chiếc răng nanh đấy đang dần tiến sâu vào thịt tôi

– A… mùi vị thật là… — Gia Khánh quẹt đi vết máu đọng lại trên môi

– Gia Khánh ! — Thiên Ân

– Anh ! — Gia Khánh cười kiêu ngạo

– Mày dám cãi lời anh mày à ? — Thiên Ân đấm vào má của Gia Khánh

– Thiên Ân ! — Tôi chạy đến nắm lấy tay Thiên Ân lại

– Tôi nói mày biết, tao không muốn xài đồ chung ! Mày mà động vào đồ của anh mày lần nữa thì đừng trách ! — Thiên Ân quát rồi tôi dắt anh ấy vào nhà

– Xem anh định làm gì tôi — Gia Khánh nhếch mép

Tôi đang ngồi ở phòng khác kế Thiên Ân, hắn ta chỉ nhìn vào điện thoại chẳng ngó ngàng gì tôi, tôi thì chỉ xem TV

Bỗng dưng Kiến Văn đến và gọi:

– Thục Quyên !

– Dạ ? — Tôi trả lời

– Em uống thứ này đi — Kiến Văn ném cho tôi lọ nước có màu hồng đỏ

– Đây là gì ạ ? — Tôi thắc mắc

– Đây là nước chống thiếu máu, từ giờ trở đi em sẽ mất máu kha khá đây, vì thế mỗi ngày đều phải uống một lọ, cứ vào thư phòng của anh mà lấy — Kiến Văn từ tốn nói

– Cám ơn anh

– Đừng khách sáo — Kiến Văn nói rồi bước vào thư phòng

Tôi mở lọ ra uống, chốc đã hết lọ. Từ từ ngấm vị của nó, má ơi đắng kinh khủng !

– Cô mạnh dạn thật. Uống thứ nước đắng như vậy uống ” ực ” một cách ngon lành — Thiên Ân chống cằm nói

– Sao anh không nói sớm chứ — Tôi trách rồi chạy vào bếp lấy nước uống

– Cô đã hỏi đâu chứ — Thiên Ân nói rồi cười lớn

Thứ nước này còn đắng hơn cả thuốc. Vậy là ngày nào mình cũng phải uống thứ nước kinh khủng này sao…

•••

00:00

Tôi sửa soạn lại trang phục rồi xách balo đi ra khỏi phòng

Tôi cùng mọi người trong căn biệt thự này lên xe đến trường

Tôi, Thiên Ân và Thiện Ngôn đi đến lớp của chúng tôi

Trên đường đến đấy đương nhiên ai cũng dán mắt vào tôi, khó chịu quá đi mất. Phải chi chẳng quen biết Thiên Ân thì đỡ được phần nào…

Tôi ũ rũ bước vào chỗ ngồi của mình. Chẳng hiểu tại sao tôi lại ở cái nơi này nữa…

– Thục Quyên, cậu xuống canteen với tớ được không ? — Thiện Ngôn lên tiếng

– Ừ, được ! — Tôi cười đáp

Tôi cùng Thiện Ngôn bước xuống canteen, 2 chúng tôi cười nói vui vẻ

Cậu ấy là một người khá vui vẻ và hòa đồng nhưng trong ánh mắt cậu vẫn có gì đó tia sáng của nỗi buồn…

– Con khốn đó hay thật. Hôm qua thì cặp kè với Thiên Ân, hôm nay lại quay sang Thiện Ngôn. Đúng là thứ con gái rẻ tiền ! — Phương Linh cắn răng nói

– Chúng ta phải có kế hoạch gì hại chết nó thôi. Nó cứ sống thì cứ bám vào trai của bọn mình thôi — Lolita nói

– Đúng đấy, tao còn không tưởng tượng được cảnh con đó thân thiết bên cạnh Hạo Nhiên đâu… — Pity nức nở nói

– Ngưng khóc đi. Tìm cách mà hại nó chứ khóc được khỉ gì chứ ? — Khánh Linh quát

– Tao có kế này ! — Lolita

– Kế gì ? — Khánh Linh & Pity

#KN

#Vampireshouse

#Ngoinhamacarong

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN