Vẫn Còn Vương Vấn - Chương 45: Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Vẫn Còn Vương Vấn


Chương 45: Chương 42



Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, siết chặt điện thoại di động khiến nó cũng phải nóng lên. Cái số kia, dù cho có xóa sạch thì thế nào chứ, nó đã sớm khắc sâu trong đầu tôi từ lâu rồi. Tôi do dự một hồi, vẫn ấn nút gọi, quả nhiên tắt máy như trong dự liệu.

Cho dù không ngừng tự nói với mình, chúng tôi đã chia tay, cậu ấy có thế nào tôi cũng đều không quản được, cũng chẳng có liên quan gì cả. Nhưng, tôi vẫn không khống chế được mà suy nghĩ lung tung. Cuộc sống lại một lần nữa bị náo loạn triệt để, Lâm Cẩn Nam đúng là oan gia của tôi mà, chỉ cần thỉnh thoảng ném ra một trái bom là có thể khuấy đảo cuộc sống của tôi đến trời long đất lở, hỗn loạn không chịu nổi.

Vì thế liền tức tốc gọi điện thoại cho Trà Xanh, tôi biết rõ, cậu ấy và Cola vẫn còn liên lạc với nhau, anh ấy nhất định biết tình trạng gần đây của Cola.

Trà Xanh ở trong điện thoại trầm mặc đến mức khiến tôi thực hoài nghi không phải tên này đang để điện thoại sang một bên mà làm chuyện khác, mẹ nó chứ, không phải đang hỏi anh ấy tình trạng gần đây của Lâm Cẩn Nam hay sao? Chẳng lẽ còn sợ tôi yêu quá hóa hận âm thầm trả thù sau lưng! Tính cách của tôi vặn vẹo đến mức này sao chứ?

“Chuyện của cậu ấy em cũng đừng hỏi làm gì, nếu đã lựa chọn chia tay, thì chắc chắn cậu ấy có lý do của riêng mình”.

Trà Xanh chỉ thốt lên một câu như vậy liền ngắt điện thoại. Tôi trừng mắt nhìn cái điện thoại trong tay, tôi cũng tuyệt không tò mò lý do chia tay, chỉ tò mò rằng tại sao cậu ấy lại nghỉ học! Đại học N dầu gì cũng là một trong những trường hàng đầu cả nước, vậy cậu ấy còn nghỉ làm gì?

Mặc kệ chuyện này có quan hệ gì với tôi hay không, coi như chỉ làm bạn bè, thì tôi quan tâm cậu ấy một chút cũng không có gì quá đáng chứ?

Phía Trà Xanh không thăm dò được tin tức gì, điện thoại của Cola thì lại cứ tắt máy. Tôi thật sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đi tìm dì Tần hỏi thăm. Vừa mới bắt đầu còn vồ hụt mấy lần, trong lòng sốt ruột không thôi, luôn có cảm giác nóng ruột nóng gan không yên.

Một tuần sau, cuối cùng cũng tìm được dì Tần. Lúc dì ấy mở cửa nhìn thấy tôi cũng tuyệt không bất ngờ chút nào, chỉ nở nụ cười đầy gượng ép: “Cháu đến rồi!”.

Trong lòng chợt có cảm giác việc này ai cũng đều biết cả chỉ có mình tôi là không hay biết gì, dáng vẻ dì Tần đầy trầm mặc khiến cho tôi càng thêm lo lắng. Mới vừa ngồi xuống ghế sô pha tôi liền đi thẳng vào vấn đề: “Dì à, Cola. . . . . . Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”.

Dì Tần trầm mặc nhìn tôi, có chút chần chừ, nhưng sau đó vẫn chậm rãi nói: “Cola là con trai của dì, nhìn thằng bé chịu khổ như vậy. . . . . dì thực sự rất đau lòng. Quả Cam, cháu thật sự yêu nó chứ?”.

Tuy tôi không hiểu lắm câu này của dì Tần có ý là gì, nhưng vẫn gật đầu, trịnh trọng bày tỏ: “Mặc dù cháu có chút mơ hồ, không hiểu rốt cuộc tại sao anh ấy lại đề nghị chia tay, nhưng mà cháu rất yêu anh ấy, chưa từng thay đổi”.

Dì Tần trầm lặng ngồi yên rồi lại thở dài nói: “Cháu còn trẻ như vậy, thật có thể tiếp nhận sao? Nếu như không thể, dì hi vọng cháu đừng đến tìm nó nữa, hiện tại cắt đứt, đối với Cola cũng là một sự giải thoát. Nếu như sau này , cháu không chịu đựng được mà rời đi, thì thằng bé thật sự sẽ hỏng mất, so với hiện tại. . . . . . Còn hỏng bét hơn. . . .”

Tim của tôi liền nhảy gia tốc, cảm giác sợ hãi lan khắp toàn thân, lại không dám nghĩ tiếp. Khẩn trương nhìn dì Tần, hỏi: “Nhưng, Cola, anh ấy ——”

“Nó bị mù rồi, tai nạn xe năm đó làm cho gáy bị tụ máu, đè lên dây thần kinh thị giác, phát hiện quá muộn, giải phẫu cũng thất bại rồi. Trước Tết, sau lần cuối cùng gặp cháu thì cái gì cũng không nhìn thấy được ——”. Dì Tần nói bằng giọng đứt quãng, hơi nhếch môi: “Lúc ấy, nó thế nào cũng không muốn để cho cháu phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, mà dì và bà nội của nó cũng ở ngay sát vách”.

Nhớ tới ngày đó, sắc mặt Cola tái nhợt, đôi mắt lại bình tĩnh vô hồn. . . . . . Thì ra là, tôi thế nhưng lại bỏ qua nhiều như vậy. Tôi thật sự đáng chết, còn cao giọng mắng cậu ấy mà chưa bao giờ lưu ý đến những biểu hiện bất thường. Mà bản thân tôi lúc ở bên cạnh cậu ấy cứ hi hi ha ha, không hề biết rằng một thân một mình Cola phải chịu nhiều đả kích khổ sở như vậy, trong lòng liền ẩn nhẫn đau đớn, Lâm Cẩn Nam, anh còn có thể ngu ngốc hơn chút nữa không?

Dịch Mộ Tranh, sao mày lại cứ chậm lụt mãi như vậy!

“Ngày ấy, lúc cháu đi rồi, nó cũng không nói chuyện với ai, cứ một mình ngồi ở đó thật lâu ——”, hốc mắt dì Tần ửng hồng, giơ tay lên lau lau: “Lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé khổ sở đến thế, nếu như có thể, dì thật sự muốn lấy hai mắt của mình đưa cho thằng bé, nó chỉ mới 22 tuổi thôi mà”.

Vành mắt nóng lên, tôi nhắm mắt lại, ngập ngừng nói không ra lời. Thật vất vả mới thốt ra được câu: “Dì à, Cola đang ở đâu? Cháu muốn gặp anh ấy”.

Dì Tần dường như có điều suy nghĩ nhìn tôi nói: “Quả Cam, cháu biết ở cùng với Cola có ý nghĩa gì không? Thằng bé mù rồi, không nhìn thấy gì cả. Có lẽ cả đời này đều như vậy, không làm được bất cứ việc gì, cháu . . . Dì vẫn muốn nhắc đến câu nói kia, nếu như không tiếp nhận nổi, thì cứ tách ra thì hơn. Chú dì không hề trách cháu đâu, chuyện phát triển đến bước này, ai cũng không ngờ tới được”.

Tôi sửng sốt, không ngờ dì Tần sẽ nói ra những lời này. Cắn chặt môi dưới, trong đầu tôi không ngừng thoáng qua hình ảnh ở bên cậu ấy mấy năm vừa qua, khi còn nhỏ thì tác oai tác quái, thời niên thiếu lại trẻ trung mập mờ, chúng tôi cùng nhau vượt qua nhiều năm tháng, hỉ nộ ái ố, mỗi một cung bậc cảm xúc đều xuất phát vì đối phương.

Nguyên nhân khiến cậu ấy bị mù là do tôi gián tiếp tạo thành, đau lòng tự trách nhất định là phải có, tôi không biết mình có thể cho làm được gì cho cậu ấy, nhưng mà tôi nhất định sẽ ở bên cạnh, mỗi khi cậu ấy cần, một khắc cũng không rời đi. Chúng tôi đã làm bạn với nhau mấy chục năm, đã sớm là một bộ phận không thể tách rời, bất luận cậu ấy có như thế nào, tôi đều sẽ không từ bỏ.

Tôi biết rõ, chỉ cần là người đó, tôi đều có thể vui vẻ chịu đựng.

“Dì à, dì cứ yên tâm, chuyện dì lo lắng, vĩnh viễn đều sẽ không xảy ra đâu”. Tôi kiên định bảo đảm, mặc kệ như thế nào, mù cũng được, như thế nào đều được, Cola vẫn sẽ mãi là người trong tim tôi, chưa bao giờ thay đổi.

*

Ngoài ý muốn là, Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu cũng đã biết việc này từ lâu. Thảo nào lúc trước Dịch Tiểu Liêu còn muốn tôi đi học nữ công gia chánh cùng với một khóa sơ cứu cơ bản, thì ra thật sự là toàn thế giới đều biết chỉ gạt một mình tôi. Biết càng nhiều, tôi lại càng thêm đau lòng. Tên ngu ngốc kia, rốt cuộc đã âm thầm vì tôi làm biết bao nhiêu chuyện? !

Lúc đến biệt thự ở gần biển của chú Lâm đã là hoàng hôn, sau khi ấn chuông cửa liền thấy một dì tầm trung trung tuổi ra mở cửa, có lẽ dì Tần đã thông báo trước một tiếng nên dì ấy rất nhiệt tình, còn nói cho tôi biết Cola đã ra bờ biển giải sầu rồi.

Một khắc cũng không chậm trễ, ý nghĩ muốn gặp người nào đó ngay lập tức ngày càng mãnh liệt.

Tiếng sóng biển rất lớn, gió biển thổi tung làm tóc tôi rối bời, che khuất cả tầm mắt, đã đi dọc theo bờ cát một lúc lâu mà không thấy bóng dáng của ai kia đâu cả. Đột nhiên trời đổ mưa, tí tách rơi, theo gió biển hất vào mặt, ẩm ướt mặn mặn, mang theo cả vị tanh của nước biển.

Mưa dần dần nặng hạt, du khách tốp năm tụm ba chạy qua bên cạnh nhưng tôi vẫn không tìm được cậu ấy, ruột gan nóng như lửa đốt, cho dù biết cậu ấy sẽ quay về biệt thự nhưng lại tuyệt không muốn trở về để chờ đợi. Cola không thấy đâu, tôi lại chen chúc trong đám người vội vã, vừa nghĩ như vậy, vành mắt của tôi không tự chủ lại nóng bừng.

Mưa càng lúc càng lớn, tôi không thể làm gì khác hơn là trú tạm bên dưới ngọn hải đăng, nhìn thủy triều không ngừng lên cao, trong lòng lại ngũ vị tạp trần. Tôi thật sự là ngốc hết thuốc chữa, Cola nói không yêu liền tin. Cậu ấy vì tôi làm nhiều việc như vậy, dù gì cũng phải cảm nhận được một chút chứ? Cư nhiên lại đồng ý, lúc đó không biết cậu ấy đã khổ sở đến thế nào?

“Lâm tiên sinh, anh ở đây chờ, tôi đi lấy cái ô, vết thương của anh không thể dính nước mưa được, tôi rất nhanh sẽ quay lại thôi”. Một giọng nữ tinh tế vang lên sau lưng.

Sống lưng của tôi cứng đờ, nhìn một cô gái trẻ mặc đồng phục y tá màu hồng vọt vào trong màn mưa. Vừa xoay người, liền thấy người nào đó cứ như vậy an tĩnh đứng trước mặt, chỉ cách tôi có mấy bước.

Tiết trời đã bắt đầu ấm lại, nên cậu ấy chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đi kèm với quần dài sáng màu, ống tay áo đã vén lên tận khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay bền chắc. Lúc này tôi mới chú ý đến tóc của cậu ấy, rất ngắn rất sạch sẽ, có lẽ là mới mọc lại sau đợt giải phẫu . Cậu ấy như vậy, rõ ràng rất quen thuộc, nhưng khi đối mặt, lại một chữ cũng không thốt lên được.

Không hiểu sao lúc trước tôi lại có nhiều chuyện để nói đến thế . . . . .

Tôi đứng chôn chân tại chỗ nhìn cậu ấy, còn người nào đó lại chống một tay lên vách tường trắng xóa, đôi mắt yên tĩnh nhìn chăm chú vào mặt biển. Ánh mắt đẹp như thế . . . . . Cư nhiên lại không nhìn thấy gì cả ?

Tôi hốt hoảng lau đi những giọt nước mắt trên mặt, mấp máy đôi môi khô khốc, thế nhưng lại khẩn trương không biết nên làm sao. Do dự mấy giây, rồi nhẹ nhàng nhấc chân, chỉ mới có động tĩnh rất nhỏ, cậu ấy đã cảnh giác giật giật, có lẽ bởi vì thị giác yếu bớt cho nên thính giác liền cực kỳ nhạy cảm, vẫn nhìn chăm chú về phía bên này.

“Cola ——”, tôi nhỏ giọng gọi, rất cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận sẽ dọa đến cậu ấy.

Trên mặt cậu ấy bắt đầu xuất hiện khiếp sợ, con ngươi mở lớn, bàn tay chống trên vách tường cũng từ từ thu hẹp, sau đó không nói một lời xoay người rời đi. Nhìn cậu ấy chuẩn bị lao vào màn mưa, tôi bước nhanh tới, từ phía sau ôm lấy người nào đó: “Anh đi đâu, không nghe thấy mới vừa rồi y tá nói không thể dính mưa sao?”.

Cola vẫn không nói lời nào, cố chấp hất tay của tôi ra, rất dùng sức, móng tay sượt qua da thịt rất đau. Tôi cố gắng chống cự không buông tay, dùng hết toàn lực kéo trở về: “Đồ ngốc, bị em hại thảm như vậy, thì phải nên quấn lấy, muốn em phụ trách cả đời mới đúng chứ, tại sao lại muốn trốn. Em là người xấu xa đến mức đó sao? Chẳng lẽ còn trông mong có một ngày tự em phát hiện ra sao? Lâm Cẩn Nam, cái đồ đại ngốc này!”.

Nhưng cho dù hơi sức của tôi có lớn hơn nữa, cũng không địch lại một người đàn ông.

Cola dùng sức hất tôi ra, bởi vì cố giằng co nên phương hướng mất ổn định, lảo đảo nghiêng ngả về phía trước, lại bị vấp vào đống cát mà du khách vừa mới đắp lên. Tôi vội vàng chạy tới, cởi áo khoác xuống che đầu cho cậu ấy, dùng bả vai chống đỡ phòng ngừa cậu ấy lại té xuống: “Cola ——”

Cola đẩy tôi ra, nước mưa theo từng sợi tóc ngủn lăn xuống ngũ quan anh tuấn, cặp mắt đỏ lên, rống to: “Em đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy em!”.

Lòng tôi đau đến mềm nhũn, run giọng nói: “Cola. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .”

Cola thở hổn hển, rũ mắt xuống, những giọt nước như thủy châu từ trên lông mi chậm rãi chảy xuống: “Tôi và em một chút quan hệ cũng không có, chúng ta đã chia tay, tôi có như thế nào cũng chẳng liên can gì đến em cả. Cho nên, đừng đến tìm tôi, tôi tuyệt không muốn gặp em chút nào!”.

Tôi không lo được nhiều như vậy, đưa tay ôm lấy cậu ấy, dùng hết toàn bộ hơi sức kề sát lại: “Nhưng em muốn gặp anh, em nhớ anh, nhớ đến sắp chết rồi”.

Hai tay Cola từ cánh tay tôi đưa lên, túm lấu vai tôi dùng sức đẩy về sau. Tôi bị cậu ấy đẩy ngã ra cát, mưa càng ngày càng lớn, quần áo của tôi cũng ướt nhẹp cả, nhất thời không đứng lên nổi.

Cola không để ý, cũng không nhìn thấy được tình trạng quẫn bách của tôi lúc này. Từ từ chống lên đất ngồi dậy, rồi đứng trước mặt tôi nói: “Dịch Mộ Tranh, em còn chưa hiểu sao? Ai cũng có thể nhìn thấy bộ dạng này của tôi, nhưng riêng em thì không thể. Tôi không muốn em mỗi ngày đều thấy tôi chật vật như vậy, em. . . . . . Rời khỏi đây đi, để cho tôi còn có chút tôn nghiêm, hãy để cho trí nhớ của chúng ta dừng lại ở thời khắc tốt đẹp nhất.”

Cola nói xong cũng liền bước về phía trước, trên bờ cát chỉ còn lại độc có bước chân quanh co của cậu ấy. Nhìn theo bóng lưng chật vật không chịu nổi kia tôi lại không nhịn được mà khóc thành tiếng. Tôi đuổi theo, ôm lấy cậu ấy từ phía sau, bởi vì tôi đột nhiên xông đến nên lại bị cậu ấy đẩy ra thiếu chút nữa là ngã xuống. Mặt tôi dính sát vào áo sơ mi của cậu ấy, ôm thật chặt: “Rõ ràng vẫn là anh bằng xương bằng thịt, không giống nhau ở đâu chứ. Ở trong mắt em, anh một chút cũng không thay đổi. Tại sao anh lại không tin tưởng em như vậy!”.

Cola vùng vẫy mấy lần không có kết quả liền bỏ qua, khẽ nhắm mắt lại, hạ giọng nói khẽ: “Tôi không cần em bố thí, càng không cần thương hại. Hiện tại với tình cảnh thế này, tình cảm của chúng ta cũng dần dần bị mài mòn đến một lúc nào đó hầu như không còn, cuối cùng chỉ còn lại tra tấn vô tận”.

Tôi xoay qua chỗ khác, mặt đối mặt cùng cậu ấy, rồi đưa tay lên quấn quanh cổ: “Đồ ngốc, nếu như hôm nay đổi lại là em . . . . anh sẽ bỏ hết tất cả mà mặc kệ sao?”. Nhón chân lên, tôi động hôn lên môi của Cola nói tiếp: “Nhất định là sẽ không, vì thế, thật xin lỗi, em cũng không thể nào buông tay được!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN