Vẫn Còn Vương Vấn - Chương 46: Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Vẫn Còn Vương Vấn


Chương 46: Chương 43



Cola mím môi không nói, tôi không còn cách nào đành thoáng lui về phía sau một bước, chăm chú nhìn người trước mặt. Cola lạnh lùng, hai tay xuôi ở bên người siết chặt, hiển nhiên không muốn nói nhiều thêm một câu, chúng tôi cứ giằng co mãi như vậy.

Lúc chạy tới đây tìm cậu ấy tôi đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể không giãy giụa, không nghi ngờ, đối với tôi thực không có lòng tin, đối với tình yêu quá mức non nớt của chúng tôi lại càng không có lòng tin. Tôi rất bực mình, tuy nhiên lại không thể phát hỏa được với người nào đó.

Nhìn cậu ấy như vậy, tôi chỉ biết đau lòng, hoàn toàn không trách cứ được một câu.

Sự tin tưởng của cậu ấy không phải dựa vào một câu nói của tôi hoặc là nửa khắc hay hơn một khắc là có thể hình thành, vì thế tôi tuyệt không nóng nảy. Tôi đưa tay đặt lên mặt của cậu ấy, từ từ điều chỉnh để cho Cola nhìn thẳng vào mình: “Lâm Cẩn Nam, em có cả đời để từ từ dây dưa cùng anh. . . . . .”

Hô hấp nặng nề của Cola phả vào chóp mũi tôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Trên mặt hơi giãy giụa, lông mày nhíu lại thật sâu nhưng vẫn không nói gì. Rồi sau đó lại bắt đầu gạt tay tôi ra, thuận thế tôi liền khoác lên cánh tay của cậu ấy, một cái tay khác thì vừa vặn đặt ở bên hông: “Trở về thôi? Anh không thể bị dính mưa được”.

Cô gái nhỏ vừa chạy đi lấy ô từ xa xa chạy tới, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi, dường như đang suy đoán mối quan hệ của chúng tôi là gì.

Tôi mỉm cười nói với cô ấy: “Chào em!”.

Ánh mắt của cô ấy đảo qua đảo lại giữa tôi và Cola, lại thật nhanh liếc xuống cánh tay đang bị tôi khoác lên của cậu ấy, chần chừ gọi: “Lâm tiên sinh ——”

Cola từ từ rút tay ra, đưa tay vẫy vẫy ý bảo cô nhóc kia tới đây đỡ mình. Cô hộ lý nhỏ khiếp sợ nhìn tôi một cái, rồi bước nhanh đến gần, giương ô lên che cho Cola, đỡ cậu ấy đứng trước mặt tôi.

Tôi nhìn bọn họ, không hề nói gì, dẫn đầu xoay người đi về phía biệt thự. Tôi không biết con đường mình sẽ đi dài thế nào, trước kia đều là Cola đứng đó đợi tôi, nhiều năm như vậy cậu ấy cũng chưa từng buông tha. Hiện tại, đến phiên tôi tới công hãm cậu ấy, xem xem tim của Cola rốt cuộc cứng rắn đến mức nào, điều mà từ trước tới nay tôi chưa bao giờ tìm hiểu.

Trong gió biển hỗn tạp, hạt mưa rơi đôm đốp trên người tôi, có chút lạnh, tôi chà xát cánh tay, không nhịn được quay đầu lại nhìn người phía sau. Cô hộ lý nhỏ rất có kiên nhẫn, cũng rất có kinh nghiệm, đỡ cậu ấy đi từ từ, thỉnh thoảng sẽ nhỏ giọng nói với cậu ấy mấy câu. Mặt của Cola không chút thay đổi, còn âm u hơn cả thời tiết hiện tại.

Biết rõ cậu ấy đối mặt với mình sẽ không được tự nhiên, quả thực tôi đã nóng vội rồi.

Tôi quay đầu, bước chân cũng không tự giác chậm lại, trong lòng rất khó chịu. Những hạt mưa lất phất phía chân trời càng khiến tôi không thở được. Chợt đỉnh đầu tối sầm lại, tôi xoay người, liền thấy được vẻ mặt lúng túng của cô hộ lý nhỏ, cô bé quanh co nói: “Lâm tiên sinh nói. . . . .Chị cũng không thể mắc mưa. . . . . .”

Tôi lại quay ra nhìn người đang đứng ở cách đó không xa , tầm mắt trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ, thật là đồ ngốc mà.

Cô bé hộ lý cau mày, bất đắc dĩ nhìn tôi và Cola nhìn nhau, cuối cùng thở dài, kín đáo đưa cái ô trong tay cho tôi: “Aiz, hay là để em gặp mưa đi, hai anh chị cứ từ từ mà nhìn”.

Rồi bỗng nhiên, cô bé lại tiến tới bên tai tôi, mặt giảo hoạt nhỏ giọng nói: “Không phải Lâm tiên sinh đang xấu hổ đấy chứ?”

Tôi kìm nén không bật cười, đưa ngón trỏ lên môi ý bảo cô bé im lặng chút: “Lúc anh ấy xấu hổ rất dễ nóng nảy ——”

“Tiểu Tư, dong dài gì nữa đấy!”, quả nhiên Cola quay về phía bên này rống lên, âm thanh rất lớn. Những lúc xấu hổ, người này vẫn thường cao giọng để che giấu sự bối rối của mình.

Tiểu Tư che miệng cười trộm, mở to mắt nhìn tôi, sau đó liền đưa hai tay lên che đầu vọt vào trong mưa.

Tôi cầm ô đến gần, cẩn thận cầm tay của cậu ấy nói: “Tiểu Tư về rồi!”.

Cola nghe thấy giọng tôi, mày càng nhíu chặt hơn, xanh mặt nói: “Con bé chết tiệt kia thật không chuyên nghiệp, trừ hết tiền thưởng tháng này”.

Tôi muốn bật cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, chỉ lay lay cánh tay của cậu ấy đề nghị: “Đi thôi, em đỡ anh”.

Dìu cậu ấy đi, tôi cảm giác như trái tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài. Không kìm được ngẩng đầu lên nhìn mặt người nào đó. Mái tóc mới khiến cho khuôn mặt trở nên cương nghị hơn, cằm lại lún phún có râu, áo sơ mi bởi vì dính nước nên dính sát vào người. Tôi đưa tay vuốt ve cánh tay của cậu ấy, dịu dàng hỏi: “Lạnh không?”.

Toàn thân Cola cứng đờ, quay đầu lại, cho dù không thấy được nhưng vẫn hung hăng trừng tôi đáp: “Chúng ta đã chia tay, đừng có nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của tôi!”.

Nét mặt của tôi trong nháy mắt liền trở nên rạng rỡ: “Có quỷ mới muốn chiếm tiện nghi của anh, em chỉ quan tâm xem anh có khỏe không thôi”.

“Vậy dùng miệng nói là được, đừng có động tay động chân”. Cola lạnh lẽo hất móng vuốt của tôi vẫn đang dính vào trên cánh tay của mình ra, khinh thường quay đầu đi.

Tuy có hơi tức giận thở hổn hển nhưng ngay sau đó vẫn quy củ đỡ lấy người nào đó, trong lòng âm thầm thề: Lâm Cẩn Nam, về sau xem em thu thập anh thế nào!

*

Trở lại biệt thự, thím Ngô người lúc trước mở cửa cho tôi liền bảo tôi đi tắm, sau đó liền cùng tiểu Tư đỡ Cola vào phòng ngủ của cậu ấy. Tôi lau lau mái tóc ẩm ướt, vừa sững sờ, rất nhanh liền ý thức được một vấn đề quan trọng. Vì thế sải bước vọt vào, thấy thím Ngô đang cửi cúc áo sơ mi cho Cola, gấp đến độ kêu to: “Thím Ngô!”.

Thím Ngô và tiểu Tư cùng quay đầu lại nhìn ta, Cola ngồi ở trên giường, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía này. Tôi sờ sờ mũi, không được tự nhiên ho một tiếng: “Cái đó. . . . . . Nếu không hay là để cháu giúp anh ấy . . .”

Thím Ngô cười cười, phất phất tay, đáp: “Không có việc gì, Dịch tiểu thư, cô cứ đi tắm đi, không lát nữa lại bị cảm. Ở đây có tôi và tiểu Tư là được rồi”.

Vì có thím và tiểu Tư cho nên mới phiền toái đấy! Tôi buồn bực cầm chặt khăn lông trong tay, thấy cúc áo áo sơ mi của người nào đó đã bị mở ra toàn bộ, rồi bắt đầu cửi áo ra đưa cho tiểu Tư mang vào nhà tắm. Mắt của tôi khi nhìn thấy tay của thím Ngô bắt đầu chiểu đến dây lưng của Cola, nhất thời liền gào khóc: “Thím Ngô, cái này cứ để cháu, thím cứ đi làm việc đi!”

Thím Ngô bị tôi kêu sợ hết hồn, quay đầu kinh ngạc mà nhìn tôi: “Dịch tiểu thư ——”

Tôi đi tới, ngồi ở bên cạnh Cola, ngăn lại: “Thím Ngô, thím còn nhiều việc, Cola nơi này có cháu rồi, thím và tiểu Tư cứ ra ngoài đi”.

Hai mắt thím Ngô mở lớn, một hồi lâu mới tỉnh táo lại, cười “Xì” một tiếng: “Dịch tiểu thư, cô đang nghĩ gì vậy chứ ? Cho dù bà già như tôi đây không ngại, nhưng thiếu gia cũng không đồng ý đâu”. Bà lại vỗ vỗ lên mu bàn tay tôi, trấn an nói: “Yên tâm, người tắm cho thiếu gia không phải là chúng ta đâu”.

Mặt Cola âm trầm, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Dịch Mộ Tranh, mau đi tắm đi, em còn định mặc quần áo ướt sũng tới khi nào!”

Tôi cúi đầu nhìn qua quần áo trên người mình, đích xác là rất chướng tai gai mắt, cũng may trong nhà này chỉ có một khác phái. Tôi quệt mồm, tiến tới ghé sát vào tai cậu ấy hừ hừ: “Cola, nếu không chúng ta cùng nhau tắm? Vừa tiết kiệm nước, mà em cũng có thể giúp anh . . . Hơn nữa. . .”. Tôi huých huých cánh tay của người nào đó, nhỏ giọng kháng nghị: “Em không muốn để người khác nhìn thấy anh lõa thể”.

Hô hấp của Cola ngày càng dồn dập, cắn răng nghiến lợi, ngoài cười nhưng trong không cười, nhỏ giọng nói: “Không đi, tí nữa cũng đừng hối hận.”

Tôi ngẩn người, ngay sau đó nghĩ đến chiêu thức mà cậu ấy hay dùng. Trước kia khi chúng tôi còn chưa yêu nhau, ở thời điểm không có gì kia, tôi hay ở trong phòng của cậu ấy chơi game lúc người nào đó thay quần áo cũng mê mẩn không chịu đi thì Cola sẽ trực tiếp cởi quần làm cho tôi sợ mà tông cửa lao ra ngoài.

Hiện tại, da mặt tôi đã luyện đủ dày, không còn bị màn cởi quần kia dọa sợ nữa đâu! Trong lòng oán thầm, nhưng mặt vẫn không biến sắc. Trong lúc tôi còn đang trấn định như núi thì chợt một người đàn ông trung niên đi vào, vừa xắn ống tay áo lên vừa nói: “Aiz, nước tắm đã xong chưa, làm sao mà lại đột nhiên dính mưa vậy ——”

Lúc chú ấy ngẩng đầu, tôi mới nhận ra người tới chính là chú Ngô tài xế của nhà Cola, vợ chồng chú thím Ngô đã làm việc cho nhà họ Lâm rất nhiều năm. Chú Ngô nhìn thấy tôi hơi sửng sốt một chút, sau đó hướng liền gật đầu cười, chào hỏi: “Dịch tiểu thư.”

“Chú Ngô!”, tôi lúng túng cúi đầu, thì ra người tắm cho Cola mà thím Ngô vừa nhắc đến chính là chú Ngô . . .

Cola chợt ném một cái khăn tắm tới, rồi bỏ lại hai chữ: “Che vào”.

Tôi nhất thời không hiểu ý của cậu ấy, cúi đầu nhìn vào khăn tắm, tầm mắt quét qua trước ngực mình, mẹ ơi, tôi quên béng là mình đang mặc áo chiffon, hiện tại toàn bộ đều dính lên người. . . . vì thế liền hốt hoảng cầm khăn tắm lên che lại, đỏ mặt nói: “Cháu ra ngoài trước”.

Vừa đi được nửa đường, nghĩ tới một chuyện, tôi liền xoay người, nhìn thấy thím Ngô và tiểu Tư cũng theo sau chuẩn bị ra cửa, không để ý vẻ kinh ngạc của họ, mấy bước xông về bên giường, nhìn chú Ngô xác nhận lại: “Chú Ngô à, tí nữa . . chú tắm cho Cola à?”.

Chú Ngô gật đầu, tỏ vẻ không hiểu: “Đúng vậy!”.

Cola quay mặt sang, mặt đen lại cảnh cáo tôi: “Dịch Mộ Tranh!”.

Hiện tại tôi làm gì còn tâm tình quản xem mặt Cola có đen như Trương Phi hay không, thõng vai, rối rắm nhìn về phía chú Ngô nói: “Chú Ngô à, không thể. . . . . . Để cho cháu tắm cho anh ấy sao?”

Chú Ngô khổ sở nhìn tôi, lại quay đầu nhìn Cola một chút , trên mặt rõ ràng đang viết: “Chuyện này, cũng không đến phiên tôi làm chủ được”.

Thím Ngô đứng ở cửa, buồn bực nhìn tôi chằm chằm: “Dịch tiểu thư, cô cứ yên tâm, lão Ngô xuống tay nặng nhẹ có chừng mực, sẽ không làm thiếu gia bị thương đâu ——”

Tôi lắc đầu, nhỏ giọng ngập ngừng: “Không phải vấn đề này”.

“Vậy thì là vấn đề gì?”, chú Ngô, thím Ngô cùng với tiểu Tư kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi đương nhiên không thể nói huỵch toẹt vấn đề đó ra được, đúng là khó mở miệng mà! Vì thế đành phải thương lượng cùng với người trong cuộc, tôi cúi người tiến tới trước mặt Cola, tay tạo thành hình thành kèn đồng nhỏ hỏi: “Cola, . . . Hay là để em tắm cho anh đi, chú Ngô là nam, là nam đấy! Ngộ nhỡ nếu như chú ấy cầm lòng không đặng, nổi lên sắc tâm với anh ——”

Cola hoàn toàn tức giận, gầm lên: “Dịch Mộ Tranh, em lập tức đi ra ngoài cho tôi, nói nữa tôi liền gọi Trà Xanh tới dẫn em đi đấy!”.

Tôi ngượng ngùng thu hồi kèn đồng nhỏ, không cho tắm thì không cho tắm, hung cái gì mà hung. Đường vào cửa “hủ” sâu như biển, mà khi đó lương tri chỉ là người qua đường mà thôi. Điều này sao có thể oán trách tôi được, trong thế giới hủ nữ, giữa đàn ông với nhau đều có tình cả, tình chủ tớ cũng chỉ là mây bay nước chảy mà thôi.

Tôi bị Cola đuổi ra ngoài, nhìn cánh cửa đóng chặt, chỉ có thể ai oán bước thong thả đến phòng khách bên cạnh đi tắm.

*

Tắm xong ra ngoài liền nhìn thấy một bộ quần áo sạch sẽ đặt sẵn trên giường, tiểu Tư nhìn thấy tôi đi ra, liền vui vẻ nói: “Dịch tiểu thư, Lâm tiên sinh bảo em đưa tới”.

Mặt cô bé bát quái hỏi: “Lâm tiên sinh và chị là người yêu của nhau à? Trước kia mỗi ngày anh ấy không có nhiều biểu tình đến vậy đâu, cũng không nói chuyện, hôm nay là lần đầu tiên em thấy anh ấy phát hỏa nhiều như vậy. Nét mặt kia thật sinh động. . . . . . Trước kia tôi chẳng phải tôi cũng hoài nghi mặt cậu ấy cấu tạo từ than giống như cô bé còn gì”.

Tôi im lặng nhìn cô bé, nổi giận? ? Này, xem là đang khen ngợi hay là châm biếm đây?

Tôi lau khô tóc rồi đi tìm Cola. Cậu ấy mặc áo ngủ màu đen ngồi ở trên ban công, gió biển ban đêm rất nhu hòa, lành lạnh sượt qua sợi tóc, vô cùng thoải mái. Nhẹ nhàng đi tới ban công, tôi rón rén ngồi xuống bên cạnh, ngón tay lặng lẽ miêu tả đường nét khuôn mặt của người nào đó.

Với khoảng cách vô cùng gần như vậy, tôi tham luyến nhìn cậu ấy không chán.

Thật ra thì, còn có gì hạnh phúc hơn nữa chứ? Tưởng rằng sẽ mất đi, không còn là người yêu của mình nữa, cảm giác mất đi mà có lại được thực sự rất thỏa mãn, so với bất cứ điều gì cũng vui vẻ hơn nhiều.

“Lén lén lút lút làm gì đó?”, Cola chợt lên tiếng, làm tôi giật mình, cả người mất thăng bằng, nhào tới đầu gối của người trước mặt. Tôi sờ sờ đầu gối tê dại, lẩm bẩm một câu: “Biết người ta đến rồi mà không nói lời nào”.

“Em nghĩ rằng tôi giống em, nói thao thao bất tuyệt như quỷ nhập vào người hay sao?”.

Cola không hất tay của tôi đang đặt trên đùi mình ra, vì vậy tôi liền được voi đòi tiên, dán hẳn mặt lên đấy, rồi nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “Làm quỷ nói nhiều mới xứng với quỷ khó chịu chứ!”.

Cola không lên tiếng, chỉ ngồi yên bất động.

Trên bầu trời, ánh sao lấp lánh , phản chiếu xuống mặt biển đẹp vô cùng. Tôi đang muốn tức cảnh sinh tình, nói vài câu ngọt ngào thì tên quỷ khó chịu nào đó lại lên tiếng: “Được rồi, tôi muốn đi ngủ, nếu muốn ngắm cảnh thì trở về phòng mình mà ngắm đi!”.

Tôi phẫn uất trừng người nào đó một cái, đáng tiếc anh chàng lại không thấy được, cũng không hề để tâm. Tôi ấm ức cúi đầu thì thào: “Cola, ngủ chung chứ, khác phái cùng phòng không cùng giường, về phương diện nào đó mà nói vô cùng không tốt.”

“Vậy chúng ta có nên gọi cả chú thím Ngô, tiểu Tư cùng lên ngủ không?”, Cola dù bận vẫn ung dung nâng cánh tay, nhìn tôi nói.

Tôi cắn răng, ở trước mặt cậu ấy giương nanh múa vuốt phát tiết bất mãn của mình: “Đồ hồ ly thối, không tin anh có thể thoát khỏi ngũ chỉ sơn của em đâu”.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, đã đếm tới con dê thứ một ngàn lẻ một rồi, mà mắt vẫn còn ráo hoảnh, trong đầu chỉ vang lên câu nói, Cola đang ở sát vách đấy.

Tôi bỗng đứng bật dậy, mỹ nam ở sát vách, làm sao có thể ngủ được chứ. . . trên hành lang yên tĩnh, có một bóng người lặng lẽ ôm gối ở trước ngực, rón rén tập kích bất ngờ.

Mà muốn đối phó với quỷ khó chịu kia thủ đoạn duy nhất có hiệu quả chỉ có thể là chủ động, ra sức chủ động cùng chủ động không ngừng!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN