Vạn Dặm Thương Nhớ
Phần 10
Trong cái biệt phủ to lớn nhà ông Huấn, trên dưới họ Trịnh nhốn nháo qua lại.
Bà cả trong lòng đứng ngồi không yên, bàn tay bấu vào nhau nhìn vị đại phu đang thăm khám cho con trai mình mà quay sang nói:
– Ông à, hay mình cứ cho gọi đạo sĩ đến xem sao!
Ông Huấn nghe vậy định nói gì đấy thì lúc này đại phu kia cũng đứng dậy:
– Cậu chủ chỉ bị xây xát ngoài da thôi, không ảnh hưởng gì cả.
Nghe thế, bà cả đi lại:
– Đại phu, ông xem lại 1 lần nữa đi!
– Tôi đã xem kỹ lắm rồi, cậu chủ không bị tổn thương đến gân cốt. Nhưng trong quá trình thăm khám, tôi phát hiện cậu chủ bị trúng độc.
Vừa nghe thế, trên dưới phủ Trịnh đều sửng sốt:
– Trúng độc?! Sao lại trúng độc được?
– Loại độc này có tên gọi là Bạch Thông Tán!
Lúc này, trong đám người đang đứng trông chờ kia, ai đó đã bắt đầu lo sợ 2 tay bấu chặt vào nhau.
Ông Huấn nghe thế cũng lên tiếng:
– Bạch Thông Tán, sao chưa nghe tên bao giờ nhỉ.
– Loại độc này ít người biết đến vì nó không gây chết luôn mà dần dần ngấm vào lục phủ ngũ tạng, trong 1 thời gian dài khiến người uống phải sức khoẻ suy yếu mà chết dần chết mòn.
Bà cả nghe thế chen vào:
– Chắc chắn là do con yêu tinh kia hạ độc rồi. Biết ngay mới rước nó về đây là có hoạ mà.
– Độc này, tôi thấy cậu chủ đã bị trúng 1 thời gian rồi, có lẽ cũng phải hơn 3 năm, sức khoẻ cậu ấy đang suy yếu dần.
– Hơn 3 năm rồi? Làm sao có thể chứ?
– Tôi đã khám lại rấT nhiều lần rồi, không thể nhầm lẫn được.
– Sao trước giờ nhà tôi cũng mời rất nhiều đại phu mà không ai khám ra được.
– Người mắc phải độc này thời gian đầu rất khó phát hiện. Chỉ cảm thấy mệt mỏi, chán ăn. Bây giờ chất độc đã ngấm sâu vào nội tạng, nó phát tác mạnh hơn nên dễ chẩn đoán hơn.
– Vậy có cách chữa trị không đại phu.
– Cách chữa thì có, nhưng có 1 liều thuốc rất hiếm, tìm được nó e là cũng hơi khó khăn.
Nghe vậy, ông Huấn lại kéo bà cả ra 1 góc rồi nói:
– Chuyện này, hay là cứ mời đạo sĩ đến xem như nào. Ngài ấy tinh thông thiên địa, chắc là biết cách trị độc.
Bà cả nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, sau đó đi lại nói với vị đại phu:
– Cảm ơn đại phu đã nói, chuyện này gia chủ tôi sẽ bàn bạc với nhau, cần sẽ đến tìm đại phu.
Ông ấy nghe vậy quay lại nhìn cậu Đăng 1 cái sau đó nói:
– Tuỳ gia chủ quyết định. Chất độc phải được giải càng sớm càng tốt. Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép.
Ông Huấn gật đầu 1 cái:
– Sen, lấy tiền trả cho đại phu rồi tiễn ông ấy về.
Sau khi vị đại phu rời đi, ông Huấn mới hằn học nói:
– Sao bỗng nhiên nó lại trúng độc được nhỉ? Lại còn hơn 3 năm rồi?
Nghe vậy, mợ cả cũng đi lại nói:
– Thầy bu hay là mời đạo sĩ đến xem, biết đâu ngài ấy có thể tính ra được nguyên do thì sao?
Bà cả nghe vậy gật đầu:
– Được rồi, bây giờ cũng muộn, để cậu chủ nghỉ ngơi đã, mai sẽ mời đạo sĩ đến xem sao.
Các mợ lúc này cũng trở về phòng, ông Huấn căn dặn con sen ở lại trông nom cậu rồi cũng rời đi.
Vừa lúc đấy, cậu Đăng tỉnh lại, nhìn thấy con sen đã liền hỏi:
– Sen, mợ tư về chưa?
– Vẫn chưa thưa cậu chủ!
Bà cả nãy giờ vẫn còn chưa đi, nghe vậy liền tiến lại gần:
– Mợ tư cái gì mà mợ tư, lo cho cái thân con đã đi.
Cậu Đăng nghe vậy bỗng ngồi lên, nhìn ra ngoài thấy trời đã tối liền nói:
– Đã tối rồi mà Diệp vẫn chưa về, chắc chắn là có chuyện rồi. Không được, con phải đi tìm mợ ấy.
Nói rồi cậu toan bước xuống giường, nhưng bà cả ngăn lại:
– Được rồi, không phải lo cho nó nữa, bu đã thuê người đi đến đấy để tìm rồi!
Cậu Đăng nghe vậy liền nghi hoặc mà hỏi:
– Bu nói thật?
Bà khẽ gật đầu:
– Không thì sao? Bu không muốn thấy con lại lê cái thân yếu ớt đấy đi nữa, nên đã cho người thay con tìm nó rồi. Không phải lo nữa.
Thực ra bà cả chỉ nói vậy để cậu yên lòng, chứ bà còn không mong mợ tư quay lại nói gì là cho người đi tìm.
Thấy cậu Đăng có vẻ xuôi, bà lại nói tiếp:
– Còn con, sao đang yên lành lại bị trúng độc?
– Con bị trúng độc?
– Phải, đại phu mới khám cho con nói, đã hơn 3 năm rồi!
Nghe vậy, cậu Đăng khẽ nhíu mày nghĩ rồi nói:
– Hơn 3 năm rồi? Vậy xem ra bệnh của con là do trúng độc, sao trước mời bao nhiêu người đến lại không khám ra?
– Đại phu nói thời gian đầu khó phát hiện, bây giờ độc phát tác mạnh mới có thể chẩn đoán được.
– Vậy có cách điều trị không bu?
– Có, mai thầy bu sẽ mời đạo sĩ đến xem cho con.
Vừa nghe thế, cậu Đăng nhắm mắt lại mà thở mạnh, sau đó nói:
– Bu, bệnh là phải dùng thuốc chữa, trúng độc cũng phải cần thuốc giải, chứ không phải gọi 1 gã vô danh đến làm phép, nói vài ba lời khó hiểu rồi nhảy múa lung tung là khỏi.
– Ây, không được nói đạo sĩ thế, ngài ấy là người của thần linh, đạo sĩ đến xem cho con rồi sẽ cầu xin thần linh phù hộ cho con. Được rồi, không nói nữa, con nghỉ đi!
Nói rồi, bà cả cũng đứng dậy định trở ra ngoài, cậu Đăng liền nói:
– Bu, nếu có tin gì của Diệp thì nói với con!
Bà nghe vậy chỉ cười gượng 1 cái rồi gật đầu trở ra ngoài.
Cậu Đăng ngồi đấy nhìn ra phía trời tối đen mà tự nói:
– Diệp, em không được có chuyện gì đấy.
Sang ngày hôm sau, Diệp rời khỏi nhà của cậu Thịnh, mợ muốn về nhà để nghe ngóng chút tin, cũng muốn xem động thái của mợ hai thế nào.
Diệp dùng 1 chiếc khăn để che đi gương mặt, vừa mới bước chân qua cổng làng mình, đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của bà con quanh xóm:
– Này, con dâu tư nhà ông phú hộ nghe nói gian díu với cậu nào ở làng bên đấy.
– Ghê nhỉ, tôi còn nghe nói là bỏ đi theo luôn rồi thì phải.
– Haizzz, con gái con nứa đúng là mất nết quá.
Mới chỉ có 1 ngày thôi mà cả làng đã loan cái tin đồn thất thiệt này rồi, xem ra cũng không phải bỗng nhiên mà vậy.
Diệp cố gắng không để lộ mặt ra, đi về hướng nhà họ Trịnh, vừa lúc đấy, mợ thấy bà hai đang lén lút đi đâu đó, trong lòng không hiểu sao có nghi hoặc liền vội theo sau.
Bà Thiết đi đến 1 căn nhà cách đó không xa, vẫn cẩn thận nhìn trước ngó sau mới đẩy cửa vào rồi khép lại.
Diệp lúc này cũng nhẹ nhàng đi tới, đưa mắt nhìn qua khe cửa hẹp, mợ kinh ngạc khi thấy bà hai đang trong tay 1 người đàn ông khác, nhìn dáng vẻ ông ta có chút quen mắt.
Lúc này, bà Thiết bỗng lên tiếng:
– Chuyện không xong rồi, ông bà già kia đã biết con trai mình bị trúng độc rồi!
Nghe vậy, người đàn ông kia liền chau mày:
– Làm sao lại biết được?
– Thì tại con quỷ cái kia. Chén nước mà anh bỏ độc nó lại đem đi đổ, rồi sáng sớm tinh mơ hôm sau lại đòi đi đến thượng nguồn để lấy nước. Không biết nó đi đâu mãi không về nên cậu ta đòi đi tìm. Thế là Không cẩn thận bị ngã nên mời đại phu đến khám, ông ta khám ra được luôn cậu ta bị trúng độc hơn 3 năm rồi. Giờ làm thế nào đây, nếu lão già đấy mà điều tra được là em hạ độc con lão là chết em đấy.
– Má nó, con ranh đấy đúng toàn làm hỏng việc của ông.
Diệp ở bên ngoài nghe hết mọi chuyện, thì ra người hạ độc cậu chủ là bà hai.
– Bây giờ phải làm sao? Em đã nói anh rồi, làm gì thì làm nhanh tránh đêm dài lắm mộng, bây giờ vỡ lở ra đến 1 đồng chưa chắc đã cầm được nói gì là gia tài nhà đó.
Gã tình nhân cau mày suy nghĩ:
– Thế ông bà ấy tính như thế nào rồi?
– À, lão già đấy vẫn còn tin anh là đạo sĩ thật, hôm này chắc sẽ cho người đến tìm anh để về giải độc cho cậu ta đấy.
Diệp nghe vậy mới liền nhận ra, bảo sao mợ thấy mặt quen quen, hoá ra gã tình nhân kia là tên đạo sĩ, đúng là thiếu mỗi bộ tóc với râu mà đã nhìn không nhận ra.
– Vậy được, xem ra vẫn còn nước để gỡ. Khi đó anh sẽ đưa 1 chén nước đã hoà sẵn độc, nhưng để tránh bị liên luỵ thì chén nước đó phải để người khác đưa tới cho cậu ta. Lúc đấy e nên liệu mà sắp xếp.
Bà Thiết nghe vậy liền gật đầu:
– Vậy được rồi, bây giờ em phải về đã, không kẻo lát nữa có người đến lại không hay. Anh cũng chuẩn bị đi!
Nghe thế, Diệp cũng vội vàng rời đi, trốn vào 1 vách tường.
Đợi cho đến khi bà hai đã đi khuất hẳn, mợ mới mới ra ngoài:
– Muốn mất tích mấy ngày, xem ra không được rồi. Không về thì cậu chủ sẽ nguy mất.
Nói rồi, mợ cũng quay người đi về nhà của cậu Thịnh, thấy Diệp từ ngoài vào, cậu cũng vội đi lại:
– Cô còn chưa hồi phục, đã vội đi đâu vậy?
– Cậu Thịnh, có lẽ tôi nên trở về rồi?
Nghe thế, cậu có chút hụt hẫng mà nói:
– Không phải nói là ở lại đây vài ngày sao? Sao lại về sớm như vậy?
– Tôi có chuyện gấp cần phải làm, thật sự cảm ơn cậu đã giúp đỡ. Đợi tôi giải quyết xong chuyện, nhất định sẽ hậu tạ cậu tử tế.
– Cô không cần phải khách sáo như vậy, giúp người là chuyện thường tình thôi.
Diệp lúc này nhìn cậu Thịnh mà khẽ cười:
– Cậu thực sự là 1 người tốt. Nếu cô gái nào lấy được cậu chắc hẳn là có phước lắm.
Cậu nghe vậy lại trêu đùa:
– Phước này cô có muốn không?
– Phước này tôi không có phúc hưởng rồi. Tôi đã là gái có chồng!
Lời của Diệp nói khiến Thịnh sững người, 1 nét buồn lộ rõ:
– Cô có chồng rồi sao?
– Phải, tôi là mợ tư của cậu Đăng!
Cậu Thịnh nghe vậy cười gượng gạo:
– Thì ra là thế, khi trước tôi lại nghĩ cô là người hầu ở nhà ông phú hộ, không ngờ lại là mợ tư.
– Chắc tại dáng vẻ tôi không hợp đúng không?
– Ý tôi không phải vậy, cô đừng hiểu lầm!
Diệp thấy bộ dạng lúng túng của cậu lại bật cười, sau đó mới nói:
– Chuyện hậu ta cậu nhất định tôi sẽ làm rồi, vì tôi có chuyện muốn nhờ cậu.
– Chuyện gì thế?
Diệp lúc này ghé vào tai cậu Thịnh thì thầm to nhỏ điều gì đấy rất lâu, chỉ thấy cậu ấy gật đầu vài cái rồi trả lời:
– Được, tôi sẽ giúp cô!
– Cảm ơn cậu, vậy tôi xin phép. Gửi lời đến 2 bác giúp tôi, chuyện gấp nên tôi không chậm trễ được!
– Tôi biết rồi, cô đi đi!
Diệp khẽ cúi chào cậu Thịnh 1 cái rồi quay người đi.
Cậu đứng đấy dõi theo dáng người mảnh mai mà trong lòng mang theo 1 nỗi buồn sâu thẳm:
– Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì em, chỉ cần đổi lấy 1 lần em cười với tôi.
Đúng như những gì đã bàn bạc, hôm nay, ông Huấn sai thằng Cuội đến mời đạo sĩ về nhà.
Sau khi nghe hết những gì ông bà trình bày, gã đạo sĩ mới lên tiếng:
– Đúng là ta đã bỏ sót 1 chuyện quan trọng, cậu chủ bị trúng độc mà lại không phát hiện ra.
– Đạo sĩ, nghe nói ngài có con mắt thiên nhãn, ngài có thể xem xem con trai con làm sao mà trúng độc không?
Gã đạo sĩ nghe vậy bấm đốt ngón tay, mắt nhắm lại rồi lầm nhẩm 1 hồi, sau đấy mới trả lời:
– Xem ra người này đạo pháp cũng rất cao nên che được mắt thiên nhãn. Ta chỉ có thể nhìn thấy được cái bóng lưng của hắn.
– Đạo sĩ, ngài thử cố lại lần nữa xem.
– Sử dụng thiên nhãn sẽ tốn rất nhiều đến pháp lực của ta, nếu hôm nay gia chủ muốn giải độc cho con trai, ta nghĩ nên đặt vấn đề đấy trước. Còn chuyện này, để ta về sẽ dùng nội lực xem xét lại.
Cậu Đăng vốn không tin mấy trò này lắm nhưng bị thầy bu ép ra nên cũng miễn cưỡng ngồi nghe, trong lòng chỉ khẽ cười khẨy gã đạo sĩ này.
Ông Huấn nghe nói vậy cũng đành xuôi theo:
– Vậy được, đạo sĩ có thể giúp con trai con giải độc không?
– Muốn giải độc cũng được, ta phải xin sức mạnh của thần linh. Trước tiên cần 1 người ra con suối ven làng lấy 1 chén nước đem về đây cho cậu chủ uống để rửa sạch chấp niệm trong lòng.
Nói rồi, gã đạo sĩ liền đưa mắt nhìn sang bà Thiết, bà hai thấy thế vội nói:
– Cuội, lấy cái chén ở bàn đó ra con suối lấy nước đem về đây cho cậu chủ đi.
Thằng Cuội nghe vậy cũng vội làm theo.
1 lúc sau nó quay trở lại với chén nước đầy, gã đạo sĩ thấy thế liền bảo:
– Đem đến cho cậu chủ ngươi uống đi!
Cuội nghe lời đi thẳng đến phía cậu Đăng đang ngồi mà đưa chén nước:
– Cậu chủ, mau uống đi!
Cậu nghe vậy thở dài rồi gạt sang:
– Không cần phải uống, trong lòng cậu không có chấp niệm gì cả.
Gã đạo sĩ nghe vậy liền nói:
– Đã là người phàm không ai là không có chấp niệm. Cậu chắc chắn trong lòng cậu không vướng bận điều gì?
Cậu Đăng nghe vậy chợt suy nghĩ, quả thật lúc này cậu chỉ bận tâm đến mợ tư, những điều khác cậu không để ý tới.
Có điều cậu không mê tín, nên cũng chẳng muốn uống chén nước này.
Bà cả ngồi bên cạnh lại thúc giục:
– Đăng, uống đi con, cũng chỉ là 1 chén nước thôi mà, mau cho đạo sĩ còn làm phép.
Cậu nghe vậy lại thở dài, do cậu bị ép ra đây ngồi nên cậu cũng muốn mọi chuyện nhanh kết thúc.
Cậu đưa tay ra định cầm lấy chén nước thì 1 giọng nói quen thuộc vang lên:
– Cậu Đăng!
Ps: chuẩn bị đón xôi thịt và sự trở lại khác bọt của Diệp nè :))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!