Vạn Dặm Thương Nhớ - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
697


Vạn Dặm Thương Nhớ


Phần 12


Bà cả nghe thế liền trừng mắt nhìn Diệp:

– Mày…mày….mày là muốn trù ẻo bà chết phải không?

Diệp sợ đến tái xanh mặt mà liên tục lắc đầu:

– Không phải bà chủ ơi, con thực sự không biết nó.

Bà cả lúc này giận đến độ tím mặt, bà đấm nhẹ vào ngực mình rồi thở gấp:

– Trời ơi, con ơi, thằng Đăng đâu rồi, mau ra mà xem con yêu tinh mà con cả ngày bênh vực nó đây này.

Ông Huấn lúc này đứng bên cạnh, cũng hung dữ nói:

– Mày giỏi lắm, đúng là loại đàn bà thâm độc. Hay mày thấy có cậu chủ bảo vệ mày, nên mày được nước lấn tới đúng không. Giỏi, để xem ông dạy dỗ mày.

Nói rồi, ông Huấn liền túm lấy mợ tư kéo đi thẳng lên nhà, Diệp lo sợ cố gắng gỡ tay ông ra:

– Ông chủ, không phải của con thật mà.

Lời vừa dứt, ông liền hắt mợ ngã xuống nền đất, sau đó quát lớn:

– Nó ở ngay trong phòng mày mà mày còn chối à. Được, để ông đánh cho mày bằng nhận thì thôi.

Nói rồi, ông hô lớn:

– Con sen, cầm cái roi lên đây cho ông, mau lên!

Chỉ cần nghe thế, Diệp đã sợ mà quỳ lên, 2 tay chắm lại vội vàng nói:

– Ông chủ, ông đừng đánh con, thật sự không phải của con.

Lúc này, con sen cầm cây roi lên, nó chần chừng không dám đưa, 1 phần nó cũng biết cậu Đăng thương mợ tư, nhưng chỉ là nó không dám cãi lại lời ông chủ.

Ông Huấn thấy con sen mãi không chịu đưa roi liền đi lại giật lấy, con sen thấy vậy liền lên tiếng:

– Ông chủ, hay là đợi cậu chủ về rồi tính.

Ông không để tai lời con sen, hắt nó sang 1 bên rồi dùng roi quật xuống người mợ “chát” 1 tiếng.
Diệp đau đớn ôm lấy thân mình mà hét lên:

– Ông chủ, đừng đánh con, con xin ông!

– Xin à, thế mày có nhận là của mày không?

Diệp nhìn ông mà nước mắt đã chảy dài, mợ mím môi lại khẽ lắc đầu mà nức nở nói:

– Nhưng nó không phải của con thật mà ông, con không biết gì hết.

– Này thì không biết này!

Nói rồi ông lại vụt lên người mợ 1 nhát đau xé da xé thịt:

– Ahhhh, ông chủ, con xin ông, ông đừng đánh nữa!

– Này thì không nhận này!

Cứ thế, ông từng nhát roi vụt xuống người mợ kêu chan chát khiến mọi người xung quanh cũng xanh mặt.

Vừa lúc đấy, cậu Đăng từ ngoài đi vào, bắt gặp ngay cảnh tượng đó liền nói lớn:

– Thầy, thầy đang làm gì thế?

Cậu chạy lại đỡ mợ Diệp, nhìn người mợ đầy vết roi vụt mà tức giận quay sang ông Huấn:

– Thầy, rốt cuộc Diệp đã làm gì mà mọi người hành hạ mợ ấy như thế?

Bà cả lúc này đưa hình nộm bằng vải ra trước mặt cậu rồi nói:

– Đây, con xem, nó cả gan dùng tà thuật để hại bu, con còn bênh nó nữa không?

Cậu Đăng khó hiểu cầm lấy nó, Diệp lúc này nức nở nói:

– Cậu Đăng, không phải của em, em không biết tại sao nó ở trong phòng em nữa.

Bà cả nghe vậy nhìn mợ mà gắt lên:

– Thôi đi, mày đừng hòng lừa con bà nữa. Là mày thấy bà hay trách mắng mày, nên mày ôm hận muốn hại bà đúng không?

Diệp mếu máo lắc đầu:

– Không phải con đâu bà chủ ơi!

Cậu Đăng lúc này nhìn hình nộm rồi lại nhìn sang bà nói:

– Bu, chuyện này phải tìm hiểu thật kỹ đã, Diệp không có làm mấy cái này đâu.

– Đăng, con có tỉnh táo được không? Con biết cái đó là gì không? Nó là hình nhân thế mạng, bu có thể vì nó mà chết đấy. Đến giờ con còn bênh nó à?

– Bu, bu bình tĩnh lại đi, chuyện này con sẽ điều tra rõ.

– Không cần phải điều tra gì nữa, tìm được ở phòng nó không của nó thì của ai. Ngày hôm nay nếu con không để thầy bu dạy bảo nó thì được….

Nói đến đấy, bà giật cây roi ở trong tay ông Huấn rồi đưa về phía cậu Đăng:

– Vậy con hãy cầm nó đánh bu đi!

Cậu Đăng nghe vậy lại sửng sốt:

– Bu!

– Đừng nói gì thêm nữa. Nếu con cứ khăng khăng bảo vệ nó thì thà đánh chết bu đi. Trước sau gì chẳng phải chết trong tay nó.

Cậu Đăng bị đưa vào thế khó xử:

– Bu, chuyện này cho con 1 thời gian để con điều tra, nếu đúng thật là do Diễm thì chính con sẽ phạt mợ ấy, còn nếu không phải, con hi vọng từ nay về sau mọi người đừng làm khó Diệp nữa.

Bà cả cười nhạt 1 cái:

– Vậy là con vẫn quyết định chọn nó và không xem bu ra gì?

– Bu, không phải vậy…

– Được, bu cho con thời gian để làm rõ mọi chuyện, nhưng thời gian nó nó phải ở trong hầm tối.

– BU!

Sẵn cơ hội đây, bà nhớ lại lời của gã đạo sĩ liền dùng nó để dứt khoát triệt để cô:

– Không nói nữa, nếu con không đồng ý thì 1 là bu chết, 2 là nó chết!

Cậu Đăng lúc này khó xử không biết nên làm thế nào, Diệp thấy vậy khẽ giật áo cậu mà nói:

– Cậu Đăng, em sẽ đợi cậu!

Cậu nhìn mợ ánh mắt thương xót:

– Diệp!

– Em tin cậu, nhất định cậu sẽ điều tra ra được chuyện này không liên quan đến em!

Cậu Đăng thở dài khẽ nhắm mắt lại, sau đấy mới nói:

– Diệp, đợi tôi, sẽ nhanh thôi!

Mợ nhìn cậu gật đầu 1 cái, ông Huấn lúc này mới lên tiếng:

– Nếu đã đồng ý rồi thì thằng Cuội, mày đưa nó xuống hầm nhốt lại cho ông.

Nghe thế, nó cũng đi lại phía mợ, Diệp cũng chẳng đợi nó đụng tay chân liền quay người rời đi.
Cậu Đăng lúc này trong lòng có chút bức bối, liền nhìn sang bà cả nói:

– Phải chuẩn bị cơm nước 3 bữa đầy đủ cho Diệp, nếu mợ ấy có làm sao con nhất định không bỏ qua chuyện này đâu.

Nói rồi, cậu cầm theo hình nộm người ấy trở về phòng, lúc này cậu chỉ muốn làm sao nhanh nhất chứng minh cho mợ tư là mợ không hề liên quan đến chuyện này.

Sau khi ngồi cả buổi soi xét thật kỹ hình nộm người, cậu lại gọi con sen lên rồi hỏi:

– Sen, hình nộm này làm sao thấy được ở phòng mợ tư?

– Hôm nay mợ cả kêu mất đồ, xong ông bà chủ nói lục soát các phòng để tìm, nên mới thấy cái này ở dưới giường mợ tư đó cậu.

– Ai là người đưa ra chủ ý lục soát?

– Là ông chủ ạ.

Cậu Đăng khẽ nhíu mày 1 cái:

– Vậy ai là người tìm thấy cái này?

– Là con Mướt thưa cậu.

Cậu Đăng nghe vậy chợt suy ngẫm 1 hồi rồi đứng dậy đi thẳng sang phòng mợ cả gõ cửa.
Lúc sau đó, con Mướt đi ra mở, thấy cẬu nét mặt liền hồ hởi:

– Cậu chủ, cậu tìm mợ cả ạ?

Cậu khẽ gật đầu 1 cái, con Mướt lại nói tiếp:

– Cậu vào trong đi!

Nghe thế, cậu Đăng bước vào bên trong, lại thấy mợ cả đang ngồi trước gương chải chuốt mà nói:

– Nghe sen bảo mợ làm mất đồ, vậy đã tìm được chưa?

Mợ cả nghe vậy vẫn điềm đạm trả lời:

– À, tìm thấy rồi, Mướt nó để 1 nơi rồi lại đi tìm 1 nơi, con này càng ngày càng đãng trí.

Cậu Đăng nghe thế khẽ cười:

– Nhanh thật, mợ tìm cả buổi không thấy, sau khi thành công gán tội thì đã thấy rồi.

Mợ cả vẫn không có vẻ gì là chột dạ, lại đứng dậy đi lại phía cậu:

– Cậu Đăng nói thế là ý gì?

– Ý gì chắc mợ tự hiểu. Tôi chỉ muốn nhắc nhở mợ, tôi sẽ không để ai làm hại Diệp đâu.

Nói rồi, cậu cũng quay người đi ra ngoài, lúc ngang qua phòng mợ hai, thấy mợ ta tâm trạng vui vẻ ngồi sơn móng tay, cậu bất giác lại nói:

– Xem ra tâm trạng mợ hai không tệ nhỉ?

Mợ Yên nghe vậy liền bỏ lọ sơn xuống rồi nói:

– Sao cậu chủ lại nói thế? Thấy mợ tư bị phạt em cũng lo lắm, nhưng cậu thấy đấy, thầy bu đã giận đến thế, em đâu dám can thiệp vào.

Cậu nghe nhưng cũng chẳng để vào tai, quay người trở về phòng, tiếp tục soi xét cẩn thận hình nộm người kia.

Trời dần dần cũng đổ về khuya, đèn phòng cậu Đăng vẫn chưa tắt, mà ở 1 nhà kho tối tăm khác, thân hình nhỏ nhắn đang thu người lại 1 góc mà không ngừng run rẩy.
Trong cái bóng tối đen kịt đấy, vẫn thấy rõ được đôi mắt trong veo cùng giọt nước lấp lánh đọng lại trên đấy, bờ môi khẽ mấp máy:

– Cậu chủ, em đợi cậu!

Canh ba, trời chợt nổi cơn giông, xô nghiêng ngả những tán cây, gió rít lên từng đợt rùng rợn va đập vào cánh cửa rầm rầm.
Diệp có chút sợ hãi khẽ ngồi sát vào, qua những khe hở nứt toác của cánh cửa gỗ, những tia chớp rạch ngang lên chói mắt, rồi bất chợt 1 luồng gió mạnh thổi bật cánh cửa mở ra, cùng lúc đấy tiếng sấm “ĐÙNG” 1 tiếng khiến mợ sợ giật nảy mình:

– Ahhhh!

Trước mặt lúc này, 1 luồng khói trắng dày đặc bốc lên, trong đám mờ ảo đó bóng đen dần dần xuất hiện đưa bàn tay ra vẫy.
Diệp như bị thôi miên, cứ thế đứng dậy bước vào làn khói mờ dày đặc, đi sâu vào nó, cho đến khi thoát khỏi lớp khói đấy, 1 cảnh tượng trước mặt hiện ra.
Vạn vật xung quanh đây đều rất quen mắt, phải rồi, đây là nhà ông phú hộ mà, nhưng có nhiều chỗ không đúng lắm.

Mợ nhìn ra phía khoảng sân vườn trước nhà, nơi đấy xuất hiện 1 cái giếng mà bất giác nói:

– Sao lại có cái giếng ở đây?

Vừa lúc đấy, 1 bàn tay đặt lên vai mợ, hơi lạnh toát ra từ đó khiếp Diệp muốn cứng đơ các chi.
Mợ từ từ quay người lại, bờ vai đang không ngừng run lên, 1 cô gái mặc áo dài trắng, tóc xoã xuống che đi nửa gương mặt, làn da xanh lè, con mắt sâu hoắm chỉ 1 màu đen thẳm, mợ kinh hãi mà nói:

– Cô….cô….là ai?!

Cô gái kia không nói gì, chỉ im lặng xoay người mợ lại phía trước, từ sau lưng đứng áp sát lại, ngón tay đưa lên vén mái tóc về sau.
Mợ lúc này cả người cảm giác như bị trói buộc lại, không cách nào cử động được, cứ thế đứng nhìn thẳng về phía chiếc giếng.

Lúc này, ở trong nhà có tiếng động, mợ khẽ nhìn sang liền thấy 1 cô gái vội vàng bỏ chạy ra ngoài, phía sau đó 1 người đàn ông đang đuổi theo, người đàn ông này nhìn quen mắt vô cùng.
Cô gái kia sắc mặt sợ hãi vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, không cẩn thận vấp ngã xuống đất.
Người đàn ông kia liền lao chồm tới, cô gái khóc lóc cầu xin:

– Cậu chủ, con xin cậu!

Người đàn ông kia nét mặt nham nhở cười:

– A Tú, nghe lời cậu, chiều cậu thì cậu sẽ cho con làm mợ hai.

– Không, con xin cậu, mợ cả và ông chủ mà biết sẽ đánh chết con, con xin cậu đấy!

Người đàn ông kia không nghe lời cầu xin của A Tú, 1 mực muốn sàm sỡ cô gái.
A Tú vùng vằng cứ lùi lại phía sau, có đi khi gần tới miệng giếng mà cô gái không hề hay biết.
Diệp lúc đó cảm nhận được bàn tay đang đặt lên vai mình trở nên nặng dần, mợ kinh hãi nhìn A Tú đang dần dần đi tới miệng giếng mà miệng như bị ai bịt chặt không thể nào nói được.

Cho đến khi người đàn ông kia lao chồm về phía A Tú, cô gái vì né tránh mà ngã xuống giếng, lúc đó Diệp bất giác hét lớn lên:

– A Tú, cẩn thận!

Sau câu nói ấy, mợ choàng tỉnh dậy, mọi thứ trước mắt vẫn tối đen như vậy, không hề có sấm chớt, cũng không 1 luồng gió nào, tất cả tĩnh lặng đến đáng sợ.

Diệp vẫn còn thấy lạnh toát người mà lẩm nhẩm nói:

– Chỉ là mơ thôi sao?

Nhưng mợ vẫn cảm giác được 1 bên vai nặng trịch như bị ai ghì xuống không thể nào cựa được, mợ khẽ thu người lại, đôi mắt nhìn vào 1 khoảng không vô tận:

– Cậu Đăng, em tin cậu, cậu nhất định sẽ điều tra ra được!

Sáng ngày hôm sau, cậu Đăng đã dậy từ sớm mà đi ra ngoài, không ai biết cậu đi đâu nhưng mãi đến tận chiều muộn mới trở về.
Vừa về cậu đã liền gọi lớn:

– Cuội, xuống đưa mợ tư lên đây!

Thằng Cuội nghe vậy lại hỏi:

– Nhưng, ông bà chủ?

– Cậu bảo mày làm thì mày cứ làm, rồi gọi cả các mợ lên nhà cho cậu.

Sau khi tất cả đã đầy đủ có mặt ở nhà trên, bà cả lúc này mới lên tiếng:

– Sao, gọi đông đủ thế này chắc là điều tra ra rồi hả?

Cậu Đăng lúc này lại điềm đạm nói:

– Mợ hai, mợ không muốn nói gì sao?

Mợ Yên nghe vậy không hiểu chuyện gì lại ngây ngô hỏi:

– Cậu Đăng là muốn em nói gì?

Cậu quăng cái hình nộm về phía mợ hai rồi đáp lại:

– Nó không phải là của mợ sao?

Mợ ta vừa nghe thế liền đứng bật dậy:

– Cậu Đăng, cậu đừng vì muốn cứu mợ tư mà đổ bừa cho em!

Không chỉ mợ hai, mà hầu như mọi người ở đây đều kinh ngạc, bởi vì mợ hai trước giờ là 1 người chuyên xu nịnh, nhẽ nào lại đi làm mấy trò ma quỷ này.
Ông Huấn thấy vậy cũng lên tiếng:

– Đăng, con dựa vào đâu mà nói là của con Yên?

– Mợ hai, tôi cho mợ 1 cơ hội để nhận tội, nếu mợ không chịu thì đừng trách tôi cạn tình.

Mợ hai lúc này hoảng loạn mà nói:

– Cậu chủ, cậu đừng ăn nói không căn cớ như vậy, em không biết cái này.

– Vậy được, để tôi nói cho mợ biết!

Dứt lời, cậu Đăng đứng dậy đi lại phía mợ ta cầm lấy hình nộm người lên, sau đó chỉ vào phần chữ được thêu trên đấy rồi nói:

– Tôi đã mất 1 đêm để tìm hiểu, chỉ dùng để thêu cái tên trên này là hàng thượng hạng hiếm có, lô hàng của nó về chỉ được 1 số lượng rất ít và đem chia ra các chợ buôn thì mỗi nơi chỉ được vài cuộn. Và tôi nhớ, hôm qua đi qua phòng mợ, tôi đã thấy nó.

Mợ hai nghe vậy liền giật lấy hình nộm soi sét rồi nói:

– Vậy thì sao? Loại chỉ này cậu cũng nói là 1 số lượng ít chứ đâu phải chỉ có 1 cuộn.

– Đúng là tôi đã nói vậy, nên hôm nay tôi đã lên xã, ra chợ và ngay cả xưởng phân phối nó để tìm hiểu. Thì tôi được biết, ở xã ta chỉ nhập được 2 cuộn và có 2 người đã nhanh tay mua được loại chỉ này. Là của mợ và con gái của chủ điền Mậu, nhưng tiếc là cô con gái đấy hơn 1 tháng trước đã đi du học rồi.

Vừa nghe thế, mợ hai liền vội vàng vứt hình nộm người xuống rồi lắc đầu:

– Cậu chủ, cậu là vì muốn cứu mợ tư nên dựng chuyện đúng không?

Cậu Đăng lúc này lấy trong người ra 1 xếp giấy để xuống bàn:

– Đây là giấy tờ mua bán, nhập và xuất mà tôi đã xin được từ xưởng và những quầy bán. Trong đó có ghi rõ cụ thể số lượng và khách hàng mua. Giờ chỉ cần lấy cuộn chỉ ở phòng mợ đem ra so sánh là rõ thôi.

Nói rồi, cậu nhìn sang thằng Cuội nói:

– Cuội, về phòng mợ hai đem cuộn chỉ đó ra đây.

Thằng Cuội nghe vậy cũng làm theo, 1 lúc sau nó cầm lên cuộn chỉ, đem so sánh với sợi đã thêu trên hình nộm thì đúng trùng khớp.
Mợ hai lúc này kinh hãi đến hồn vía thất lạc, lắp bắp mà nói:

– Không đúng, em mua cuộn chỉ này vốn chỉ để về thuê khăn và túi, không hề làm mấy cái này, chắc chắn là có người cũng có nó, cậu chủ, cậu điều tra lại đi.

Cậu Đăng lúc này sắc mặt tức giận quát:

– MỢ HAI, TÔI ĐÃ CHO MỢ CƠ HỘI NHẬN LỖI NHƯNG MỢ KHÔNG CHỊU. TÔI SẼ CHO MỢ 1 ĐÊM NAY ĐỂ THU DỌN, NGÀY MAI HÃY RỜI KHỎI ĐÂY ĐI!

Vừa nghe thế, mợ hai liền sững người vài giây rồi quỳ xuống chân cậu khóc lóc:

– Cậu chủ, cậu đừng đuổi em, em thật sự không làm!

Cậu Đăng lúc này không bỏ tai lời kêu xin ấy, mà đi lại phía mợ tư, đỡ mợ lên rồi nói:

– Mọi chuyện đã rõ rồi, hi vọng thầy bu còn nhớ lời hứa.

Nói rồi, cậu đỡ mợ rời đi, lúc ngang qua mợ hai liền bò tới ôm lấy chân cậu:

– Cậu chủ, cậu tha cho em, cậu cho em ở lại đi, cậu muốn e nhận tội thì em nhận, cậu đừng đuổi em được không?

Cậu Đăng gạt mợ ta ra rồi quay người đi, Diệp lúc đấy ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm như đã biết trước được điều này.
“Mợ hai, có trácn thì trách mợ đã chạm đến giới hạn của tôi trước”

Phải, từ hôm mợ thoát chết trở về, vì để đề phòng nên nợ đã kiểm tra mọi thứ và đã phát hiện hình nhân thế mạng này giấu ở dưới giường mình. Nhưng mợ vẫn không lựa chọn vứt nó đi, mợ muốn dùng nó để tương kế tựu kế, ngay đêm đấy Diệp đã lẻn sang phòng mợ hai lấy cuộn chỉ. Việc mợ biết giá trị cuộn chỉ đó là do chính lần mợ hai sai mợ đi mua đồ dùm, đúng là tự mình hại mình. Diệp đem về phòng ngồi tháo hết phần tên đã thêu trên đó rồi dùng chỉ của mợ hai thêu đè lên và cất vào chỗ cũ.
Chỉ là có 1 điều nằm ngoài dự tính, đó là mợ nghĩ người dựng chuyện để lục soát phòng mợ phải là mợ hai, không ngờ lại là mợ cả. Diệp cũng trở nên suy tư vấn đề này, xem ra người đặt hình nhân thế mạng này không phải là mợ hai, nhưng dù sao loại trước đi 1 người muốn hại mình vẫn là an toàn hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN