Vạn Dặm Thương Nhớ
Phần 13
Cậu Đăng đưa Diệp về phòng của mình, đỡ mợ lại giường ngồi xuống, sau đó sai con sen chuẩn bị 1 chiếc khăn và 1 chậu nước ấm đem vào.
Cậu Đăng lúc này vò ấm chiếc khăn, sau đó ân cần lau những vết nhem nhuốc trên gương mặt mợ, xuống từng kẽ tay.
Diệp nhìn cậu mà trong lòng cảm kích, khiến mợ bỗng cảm thấy có lỗi. Mợ không phủ nhận rằng bản thân có lợi dụng cậu trong chuyện vừa rồi, để gián tiếp đuổi mợ hai đi, chỉ là nếu mợ không làm vậy thì mợ khó yên ổn mà sống:
– Tại sao cậu tin em?
Cậu Đăng nghe vậy vẫn nhẹ nhàng lau tay cho mợ mà dịu dàng nói:
– Vì tôi thương em, cái thương lớn hơn bất cứ sự nghi hoặc nào trong thế giới này.
Chỉ 1 câu “tôi thương em” của cậu lại khiến mợ bật khóc,
không phải vì ấm ức, vì tủi hơn mà vì mợ nhận ra mợ cũng thương cậu, cái thương nó kiên định đến mức thôi thúc mợ phải mạnh mẽ để có thể bảo vệ cậu khỏi những âm mưu trong gia đình này.
Thấy mợ khóc, cậu lại buông chiếc khăn xuống rồi lau nước mắt cho mợ:
– Diệp, đã để em phải chịu thiệt thòi rồi, từ giờ tôi sẽ không để ai tổn thương em nữa. Đừng khóc, tôi sẽ cảm thấy rất day dứt.
Nghe cậu nói thế, mợ cố gòng mình để nén lại, nhưng càng kìm nén, nước mắt lại càng rơi ra.
Cậu nhìn mợ, những vết thương lớn nhỏ, cũ mới đè lên nhau đỏ ửng trên làn da trắng nõn của mợ khiến cậu đau lòng.
Bàn tay đưa lên kéo nhẹ cổ áo mợ xuống, 1 vết roi dài nứt máu in hằn ở đấy, lồng ngực cậu khẽ nhói lên:
– Đau lắm đúng không?
Mợ nhìn cậu đôi mắt đã ướt sũng nước, chỉ mím môi mà lắc đầu, cậu thấy thế lại càng sót xa hơn.
Bàn tay to lớn kia chẳng hiểu vì đâu mà cứ từng chút cởi chiếc áo mợ ra, những vết thương khác cứ thế lần lượt hiện ra trước mắt cậu.
Chẳng ai biết cậu đã nín thở rất lâu, đôi mắt đã đỏ hoe, giọng nói có phần dỗ dành vang lên:
– Tôi xin lỗi!
– Cậu chủ đừng xin lỗi, không phải là do cậu chủ mà!
Cậu khẽ thở mạnh 1 tiếng, sau đấy kéo áo mợ xuống, cẩn thận thấm từng bông thuốc lên những vết thương.
Sau đó, cậu chợt nhìn mợ, gương mặt nhỏ nhắn lại xinh đẹp đằng sau những giọt nước mắt tủi hờn khiến người khác phải động lòng.
Quần áo của mợ được cởi xuống chỉ còn lại lớp áo yếm màu hồng mỏng manh.
Thấy cậu nhìn mình như vậy, Diệp đỏ mặt, mợ ngại ngùng đưa tay lên che chắn trước ngực, cái dáng vẻ yêu kiều ấy càng khiến cậu thêm si mê.
Cậu đưa ngón tay lên vén sợi tóc rối của mợ, ánh mắt trìu mến mà nói:
– Khi trước, tôi cứ nghĩ mình chỉ còn lại vài năm ngắn ngủi, nên bản thân không muốn làm lỡ giở ai. Nhưng giờ thời gian lại đã quá dài, tôi muốn dùng nó để thương em cả đời. Diệp, tôi có thể hay không?
Ngay từ khi cậu nói cậu thương mợ, mợ đã liền đưa sinh mạng mình đặt vào người con trai này, nguyện vì cậu mà ba vạn ngàn sông cũng bước qua.
Mợ khẽ gật đầu 1 cái rồi nhẹ giọng nói:
– Em là vợ của cậu, từ đầu đến cuối đều nguyện lòng!
Lời vừa dứt, cậu đưa tay lên nâng lấy chiếc cằm nhỏ của mợ, sau đấy khẽ cúi mặt xuống hôn lên những giọt nước mắt còn hơi ấm, rồi dần dần đi xuống bờ môi mềm mại, nhẹ nhàng mút đôi cánh đào đỏ mọng, cử chỉ ân ái lại trân trọng, nâng niu.
Hai người họ đây là lần đầu nếm thử mùi vị ngọt ngào từ hơi thở của nhau, vẫn còn chút vụng về, còn chút cứng ngắc nhưng trong đấy là 1 trời thương.
Bàn tay của cậu có phần rụt rè đưa ra sau tháo chiếc áo yếm màu hồng kia, mảnh vải lụa nhẹ nhàng dần trượt xuống, cơ thể mỹ miều của cô gái tuổi trăng tròn hiện hữu ra, đẹp đến độ hoa cũng phải khép nhường.
Cậu Đăng lúc này từ từ rời khỏi môi cô, gương mặt của cả 2 đã nóng bừng.
Lần đầu tiên, cậu được nhìn thấy cơ thể của con gái, mà mợ ở trước mặt cậu gương mặt kiều diễm, mái tóc dài có chút rối xoã xuống bên vai, nửa che đi bầu ngực tròn trịa, nửa lộ ra bờ vai mảnh mai. Cảnh tượng ấy thật kích động lòng người.
Thấy cậu ngây ngẩn nhìn mình, Diệp e ngại cúi mặt xuống mà nói:
– Cậu đừng nhìn em như thế, em thấy không quen.
Cậu Đăng có phần bối rối mà nói:
– Diệp….tôi….tôi không biết….làm gì…..em… thật sự….rất đẹp!
Mợ nghe vậy lại ngước lên nhìn cậu, người con trai nét mặt tuấn tú, ánh mắt hiện rõ sự si mê, mợ bất giác cầm tay cậu đặt lên eo mình rồi áp sát người lại, bờ môi đỏ mọng khẽ mấp máy:
– Cậu chủ, hãy để em là người của cậu!
Vừa nghe thế, cậu liền kéo mợ áp chặt vào người, 1 lần nữa cúi xuống hôn lên môi mợ, nhưng nụ hôn lần này mạnh rạn hơn, cuốn lấy bờ môi mợ nuốt vào trong dây dưa, cả 2 cơ thể dần dần ngã xuống giường.
Bằng 1 cách nào đó, lớp rào cản trên người của cả 2 được trút bỏ hết, mọi thứ cứ như 1 bản năng trỗi dậy.
Cậu lưu luyến buông môi mợ ra khi hơi thở của cả hai đã khôn còn đều đặn.
Vùi vị thể xác như cuốn cậu vào đoạn dục vọng này, cậu khẽ vùi đầu vào bên cổ mợ, bờ môi chạm nhẹ lên những vết thương, từng chút xoa dịu đi nó.
Diệp cũng là lần đầu được nếm trải hương vị này, đầu óc mợ chẳng mấy chốc đã quay cuồng mơ hồ, cả người như có luồng điện chạy qua, đôi khi lại khẽ rùng mình khi bờ môi kia chạm đến nơi nhạy cảm.
Bàn tay của người con trai chưa từng làm việc nặng, nhẹ nhàng ôm gọn lấy 1 bên bầu ngực, truyền vào đó sự mềm mại xoa bóp.
Tác động đấy khiến mợ khẽ vặn vẹo:
– Uhmm!
Âm thanh phát ra từ cổ họng như 1 phản xạ, lại kích thích dục vọng thêm rực lên, cậu khẽ vùi đầu vào bên ngực còn lại, bờ môi mang theo hơi ấm cắn nhẹ lên nhũ hồng mềm mại:
– Ahhhh!
Chỉ 1 hành động đấy thôi, cả người mợ khẽ ưỡn nhẹ lên, 2 bàn tay siết chặt lấy chiếc gối, mắt nhắm lại như tận hưởng mùi vị tạo hoá này.
Những ngón tay còn lại bắt đầu mơn trớn, khám phá mọi vị trí trên cơ thể mợ, rồi chậm rãi trượt xuống dưới, cham vào nơi mật tư nhẠy cảm.
Mợ khẽ co rút người lại, cổ họng khô khan mà lên tiếng:
– Cậu chủ….chỗ đó….!
Cậu lúc này cũng không còn giấu được dục vọng của mình, buông lơi 2 trái đào đã ửng hồng, rồi đưa tay xuống dưới, tách chân mợ rA, đem cự vật to lớn, không dạo trước đưa vào trong.
Diệp khẽ nhăn mặt đón nhận kích cỡ đấy, cho đến khi cậu dùng lực đẩy sâu vào trong, 1 cơn đau xé da thịt khiến mợ phải ứa nước mắt mà kêu lên:
– Ahhhh!
Nhìn thấy mợ như vậy, cậu có phần thương sót, cúi người xuống đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa rơi, giọng nói khàn đặc vang lên bên tai:
– Tôi xin lỗi!
Diệp 2 chân kẹp lấy hông cậu, ở nơi dưới đã trở nên khít chặt, dù nhìn mợ có chút đau nhưng dục vọng đã lên đỉnh điểm, muốn dừng cũng không được.
Hạ thân cậu bắt đầu động nhẹ, rất chậm rãi ra rồi vào, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy bên ngực nhào nắn nó.
Cử chỉ nâng niu của cậu, dần dần làm mờ đi cơn đau, thay vào đó là 1 sự khoái cảm mà dục vọng mang lại.
– Uhm…..ahhhh….!
Cơ thể mợ bắt đầu hoà hợp cùng với cậu, những âm thanh ái muội vang lên đứt quãng, tấm thân mảnh mai bị đẩy tới đẩy lui đến ửng hồng, 2 người họ từng nhịp phối với nhau ăn ý.
Cả hai dường như đã đạt được tới đỉnh điểm, hạ thân cậu bắt đầu động mạnh hơn, từng nhịp nhanh hơn tạo nên nhưng âm thanh va chạm đỏ mặt:
– Ơhhhh……..uhmmmm…..cậu chủ….ahhh
Cậu ở trên cơ thể mỹ miều này bắt đầu gấp rút, hơi thở gấp nam tính vang lên mỗi lúc 1 rõ, dùng lực mạnh hơn khiến mợ phải vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng của cậu:
– Ahhhh…..cậu chủ……ưhmm…..chậm một chút……ahhhh!
Vào cái giây phút cậu dùng hết sức nhấp mạnh 1 cái, bên tai mợ khẽ thì thào:
– Diệp, tôi yêu em!
Sau câu nói đấy, cả 2 cũng khẽ kêu lên 1 tiếng, sau đấy cậu gục trên vai mợ, 1 dòng chất lỏng chảy vào bên trong.
Diệp cả người đã mềm nhũn, sau cơn mây mưa vừa qua cũng đã rút hết sức lực của mợ, đôi mắt mệt mỏi khép chặt lại.
Cậu lúc này khẽ nghiêng mặt sang nhìn mợ, gương mặt khả ái đang thiếp vào giấc ngủ khiến bất cứ đàn ông nào cũng muốn bảo vệ, cậu khẽ kéo mợ vào lòng ôm gọn lấy, rồi cũng nhắm mắt lại.
Hai người bọn họ, trong lòng nhau say sưa ngủ quên đi hết giông bão ngoài kia.
Sáng hôm sau, giọng nói lanh lảnh của thằng Cuội làm cậu tỉnh giấc, mở mắt ra đã liền thấy tấm lưng trắng nõn của mợ trước mặt, cậu khẽ cười 1 cái rồi hôn nhẹ lên bờ vai mảnh mai vẫn đang say sưa ngủ.
Cậu ngồi dậy bước xuống giường, lấy quần áo mặc vào, vừa lúc đó, thằng Cuội không nói không rằng đẩy cửa vào:
– Cậu chủ, thuốc của cậu….
Nó chưa nói hết đã liền há hốc mồm khi thấy dáng người phụ nữ nằm trên giường cậu, mà cậu cũng đã nhanh tay kéo tấm chăn lên che lại cho mợ rồi nhìn thằng Cuội quát:
– Lần sau vào phòng cậu nhớ phải gõ cửa.
Thằng Cuội ngây ngốc dạ vâng rồi nói với cậu nhưng mắt vẫn nhìn vào bóng người được giấu sau tấm chăn kia:
– Thuốc của cậu con nấu xong rồi.
– Được rồi, cứ để trên nhà đi, chốc cậu lên cậu sẽ uống.
– Dạ!
Nói rồi, nó cũng quay trở ra ngoài, lúc này Diệp khẽ cựa mình tỉnh giấc, thấy cậu chủ đã dậy rồi, mợ liền vội ngồi lên:
– Cậu chủ, sao cậu không gọi em?
Cậu nghe vậy nhìn sang, rồi ngồi xuống bên cạnh:
– Em cứ nghỉ ngơi đi, không cần phải dậy sớm đâu.
– Nhưng….
– Không nhưng gì cả, nghe lời tôi!
Nói rồi, cậu liền đỡ mợ nằm xuống, sau đấy chỉnh đốn lại quần áo mình rồi đi ra ngoài.
Nói là vậy nhưng Diệp cũng không muốn nằm 1 chỗ, mà nói thật ra mợ muốn xem mợ hai thực sự phải rời khỏi nơi đây cảm giác như thế nào.
Diệp ngồi dậy nhặt lại quần áo của mình mặc vào, vén gọn tóc rồi đi ra mở cửa, liền thấy ngay con sen đứng ở đấy, mợ có chút giật mình:
– Sen, em làm gì mà đứng im ở đây thế?
Con sen nó không nói gì, liền lách qua mợ mà chạy tọt vào trong, nó đi lại phía giường ôm lấy tấm ga trải đi ra ngoài rồi tủm tỉm cười mà nói:
– Mợ tư, em đem đồ đi giặt!
Nói rồi, nó cũng bỏ đi luôn, Diệp đức đây khó hiểu, ngây ngốc 1 lúc rồi cũng đi rửa mặt.
Lúc này, ở khu nhà dưới, đám gia nô nhà ông Huấn to nhỏ nói:
– Này, hôm qua cậu chủ với mợ tư động phòng rồi đó.
– Thật không? Sao mày biết?
– Trời, là tao giặt đồ cho mợ chủ này, vết máu rõ in luôn.
– Vậy là ông chủ không lo bị tuyệt tự tuyệt tôn rồi.
Cuộc nói chuyện ấy lọt vào tai gia nô của mợ cả, con Mướt hớt hải chạy về phòng:
– Mợ cả, mợ hay tin gì chưa?
Mợ Hiền đang ngồi chải tóc, nghe thế lại bình thản nói:
– Tin gì?
– Cậu chủ với mợ tư đã động phòng rồi!
Lời vừa dứt, hành động của mợ ta cũng khựng lại, sau đó quay người nhìn con Mướt mà trừng mắt lên:
– Mày nói gì?
– Thậtw đó mợ, con nghe đám gia nô nói, đêm qua cậu chủ với mợ tư đã hoà hợp với nhau rồi.
Lời vừa dứt, mợ ta liền đưa tay gạt đổ hết đồ trên bàn trang điểm xuông đất, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào 1 khoảng không mà gằn giọng nói:
– Là mợ đã xem thường nó rồi.
Con Mướt nghe vậy liền đi lại nói nhỏ
– Mợ cả, liệu có phải vụ mợ hai cũng do mợ tư không? Bởi vì lúc đó mợ bảo em, em cũng chỉ chọn đại lấy 1 cuộn chỉ để thêu lên thôi, làm sao lại thành ra chỉ của mợ hai được nhỉ?!
– Có lẽ nó đã phát hiện ra trước rồi. Giỏi thật, nó lại dám mượn tay mợ để giải quyết việc cho nó.
– Mợ cả, thế giờ phải làm sao?
– Bây giờ Yên đã bị đuổi ra khỏi đây rồi, cậu Đăng lại đang say mê nó, giờ ông bà già kia cũng còn phải nhắm mắt cho qua, xem ra tạm thời chưa đụng đến nó được. Dù sao ta cũng là mợ cả, nó mà dám có thái độ hỗn láo, để xem ta xử thế nào.
Sau câu nói ấy, mợ ta siết chặt chiếc lược trong tay, vốn dĩ trước giờ mợ ta chẳng quan tâm đến mấy kẻ vợ bé của cậu chủ, bởi vì dù thế nào thì đám đó không có khả năng tranhd giành với mợ, vậy mà không ngờ chỉ 1 mợ tư gia thế thấp kém lại khiến mợ ta phải gắng nhẫn nại.
Lúc này, Diệp đi sang phòng của mợ hai đẩy cửa vào, đồ đạc mọi thứ ngổn ngang trên đất, mợ ta đầu tóc rối bù, nước mắt tèm nhem ngồi ở trước bàn trang điểm.
Diệp thấy vậy bèn đi lại:
– Mợ hai thế này, là không muốn dọn ra khỏi nhà phải không?
Vừa nghe thế, mợ ta quay ngoắt lại, trừng mắt lên nhìn Diệp:
– Là mày, là mày hại tao đúng không?
– Mợ hai sao lại nói như thế, em muốn hại mợ thì đâu cần phải để mình chịu đau đơn như vậy.
Mợ ta vội vàng đứng dậy đi lại phía Diệp, gắt gao nói:
– Thế rốt cuộc tại sao thứ đồ đó ở phòng mày cuối cùng lại thành ra của tao, chắc chắn là mày đã dở trò đúng không?
Diệp nghe vậy gương mặt đanh lại:
– Mợ hai, từ khi về đây em luôn muốn sống hoà thuận với các mợ, mợ sai gì em làm đó, em tự nghĩ chưa làm trái ý mợ điều gì, tại sao mợ lại muốn hại em?
Nghe thế mợ ta liền chột dạ, vội vàng lùi lại mà lắp bắp nói:
– Mày…mày nói gì, tao không biết, tao làm gì mày?
– Mợ hai nghĩ sau chuyện hình nhân thế mạng, nếu em với với cậu chủ việc mợ muốn giết em, bữa đó chính là mợ thuê người đẩy em ngã xuống núi thì cậu chủ có tin không?
Mợ ta nghe vậy trong lòng lo sợ, bàn tay run rẩy bấu vào nhau, rồi bất chợt như nghĩ ra điều gì đó liền nói:
– Là mày, mày ôm hận nên dựng chuyển đổ oan cho tao. Mày muốn đuổi tao đi để được hưởng cái gia tài này đúng không? Đồ quỷ cái, bà phải giết mày!
Nói rồi, mợ ta lao đến bóp lấy cổ Diệp, đôi mắt trừng lên.
Diệp bị bất ngờ có phần khó thở cố gắng gỡ tay mợ ta ra mà khó khăn nói:
– Mợ hai….mợ làm gì thế….buông….em….ra!
Mợ ta như 1 kẻ điên dùng sức siết chặt lấy Diệp, vào lúc tưởng như đã không còn thở được nữa, thì giọng nói vang lên:
– Mợ hai, mợ làm gì thế?
Cậu Đăng vội đi vào đẩy mợ hai ra, rồi kéo Diệp lại phía mình:
– Diệp, em không sao chứ?
Mợ lúc này bắt được không khí liền thở gấp mà lắc đầu.
Mợ hai thấy vậy vội đi tới:
– Cậu chủ, là nó, nó dựng chuyện đổ oan cho em, hình nhân thế mạng đó đúng là của nó. Cậu chủ, cậu phải tin em, nó là đồ quỷ cái.
Ai ngờ lời vừa dứt, cậu Đăng liền vung tay tát mợ hai 1 cái rồi gằn lên:
– Mợ còn dám nói lời xúc phạm Diệp, tôi sẽ không tha cho mợ đâu.
Mợ hai ngỡ ngàng đưa tay lên ôm lấy 1 bên má mình, từ ngày gả về đây tuy không quá gần gũi với cậu chủ nhưng chưa bao giờ mợ ta bị đánh cả:
– Cậu chủ!
– Đồ đoàn đã dọn xong rồi thì mợ mau rời khỏi đây đi. Nếu mợ vẫn còn cố ý kiếm chuyện, tôi sẽ lên báo quan việc mợ khi nãy cố ý muốn giết người đấy. Dù mợ gả về đây chỉ với mục đích xung hỷ, nhưng tôi vẫn niệm tình nghĩa mợ là mợ hai, để cho mợ 1 con đường sống, mợ tốt nhất nên biết điều.
Nói rồi, cậu nhìn sang mợ tư:
– Diệp, đi thôi!
Lời dứt, cậu cũng đi thẳng ra ngoài, mà Diệp đứng đấy nhìn mợ hai nét mặt thất thần rồi tiến lại gần nói nhỏ:
– Có 1 chuyện tôi nói thật, là hình nhân thế mạng đấy không phải của tôi, nếu nó cũng không phải của mợ, thì mợ nghĩ xem là của ai? Cả tôi và mợ đều bị liên luỵ, ai là người được lợi nhất.
Sau câu nói ấy, Diệp cũng đi thẳng ra ngoài, mà mợ hai ở lúc này khẽ lẩm bẩm:
– Không phải của nó….không phải của mình….vậy chỉ còn mợ cả và mợ ba.
Mợ hai suy nghĩ 1 hồi, rồi nghiến răng mà nói:
– Mợ cả, trước giờ tôi không đụng đến mợ, mợ lại muốn hại tôi. Đợi đấy, con Yên này không dễ cho qua đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!