Vạn Dặm Thương Nhớ - Phần 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
727


Vạn Dặm Thương Nhớ


Phần 20


Ngày hôm sau, có lẽ việc biết mình có thai khiến mợ tư thao thức khó ngủ nên khi trời mới hửng sáng, mợ đã tỉnh dậy.

Mợ khẽ cựa người 1 cái, nhìn sang thấy cậu Đăng vẫn còn say giấc, mợ nhẹ nhàng ngồi dậy, nhưng còn chưa kịp bước xuống giường, cậu đưa tay ra ôm lấy eo mợ giữ lại, giọng nói có phần ngái ngủ lại trầm ấm:

– Còn sớm, em hãy nghỉ thêm chút nữa!

Mợ nghe vậy mới nhìn sang, cậu vẫn nhắm chặt đôi mắt:

– Em làm cậu thức giấc sao?

Cậu Đăng chậm rãi mở mắt ra, sau đó kéo nhẹ mợ nằm vào lòng mình rồi nói:

– Không phải là em làm tôi thức giấc, mà không có em tôi không ngủ được.

– Cậu chủ, em không ngủ được.

– Sao vậy?

Mợ ở trong lòng cậu, khẽ ngước mặt lên:

– Từ khi biết bản thân mang thai, không hiểu sao trong lòng em thấy bất an.

Cậu nghe vậy lại đưa tay lên vén nhẹ sợi tóc của mợ:

– Đừng nghĩ nhiều nữa, là do em đang căng thẳng quá thôi.

Mợ nhìn cậu suy tư 1 hồi rất lâu, sau đó mới nói:

– Hôm qua…..lúc em bị ngã xuống ao….lúc đó thực sự e không hề bị trượt chân….em có cảm giác…..là có 1 lực ở phía sau đẩy em ngã xuống.

– Em muốn nói mợ cả sao?

Diệp nghe vậy vội lắc đầu:

– Ý em không phải vậy, nhưng lúc đó em không biết được là ai hết.

– Nhưng là mợ cả đã nhảy xuống cứu em lên, có lẽ em đang suy nghĩ nhiều rồi!

Mợ biết có nói như thế nào thì có lẽ cậu cũng không hiểu được cảm giác bất an trong lòng mợ lúc này. Mợ cũng chỉ đành giấu nhẹm nó xuống rồi khẽ gật đầu:

– Chuyện đứa bé có lẽ khiến em hơi căng thẳng rồi.

– Thời gian này em nên để tư tưởng thoải mái 1 chút, nghỉ ngơi được bao nhiêu thì cứ nghỉ, mọi việc cần thì nói tôi, tôi sẽ làm giúp em.

Mợ nhìn cậu, gượng gạo cười 1 cái mà gật đầu:

– Nhưng giờ em cũng không ngủ được nữa.

– Được rồi, vậy chúng ta cùng dậy!

Nói rồi cậu khẽ hôn nhẹ lên trán mợ 1 cái, sau đấy ngồi dậy, cẩn thận xuống giường lấy đôi guốc mộc đặt dưới chân mợ, Diệp thấy vậy có chút ngỡ ngàng nhìn cậu:

– Cậu chủ, cậu làm gì thế?

– Tôi muốn chăm sóc em thôi. Thêm cả cũng đừng gọi tôi là cậu chủ nữa.

– Vậy gọi là gì?

Cậu nhìn mợ khẽ cười, nói giọng có chút đùa nghịch:

– Mình ơi!

Mợ nghe thế 2 má chợt đỏ ửng:

– Cậu chủ, cậu đừng đùa nữa.

– Tôi đâu có đùa, không lẽ sau này em cứ để con chúng ta nghe thấy bu nó gọi thầy nó là cậu chủ sao?

– Cậu nghĩ xa quá, em còn chưa sinh mà.

– Thì nói dần cho quen chứ.

Mợ có chút ngại ngùng khi phải gọi cậu bằng cách thân mật như thế, lại vội vàng đi guốc mộc rồi đi ra:

– Em không nói nữa, cậu toàn trêu thôi!

Cậu đứng lên nhìn thấy mợ hờn dỗi bỏ ra ngoài mà còn nói với theo:

– Tôi không trêu em thật mà.

Diệp cố bỏ ngoài tai lời của cậu, mợ đi ra rửa mặt, sau đấy cũng quay vào thay đồ, chải tóc.
Vừa mới xong thì con Sen ở ngoài chạy tới:

– Cậu chủ, mợ tư, mợ cả về rồi!

Không hiểu sao vừa nghe thế, Diệp liền có chút lo lắng, mợ bất giác đưa tay đặt lên bụng mình.
Cậu Đăng nghe vậy cũng nhìn mợ nói:

– Mợ ấy về chúng ta nên ra đón, dù sao hôm qua mợ ấy cũng đã cứu em!

Diệp nhìn cậu có phần gượng gạo mà gật đầu.
2 người họ cùng nhau đi lên trên nhà.

Lúc này, mợ Hiền đang ngồi cùng với bà cả, nét mặt có chút rầu rĩ mà nói:

– Con xin lỗi bu, vào lúc gia đình mình xảy ra nhiều chuyện như vậy mà con lại không ở đây đỡ đần, con thật sự thấy có lỗi.

Bà cả nghe vậy chỉ thở dài:

– Cũng không trách con được, nhà xảy ra nhiều chuyện kỳ quái, không tránh được khiến con sợ hãi, muốn về bên nhà để thoải mái cũng là điều dễ hiểu.

– Dạ!

– Cũng may thời gian này có cái Diệp nó đỡ đần, chứ không nhà mình cũng chẳng còn mấy ai.

Nghe đến cái tên đó, sắc mặt mợ cả chợt đanh lại, nhưng rất nhanh lại khẽ cười:

– Mợ tư đúng là có hiếu, thời gian này để mợ ấy vất vả rồi.

Bà cả nghe vậy gật đầu:

– Trước đây mọi người hiểu lầm nó nhưng nó vẫn không oán trách, làm bu cũng cảm thấy áy náy. Giờ cái Diệp lại đang mang thai, con về đây xem như là đỡ đần thay nó.

– Dạ, thưa bu!

Vừa lúc đấy, cậu Đăng cùng mợ tư cũng đi vào:

– Mợ cả về rồi sao?

Mợ Hiền nghe vậy mới đứng lên khẽ gật đầu 1 cái:

– Em nghe nói mợ tư đang mang thai, sợ mợ ấy ở đây phải lo nhiều chuyện nên bảo con Mướt gấp gáp thu dọn đồ về ngay. Sau này, mợ tư có thời gian cứ nghỉ ngơi, chuyện trong nhà cứ để em quản xuyến là được.

Cậu Đăng nghe vậy khẽ gật đầu 1 cái:

– Vậy làm phiền mợ cả rồi!

Diệp lúc này đối diện với mợ cả, không hiểu sao có 1 cảm giác lạnh gáy, mợ cứ nghĩ đến chuyện xảy ra bữa qua, trong lòng đối với mợ cả có chút đề phòng.
Mợ Hiền thấy Diệp có vẻ dè chừng mình, lại đon đả đi lại:

– Mợ tư có sao không? Hôm qua mợ làm chị sợ hết hồn, lúc đấy nếu không cứu được mợ, chắc chị sẽ ân hận và có lỗi với mọi người lắm.

Diệp nghe vậy gượng cười 1 cái:

– Mợ cả, cảm ơn mợ hôm qua đã cứu em, em không sao thưa mợ.

– Vậy thì tốt rồi, bây giờ mợ tư đang mang thai, đi đứng hay làm gì cũng phải cẩn thận.

Điệu bộ quan tâm của mợ cả khiếp Diệp cảm thấy gượng gạo, chỉ khẽ gật đầu 1 cái:

– Cảm ơn mợ cả đã quan tâm.

– Vậy được rồi, giờ chị về phòng sắp xếp lại 1 chút, mợ tư với cậu Đăng ngồi lại nói chuyện với bu nhé.

Nói rồi, mợ ta quay sang con Mướt:

– Mướt, về phòng dọn với mợ.

– Dạ!

Sau khi 2 người họ trở về phòng, con Mướt lúc này mới lên tiếng:

– Mợ cả, sao mợ lại quan tâm đến mợ tư vậy?

Mợ ta nghe thế nét mặt vẫn bình thản mà nói:

– Nếu nó đã muốn diễn cái vở đáng thương vô tội, thì mợ tất nhiên phải làm tròn cái vai tình chị duyên em này.

– Nói vậy là mợ cả chỉ giả vờ ạ? Làm em tưởng mợ thật sự quan tâm mợ tư.

Mợ cả ánh mắt chợt sắc lạnh:

– Hừ, chuyện ngày hôm đấy, đêm nào ta cũng mơ thấy, chưa quên 1 khắc nào cả!

Nói rồi, mợ ta quay sang vẫy con Mướt lại, nó thấy thế chạy đến ghé tai vào, chỉ thấy mợ ta thì thầm to nhỏ gì đó, con Mướt gật đầu rồi chạy đi.

Bữa cơm ngày hôm đấy sau khi được thịnh soạn ở trên bàn, bà cả quay sang con sen nói:

– Sen, gọi mợ tư lên ăn cơm!

Nghe thế, còn chưa kịp để con sen dạ thì mợ cả đã lên tiếng:

– Thôi, sen cứ làm việc của con đi, để mợ đi gọi.

Nói rồi, mợ ta cũng đứng dậy quay người rời đi, vừa mới đến cửa phòng chưa kịp gõ, Diệp đã mở cửa bước ra, thấy thế, mợ cả lại cười:

– Mợ tư, bu nói chị xuống kêu mợ lên ăn cơm!

Thấy sự xuất hiện của mợ cả ở đây khiến Diệp có chút kinh ngạc, nhưng sau đó mợ cũng gượng cười mà gật đầu:

– Làm phiền mợ cả quá!

– Không sao, chúng ta là chị em chung chồng mà.

Giọng nói có phần thảo mai khiến Diệp cảm thấy hơi bất an:

– Mình lên thôi không mọi ngừoi đợi.

Nói rồi, Diệp cũng đi thẳng lên trên nhà, mợ cả ở phía sau nụ cười cũng liền tắt.

Bữa cơm, mọi người đã ngồi đông đủ, Diệp đi lại phía chiếc ghế cạnh cậu Đăng nhưng lúc này mợ cả đã nhanh chân hơn đến đó ngồi xuống trước, sau đấy còn quay lại nhìn mợ cười:

– Mợ tư, mau lại ngồi đi, thức ăn nguội cả rồi!

Diệp nghe thế sững vài giây sau đó cũng gật đầu đi lại phía ghế ngồi xuống, chỉ là vừa mới ngồi lên mặt ghế, 1 tiếng “rắc” kêu rõ vang lên, chân ghế sau đó gẫy gập, cả người mợ theo đấy ngã ra sau “RẦM” 1 tiếng.

Mọi người trong nhà lúc này hốt hoảng, cậu Đăng đi lại đỡ mợ:

– Diệp, em không sao chứ?

Diệp lúc này nhìn sang, thấy mợ cả cũng bị mợ ngã đè lên, có phần kinh ngạc nhìn mợ ta:

– Mợ cả?!

Mợ Hiền lúc này cũng gượng ngồi dậy, nét mặt lo lắng nói:

– Mợ tư không sao chứ?

Cậu Đăng nghe vậy nhìn sang mợ cả:

– Hiền, cảm ơn mợ đã đỡ Diệp!

– Không có gì đâu cậu Đăng, em chỉ lo mợ tư làm sao lại ảnh hưởng đến cái thai.

Nói rồi mợ ta lại nhìn cái ghế đã bị gãy gập mà nói:

– Ghế này lâu quá nên mọt ăn hết ruột gỗ rồi, sau này nên cẩn thận hơn. Để em bảo con Mướt nó mướn thợ làm 1 bộ mới, như vậy cho an toàn.

Cậu Đăng nghe thế gật đầu, rồi lại nhìn sang mợ tư:

– Diệp, em có sao không? Để tôi mời thầy lang đến khám cho em!

Mợ nghe thế vịn vào người cậu đứng lên rồ lắc đầu:

– Em không sao thưa cậu. Không cần mời thầy lang đâu ạ.

– Không sao thật chứ?

Diệp khẽ gật đầu 1 cái, thằng Cuội cũng nhanh nhảu đem 1 cái ghế khác đến, mọi người sau đó lại cùng ngồi ăn cơm.
Suốt cả bữa ăn, mợ cả liên tục gắp đồ bỏ vào chén Diệp, nói cái gì là tốt cho thai nhi, bồi bổ cho mẹ. Thái độ gần gũi như thế này, đúng là khiến Diệp càng thêm lo lắng.

Sau bữa ăn, Diệp về phòng nghỉ ngơi, được 1 lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, mợ đi lại mở liền thấy mợ cả đứng đây tay bưng 1 chén gì đấy:

– Mợ cả?!

Mợ ta lúc này cười nói:

– Nãy chị thấy mợ tư chẳng chịu ăn gì nên chị bảo con Mướt nó hầm cho mợ bát cháo hạt sen. Sen này của nhà, lúc về đây bu gói cho chị, ăn vào tẩm bổ tốt lắm.

Diệp có phần dè chừng nhìn chén cháo rồi nói:

– Vậy sao được mợ cả, đây là của bà chủ bên nhà gửi cho mợ, em không có phúc phần hưởng đâu ạ.

– Sao mợ tư lại nói thế, chúng ta dù sao cũng là chị em 1 nhà, hơn nữa chị cũng không hay ăn mấy cái này, bây giờ mợ tư đang mang thai, chị nấu để mợ tư bồi bổ cũng tốt.

– Nhưng mà khi nãy em vừa ăn cơm xong, bụng vẫn còn no, hay là mợ cả ăn đi!

Nghe thế, mợ ta liền chen người đi vào trong, đặt chén cháo lên bàn rồi nói:

– Vậy thì cứ để đây cho nguội, lát nữa mợ tư ăn sau nhé. Ăn đi mà bồi bổ cho cháu chị!

Nói rồi, mợ ta quay người đi ra ngoài:

– Thôi, chị về phòng nghỉ 1 lúc. Mợ ăn hết chén cháo đó cho chị vui nghen.

Sau câu nói đấy, mợ ta cũng quay người rời đi, Diệp thấy lạ lùng chỉ đành đóng cửa lại, rồi trở vào.
Mợ ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào chén cháo mà mợ cả mang đến, trong lòng luôn cảm thấy từ hôm qua ở nhà mợ cả đến hôm nay mợ cả trở về đây, có gì đó khiến mợ mơ hồ không an tâm.

Đang mải ngồi suy nghĩ, thì cậu Đăng đẩy cửa đi vào:

– Sao em không nghỉ đi?

Diệp nghe vậy liền nhìn cậu khẽ cười:

– Em đang đợi cậu!

– Lần sau không phải đợi tôi, em cứ nghỉ trước đi không lại ảnh hưởng đến con.

Cậu Đăng đi lại phía mợ, lúc này cũng thấy chén cháo để trên bàn lại hỏi:

– Cái này….?!

Diệp nghe thế liền vội nói:

– À, là của mợ cả đem sang cho em, nói là cháo hầm sen cho em bồi bổ. Nhưng mà tiếc quá, nãy không cẩn thận để con gián nó bò vào đó rồi.

– Gián sao? Nhà mình có gián à?

– Dạ, có đó cậu, em vừa bắt ném đi rồi!

Cậu Đăng nghe thế nhìn ngó xung quanh rồi gật đầu:

– Vậy cái này không ăn được nữa đâu, để tôi bảo con Sen đổ đi. Chốc nữa nghỉ ngơi xong tôi bảo thằng Cuội vào dọn dẹp phòng cho sạch sẽ.

Diệp nhìn cậu mỉm cười gật đầu 1 cái:

– Dạ!

– Được rồi, em nằm xuống nghỉ đi!

Nghe thế, Diệp cũng nằm xuống, cậu Đăng cũng lên giường kéo mợ vào lòng ôm lấy, Diệp lúc này trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ, mợ cảm thấy mợ cả có gì đó rất lạ.

Buổi chiều hôm đấy, con Mướt hậm hực về phòng mợ Hiền mà nói:

– Mợ cả, chén cháo đấy thấy con Sen nó đem đi đổ rồi.

Mợ ta ngồi trước gương chải tóc, nghe vậy lại mỉm cười:

– Không sao, bỗng nhiên tốt với nó, nó phải đề phòng thôi. Chuyện này không vội được, cứ phải từ từ. Ngày mai, lại đem đến tiếp. Tránh được vài lần chứ không tránh mãi được.

– Dạ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN