Vạn Dặm Thương Nhớ
Phần 26
Vừa nghe thế, sắc mặt mợ cả liền có chút thay đổi, mợ ta có vài giây chột dạ nhưng ngay sau có cười gượng gạo mà nói:
– À, hoá ra là thầy lang hỏi sao? Dạo trước chị bỗng nhiên đau lưng, nằm không cựa được, nên có đi khám. Thầy bốc cho ít thuốc, uống vài bữa là thấy đỡ nhiều rồi.
– Nói vậy là mợ cả bị đau xương khớp đúng không? Vậy mà nãy em hỏi mợ cả lại cứ giấu.
– À, bỗng nhiên thấy mợ tư quan tâm, chị nhất thời ngạc nhiên mà không nhớ tới thôi.
Diệp nghe thế lại cười mà lại gần hơn:
– Hay là để em nói với cậu chủ, để cậu mời thầy lang đến khám cho mợ tư cho cẩn thận, chứ ai lại tự đi bốc thuốc rồi uống như thế.
Mợ cả có lẽ cũng nhận được ra sự nghi hoặc từ Diệp, vẫn cố ra vẽ bình thản mà nói:
– Cảm ơn mợ tư đã quan tâm, nhưng chị không sao, không muốn làm phiền đến cậu.
– Dạ, nếu mợ cả đã không sao, vậy em cũng không cần lo nữa. Em vào nhà trước, mợ cả cứ hóng gió thong thả ạ.
Nói rồi, Diệp cũng quay người đi, nhưng gương mặt lúc đấy cũng liền chuyển sắc lạnh. Mợ tin chắc chắn rằng mợ cả là người đã khiến mình sảy thai, nhưng chỉ với việc bốc thuốc vẫn chưa đủ để buộc tội mợ ta, Diệp muốn phải chính mợ ta thừa nhận chuyện này với mọi người.
Buổi trưa đấy, trong bữa cơm, bà cả nhìn Diệp mà nói:
– Diệp, ăn nhiều vào còn lấy lại sức. 1 lần sảy bằng 3 lần đẻ, phải chịu khó kiêng cử vào, không thì ở trong phòng rồi bu bảo con Sen nó đem cơm vào cho. Ai đời mới sảy xong, đã ra ngoài đi đâu nửa ngày trời như thế bao giờ.
Diệp nghe vậy lại nhìn bà cười:
– Con không sao thưa bu.
Bả cả lúc này quay sang cậu Đăng, dùng đũa đánh nhẹ vào tay cậu 1 cái rồi nói:
– Còn con nữa, con bé nó mới gặp chuyện, chịu khó để ý nó vào.
– Con biết mà bu.
Diệp lúc này đặt bát xuống, sau đó khoác lấy tay cậu mà nói:
– Bu đừng lo, cậu Đăng đã hứa sẽ thương con cả đời này rồi.
Nghe thế, bà cả lại cười:
– Thôi gớm, anh chị, mau ăn cơm đi!
Mấy người họ nói chuyện vui vẻ, duy chỉ có mợ cả là có phần hậm hực khẩy từng hạt cơm.
Đã thế, Diệp lại còn cố tình thân mật với cậu hơn, hết gắp thức ăn, lại sang lau miệng, thì thoảng còn ân cần hỏi han ngon không, thế nào….mấy hành động đấy khiến mợ cả 1 hạt cũng không nuốt trôi.
Sau khi dùng bữa xong, cậu Đăng và mợ tư trở về phòng, cậu lúc này đi lại phía giường ngồi xuống mà khoé miệng cong lên ý cười.
Diệp thấy thế lại hỏi:
– Cậu cười gì thế?
Cậu nghe vậy, liền thu lại dáng vẻ mà nói:
– Tôi có cười sao?
Thấy điểu bộ mập mờ, Diệp tiến lại gần khẽ nhíu mày mà dò xét:
– Cậu có cười đó, mắt em chưa mù đâu!
– Nếu vậy thì là do tôi buồn cười thôi.
– Có gì buồn cười chứ?
– Có em!
Vừa nghe vậy, mợ lại ngồi xuống bên cạnh cậu:
– Em có gì buồn cười?
– Tôi thấy em khi nãy ở bữa cơm, cứ làm trò trước mặt mợ cả.
– Làm trò? Em là quan tâm cậu mà cậu nói em làm trò?
Diệp ra vẻ giận dỗi quay người đi hướng khác, cậu Đăng thấy vậy kéo mợ lại:
– Lại giận rồi! Nhưng mà quan tâm cũng được, làm trò cũng được, tôi thích em như vậy.
Diệp lúc này nhìn cậu, mợ đang đắn đo trong lòng liệu không biết có nên nói cho cậu nghe sự nghi hoặc của mợ hay không:
– Cậu Đăng, cậu có thấy….mợ cả….có gì đó không ưa em không?
– Sao thế? Mợ ấy nói gì em à? Tôi thấy Hiền thi thoảng vẫn hỏi han em mà.
Diệp đắn đo 1 hồi, định nói nhưng rồi lại thôi:
– Không, em chỉ thấy mợ cả….có gì đó…không giống như vậy.
Cậu lúc này đưa tay lên xoa đầu mợ:
– Em đừng nghĩ nhiều, có lẽ em cứ nghĩ giữa tôi và mợ ấy có gì đó nên mới ác cảm như vậy.
– Không phải đâu cậu…là em….nhưng mà thôi đi….em đi nghỉ đây.
Nói rồi, mợ liền nằm xuống giường quay mặt vào trong, cậu thấy thế lại thở dài 1 cái:
– Lại giận rồi đấy!
Lời dứt, cậu cũng nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy mợ, đôi mắt nhắm lại:
– Đừng nghĩ linh tinh nữa, nếu như có ai làm tổn thương em…thì dù là mợ cả tôi cũng sẽ thay em lấy lại công bằng.
Mợ nghe vậy, đôi mắt chậm rãi mở ra, ánh nhìn sâu hoắm vào 1 khoảng không “cậu Đăng, những việc em làm đều là muốn bảo vệ chúng ta”
Ở phòng của mợ cả lúc này phải nói con Mướt sợ đến mức không dám thở mạnh.
Sắc mặt của mợ ta tối sầm xuống, cái ánh mắt sắc lẹm tưởng chừng có thể cứa đứt mọi thứ trong chớp mắt.
Mợ cả ngồi trước bàn trang điểm, soi mình trong gương, hình ảnh ghê tởm ngày hôm đấy hiện rõ ra trước mắt, kỳ lạ là cứ thấy cậu và mợ tư thân mật với nhau, là mợ ta lại không ngừng nghĩ đến sự tủi nhục mà mợ ta phải chịu đựng trước đó.
– Mướt, lại đây!
Con Mướt nghe vậy, không dám chần chừ mà đi lại:
– Dạ!
Lúc này, mợ ta lấy trong tủ ra 1 túi tiền ném cho nó rồi nói:
– Chiều nay, mày đến cái khu tệ nạn ở xó làng, tìm 1 đám vô công rồi nghề, ăn hại đưa túi tiền này cho chúng nó, bảo chúng nó muốn cầm thì phải làm 1 việc.
– Mợ cả muốn làm gì ạ?
Ánh mắt mợ ta chợt đanh lại:
– Nó làm gì ta thì làm lại với nó như vậy, bao nhiêu người thì phải đủ bấy nhiêu người.
– Mợ cả muốn…?
– Bảo chúng nó làm gọn lẹ vào, xong việc còn có thưởng thêm, và tốt nhất nên biết giữ bí mật.
– Dạ, em hiểu rồi. Chốc nữa em sẽ đi ngay!
Buổi chiều hôm đó, con Mướt điệu bộ lén lút, ngó trước nhìn sau rời khỏi nhà Trịnh.
Nó theo lời mợ cả đi đến khu tệ nạn, dùng số tiền mợ cả đưa cho chúng nó, chỉ yêu cầu chúng nó làm 1 việc chỉ có chúng nó biết.
Thoả thuận xong xuôi, con Mướt hớt hải chạy về báo cáo:
– Mợ cả, xong rồi!
Mợ ta nghe vậy vẫn bình thản ngồi chải tóc:
– Tốt, vậy ngày mai, xem làm thế mào để dụ nó ra ngoài!
– Dụ mợ tư ra ngoài e là hơi khó, mà có vê mợ ta hình như nghi ngờ mợ rồi.
– Hừ, nghi ngờ thì làm gì? Nó không thể bắt được tôi mợ đâu. Chén cháo hôm đó là con sen nấu, mợ từ đầu đến cuối không đụng vào, nó lấy gì mà gán tội cho mợ?
– Dạ, vậy giờ tính như nào thưa mợ!
Mợ ta nghe vậy chợt suy tư 1 hồi rồi nói:
– Ngày mai mợ sẽ nói lên chùa thăm ông chủ, rồi rủ nó vì lần trước ông chủ lên chùa nó không đi cùng. Đi nửa đường sẽ tìm cách để tách nhau, lúc đó bảo bọn chúng phải nhanh tay vào.
– Dạ, em biết rồi!
Đêm hôm đấy, có người cứ trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu toan tính điều gì chẳng ai biết.
Sáng hôm sau, khi Diệp đã tỉnh dậy, mợ cả từ phòng liền đi tới, định lên tiếng thì thấy mợ tư đùm đùm khăn gói định đi đâu đó, mợ ta lại hỏi:
– Mợ tư mới sáng sớm mà mơj tư đã muốn đi đâu vậy?
Diệp nghe thế cũng thật thà trả lời lại:
– Dạ, hôm nay em tính về thăm thầy bu 1 lát thưa mợ?
– Thế cậu Đăng không đi cùng sao m?
– Dạ không, em ngại phiền cậu ấy. Thôi em đi sớm lát còn về ak.
Nói rồi, mợ cũng liền đi thẳng ra phía cổng, mà mợ cả đứng đấy khoé miệng khẽ cong lên ý cười:
– Xem ra không cần phải mất công nữa rồi!
Nói thế, mợ ta sang sang nhìn con Mướt ra hiệu, nó hiểu ý cũng gật đầu mà trở ra ngoài.
Còn mợ ta bẫn bình thản chờ đợi tin hay.
Diệp lúc này trên đường trở về nhà mình, nhà mợ thuộc dạng nghèo nên nó nằm ở phần khu gần như tách biệt, lại thưa người.
Đi được 1 đoạn, thì bỗng nhiên ở đâu ra xuất hiện vài 3 tên đàn ông tướng tá phàm phu, thô lỗ chắn đường.
1 tên trong số chúng bước tới:
– Em gái, đi đâu mà lại 1 mình thế này?
Diệp có phần dè chừng đám người này là lùi lại về sau:
– Mấy anh là ai? Có chuyện gì không?
– À thì thấy em gái đi 1 mình nên bọn anh muốn rủ đi cùng cho vui thôi.
Diệp biết chúng nó chẳng có ý tốt, liền lảng đi:
– Xin lỗi, tôi đang có việc rất gấp.
Nói rồi, mợ cố gắng lách sang 1 bên để rời đi nhưng đám người này lại chắn ngang, 1 tên trong số chúng đi tới túm lấy mợ rồi gằn giọng:
– Im miệng và đi theo chúng tao!
Diệp sợ đến mức xanh mặt, mà hoảng loạn nói:
– Bỏ tôi ra, các anh định làm gì? Tôi la lên đấy!
Nghe thế, 1 tên chạy tới bịt chặt lấy miệng mợ, sau đấy kéo đi, cả đám cũng theo sau.
Diệp kinh hãi đến mức 2 mắt đã ứa nước, mợ cố gắng vùng vẫy để thoát nhưng sức yếu không kháng cự được.
Chúng nó đưa mợ đến 1 khu nhà bỏ hoang, sau đấy thẳng tay quăng mợ xuống đất.
Cả người Diệp bị hắt mạnh xuống nền đấy sần sùi, bờ vai đang không ngừng run lên, bàn tay như 1 phản xạ túm lấy cổ áo mình:
– Các anh muốn làm gì….? Tại sao….tại sao lại nhắm vào tôi?
– Cô em hỏi nhiều quá, đưa cô em đến đây là phải biết bọn anh muốn gì rồi chứ.!
Vừa nói thế, 1 tên lao đến vồ lấy mợ, nhưng mợ nhanh chóng lùi lại, hắn thấy thế liền túm chân mợ giữ chặt lấy, 1 tên khác đi tới cúi xuống giật áo của mợ, từ cúc khuy văng ra.
Diệp nước mắt đã sớm giàn dụa mà cầu xin:
– Tôi xin các anh, đừng đụng vào người tôi!
Bọn chúng không nghe lời của mợ, thẳng ray xé toạch chiếc áo ra, yếm đào màu đỏ sau đó liền lộ ra trước mắt những kẻ đê điện, ham muốn của chúng nó lại mạnh mẽ hơn.
Cả người mợ bị chúng nó giữ chặt, nước mắt không ngừng thi nhau chảy dài ra, mợ biết lúc này có xin cũng chẳng được, trong đầu chỉ nghĩ đến cậu Đăng, cậu lúc nào cũng xuất hiện lúc mợ gặp chuyện…nhưng lần này….làm sao có thể….mợ nức nở nói:
– Cậu Đăng….cậu đến cứu em đi!
Nghe thế cả đám cười ồ lên:
– Ở đây không có ai cứu được cô em đâu!
Nói rồi chúng nó nhìn nhau mà nham nhở nói:
– Đứa nào, trước đây?
– Để tao cho!
– Nhanh lên để còn đi lấy tiền.
Nghe thế 1 tên liền lao về phía mợ, Diệp kinh hãi cố vùng vẫy mà hét lên:
– Đừng…tôi xin các anh….làm ơn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!