Vạn Dặm Thương Nhớ - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
746


Vạn Dặm Thương Nhớ


Phần 27


Khi 1 tên trong số chúng đang cởi đồ trên người mình xuống, thì lúc này hắn liền bị 1 lực mạnh đạp ngã nhào ra đất.
Cú đạp dùng sức khiến hắn đau mà trừng mắt quay lại nhìn:

– Má nó, đứa nào đấy?

Bóng người đứng ở đấy khiến ai cũng kinh ngạc, cậu Đăng vừa trông thấy mợ 1 thân quần áo không còn chỉnh tề, cả người lửa giận nóng bừng lên.
Cậu lao đến túm lấy đầu tên đang giữ lấy Diệp rồi đấm vào mặt hắn 1 cái, sau đấy liền cúi xuống đỡ mợ mà kéo áo che lại.

Thằng Cuội lúc này ở ngoài hớt hải chạy vào:

– Cậu chủ, cậu chủ có sao không?

Cậu Đăng sắc mặt giận đến mức muốn xâu xé đám kia nhưng vẫn cố nén xuống mà nói:

– Báo quan, đến bắt hết chúng nó!

Vừa nghe vậy, 1 tên trong số chúng vội vàng bò đến chân cậu xin:

– Cậu Đăng, mong cậu tha cho, chúng tôi chỉ là nhận lời mà làm thôi, cũng chưa đụng gì đến mợ tư của cậu.

Nghe thế, cậu lại khẽ nhíu mày:

– Nhận lời mà làm? Ý mày nói là có người mướn mày hại Diệp sao?

Hắn vội vàng gật đầu lia lịa:

– Dạ, thưa cậu!

– Ai?

Câu hỏi cộc lốc khiến cảm đám chúng nó nhìn nhau dè chừng, Diệp thấy vậy lại lên tiếng:

– Chỉ cần các người nói là ai, tôi sẽ xin cậu chủ không báo quan chuyện này!

Nghe vậy, cậu Đăng nhìn sang mợ khẽ nhíu mày 1 cái, sau đấy, 1 tên trong số chúng lên tiếng:

– Là mợ cả của cậu!

Chỉ 1 câu nói đó, khiến cậu Đăng chợt sững lại 1 chút:

– Mợ Hiền sao?

– Dạ đúng! Là hôm qua, gia nô của mợ ta đã tự tìm đến chúng tôi và đưa 1 số tiền. Nói là làm xong nếu tốt sẽ được thưởng thêm.

Cậu nghe thế chợt suy tư 1 hồi rồi mới lên tiếng:

– Nếu vậy, thì mấy đứa mày phải theo cậu về để 3 mặt 1 lời cho rõ ràng!

Nói rồi, cậu liền đỡ lấy mợ tư đi ra ngoài, thằng Cuội thấy vậy liền đi lại đã đít mấy tên kia rồi quát:

– Còn không mau đi theo!

Có 1 điều mà từ đầu đã không nhắc đến, người ở làng này hay làng bên biết đến cậu ấm họ Trịnh không đơn thuần chỉ là con nhà ông phú hộ, mà lai lịch của cậu xem chừng cũng không hề tầm thường. Bà ngoại của cậu, là con gái của 1 vị quan thần có chức quyền trong triều đại vua chúa cuối cùng, nếu như thời vua chúa vẫn còn tồn tại thì có lẽ cậu cũng được xem là con cháu trong hoàng tộc.
Thế nên mọi người ở đây, mặc dù không ai được tiếp xúc với cậu là mấy, nhưng xem chừng cái lai lịch đó cũng khiến họ kiêng nể 1 phần.

Cậu Đăng đưa Diệp trở về nhà, trong bộ dạng quần áo mợ đã xộc xệch rách nát.
Mợ cả từ trong nhà thấy vậy, ánh mắt đầy ý cười nhưng lại giả bộ lo lắng chạy ra:

– Ôi trời ơi, mợ tư sao thế này?

Cậu lúc này nhìn lên mợ ta, sắc mặt lạnh tanh mà nói:

– Tôi nghĩ mợ đã biết trước được điều này rồi chứ!?

Cậu nói của cậu khiến mợ cả chợt sững người lại, có 1 chút không hiểu ý. Bà cả trong nhà đi ra, nhìn thấy liền hỏi:

– Có chuyện gì thế?

Ngay sau đó, thằng Cuội dẫn đám người kia đi vào trong cổng, mợ ta quay ra nhìn cũng dường như đoán được phân nửa, cả người bắt đầu cứng lại.

Cậu Đăng lúc này gọi lớn:

– Sen, đưa mợ tư về phòng để mợ thay đồ!

– Dạ cậu!

Con sen đi chạy lại đỡ lấy Diệp, mợ trước khi đi còn nhìn sang cậu 1 cái, cậu thấy thế lại hạ giọng:

– Em về phòng đi, chuyện này tôi sẽ xử lý!

Diệp khẽ gật đầu 1 cái rồi theo con sen về phòng, đợi khi mợ đi khuất, cậu Đăng mới nhìn mợ cả mà nói:

– Hiền, mợ không muốn nói gì với tôi sao?

Mợ ta cả người lúc này có phần căng thẳng, nhưng vẫn cố ra vẻ bình thản mà nói:

– Cậu Đăng nói thế là sao?

Lúc này, cậu nhìn đến 1 tên trong số chúng mà nói:

– Mấy tên này….đã định giở trò đồi bại với Diệp, may mà tôi đến kịp, bọn chúng vẫn chưa làm được gì cả.

Nghe thế, trong lòng mợ ta trở nên tức giận mà nguyền rủa “đúng là đồ chết tiệt”.
Nhưng nghĩ là vậy nhưng mợ cả vẫn nở 1 nụ cười:

– Vậy sao, mợ tư đúng là may quá. Nói vậy, đám này cậu định đưa chúng nó lên quan sao?

– Tôi vốn là sẽ như vậy, nhưng chúng nó nói là có người đã mướn chúng nó làm điều này.

Mợ ta nghe vậy gương mặt đã biến sắc, lắp bắp mà nói:

– Ai…ai vậy?

Cậu Đăng nhìn đến tên kia gằn lên:

– Nói, là ai đã sai chúng mày làm việc này?

– Dạ! Là mợ cả thưa cậu!

Chỉ vừa nghe câu đó, mợ ta liền quát lớn:

– Nói láo! Mợ không biết chúng mày là ai, tại sao lại vu oan cho mợ.

– Mợ cả, là mợ sai gia nô của mình đến tìm chúng tôi, còn đưa 1 túi tiền nói có việc muốn chúng tôi làm, làm xong còn được thưởng. Chúng tôi vẫn còn giữ túi tiền ở đây.

Bà cả nãy giờ đứng đấy im lặng để hiểu câu chuyện, lúc này mới lên tiếng:

– Đăng, con xem có gì đó nhầm lẫn không? Chứ cái Hiền dù thế nào cũng là có ăn có học, không làm mấy chuyện này đâu.

Cậu Đăng nghe thế mới nhìn sang thằng Cuội:

– Cuội, bảo nó đưa túi tiền ra đây!

Thằng Cuội nhanh nhảu lại cần giật túi tiền được thắt trên eo tên kia rồi đem lại:

– Đây, cậu chủ!

Cậu cầm lấy nó, soi xét trước sau, chợt ánh mắt đanh lại, sau đấy đưa sang cho mợ cả mà nói:

– Trên chiếc túi này, còn thêu cả tên huý của mợ, mợ còn gì để nói không?

Mợ ta kinh hãi giật lấy chiếc túi vải, ánh mắt trợn trừng lên nhìn con chữ thêu trên đấy, bàn tay run run. Trong đầu mợ cả nghĩ không thể nào, tại sao mợ ta có thể để ra sai sót này. Con Mướt, con Mướt đi đâu rồi?

Nghĩ thế, mợ ta nhìn trước nhìn sau không thấy bóng nó, mà lúc này, giọng của Diệp vang lên:

– Mợ cả, tại sao mợ lại muốn làm thế với tôi?

Nghe thế, mợ ta quay sang nhìn Diệp, sửng sốt 1 lúc, có lẽ nhận ra không còn gì để chối cãi, mợ ta cũng lật bài ngửa:

– Hừ, mày cũng thôi diễn cái vai chị chị em em đó với tao đi, tất cả những gì mà mày phải chịu đều là quả báo cho những điều mày đã làm.

Diệp nghe vậy, lại khó hiểu:

– Mợ cả, rốt cuộc chị muốn nói gì?

– Mày không phải ra vẻ đáng thương, giả ngốc làm gì. Để tao nói rõ cho mày biết, cái bản mặt của mày tao hiểu rõ từ lâu rồi. Mày nên trả giá vì điều đó, mày nghĩ mày may mắn sao? Vì cậu Đăng đã đến cứu mày? Vậy để tao nói cho mày biết, cái thai trong bụng mày….cũng là tao làm sảy, và tao rất hả dạ!

Chỉ sau câu nói đó, không chỉ riêng mợ mà cả cậu Đăng cũng sửng sốt, bà cả lúc này kinh ngạc đến mức không tin vào tai mình:

– Hiền….Hiền….con nói cái gì vậy?

Nghe thế, mợ ta quay ngoắt sang bà gắt lên:

– Còn bu nữa, lúc đầu tại sao bu rước nó về làm gì? Rõ ràng ban đầu là ghét cay đắng nó, sau đó lại lật mặt đối xử tốt với nó là sao?

– Hiền, con ruốt cuộc làm sao lại như thế?

– Chưa đâu, con còn muốn nó phải thảm hại nữa, thật đáng tiếc khi nó lại không bị chà đạp thân thể, phải như vậy con mới hả dạ!

Ai ngờ lời vừa dứt, cậu Đăng liền vung tay lên tát mợ ta 1 cái:

– Mợ có biết vì sao tôi lại không vội báo quan không? Vì tôi còn nghĩ cho mợ đấy, rốt cuộc mợ sao lại làm thế với Diệp?

Mợ ta ôm 1 bên má trừng mắt lên nhìn cậu:

– Nó đáng đời!

Cậu nghe vậy lại cảm thấy bất lực, trước giờ mợ ta luôn là người hiểu chuyện, từ ngày gả về đây cũng là mợ ta thân cận với cậu nhất.
Cậu tôn trọng mợ ta vì mợ ta là người tri thức có học hành nhưng lại chịu gả cho 1 kẻ ốm yếu để xung hỷ, vì gia đình mợ ta lại có truyền thống gia giáo, quen biết thân cận với ông ngoại cậu. Khi nhỏ đã từng gặp nhau, cậu nhớ mợ ta là cô gái lễ nghĩa chỉ là không ngờ giờ mợ ta lại thay đổi như vậy.

– Hiền, mợ vẫn không thấy mình sai sao?

Mợ ta lúc này nhìn cậu, ánh mắt đã dịu xuống hơn, 2 hốc mắt đỏ hoe bắt đầu chảy trào lệ:

– Cậu Đăng, cậu có biết vì sao khi ông chủ loan tin muốn cưới vợ xung hỷ cho cậu, em lại là người đến xin được gả không?

Cậu nghe vậy lại chẳng nói gì, không gian tĩnh lặng, mợ ta lại tiếp lời:

– Em còn nhớ ngày nhỏ, khi cậu cùng ông ngoại sang nhà chơi, lúc đó em lỡ làm đổ 1 bình hoa cổ mà ông ngoại cậu tặng cho thầy em. Thầy em giận dữ mắng chửi, đánh em ngay trước mặt cậu. Khi đấy em vì xấu hổ mà bỏ chạy ra phía hồ sau nhà. Lúc đó cậu đi lại nói với em “chuyện đấy không có gì phải xấu hổ, vì cậu cũng bị ông ngoại mắng suốt”. Lúc đó còn trẻ con, em nghĩ vì cái đồ của ông cậu tặng nên thầy mới đánh em, em liền trách sang cậu nên đẩy cậu ra, chỉ là không ngờ bất cẩn ngã xuống hồ. Vậy mà lúc đó, cậu không giận lại còn nhảy xuống cứu em, cuối cùng 2 đứa lại không đứa nào biết bơi nhưng cậu vẫn cố gắng đẩy em về phía bậc thang. Khi em leo lên được, thì cậu cũng không còn sức nữa, thật may lúc đó gia nô của thầy phát hiện, nhảy xuống đưa cậu lên bờ, hại cậu ốm 1 trận 10 ngày trời mới khỏi. Lúc đó em đã nghĩ, lớn lên nhất định phải gả cho cậu để trả ơn này. Em chấp nhận cậu có mợ hai, mợ ba, hay mợ tư đều được, nhưng rốt cuộc tại sao…cậu lại chỉ quan tâm đến nó? Rõ ràng em mới là mợ cả của cậu, nhưng 1 chút tình cảm thôi cậu cũng không ban phát cho em, mà lại để cho nó?!

Những lời mợ ta nói khiến cậu nhớ về chuyện cũ, ánh mắt nhìn mợ ta có phần cảm thông:

– Hiền, việc mợ gả về đây thật sự chưa bao giờ là điều tôi muốn. Thầy bu tôi quá mù quáng, mê tín nghe lời tên đạo sĩ giả mới bắt đắc dĩ để tôi có tận 4 người vợ. Tôi tôn trọng mợ vì chúng ta đã từng quen biết từ nhỏ, nhưng trước giờ đối với mợ tôi không hề có bất cứ tình cảm nào khác ngoài tình bạn.

Sau câu nói ấy, mợ ta sững người 1 lúc, sau đấy lại cười chua chát 1 cái:

– Hoá ra, trước giờ đều là em lầm tưởng. Được, vậy rồi sao? Cậu muốn đưa em lên báo quan?!

Cậu nhìn mợ cả 1 ánh mắt thương hại, sau đó thở dài 1 cái:

– Cưới mợ về đây, để mợ lỡ dở 1 đời chồng, tôi cũng có trách nhiệm. Từ giờ, mợ hãy dọn về nhà đi, sau này giữa chúng ta không có bất cứ 1 mối quan hệ nào hết. Nếu như mợ còn cố chấp gây tổn hại đến Diệp nữa, tôi chắc chắn sẽ không còn lần bỏ qua nào.

Nói rồi, cậu cũng quay người rời đi, mà mợ ta đứng đấy lại bật cười như điên dại.
Bà cả lúc này nét mặt sững sờ nhìn lên trời mà than:

– Trời ơi, rốt cuộc nhà này đã gây ra nghiệp lớn gì đây!?

Mợ cả lững thững đi về phòng của mình, đưa đôi mắt đảo nhìn quanh, rồi cười nói với mình:

– Ở đây….có cái gì là của mình đâu!

Vừa lúc đấy, con Mướt từ đâu chạy về, đi vội vào phòng:

– Mợ cả!

Nghe thế, mợ ta quay lại khẽ nhíu mày:

– Sao giờ mới quay về?

– Mợ cả, sáng nay em đi tìm đám người kia nhưng không gặp, rồi không hiểu sao bỗng nhiên bị ai đó bịt miệng, em liền ngất đi, tỉnh lại thấy được đặt nằm ở 1 bụi rậm, em nghĩ có gì đó không ổn nên liền chạy về đây.

Lời của con Mướt càng khiến mợ ta thêm khó hiểu:

– Mày nói sao? Không phải là mày đã đến tìm đám chúng nó rồi sai chúng nó bắt con Diệp sao?

Con Mướt vội vàng lắc đầu:

– Chiều hôm qua thống nhất nhưng sáng nay em đi đến tìm chúng nó để đưa địa điểm thì không hề gặp, sau đó liền bị đánh ngất giờ mới tỉnh liền chạy về báo mợ.

– Vậy….vậy bọn kia….là ai?

– Bọn nào thưa mợ?

Mợ ta bắt đầu gắt gao túm lấy vai con Mướt:

– Lúc mày chưa về đây, cậu Đăng đã biết chuyện và đưa cả đám chúng nó về đây, bọn chúng khai là nhận tiền của mợ để làm việc. Không phải là mày bảo sao?

– Sao có thể, em còn chưa nói cho chúng nó địa điểm sao chúng nó biết mà làm.

Mợ ta lúc này cảm nhận như 1 con rối bị tiêu khiển, từ từ buông con Mướt ra:

– Nói vậy….là nó….

Vừa lúc đấy, bóng người bước vào trong lên tiếng:

– Đúng, mọi chuyện….đều là tôi sắp xếp! Nhưng nói đúng hơn nếu tôi không làm thì sự việc nó vẫn như vậy thôi, phải không mợ cả.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN