Vạn Dặm Thương Nhớ
Phần 8
Mợ hai vốn đã không vừa mắt Diệp, bắt được thời cơ liền thêm dầu vào lửa.
– Mợ tư à, nếu mợ thực sự muốn tốt cho cậu Đăng, chị nghĩ mợ hãy để cho đạo sĩ làm phép trừ tà trên người mợ đi. Chị thấy mợ miệng nói muốn tốt cho cậu ấy mà mợ toàn làm những việc hại cậu ấy không à! Mợ hãy làm gì thiết thực hơn là nói đi.
Diệp nghe mợ hai nói vậy bỗng nhiên chợt khó xử, sau đó nhìn sang bà cả mà nói:
– Bà chủ, con định giờ mão ngày mai sẽ đi đến cuối thượng nguồn lấy nước về cho cậu chủ.
– Hừ, mày nghĩ nước thánh đấy mày muốn lấy là lấy được à? Bà lại sợ mày bỏ độc rồi độc chết con bà, bà chưa ngu.
– Bà chủ đừng nói vậy, con không bao giờ muốn làm hại cậu chủ hết. Chỉ cần cậu chủ được khỏi bệnh, việc gì con cũng làm.
Mợ cả nãy giờ im lặng, lúc này mới lên tiếng:
– Vậy mợ tư hãy chịu 9 roi máu của đạo sĩ đi. Biết đâu sau khi đạo sĩ trừ tà, bệnh của cậu Đăng lại khỏi thì sao?
Diệp nghe vậy chợt im lặng, 2 bàn tay bấu chặt vào nhau, nhớ lại buổi lễ hôm đó, mới 2 roi thôi mà cả người mợ như muốn rơi ra từng mảnh rồi, mợ sợ không chịu được đến 9 roi. Chỉ là nghĩ về cậu, những lần cậu đứng ra bảo vệ cho mợ, nếu thực sự làm thế cậu Đăng liền khỏi bệnh, vậy thì mợ sẽ làm.
Nghĩ vậy Diệp định lên tiếng, nhưng lúc này giọng nói phía sau vang lên:
– Chịu cái gì?
Cậu Đăng từ phía ngoài đi vào, sắc mặt có phần tức giận mà hỏi.
Mợ cả vừa thấy cậu, cũng chẳng phải kiêng dè gì mà nói thẳng:
– Mợ tư nói chỉ cần cậu được khỏi bệnh thì làm gì mợ ấy cũng làm. Mọi người chỉ bảo mợ ấy chịu 9 roi trừ tà của đạo sĩ thôi.
– Tại sao Diệp lại phải chịu, sao mợ cả không thử đi?
Bị cậu Đăng bắt bẻ lại trước mặt mọi người, mợ cả cảm thấy bản thân bị hạ nhục mà tức giận:
– Tại sao tôi lại phải thử trong khi mợ tư mới là con quạ đen của cái nhà này?
– HIỀN! Mợ ăn nói nên cẩn thận. Mợ so với các mợ đây là vế trên, làm gì thì cũng phải có chừng mực. Trước giờ tôi cứ nghĩ mợ là 1 người thông minh, hiểu chuyện vì mợ được ăn học tử tế, thật không ngờ mợ lại có thể nói những lời khó nghe như vậy.
Từ ngày mợ cả gả về đây, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu Đăng nặng lời như vậy với mợ ta. Mọi lần nói chuyện tuy không phải là hiểu nhau nhưng xem ra cũng hợp, nên nếu so bì với mợ hai và mợ ba, thì mợ cả là người được gần gũi với cậu Đăng nhiều nhất.
Bây giờ ở trước mặt 3 mợ bề dưới mình, bị cậu Đăng trách mắng, khiến mợ cảm thấy mình bị xem thường:
– Khó nghe? Trước khi mợ ta được gả về đây, cậu nghĩ xem ai là người quan tâm hỏi han cậu? Mợ hai thì ngoài mua sắm, làm đẹp, nói chuyện được với cậu mấy câu? Còn mợ ba, cả ngày ở đâu không thấy mặt, khéo có khi cậu còn không nhớ nổi mắt mũi mợ ta thế nào.
Bỗng nhiên ngồi không lại bị liên luỵ, mợ ba liền lên tiếng:
– Này mợ cả, tôi trước giờ không đụng chạm đến mợ, mợ giận ai thì cũng đừng lôi tôi vào. Tuy mợ vào trước tôi, nhưng so tuổi tác thì cũng không hơn đâu.
Mợ hai nghe vậy cũng chen vào:
– Mợ cả nói vậy là không được rồi, tôi cũng muốn quan tâm cậu Đăng nhưng cậu đâu có chịu. Trước khi mợ tư về đây, chỉ có mợ là người cậu Đăng chịu nói chuyện, tôi vào sau cũng tủi thân nhưng vai vế thấp nên cũng đành ngậm ngùi cam chịu. Có mua sắm, làm đẹp thì cũng chỉ để an ủi bản thân tôi thôi.
Mợ cả lúc này trừng mắt nhìn sang 2 người họ:
– Mọi ngày 2 mợ không dám đôi co với tôi, nay thấy cậu Đăng mới nói 1 câu, các mợ cũng tranh thủ lên mặt ghê nhỉ.
Diệp thấy tình hình có phần căng thẳng liền chen vào:
– Thôi các mợ đừng cãi nhau nữa. Cậu Đăng, mợ cả cũng là vì lo nghĩ cho cậu thôi, cậu đừng trách mợ ấy. Mọi người ngồi xuống ăn cơm cùng đi.
Mợ cả nhìn Diệp cười nhếch 1 cái:
– Mợ tư đúng là cao tay, cái khoản lấy lòng của mợ tôi không so được. Muốn ăn thì mợ ngồi cùng họ mà ăn, bữa cơm này tôi nuốt không trôi.
Nói rồi, mợ ta quay sang nhìn gia nô của mình:
– Mướt, đưa mợ về phòng!
– Dạ!
Con Mướt đi theo sau mợ cả trở về phòng, oing Huấn lúc này từ trong nhà đi ra nói:
– Có bữa cơm mà ồn ào, hết chuyện này đến chuyện khác. Con Hiền nó là con ông Phú, trong mấy người nó là người có vai vế với quyền hơn hẳn. Đã vào sau, lại không có gia thế mà còn lên mặt với nó. Chốc nữa ăn xong thì đến phòng xin lỗi mợ cả đi, nhà này làm gì cũng phải có tôn ti trật tự.
Diệp nghe vậy chỉ khẽ cúi đầu dạ 1 tiếng, mợ hai cả mợ ba có vẻ không vừa ý nên chẳng nói gì chỉ bất mãn ngồi xuống.
Cậu Đăng thấy vậy mới quay sang nhìn mợ tư:
– Đừng nghĩ nhiều nữa, ngồi xuống ăn cơm đã!
Khi mọi người cùng ngồi vào bàn ăn, ông Huấn mới ngó trước nhìn sau rồi hỏi con sen:
– Thằng Cuội đi đâu rồi?
– Cuội nó bảo hôm nay thấy mệt nên xin phép đi ngủ sớm rồi thưa ông!
– Mệt nên ngủ sớm? Nó làm cái gì đâu mà mệt, lại kiếm cớ để trốn việc đây mà.
Nói rồi, ông Huấn cũng kệ đi rồi quay lại dùng bữa, mọi người cũng như mọi ngày không nói thêm câu nào, chỉ có tiếng bát đua va vào nhau vang lên.
Cùng lúc đấy, ở căn phòng cách đó không xa, mợ cả ngồi trước bàn trang điểm hậm hực đập mạnh tay lên bàn:
– Đúng là cá mè 1 lứa!
Con Mướt thấy vậy cũng nói thêm:
– Thường ngày, mợ hai và mợ ba thấy mợ là sợ 1 phép, hôm nay lại dám cãi lại mợ, đúng là hỗn láo mà. Cũng tại mợ tư cả, bình thường cậu Đăng đối với mợ rất ôn nhu, nay lại vì mợ ta mà nặng lời với mợ, em nghe mà còn tức thay.
Mợ Hiền cả người hừng hực lửa giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc gương 1 hồi rồi nói:
– Chuyện mợ sai mày làm đến đâu rồi?
– Dạ, đã xong rồi mợ!
Mợ ta đưa tay khoát con Mướt lại gần, nó thấy vậy cũng tiến đến rồi áp sát tai vào, bọn họ thì thầm to nhỏ chuyện bí mật gì đấy, sau đó con Mướt chỉ gật gật rồi bỏ đi.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Diệp qua phòng mợ cả gõ cửa, lúc này con Mướt ra mở, ánh mắt chán ghét nói:
– Mợ tư đến đây là có chuyện gì không?
– Tôi muốn vào nói vài lời với mợ cả.
– Xin lỗi, mợ chủ của em nghỉ rồi, có gì thì mai mợ tư nói sau nhé.
Vừa lúc đấy, giọng mợ Hiền vang lên bên trong:
– Ai thế Mướt?
– Là mợ tư thưa mợ. Mợ tư muốn nói vài lời với mợ.
– Để mợ ta vào đi!
Con Mướt nghe vậy thở dài rồi mở rộng cửa phòng ra, Diệp thấy vậy khẽ gật nhẹ đầu 1 cái rồi bước vào trong.
Lúc này, thấy mợ cả chỉ mặc áo yếm mỏng ngồi trên giường, Diệp có chút ái ngại:
– Xin lỗi đã làm phiền giờ nghỉ ngơi của mợ, em chỉ muốn đến đây để nói xin lỗi mợ nếu như em có làm gì khiến mợ phật ý.
Mợ Hiền nghe vậy vẫn điềm đạm mà nói:
– Mợ tư thì có lỗi gì đâu mà xin. Mợ được cậu chủ ưu ái, hết lòng vì cậu chủ, đúng là tôi đây cũng phải cảm thấy hổ thẹn.
– Mợ cả đừng nói thế, em gả vào đây có nhiều chuyện hiểu, sau nếu có gì không phải mong được mợ cả chỉ bảo.
– Nghe nói mai mợ tư muốn đi xin nước thánh cho cậu Đăng. Vậy chúc mợ sớm làm được nhé!
– Dạ, cảm ơn mợ! Vậy em không làm phiền mợ nghỉ ngơi nữa, em xin phép về phòng.
Nói rồi, mợ cúi đầu chào mợ cả sau đấy xoay quay người rời đi.
Đêm đó, mặt trăng bị mây đen che phù, gió thổi rít từng cơn, có tiếng động “bộp…bộp” vang lên đánh thức giấc ngủ của Diệp.
Mợ tư tỉnh lại, lắng nghe tiếng động, thấy nó phát từ phía vườn sau của nhà, nghĩ là có trộm, mợ liền ngồi lên, ngó nghiêm tìm 1 vật gì đó có thể phòng vệ được, mợ liền vác hiếc ghế nhỏ rồi nhẹ nhàng đi lại mở cửa mà bước ra ngoài.
Mợ rón rén theo tiếng động phát ra mà đi về phía vườn sau nhà, lúc này mới thấy 1 bóng người đang ngồi quay lưng lại, tay không ngừng đào gì đấy.
2 tay mợ siết chặt chiếc ghế, từng bước đi lại gần rồi vung cao lên mà đập mạnh xuống người kẻ kia:
– Tên ăn trộm kia, ta đánh chết ngươi!
Cú đánh của mợ dường như không có tác động với kẻ kia, lúc đó nó liền quay người lại, dưới cái ánh sáng mờ nhạt từ trên cao hắt xuống, mợ Diệp gương mặt kinh hãi mà lùi lại:
– C…Cuội….Cuội!
Thằng Cuội lúc này 2 mắt đỏ ngàu nhìn mợ, nó đang đào 1 cái hố mà sáng nay mợ đã chôn con mèo ở đó, nhưng kỳ lạ thay, rõ ràng cái hố đó mợ đã tự tay chôn con mèo nhưng giờ lại không thấy cái xác nó đâu.
Thằng Cuội lúc này nhìn khác hẳn mọi ngày, nó đứng dậy tiến về phía mợ, Diệp có phần sợ hãi lùi về phía sau:
– Cuội, cậu làm gì ở đây thế? Sao không ngủ đi!
Nó không hề trả lời mợ, cứ từng bước tiến lại gần. Diệp sợ quá quay người bỏ chạy, cho đến khi 1 cái bóng trắng chặn ngang trước mặt mợ, Diệp giật mình mà hét toáng lên:
– Ahhhh!
Vừa lúc đấy, mây đen trên cao đã ta ra, ánh trăng sáng rõ toả xuống, bóng trắng ấy biến mất nhanh lẹ, mợ kinh hãi quay người lại nhìn, thằng Cuội lúc này cũng bỗng ngã xuống đất bất tỉnh.
Diệp thấy thế liền chạy lại lay nó:
– Cuội, Cuội!
Âm thanh ồn ào đánh thức mọi người trong nhà dậy, bà cả mắt nhắm mắt mở đi ra quát:
– Chúng mày ầm ĩ cái gì mà không đi ngủ đi!
Diệp nghe vậy liền đứng dậy nói:
– Bà chủ, Cuội nó bị sao ấy thưa bà!
Ông Huấn thấy thế liền đi ra ngó nhìn:
– Sao nó lại nằm ở đây?
Diệp lúc này kể lại mọi chuyện cho ông nghe, cậu Đăng từ trong phòng cũng đi ra, biết chuyện cũng chỉ nói:
– Chắc nó bị mông du thôi, bảo người khiêng nó về phòng đi. Muộn rồi, đi nghỉ có gì mai hãy nói.
Quá canh ba nên ai cũng buồn ngủ, nghe vậy cũng gạt chuyện đấy sang 1 bên, cho người khiêng thằng Cuội vào phòng, rồi về nghỉ.
Mợ Diệp lúc này nằm trên giường vẫn còn cảm giác sợ hãi ban nãy, mợ vẫn đang thắc mắc cái xác con mèo mà tự tay mợ chôn nó tại sao lại không thấy nữa rồi.
Cứ nghĩ mọi chuyện như ma quỷ quanh đây, cả người mợ ớn lạnh liền kéo cái chăn lên chùm kín người mình rồi cố nhắm mắt để quên đi.
Sáng hôm sau, chưa đến giờ mão mợ đã tỉnh dậy. Hôm nay, mợ muốn đi đến cuối thượng nguồn để lấy nước về cho cậu chủ, mà thượng nguồn phải đi qua 2 cái làng, đường xa nên mợ dậy sớm để cho kịp.
Diệp thay quần áo, nang theo 1 cái bình bỏ vào tay nải rồi rời đi. Vừa ra khỏi cổng được 1 đoạn không xa, ở 1 góc tối đấy có vài bóng người đứng nhìn, giọng nói của phụ nữ vang lên:
– Đưa trước cho mấy người 200 đồng, số còn lại nếu thành công tôi sẽ đưa nốt. Nhớ tìm thời cơ thích hợp, tốt nhất đừng để nó quay lại!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!