Vạn Đạo Tổ Sư - Thiếu niên thu đồ đệ (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Vạn Đạo Tổ Sư


Thiếu niên thu đồ đệ (hạ)



Phong Thân khuôn mặt trở nên âm trầm nói: “Hôm nay, nếu như ngươi không nói ra được căn nguyên của vấn đề, đừng trách bản quan đối với ngươi không khách khí”.

Thiếu niên áo đen dường như đối với Phong Thân trong mắt không buồn không vui ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn như cũ mặt không đổi sắc nhìn Phong Thân nói: “Tại sao ta phải dạy ngươi?” lời nói của Thiếu niên bên trong hơi có vẻ khinh thường nói: “Nghĩ đến, ngày đó ‘Quốc chiến’ chính là ngươi tác phẩm đắc ý, cái kia không ngại liền cứ như vậy thảo luận một phen.”

Phong Thân cười to một lúc, phảng phất nghe được một chuyện rất buồn cười, cười nhạo. Quả nhiên chỉ là một thiếu niên, cũng dám ở chính mình trước mặt đòi thảo luận về bài văn ‘Quốc chiến’. Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, thật sự không biết trời cao đất rộng.

Khuôn mặt nghiêm một chút nói: “Hôm nay ngươi may mà gặp được bản quan, mới không có tính toán với ngươi, nếu là đổi lại người khác, đã sớm trị ngươi một cái tội đại bất kính.” Sau đó nghiêm nghị nói: “Bất quá chỉ là một thiếu niên. Bản quan bản này ‘Quốc chiến’, đây chính là bài văn trước mắt Bệ Hạ đều khen không dứt lời, chẳng lẽ so với Bệ Hạ ngươi còn muốn vượt lên trên sao? Quả nhiên là cóc ghẻ ngáp lớn, thật lớn khẩu khí.”

“Nếu là không có chuyện gì làm, bản quan khuyên ngươi chính là nhanh chóng về nhà, bản quan còn có việc, không có thời gian rảnh rỗi cùng ngươi ở đây chơi đùa.”

Phong Thân nói xong, giật giật dây cương trong tay, giục ngựa quay trở về.

Lúc đi ngang qua thiếu niên áo đen, thiếu niên đứng im không dao động, giống như chưa lấy lại tinh thần. Chỉ là lúc hắn đang đi qua, bên tai Phong Thân lại truyền tới lời nói của thiếu niên.

“Ngươi cho rằng ta chỉ là một thiếu niên, tại sao không dám nghe ta nói cho rõ ràng? Hay là ngươi không dám nghe ta nói ra?” Lời nói của Thiếu niên ở bên tai Phong Thân vang lên.

Phong Thân kéo lại dây cương, làm cho ngựa đứng lại, vẫn như cũ ngồi ở trên lưng ngựa, đưa lưng về phía thiếu niên nói” “Làm càn, bản quan có chỗ nào không dám?” Hay là ngươi cho rằng bản quan sợ ngươi?

“Ngươi cái gọi là ‘Quốc chiến’, trong đó một đoạn vì: Phu quốc Chiến giả, làm dân biết nó như thế, không thể làm cho hắn biết hắn nguyên cớ, không thể rõ khiến cho biết rõ cũng … Thế nhưng là lời văn của ngươi bên trong nói tới?”

Chính là trong bài văn bản quan có nói như thế, làm sao?”

“Hoang đường!” bỗng nhiên Thiếu niên khinh thường nói.

“Giải thích thế nào?” Phong Thân vẫn như cũ cũng không có quay đầu lại nói.

“Binh pháp có nói, binh giả, đại sự quốc gia, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, không thể không quan sát. Cho nên trải qua dùng tới năm chuyện, hiệu chỉnh dùng tới kế mà tác tình: Nhất viết đạo, nhị viết thiên, tam viết địa, tứ viết tướng, ngũ viết pháp. Đạo giả, khiến dân cùng bên trên cũng tán thành, cho nên có thể tới chết, có thể tới sống, mà không sợ nguy. Thiên đạo, âm dương, quanh năm, lúc sản xuất. đạo, xa gần, hiểm dễ, rộng hẹp, tử sinh. Đem đạo, trí, tin, nhân, dũng, nghiêm. Pháp giả, khúc chế, quan đạo, chủ dùng. Thông thường năm đạo này, đem ai cũng nghe, mà biết đạo thắng, người không biết không thắng. Cho nên hiệu chỉnh dùng tới kế mà tác tình, nói: Chủ ai có đạo? Đem ai có năng lực? Thiên địa ai được? Pháp lệnh ai làm? Binh chúng ai mạnh? Sĩ tốt ai luyện? Thưởng phạt ai minh? Ta dùng cái này biết thắng bại vậy. Ngươi có biết ý nghĩa của nó?”

Phong Thân thân làm Tân khoa Trạng Nguyên, tự nhiên biết được ý nghĩa của đoạn văn này. Nháy mắt xoay người, lấy một loại ánh mắt khác thường đem đánh giá thiếu niên, mở miệng nói: “Đây là ở đâu bộ binh pháp nào lấy ra?”

Thiếu niên khóe miệng phác hoạ ra một cái tiếu dung.”Đây là « Binh pháp Tôn tử »” .

“« Binh pháp Tôn tử »? Cuốn sách này lấy ở đâu ra?” Phong Thân kinh nghi hỏi.” Ta thuở nhỏ học hành cực khổ, tự nhận đọc được nhiều sách vở kiến thức uyên bác. Không nói tài trí hơn người, cũng là người có học thức. Binh pháp, chỉ cần là tác phẩm nổi danh, ta đều là nhớ trong lòng, tại sao ta chưa từng nghe thấy tên cuốn sách này?”

Thiếu niên lại là không có trả lời câu hỏi của Phong Thân. Ngược lại mở miệng cười nói: “Thiên Hạ có những thư không biết còn rất nhiều, dám nói là đã đọc qua hết?”

Thiếu niên nói: “Đã ngươi dám nói, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, vậy chúng ta không ngại đánh cược một phen, nếu là ngươi thua, liền bái ta làm sư phụ, nếu là ngươi thắng, ta mặc ngươi xử lý.”

“Đánh cược như thế nào?” Phong Thân cũng bị thiếu niên khơi dậy lửa giận.”Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi hay sao!”

“Ta ra mười đề, ngươi đến trả lời, xuất từ sách nào, nơi nào, mà chỉ cần ngươi đáp đúng một đề, liền coi như ta thua, như thế nào?” Thiếu niên khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, dường như đã tính trước.

Phong Thân trong đầu không ngừng suy nghĩ, bản thân những năm gần đây, tinh thông đủ các loại sách, mặc dù không dám nói là đọc hết sách trong Thiên Hạ, nhưng cũng kém không xa, chẳng lẽ, bản thân liền đứng trước thiếu niên này đều không bằng? Không có khả năng liền một đề đều đáp không được a? vừa mới thiếu niên bất quá là nói bậy nói bạ mà thôi, không có khả năng mười đề không đáp được một đề. Trong lòng suy nghĩ, tự nhiên có chủ ý.

“Nếu như ngươi chỉ là thuận miệng bịa đặt vài câu, ta lại nên như thế nào tin tưởng?”

Thiếu niên khẽ mỉm cười nói: “Ta cũng không cần như thế. Phải chăng nếu là bịa đặt, ngươi cũng có thể nghe ra. Có hay không có đạo lý, có thể thành sách hay không, tất nhiên là có thể hiểu rõ.”

Phong Thân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, thế là gật đầu nói: “Tốt, ngươi ra đề mục a. Bản quan cùng ngươi đánh cược.” Chỉ là, Phong Thân ngẩng đầu nhìn biểu mặt của thiếu niên không có chút nào thay đổi, chỉ là xuất ra nụ cười nhàn nhạt, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, giống như bản thân sớm đã bị đối phương tính kế ‘Như vật nằm trong lòng bàn tay’

Thiếu niên bước ra một bước, thản nhiên nói: “Lấy Đạo trị thiên hạ, quỉ thần hết linh. Không phải quỉ thần không linh, nhưng quỉ thần không làm hại người. Không phải quỉ thần không làm hại người, mà thánh nhân không làm hại người. Cả hai đều không hại người, nên Đức của họ qui về một chỗ. …. Ngươi biết là có ý nghĩa gì? Từ nơi nào xuất ra sao?”

“Điều này… Điều này …” Phong Thân trầm ngâm, suy tư thật lâu, nhưng vẫn mãi không nghĩ ra được là lời ấy từ đâu mà ra, nửa ngày, thấp giọng nói: “Bản quan không biết …” Vừa nói xong, Phong Thân chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình toàn bộ nóng lên, nghĩ đến, mà cảm thấy xấu hổ.

“Đây là xuất từ Lão Tử « Đạo Đức Kinh » Chương thứ 60:.” Thiếu niên tiếp tục nói.”Vậy ngươi cũng biết: Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao? Có bạn hữu từ nơi xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao? Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải người quân tử ư? Lại là từ nơi nào mà tới ra?”

Một lần nữa phải suy tư trong chốc lát, Phong Thân xấu hổ cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta không biết.”

Thiếu niên cũng không có bởi vì Phong Thân không có đáp án mà trở nên đắc ý, cũng không dùng ngôn từ gì để châm trọc, vẫn như cũ thản nhiên nói: “Đây là xuất từ lời nói của Khổng Tử. « Luận Ngữ. Thời Nhi »” .

Sau đó, thiếu niên lại là một lần một lần vấn đề nói ra, Phong Thân ở đối mặt với vấn đề mà thiếu niên đưa ra, lại là trợn mắt há hốc mồm. Mười đề, nhưng lại không có một đề nào trả lời được, sớm đã làm cho Phong Thân xấu hổ giận dữ không chịu nổi. Bản thân còn dám nói đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, chưa từng nghĩ những cái này đại tác phẩm, dĩ nhiên là chưa bao giờ nghe thấy qua. Đương nhiên, hắn cũng không sợ những thứ này là thiếu niên bản thân tự tạo ra đến, nghĩ đến bịa đặt cũng không có khả năng toàn bộ những vấn đề như vậy đều hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể.

Chỉ là Phong Thân trong lòng rất nhiều điều không hiểu được. Lẽ ra, những cái này văn chương đều là kinh thế hãi tục, tại sao bản thân chưa từng nghe thấy? Thiên Hạ lại không có chút nào lưu truyền, cái này không khỏi cũng quá mức kỳ quái.

Mặc kệ suy nghĩ như thế nào,nói chung là không có trả lời được vấn đề nào, nguyện cược chịu thua, đại trượng phu hành tẩu Thiên Địa, coi trọng nhất ngôn cửu đỉnh.

“Đệ Tử bái kiến Sư Tôn.” Phong Thân đi đến trước mặt thiếu niên, hướng thiếu niên khom lưng hành lễ nói. Được xong lễ, liền đi ra đứng ở một bên, trầm mặc không nói.

“Như thế nào? Ngươi trong lòng vẫn không phục?” Thiếu niên thản nhiên nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN