Vạn Đạo Tổ Sư - Vui lòng phục tùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Vạn Đạo Tổ Sư


Vui lòng phục tùng



“Đệ Tử bái kiến Sư Tôn.” Phong Thân đi đến trước mặt thiếu niên, hướng thiếu niên khom lưng hành lễ nói. Hành lễ xong, liền đi ra đứng ở một bên, trầm mặc không nói.

“Như thế nào? Ngươi trong lòng vẫn không phục?” Thiếu niên thản nhiên nói.

Phong Thân không biết nói gì, tất nhiên là không muốn nói ra là không cam lòng. Bản thân đường đường là Tân khoa Trạng Nguyên, dĩ nhiên bởi vì một lần đánh cược, mà bái ở một thiếu niên trên dưới 10 niên làm môn hạ, cái này nếu như mà lan truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười cho Thiên Hạ. Đồng thời, Phong Thân có thể không cho rằng bản thân không bằng đối phương, chỉ là bởi vì một lần đánh cược mà thôi, có lẽ đối phương chỉ là từ nơi nào đó thấy được một vài quyển sách độc nhất, bản thân không cẩn thận, liền bị đối phương tính kế.

Phong Thân chỉ muốn làm như thế nào mang thiếu niên này đuổi đi, vĩnh viễn không được trở về mới tốt. Trong lòng suy tư một phát, không có trả lời câu hỏi của thiếu niên kia, ngược lại là đổi đề tài nói: “Theo lời nói của Sư Tôn vừa rồi, nếu là hai nước giao chiến, cần phải cho bách tính biết được vì sao mà phải chiến, khiến trên dưới cùng một lòng, đúng hay không?”

Thiếu niên gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Nếu là kẻ thù của quốc gia đột nhiên tấn công, cùng bách tính nói rõ, đương nhiên có thể, coi như là cùng nhau chống địch. Nhưng, bách tính muốn yên ổn, nếu thiên hạ xảy ra chinh chiến , lại sẽ như thế nào? Làm sao để mà trên dưới một lòng, khiến cho bách tính dũng cảm ra trận?”

“Đây là lời nói biểu đạt chi đạo.” Thiếu niên nhàn nhạt cười nói.

“Dựa vào cái gì để cho bách tính quyên mình phục vụ? Bách tính cầu an cư lập nghiệp, nhưng nếu là dân không có quốc gia, dùng cái gì để truy cầu bình an? Đây là thứ nhất. Thứ hai, thiên hạ không phải lúc nào cũng được ổn định, từ đó, muốn nói cho bách tính biết được, thiên hạ phải được thái bình, bách tính mới có thể được hưởng bình an no ấm, nếu không, chỉ có nhận lấy hết mọi khổ đau. Thứ ba, bách tính ai cũng vậy cũng hi vọng được phong hầu bái tướng, nếu như 10 năm gian khổ học tập mà không có hy vọng, lấy cái gì ra để truy cầu? Công danh chỉ hướng lập nghiệp, thực sự là anh hùng một trượng (3,33m) phu …”

“Đây là lời nói biểu đạt chi đạo. Một người tài ăn nói có thể chống đỡ được trăm vạn hùng binh, càng có thể ở lúc nguy nan, thời khắc mấu chốt có thể biến nguy thành an. Từ xưa đến nay, những người làm chính trị đạt được thành công, nhà quân sự, cái nào không phải hạng người miệng phun hoa sen (lời nói tốt)?”

Thiếu niên một lời nói, làm cho Phong Thân trợn mắt há hốc mồm. Cẩn thận suy tư một chút, câu nào câu đó đều có lý, đúng là không thể phản bác. Muốn phản bác, phát hiện bản thân không còn từ nào để dùng, tìm không được bất cứ lời nói nào có thể phản bác. Một câu “Công danh chỉ hướng lập nghiệp, thực sự là anh hùng 1 trượng (3,33m) phu”, liền ngay cả mình, đều có chút nhiệt huyết xúc động, hận không thể đi tới biên cương, giết địch tranh công.

“Chẳng lẽ, làm Quân Vương, chỉ có thể là hạng người lời nói không có giá trị?” Phong Thân nói.

“Lời ấy lại.” Thiếu niên nói.”Lấy ý kiến của ngươi, thân làm Quân Vương, thì nên làm như thế nào?”

“Người làm Quân Vương, nên chuyên cần với chính sự, phân rõ trung gian …” Phong Thân ngửa đầu nói ra.

Thiếu niên cười nhạt một cái nói: “Như thế nào trung? Như thế nào gian?”

“Trung với Quân Vương, trung với Đế Quốc, tự mình trung. Ngược lại, tức là gian.” Phong Thân nói.

“Sai!”

Thiếu niên lại lần nữa phản đối….

“Nếu như chỉ là một mực ngu ngốc, xem người mơ hồ, xử lý công việc mơ hồ, muốn để làm gì? Nếu là đại trung ắt tự thành gian, đại ngụy tự thành chân nghĩa, lại nên làm như thế nào?”

Thiếu niên nói ngắn gọn vài câu, lại như là lời cảnh tỉnh, để Phong Thân trong lúc nhất thời chất phác im lặng.

“Người làm Quân Vương, đương nhiên chỉ dùng người mà mình hiểu rõ … Làm chiêu hiền đãi sĩ … Coi là khiến dân hiệu liều mạng …”

Thiếu niên liên tiếp thuyết pháp, lại là để cho Phong Thân không biết phải nói gì.

Phong Thân bất tri bất giác đã sớm xuống ngựa, đi tới trước mặt thiếu niên, thân hình một cách tự nhiên hơi khiêm tốn. Thời gian trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối, Phong Thân đã là đối với thiếu niên áo đen tâm phục khẩu phục, đưa vấn đề, chẳng những được thiếu niên từng cái giải đáp. Ngược lại thiếu niên còn nói ra một chút vấn đề, vô luận là nói về cách xử sự làm người, vẫn là nghe thấy, đúng là Phong Thân chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy ý nghĩa trong đó bao giờ.

Tỉ như, thiếu niên nói: “Đạo làm người, coi là lấy vuông tròn, ngoài tròn trong vuông, không thể toàn phương, cũng không thể quá tròn. vuông tròn có đạo, mới là cách đối nhân xử thế căn bản …”

Về sau, cùng thiếu niên nói chuyện cả buổi, để cho Phong Thân càng thấy được thiên địa này mênh mông rộng lớn chừng nào, có rất nhiều sự vật, lúc này mới phát hiện ra, bản thân vốn bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Cùng với thiếu niên trò chuyện càng lâu, Phong Thân chỉ cảm thấy hiểu ra càng nhiều, thu hoạch được cũng là vô cùng phong phú.

Vốn hỏi thăm, chỉ là muốn làm khó dễ thiếu niên, không ngờ thiếu niên lại là từng cái từng cái làm ra giải đáp.

Từ sắc mặt của thiếu niên, Phong Thân rõ ràng nhìn ra thiếu niên đã đoán ra được tâm tư của chính mình, lại là chưa hề chê cười, ngược lại là thành tâm thực lòng, vì chính mình giảng giải trong lòng nghi hoặc.

Phong Thân vốn là muốn làm cho thiếu niên khó dễ, lại biến thành thành tâm nghe giảng, đem những năm gần đây gặp được một chút nghi vấn, từng cái đưa ra hỏi.

Một người nguyện ý hỏi, một người nguyện ý đáp, trong bất tri bất giác, sắc trời đã tối. Hai người đứng ở ven đường đã tới gần hơn một canh giờ, bên tai truyền đến thanh âm gõ canh, Phong Thân mới biết bản thân đã hỏi được rất nhiều. Lần hành lễ: “Đa tạ Sư Tôn giải nghi hoặc trong lòng.” Một tiếng này, ngược lại là thật tâm thật lòng nói ra.

“Vi sư họ Nhạc tên Cảnh, ngươi có muốn đi theo vi sư học tập không?” Thiếu niên lão luyện thành thục nói.

“Đệ tử nguyện ý.” Phong Thân cung cung kính kính khom mình hành lễ.

Lần này bái, Phong Thân hoàn toàn là bái phục.

“Tốt, sau đó, ngươi liền đổi tên là Thanh Vân, Phong Thanh Vân!” Thiếu niên nói.

“Đa tạ Sư Tôn ban cho tên.” Về sau, Phong Thân bỏ đi chức Tân khoa Trạng Nguyên, đi theo sau lưng Nhạc Cảnh.

Phong Thanh Vân, chính là trước đây Phong Thân. Vừa nói xong, cả người vẫn như cũ đắm chìm trong quá khứ. Tần Ngọc cũng không có mở miệng, người nào cũng không có đánh vỡ mảnh này trầm mặc.

Phong Thanh Vân đơn giản kể lại, triệt để làm cho Tần Ngọc chấn kinh, một câu nói kia, câu nào câu cũng có cảnh thế, câu nào câu cũng có lý. Giờ phút này, Tần Ngọc trong đầu nhẩy ra một cái ý định, hận không thể ngay lập tức bái thiếu niên kia làm thầy, nếu như được người đại tài này chỉ điểm, nghĩ đến, tiền đồ của chính mình tất nhiên là rộng lớn.

“Vậy trong năm năm qua, ngươi một mực đi theo sư tôn ở trên ngọn núi này?” Tần Ngọc hỏi. Trong lời nói, lại cũng không có khinh thị như trước đó, không tự chủ được là có có ý tôn trọng.

“Đó cũng không phải. Những năm gần đây, lúc trước là theo Sư Tôn cùng nhau hành tẩu thiên hạ, trải qua thế gian phồn hoa. Sư Tôn nói, như thế mới có thể thấy rõ thế gian ấm lạnh, có thể nếm hết nhân gian muôn màu … Về phần đi tới Lạc Kiến Phong, cũng chỉ là ở nơi này chờ đợi 1 năm thôi.” Phong Thanh Vân cảm khái nói.

“Các ngươi, một mực trải qua cuộc sống tu khổ hạnh?” Tần Ngọc kinh ngạc nói.

Phong Thanh Vân cười nói: “Cũng không phải là một mực trải qua cuộc sống tu khổ hạnh a. Dùng tới lời của Sư Tôn nói, liền là một loại tu hành. Đối với chúng ta tự thân trưởng thành, có rất nhiều chỗ tốt, cũng có thể ma luyện tâm cảnh của chúng ta.”

“Thời gian vừa qua, đi theo sau lưng Sư Tôn, rốt cục để cho ta hiểu rõ, ta trước đây là cỡ nào nhỏ bé, cũng làm cho ta càng thêm nhận ra thiên địa rộng lớn chừng nào.”

Phong Thanh Vân một mặt hướng tới căn nhà gỗ, thủy chung đối Nhạc Cảnh một vẻ mặt sùng bái.

Không chỉ là Phong Thanh Vân, ngay cả Tần Ngọc cùng Triệu Tông, sau khi nghe xong Phong Thanh Vân đơn giản kể lại, đều tồn tại một mặt hướng tới tôn kính, hận không thể làm cho bản thân hóa thành Phong Thanh Vân, thay thế hắn đi theo bên người Nhạc Cảnh.

Những chuyện này, từng câu từng câu, để cho Tần Ngọc trong lòng đối Nhạc Cảnh hiểu rõ càng nhiều, cũng càng ngày càng muốn đi theo Nhạc Cảnh học tập, nếu không phải thân phận bức bách, Tần Ngọc cũng nguyện ý buông xuống tất cả, đi theo Nhạc Cảnh tả hữu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN