Vạn Kiếp Nhất Mộng
Chương 30: Sai một ly ,đi một mạng
– Này,mày làm tóc con bé dựng ngược lên rồi kìa!
Minh Thần miệng méo xệch nhắc nhở hắn.
– Kệ đi.Buổi học kết thúc rồi à?Hình phạt là gì?Canh vườn,Cấm túc,Diện bích?
– Thực ra thì sư phụ vẫn chưa đến.Mọi hôm sư phụ cũng hay đến muộn,thế nhưng chưa bao giờ muộn tới mức này.
Ngạo Nam ngáp dài một cái rồi thở hắt ra:
– Ôi dào.Theo ta thì nghỉ quách đi cho rồi.Phải biết nêu cao tinh thần tự giác chứ!
Minh Thần mặc dù là con ngoan trò giỏi thế nhưng Tiêu Viêm đã tới trễ đến tận một canh giờ thì gã không khỏi phân vân xem có nên cho đám huynh đệ giải tán hay không.
– Có lẽ hôm nay sư phụ bận việc rồi.Buổi học Vẽ Bùa hôm nay…Hử,ngươi muốn nói gì?
– Suỵt~
Hắn đặt ngón trỏ lên môi,cặp mắt cá chết liếc nhìn về phương xa:
– Các ngươi không nghe thấy sao?
– Dẹp mẹ đi.Lão tử về ngủ!
Ngạo Nam vội sải bước đi ra trước khi lão Tiêu Viêm kịp xuất hiện ở một cái xó xỉnh nào đó túm gáy gã lại.Thế nhưng con đường của gã là không dễ dàng bởi mặt đất đột nhiên rung lên bần bật.
Xẹt~Xẹt~Uỳnh~
Một cột lửa mọc lên tại ngôi nhà của người-mà-ai-cũng-biết-là-người-nào-đấy.Bất quá đám trẻ chẳng quan tâm lắm,điều duy nhất chúng bận tâm lúc này là lớp học Vẽ Bùa có bị huỷ hay không.Và câu trả lời trong tình huống này dĩ nhiên là…
– Lấy bút lông với giấy vàng ra đi mấy thằng ranh.Đừng có mà dở trò lười biếng!
Tiêu Viêm ngồi vắt vẻo trên ghế dùng khăn cẩn trọng lau đi tro bụi bám đầy trên áo.Trong khi bên dưới là vài chục đứa trẻ đang ngồi bệt,ngồi xổm,nằm ngang,chồng chuối…loay hoay bôi lên mấy tấm giấy vàng những kí hiệu cực kì phức tạp.
– Nhanh cái tay lên.Hôm nay bùa của đứa nào không nổ sẽ phải chép phạt năm mươi lần.
Thanh Trà thấp giọng kêu lên:
– Đại ca.Vẽ mấy cái này để làm gì?
Hắn vừa duy trì nét vẽ vừa đáp:
– Một dạng lưu trữ năng lượng trong vật thể hữu hình.Không mạnh,nhưng đa dụng.
– Lưu trữ?
Thanh Trà nhìn chằm chằm vào mảnh giấy một lúc lâu sau đó không nhịn được kêu lên:
– Nhìn thế nào cũng là một mảnh giấy vô dụng a!
Hắn cười nhạt:
– Khiến những thứ vô dụng trở nên có ích.Đấy là cách tương lai được dệt nên.
– Làm thế nào?
Thanh Trà nghi hoặc nhìn hắn.
– Thấy không?Ở đây có một gạch đậm và ba nét nhạt.Gạch đậm là nguồn năng lượng,ba nét nhạt chia đều năng lượng ra làm ba.Tiếp đó ta vẽ một hình vuông bao quát toàn bộ,đem năng lượng gói gọn vào một khối.Cuối cùng là vẽ một nét dọc để làm điểm kích hoạt và truyền linh lực vào mực chu sa.Như thế này,tại thời điểm truyền năng lượng vào điểm kích hoạt sẽ giải phóng năng lượng,năng lượng bị nén sẽ tạo ra một vụ nổ đủ để nướng chín một con gà và ba quả trứng.Đó chính là nguyên tắc hoạt động của linh phù,đồng thời đây chính là chữ Bạo (Nổ) trong từ điển Tu Chân.
Thanh Trà kinh ngạc kêu lên:
– Còn có từ điển Tu Chân nữa ư?
– Để tiện cho việc chế phù thì những tu chân giả đều phải học thêm một loại ký hiệu riêng.Cơ mà không nhiều lắm đâu,chỉ có Lôi,Phong,Hoả,Kim,Mộc,Thuỷ,Thổ,Băng,Quang,Ám,Trị,Ẩn,Độn,Bạo,Ảo…
– Đại ca dừng một chút!Em cảm thấy não có chút không đủ dùng a!
Hắn mỉm cười đặt cây bút vào tay Thanh Trà:
– Trăm nghe không bằng một thử.Ngươi thử vẽ một cái xem nào.
Thanh Trà trợn tròn mắt hạnh,bộ dáng không thể tin nhìn hắn:
– Như thế…Được sao?
– Ta nói được là được.
Nó nuốt một ngụm nước bọt,sau đó bắt đầu khom lưng run rẩy viết từng nét.Tuy Thanh Trà không biết chữ thế nhưng khả năng quan sát rất tốt,năng lực bắt chước cũng vượt xa người thường nên chỉ ngay lần đầu tiên đã vẽ được rất khá,mặc dù nét vẽ vẫn còn hơi xiêu vẹo một chút.
– Vẽ dở tệ.Cơ mà cũng miễn cưỡng đủ dùng.Giờ đưa tay ra đây.
Thanh Trà run lên khi bàn tay bị hắn nắm lấy.Tay hắn mềm nhưng chắc chắn,và mang theo một loại lạnh lẽo kì lạ khiến nó nhanh chóng bình tâm trở lại.
Hắn đặt tay nó lên tấm bùa,tiếp đó nó cảm thấy một thứ gì đó chảy qua bàn tay.Không thể định nghĩa đó là gì,chỉ biết rằng thứ đó như một cơn tê dại chạy qua xúc giác.Thanh Trà cảm nhận được một cách rõ ràng khi “thứ đó” truyền vào tấm giấy vàng và khiến mảnh giấy tầm thường bỗng chốc sáng rực lên.
– Phew~Hơi lỗi một tý cơ mà chắc không sao đâu.Thứ này khá nguy hiểm nên đừng có mà đem ra nghịch…
– Chết mịa đi!
Ngạo Nam bất ngờ ném một tấm bùa nổ về phía Minh Thần.Đương nhiên là Minh Thần đã dễ dàng chém đứt trước khi tấm bùa kịp kích hoạt thế nhưng hành động mang tính chất trẻ trâu này đã vô tình hoặc cố ý tạo nên một cuộc chiến nho nhỏ.
– Đệch!Đứa nào ném bố thế!
– Chán cơm thèm đất hả mấy thằng ôn vật này!
– Bố mày nóng mày rồi đấy!
Đa phần những người ở trong đây đều dừng ở mức Luyện Khí nên những tấm phù chỉ có uy lực bằng nửa quả lựu đạn.Bất quá thế cũng đủ khiến đám nhãi chạy loạn xạ rồi.
Hắn nhìn khung cảnh ngu xuẩn xung quanh,không nhịn được kêu lên:
– Cái mẹ gì đây?Lão Tiêu Viêm…
– Ừm~Cút khỏi cuộc sống của Dương Dương đi thằng giẻ rách…
Tiêu Viêm xoay mình tìm kiếm một tư thế thoải mái hơn sau đó tiếp tục…ngủ.
– Thật vui a!
Thanh Trà reo lên sau đó cầm tấm linh phù vừa vẽ chạy vào giữa chốn “bom đạn”.
– Khoan đã!Cái đó không dùng ở đây được đâu!
Lời hắn nói nhanh chóng bị những tiếng nổ ầm ầm át đi.Cuộc chiến dần được đẩy lên cao trào khi Minh Thần không nhịn được ném ra linh phù của mình khiến Ngạo Nam cháy xém một một bên tóc mái.Ngay lập tức Ngạo Nam đáp trả bằng những vụ nổ liên hoàn.
– Tiện quá!Xin nhé!
Thanh Trà đang chạy quanh thì tấm linh phù trên tay bỗng bị rút mất.Ngạo Nam truyền linh lực vào khiến linh phù sáng rực lên sau đó…
Ầm~
Một cú đấm cực mạnh gõ vào ót Ngạo Nam khiến đầu gã lún sâu xuống sàn,đồng thời tấm linh phù trên tay cũng bị tước mất.
– Vừa chợp mắt các ngươi liền nháo thật lớn a.Xem ra vừa rồi ăn roi vẫn còn xa xa không đủ.
Sắc mặt đám đệ tử lập tức tái mét như người mắc bệnh trĩ bị thông.Có đứa còn không nhịn được ôm mông khóc lên rưng rức.
Tiêu Viêm bỗng cảm thấy cấu tạo của tấm bùa có chút kì lạ bèn đưa lại gần xem xét:
– Hử?Tấm bùa này có chút sai sai.Nét trung tâm quá lớn,nét nhánh thì vừa nhỏ vừa ngắn,lại nạp năng lượng nhiều như vậy.Nhỡ có đứa đần nào truyền linh lực vào tạo thành xung đột dòng phân cực thì sa…
Bùm~
Vì khâu thiết kế xảy ra chút lỗi nhỏ nên phải mất thời gian nhiều gấp đôi bình thường lá bùa mới bất ngờ nổ tung ngay trên tay Tiêu Viêm.Khói đen bao phủ khuôn mặt anh tuấn của gã,cũng đen như cái tương lai của bọn hắn vậy.
…………………………
– Đã đi nửa ngày,trời cũng tối mịt rồi mà sao vẫn còn chưa tới Thiên Kiếm Sơn?
Một nhóm người cưỡi phi kiếm phiêu phiêu bay trên những ngọn đồi xanh mượt.Chỉ tiếc là trên mặt họ toàn bộ đều là vẻ sốt sắng,hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là “vân đạm phong khinh” cả.
– Doãn huynh.Có khi nào chúng ta lạc đường rồi không?Ta có cùng sư phụ ghé Thiên Kiếm Môn mấy lần,thế nhưng khung cảnh không hề giống thế này a.
Người vừa lên tiếng không ai khác là đại đệ tử của Vạn Hoa Kiếm Phái.Có vẻ như Tống Nguyệt do quá gấp gáp đi theo Tiêu Viêm mà quên luôn hai cái đệ tử thân yêu này mất rồi.Còn tại sao đám đệ tử phái Vạn Hoa bắt gặp đệ tử phái Toàn Chân thì đó lại là một câu chuyện nhảm nhí khác mà tác giả sẽ không đủ kiên nhẫn để kể.
Doãn Chí Bền cười nhạt:
– Giá mà Liên huynh có thể đưa ra phát kiến thiên tài đó sớm hơn thay vì trông chờ vào khả năng tìm đường của bần đạo thì tốt biết mấy.
Đại Liên xấu hổ cúi đầu.Ai mà ngờ được có ngày toàn bộ đám mù đường trên đời lại tụ vào một chỗ cơ chứ.
– Chết tiệt!Nếu trước khi đại hội chưởng môn kết thúc không thể chuyển lời của sư phụ cho Tiêu tiên gia thì ta còn mặt mũi nào quay về nữa chứ!
Doãn Chí Bền khẽ gầm lên.Trông gã lúc này rất giống một con sư tử vừa bị cạo sạch bờm thì bị đem ra trưng bày ở vườn thú.
– Sư huynh đừng nóng ruột.Ở kia có một người đàn ông,chúng ta xuống hỏi lão xem sao.
Cả bọn nhất trí hướng phía dưới bay xuống.Lão nông thấy từ trên trời đột nhiên xuất hiện mấy người anh tuấn tiêu sái,khí vũ hiên ngang lại còn đạp kiếm mà bay thì sợ tới hồn bất phụ thể,liên tục rập đầu kêu bọn chúng là “Thần tiên”.
– Bớt làm trò đi lão già!Nói cho bọn này biết đây là đâu?
Một tên đệ tử Toàn Chân hung hăng kêu lên.Ngay lập tức gã bị Doãn Chí Bền ngăn lại:
– Người tu đạo chúng ta đối với người già và trẻ nhỏ,thiếu nữ và bà bầu chúng ta tuyệt đối phải cung kính tôn trọng.Sư phụ dạy cái gì các ngươi đều vất mẹ nó vào mao xí rồi hay sao?
– Dạ!Sư huynh dạy chí phải.
Doãn Chí Bền mỉm cười hài lòng,sau đó quay sang hỏi ông lão:
– Xin cho bần đạo mạn phép hỏi nơi đây là nơi nào?
Lão nông không ngờ thần tiên cũng nói tiếng Việt,vội đáp:
– Đây là núi Ba Vì a.
– Núi Ba Vì?
Thấy Doãn Chí Bền có vẻ mù mờ không hiểu,Đại Liên vội phô trương kiến thức:
– Doãn huynh không biết sao?Núi Ba Vì là ngọn núi nằm ở phía Bắc,có sữa bò là đặc sản a!Còn nữa…
Ánh mắt lạnh lẽo của Doãn Chí Bền khiến Đại Liên thức thời ngậm mồm lại.
– Xin hỏi.Từ Ba Vì tới Kinh Đô đi hướng nào?Đi mất bao lâu?
Lão nông có vẻ hơi ngạc nhiên những cũng thật thà trả lời:
– Đi về hướng kia,nhớ không nhầm thì mất hơn nửa năm đi bộ a.
Mặt Doãn Chí Bền tối sầm lại,thì ra nãy giờ cả lũ đi ngược đường mà không biết.
Một tên đệ tử Toàn Chân lên tiếng an ủi:
– Thôi sư huynh ạ.Dù sao chuyện cũng đã rồi,hay là chúng ta mua chút sữa bò về hiếu kính sư phụ.Cũng coi như là gỡ gạc được chút mặt mũi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!