Vạn Kiếp Nhất Mộng - Chương 31: Khai trương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Vạn Kiếp Nhất Mộng


Chương 31: Khai trương


Hắn từ từ mở mắt,cảnh vật xung quanh tối đen như mực.Từ trước đến nay Hậu Phong vẫn luôn đón chào ngày mới một cách ảm đạm như vậy.Không ánh sáng,không chim hót,không gà gáy,chỉ có hơi thở đều đều phả vào ngực hắn là thứ duy nhất sinh động tại cái nơi cô tịch này.

Không biết có phải vì đã thành thói quen hay không mà ngay cả khi đã ngủ chung thì Thanh Dương vẫn như thường lệ rúc vào ổ chăn của hắn.Thậm chí đẩy Thanh Trà nằm giữa ngã lăn lóc xuống giường.

– Hiu hiu~Đừng đánh nữa mà.

Hắn thở dài bế Thanh Trà ném vào trong chăn.Khổ thân con bé mới bị đánh mấy roi thôi mà nguyên một đêm chỉ có thể nằm sấp.

– Con đi đâu thế?Vẫn sớm mà.

Hắn hôn nhẹ lên trán Thanh Dương,thì thào:

– Dạo chơi chút thôi.Người không cần lo lắng.

– Không phải lại định làm cái gì liều lĩnh đấy chứ?

– Ta làm việc luôn có chín phần nắm chắc.

Thanh Dương khẽ dụi mắt,mơ màng hỏi:

– Vậy còn một phần còn lại?

– Một phần còn lại sẽ có một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa thông minh xử lý giúp ta.

Thanh Dương cười ngọt ngào nhéo má hắn rồi thấp giọng nói:

– Bớt nịnh.Giang hồ hiểm độc,làm gì cũng phải cẩn thận.

Hắn cười khẽ:

– Sư nương yên tâm.Ta đương nhiên phải giữ lại mạng nhỏ để còn về giải chú ấn cho người nữa chứ.

– Tiểu bại hoại…

Nàng ngượng ngùng mắng một tiếng rồi quay mặt vào trong,dứt khoát không thèm để ý đến hắn nữa.

(Cái gì cũng đều đã làm rồi.Vậy mà tại sao cứ động một tý là xấu hổ như vậy.Ầy,da mặt mỏng thật là khó chiều chuộng.)

Hắn vừa tạt nước lên mặt vừa suy nghĩ về những trường hợp có thể xảy ra.Dương Dương có hơi khó gần khi giao tiếp với người ngoài,thế nhưng Thanh Trà là một đứa biết điều nên…Hi vọng mọi chuyện sẽ ổn.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi hắn đẩy cửa bước ra ngoài.Luồng gió lạnh quất vào mặt khiến hắn khẽ rùng mình.

– Kiếm tiền a!Moi tiền từ tay người khác…Thật quá con mẹ nó phiền phức đi.Bất quá,nếu không có gì ngoài ý muốn thì lần này đi chắc sẽ kiếm đủ để nuôi cái Trà trong khoảng bốn tuần.

Hắn trầm ngâm kiểm tra lại kế hoạch lần cuối sau đó gật đầu đắc ý rồi rảo bước rời khỏi Hậu Phong.

…………………….

– Xong rồi!Tứ Linh Y Quán đã chính thức xuất thế!

Huyền Vũ thấy Bạch Hổ phấn khởi như vậy thì thở dài ngán ngẩm:

– Một đám nữ tặc mở tiệm thuốc sống qua ngày là rất đáng tự hào sao?Ngươi bớt khoa trương đi được không?

Chu Tước vừa châm pháo nổ đùng đoàng vừa nhắc nhở:

– Tiểu Vũ.Dù gì hôm nay cũng là ngày khai trương.Muội nên thư giãn chút đi.

Huyền Vũ mệt mỏi bưng lấy trán,hữu khí vô lực nói:

– Thư giãn sao nổi khi có đám ngốc các người ở bên cạnh cơ chứ.

Bạch Hổ thấy thế thì chạy tới quàng cổ Huyền Vũ cười ha ha:

– Hôm nay khai trương hay là cả bọn đi ăn vịt quay cho ấm bụng đê!

– Phiền phức!Tránh qua một bên!

Nó đẩy Bạch Hổ ngã lăn ra đất rồi hậm hực đi vào trong.Cũng không biết nó bực tức vì điều gì,bất quá mọi người đã quá quen với thái độ khó chịu này của Huyền Vũ nên cũng không vì vậy mà phiền lòng.

– Không sao chứ?

Chu Tước tiến đến đỡ Bạch Hổ đứng dậy,thuận miệng hỏi thăm một câu cho có lệ chứ nàng thừa biết có xô con ranh này từ đỉnh Thiên Kiếm Sơn xuống thì cùng lắm nó cũng chỉ bị nhức mông mà thôi.

Bạch Hổ buồn thiu đáp:

– Không việc gì.Cơ mà Tiểu Vũ thật khó gần a.

– Con bé sinh trong gia đình quyền quý nên khó tránh có chút tính cách đại tiểu thư.Chớ nên bận tâm.

– Ưm.Mà người dân ở đây có vẻ lạnh nhạt quá.Đốt pháo nãy giờ mà chẳng có ai thèm liếc lấy một cái.

Chu Tước nghe vậy thì bật cười:

– Đứa ngốc.Dù lớn dù nhỏ thì đây cũng là một toà thành.Một ngày có biết bao nhiêu là cửa tiệm khai trương.Cái y quán nho nhỏ của chúng ta sao khiến họ tò mò được chứ.

Đoàng~

Một tiếng nổ lớn vang lên ngay cạnh khiến hai cô gái giật mình nhảy dựng lên.Ở mảnh đất bên cạnh có một vết đen thật lớn nồng nặc mùi thuốc súng,xung quanh xác pháo rơi lả tả nhìn chẳng khác gì một góc nhỏ trên chiến trường.

– Khai trương xong.Thật quá con mẹ nó phiền.

Hắn phủi mông quay vào trong cầm bút viết nốt câu đối lên hai cây cột trước cổng.

“Thuốc đến bệnh trừ không tái kiến”

Ở cột bên cạnh thì ghi:

“Khám xong lập tức trả tiền ngay”

Ở câu đầu tiên vừa tạo được chút uy tín thì câu tiếp theo đã lòi đuôi ra là một tên lang băm tham tiền.Bất quá hắn dường như cũng chẳng quan tâm người đời nghĩ gì mà chỉ đắc ý vuốt cái cằm nhẵn nhụi giống như là đang rất đắc ý với thư pháp của mình.

Bạch Hổ thấy đối thủ cạnh tranh thì lập tức chạy đến gây sự:

– Này cậu kia!Ai cho phép cậu mở tiệm thuốc ở đây?

Hắn nhướn mày nhìn con bé lấp ló trong bộ áo da hổ rộng thùng thình.Đi gây sự bằng vóc dáng loli và chất giọng lanh lảnh của Bạch Hổ quả là không dễ dàng chút nào.Đặc biệt khi đối tượng là một tên tưng tửng bẩm sinh.

– Ai để lạc mất con này.

Bạch Hổ thấy hắn không thèm để ý đến mình thì tức đến dậm chân:

– Đồ nhãi con!Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!

Hắn làm bộ kinh hãi nhìn Bạch Hổ:

– Ngươi bao nhiêu tuổi?

Bạch Hổ giương đôi mắt to tròn nhìn hắn,cảnh giác đáp:

– Mười lăm.Ngươi hỏi làm gì?

Hắn cười khẩy:

– Ta bốn mươi bốn.Ngươi kém tuổi ta hơi bị nhiều đấy,thế nên đừng có mà to còi.

– Cái gì?Bốn mươi bốn?Vậy có nghĩa là anh,chú,bác…Ta phải gọi ngươi một tiếng bác rồi?Nhưng ngươi nhìn rất trẻ a!

Hắn nhún vai đáp:

– Trên đời có rất nhiều chuyện lạ.Làm quen dần đi.

– Nhưng…nhưng…không giống a!

Thấy Bạch Hổ tội nghiệp như vậy Chu Tước không nhịn được tiến đến vạch trần hắn:

– Hắn phóng rắm mà ngươi cũng tin.Nhìn hắn da dẻ trắng nõn,xương cốt mềm như cọng bún.Rõ ràng là một cái tiểu quỷ chưa kịp lớn a.

Bạch Hổ nhìn kĩ hắn một lượt thì nhận thấy lời Chu Tước quả không sai.Tuy trên giang hồ có nhiều loại võ công thần kì có thể cải lão hoàn đồng thế nhưng xương cốt và kinh mạch của người trưởng thành thì chỉ cần nhìn một phát là ra ngay.

– Ngươi dám lừa ta?!

Thấy Bạch Hổ nhe răng nhếch miệng như sắp cắn người đến nơi hắn vội lui về sau vài bước,nhún vai đáp:

– Ai kêu ngươi khờ như vậy.Mà đây là chỗ làm ăn,không phải chợ cá.Đừng có đem luật rừng ra chơi ở đây.

– Luật rừng cái gì mà luật rừng.Rõ ràng là bọn tôi đến trước!

(Như vậy mà còn nói không phải luật rừng…)

Hắn gãi đầu một lúc rồi giơ mẩu giấy ra trước mặt Bạch Hổ:

– Trong kinh doanh không nói trước sau mà phải dựa trên giấy tờ.Rõ chưa?Đọc được gì không?Giấy phép kinh doanh tiệm thuốc tại khu vực chân Thiên Kiếm Sơn.Thanh Dương,kí tên,điểm chỉ.

Bất ngờ Bạch Hổ nhảy xổ đến giật tờ giấy trên tay hắn xé thành mảnh vụn ném xuống đất rồi thô bạo giẫm lên sau đó chống nạnh hất hàm nói:

– Sao hả?Bây giờ có còn “diấy kép” gì nữa không?

-…

Trước ánh mắt đắc ý dào dạt của Bạch Hổ và Chu Tước,hắn chậm lấy lấy trong áo ra một xấp giấy giống hệt tờ Bạch Hổ vừa xé:

– Ta biết kiểu gì ngươi cũng xé nên sao chép khá nhiều.Có muốn thử thêm mấy lần nữa không?

– Ngươi…

Bạch Hổ cắn chặt răng ngọc,hai má sưng phồng lên như bong bóng đầy hơi.Cuối cùng nó quyết định chơi lầy:

– Lêu lêu~Cái đồ không có bảng hiệu.

-…

Chu Tước tuyệt vọng bưng lấy trán.Quả nhiên ngoài đánh nhau thì không thể trông chờ gì vào con khờ này.

Hắn cũng bối rối gãi đầu một lúc.Cái kiểu nói chuyện thiếu nhi này luôn là thứ khiến hắn cảm thấy khó xử.

– Sao lại không có bảng hiệu?Không thấy cái biển to lù lù kia à?

Hắn chỉ vào tấm biển gỗ với bốn chữ “Kim Ngân Y Quán” nghệch ngoạc viết bằng mực đen phổ thông.Nhìn qua rõ ràng chẳng có chút tác phong chuyên nghiệp nào,mà nhìn gần thì lại càng cảm thấy không đáng tin hơn.

Bạch Hổ không thèm liếc quá hai giây cho khỏi bẩn mắt rồi sau đó đắc ý cười hai tiếng đầy khinh bỉ:

– Cái đó mà gọi là bảng hiệu sao?Bảng hiệu phải làm bằng gỗ bóng loáng và chữ mạ vàng và…và…

Hắn nhìn bộ dáng lúng túng của Bạch Hổ với ánh mắt đầy lo ngại:

– Không phải ngươi lại quên mình định nói gì đấy chứ?

– Quên cái đầu ngươi!Nói chung là chẳng có ai thèm ghé một cái y quán không có bảng hiệu tử tế đâu!

Bạch Hổ vừa chốt một câu chắc nịch thì bỗng có bé gái cầm theo một chiếc chong chóng đi ngang qua:

– Oa~Y quán mới a.Xin hỏi y sư ở đâu vậy?

– Hử?Tiểu Bánh Bao,nhìn ngươi nhàn rỗi quá nhỉ?

An Thuỳ nhận ra hắn thì giật mình một cái rồi ấp úng đáp:

– Dạ.Hôm nay được nghỉ nên…đi dạo…Huynh đừng nói cho ai biết nha.

Hắn chặc lưỡi.Có một số kẻ sinh ra đã biết nói dối.Một số thì ngược lại,cả đời cũng không nói dối được một câu ra hồn.

– Vậy ngươi tìm y sư là để tặng quà mừng hay tới khám bệnh?

– Đ…Đương nhiên là sẽ có quà mừng.Bất quá chữa cho muội trước được không?

– Thôi dẹp.Ta thừa biết ngươi cũng chỉ là loại nghèo rớt mồng tơi.Khám bệnh thì vào trong ngồi đi.

Tuy có hơi ngoài ý muốn khi khách hàng đầu tiên lại là một cô bé nhưng hắn cũng khá tự tin vào trình độ nhi khoa của mình nên cứ nhận bừa.Lại nói,một đứa bé chắc cũng chữa giống như người lớn thôi chứ gì?Cũng đều có hai mắt một mũi hai tai một mồm đấy thôi.

Bạch Hổ thấy vậy thì kêu lên:

– Tiểu bằng hữu chậm đã.Bên này chúng ta cũng mở tiệm thuốc a.

An Thuỳ nhìn theo ngón tay Bạch Hổ sau đó bĩu môi nói:

– Làm gì có bảng hiệu đâu?Không phải gạt người đó chứ?

– Không có a!Thanh Long tỷ tỷ đang đi lấy biển hiệu a…Biển hiệu rất đẹp a…

– Y quán là để chữa bệnh.Biển hiệu đẹp để mà làm gì chứ?

An Thuỳ ngây ngô buông một câu rồi xoay gót đi vào y quán của hắn.

Nửa giờ sau.

– Ta mang biển hiệu về rồi đây.Sao đứa nào cũng ỉu xìu như bánh bao nhúng nước thế? Hôm nay là buổi làm việc đầu tiên đấy.Phấn chấn lên xem nào!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN