Văn Phòng Ẩn Hôn - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Văn Phòng Ẩn Hôn


Chương 10


Kỷ Dục Hằng im lặng đứng lên nhường chỗ cho Tống Giang Lưu.

Tống Giang Lưu lại tiếp tục đổi chỗ với người khác nữa, cuối cùng cũng ngồi đến chỗ bên cạnh Đồ Tiểu Ninh.

“Cậu cũng tham gia tuyển dụng của DR vào năm trước sao?” Quả nhiên là anh ta tới để giao lưu.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy không nói gì lại không lễ phép, nói với anh ta: “Tôi làm ở DR được 3 năm rồi.”

Tống Giang Lưu: “Ồ, tôi học nghiên cứu sinh, đi làm muộn hơn cậu hai năm.”

Đồ Tiểu Ninh cười cười, lúc này MC đã bắt đầu giới thiệu, cô chuyển ánh mắt lên trên sân khấu, chú rể đã tiến vào trong hội trường.

Tống Giang Lưu cũng không nói gì nữa, bắt đầu yên lặng quan sát hôn lễ.

“Người này nói nhiều như vậy, không phải là đã thích cậu rồi chứ?” Lúc này bạn cùng bàn ghé vào tai Đồ Tiểu Ninh cười trộm: “Hai người các cậu là cùng ngành, có chủ đề chung, hơn nữa trông anh ta cũng không tệ, có thể cân nhắc.”

Đồ Tiểu Ninh trừng cô nàng một cái, bạn cùng bàn che miệng quay sang nhìn cô dâu chú rể.

Âm nhạc nổi lên, hôn lễ bắt đầu.

Cô dâu được cha mình dắt đi lên sân khấu, chú rể vừa cầm hoa tươi vừa hát, chầm chậm đi về phía cô.

Kết thúc một ca khúc, chú rể quỳ gối xuống giơ hoa lên, nơi vành mắt có giọt lệ, giọng nói nghẹn ngào: “Vợ ơi, gả cho anh nhé!”

“Em đồng ý.” Cô dâu cũng rưng rưng đồng ý.

Đại khái là bị cảm động, Đồ Tiểu Ninh cũng không nhịn được mà rơi lệ, cô muốn rút khăn giấy ở trên bàn ăn ra, nhưng ngẩng đầu lên lại chạm phải đôi mắt của Kỷ Dục Hằng, lúc này anh đang ngồi ở đối diện cô, mà khăn giấy đang ở bên của anh, vì vậy cô chỉ có thể dùng tay lau khóe mắt.

Tiếp sau đó chính là nghi thức cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, còn có cha mẹ của hai bên lên phát biểu, cuối cùng mọi người cùng nâng ly chúc mừng cô dâu chú rể nên vợ chồng.

Đèn trong đại sảnh lại sáng lên, tiệc cưới chính thức bắt đầu, các bàn cũng bắt đầu động đũa, chỉ có bàn của bọn họ chậm chạp mãi không động đậy.

Đồ Tiểu Ninh rất đói, không biết mọi người đang đợi cái gì.

Tống Giang Lưu đứng lên, cầm một chai nước ngọt mở ra: “Nào nào nào, ưu tiên phụ nữ.” Nói rồi rót vào ly của Đồ Tiểu Ninh đầu tiên.

Đồ Tiểu Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì ly của cô đã bị rót đầy rồi: “Cảm ơn.” Cô ngại ngùng.

“Không có gì.” Tống Giang Lưu cười cười rồi rót nước ngọt cho cô gái khác.

Sau đó mới đến các bạn nam: “Những người anh em này, uống rượu vang hay rượu trắng nhỉ?” Anh ta đặt đồ uống xuống hỏi.

“Không uống không uống.” Có người khách sáo xua tay với anh ta.

“Đừng vậy mà, hôm nay là ngày đại hôn của bạn cũ, uống rượu mới vui, tuy mấy người chúng ta không quen nhau, nhưng đã là bạn học của chú thể vậy thì cũng đều coi như là bạn học rồi.” Anh ta khui ra một bình rượu vang: “Có bạn từ xa tới, càng huống chi là bạn bè cũ? Không bằng mọi người cùng nâng ly chúc mừng cũng coi như lấy chút may mắn.” Vừa nói vừa rót rượu cho mấy vị bên cạnh mình.

“Có phải người làm trong ngân hàng đều biết ăn nói thế này không?” Bạn cùng bàn lại sáp lại.

Đồ Tiểu Ninh mau chóng giả điếc: “Tớ không biết ăn nói.” Cô cầm đũa lên bắt đầu ăn, đói muốn chết luôn rồi.

“Trai đẹp ngồi ở ngay trước mặt cậu đó, rụt rè một chút có được không hả?” Bạn cùng bàn nhắc nhở cô.

“Dân, lấy ăn làm đầu, đẹp trai có thể ăn được sao?”

Bạn cùng bàn cười khúc khích, ánh mắt không ngừng bay sang bên đó: “Không thể ăn được nhưng có thể ngắm được nha, tớ yêu thích cậu ấy còn không kịp, nào có còn quan tâm đến ăn uống nữa chứ.”

Đồ Tiểu Ninh cạn lời, tự mình ăn đồ của mình. 

Đến khi Tống Giang Lưu rót rượu cho Kỷ Dục Hằng thì anh giơ tay lên biểu thị không uống.

“Tôi phải lái xe, cảm ơn.” Anh lễ phép nói.

“Tôi cũng lái xe tới, lúc về gọi lái xe thuê là được mà.” Tống Giang Lưu muốn lấy ly của anh.

“Thật ngại quá, tôi bị dị ứng với rượu.” Kỷ Dục Hằng cũng đứng dậy, cầm lấy nước ngọt, lắc lắc trước mặt anh ta: “Tôi uống cái này là được rồi.”

“Thì ra là vậy, vậy cậu chỉ có thể uống ngọt rồi.” Tống Giang Lưu đành phải thôi, tự rót cho mình một ly rượu rồi ngồi xuống.

“Đẹp trai thật đấy.” Bạn cùng bàn lại lần nữa mất hồn trong giọng nói của Kỷ Dục Hằng.

Đồ Tiểu Ninh gắp vào bát cô nàng ít đồ ăn, đang định ăn phần mình thì Tống Giang Lưu lại lên tiếng: “Cô Đồ, như giám đốc dịch vụ khách hàng ở DR các cô thì thường trong tay phải có bao nhiêu khách hàng?”

Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng tính toán số lượng khách hàng trong tay Nhiêu Tĩnh, nói với anh ta: “Tầm khoảng 30 người.”

Tống Giang Lưu nhướng nhướng mày, có hơi bất ngờ: “Vậy cũng khá nhiều rồi, không hổ là DR.” Anh ta nhấp một ngụm rượu lại hỏi: “Khách hàng đều là các cô tự mình makerting hay là cấp trên đưa tới?”

Đồ Tiểu Ninh nghe có chút không hiểu, đang suy nghĩ thì đột nhiên ở đối diện có người nói chuyện.

“Cậu là Kỷ Dục Hằng đúng không?” Mấy chàng trai bắt đầu bắt chuyện, lực chú ý đều chuyển tới Kỷ Dục Hằng.

Kỷ Dục Hằng gật đầu, ánh mắt sáng ngời, dưới ánh đèn lộng lẫy lại càng trở nên tràn đầy sức sống, bớt đi một chút nghiêm túc khi làm việc, lại tăng thêm một phần ôn hòa dịu dàng, cho dù chỉ cần yên lặng ngồi im một chỗ cũng đã vô cùng xuất chúng giữa một đám đàn ông ăn mặc chỉn chu.

“Chẳng trách tôi cảm thấy quen quen, là lớp trưởng của lớp ôn cấp tốc Thị Nhất Trung, trong kỳ thi olympic hồi cấp ba tôi có cùng một phòng thi với cậu, năm đó cậu lợi hại quá đi.” Có người cảm thán.

Thị Nhất Trung là trường trung học phổ thông hàng đầu thành phố C, lớp ôn cấp tốc là nơi tụ hội của học sinh hàng đầu của toàn thành phố, thi đại học ai ai cũng đỗ trường đại học danh giá, có thể nói là thần tiên đánh nhau, anh ta là lớp trưởng của lớp này, không cần nói cũng biết ưu tú đến nhường nào.

“Cậu chính là Kỷ Dục Hằng? Hôm nay mới được trông thấy tận mặt.” Những người khác cũng phụ họa.

Như thể chỉ cần là năm đó học cùng một khóa với nhau ở thành phố C thì không ai là không biết tên của anh vậy.

“Mời cậu một ly, học thần.” Bọn họ tranh nhau chạm ly với anh trước.

“Tôi lấy trà thay rượu.” Kỷ Dục Hằng giơ ly của mình lên.

“Không sao không sao, hiện tại cậu đang làm ở đâu rồi?”

“Chỉ là dân thường, ăn lương của người thôi.”

“Quả nhiên người tri thức lúc nói chuyện đều rất thích chơi chữ ha.” Bạn cùng bàn cảm thán.

Đồ Tiểu Ninh đang uống nước ngọt, ánh mắt liếc nhìn về phía đối diện, anh một bộ dạng thanh nhàn hờ hững, rõ ràng cái gì cũng không làm nhưng ở đâu cũng đều trở thành tâm điểm.

Quả nhiên, có người chỉ cần sống thôi cũng đã tự mang vòng hào quang của nam chính rồi.

Tống Giang Lưu cũng nhìn về phía Kỷ Dục Hằng, sau đó cười hỏi mọi người: “Thì ra mọi người đều quen biết nhau hả?”

Ánh mắt của bạn học nào đó nhìn vào Kỷ Dục Hằng rồi nâng tay lên về phía anh, như là đang long trọng giới thiệu anh: “Vị này chính là truyền kỳ của thành phố C chúng tôi năm đó, năm lớp 11 đã là người duy nhất có được tư cách tuyển thẳng vào đại học A, lúc đó cả nước chỉ có bốn người mà thôi.”

Tống Giang Lưu nhướng mày, nâng ly đứng dậy: “Tôi là bạn đại học của chú rể, tốt nghiệp xong mới tới thành phố C làm việc, không ngờ hôm nay có vinh hạnh được cụng ly cùng học bá.” Anh ta kính rượu với Kỷ Dục Hằng: “Tôi cũng kính học bá một ly.”

“Khách sáo quá rồi, chuyện cũ năm xưa, không đáng nhắc tới.” Kỷ Dục Hằng cũng đứng dậy nâng ly lên và chạm nhẹ vào dưới ly anh ta một cái.

Lúc này màn biểu diễn chúc mừng hôn lễ bắt đầu, ngoài hát nhảy ra còn có trò chơi tương tác, về cơ bản khá giống so với những hôn lễ trước đây Đồ Tiểu Ninh từng tham gia.

Trong lúc trò chơi diễn ra, Đồ Tiểu Ninh nhận được một con gấu bông, cô nhìn đồ vật đáng yêu có bộ lông xù này, cảm thấy yêu thích nên đặt ra phía sau chỗ ngồi, không ngờ một bé gái ở bàn bên cạnh đã đứng ở bên cạnh cô tự lúc nào, rụt rè kêu lên: “Chị ơi.”

Đồ Tiểu Ninh đặt đũa xuống chào hỏi với cô bé: “Chào em.”

Cô bé không nói gì nữa, mắt luôn nhìn về phía mẹ mình, chỉ thấy mẹ cô bé chỉ vào Đồ Tiểu Ninh nói: “Con nói với chị gái đi, chị gái là người lớn sẽ nhường cho con.”

Thế nhưng cô bé vẫn nắm chặt lấy váy của mình không nói lời nào, ánh mắt rơi vào phía sau Đồ Tiểu Ninh.

Lúc này Đồ Tiểu Ninh mới nhận ra được là cô bé muốn có được con gấu bông, tuy trong lòng không nỡ nhưng vẫn đưa cho cô bé: “Cái này cho em nhé.”

Cô bé lấy được gấu bông thì vui vẻ hẳn lên, cười với Đồ Tiểu Ninh rồi chạy về bên cạnh mẹ mình.

“Mẹ đã nói là sẽ cho con mà, con là trẻ con xin chị ấy thì chị ấy không thể không cho con, biết không?” Người mẹ đó bế con gái mình lên, ngay cả cảm ơn cũng không nói.

“Phụ huynh này sao lại coi nó là lẽ đương nhiên như vậy? Tớ thấy cậu cũng rất thích con gấu bông đó đúng không.” Bạn cùng bàn nghe thấy vậy cũng buông đũa xuống, bất bình nhìn Đồ Tiểu Ninh.

“Bỏ đi.” Đồ Tiểu Ninh tiếp tục ăn, lười tính toán.

“Tớ ghét nhất là nghe thấy câu nó vẫn còn là trẻ con này, sao nào, người lớn thì không được thích đồ chơi hả?” Đại khái giọng của bạn cùng bàn hơi cao, bên mấy bạn nam đang tán gẫu với nhau cũng im lặng xuống.

Đồ Tiểu Ninh cảm giác được mọi người đều đang nhìn về phía bọn họ, thì đá đá bạn cùng bàn một cái.

May là lúc này MC lại lên sân khấu: “Bây giờ chúng tôi mời mọi người cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ của hôn lễ, mời mọi người tham gia nhóm bảo mật*, chúng tôi vẫn còn thú nhồi bông lớn nhất của hôn lễ.”

*Tham gia nhóm bảo mật: hoạt động tham gia vào một nhóm ở xung quanh mình trên wechat và phải có mật khẩu mới vào được.

“Được rồi, không phải bây giờ lại có quà rồi sao?” Đồ Tiểu Ninh cầm điện thoại lên.

Lúc này bạn cùng bàn mới nhịn xuống không tức giận nữa, cầm điện thoại lên lẩm bẩm vài câu rồi vào trong nhóm.

Thấy lượng người vào nhóm cũng hòm hòm rồi, MC bắt đầu nói quy tắc của trò chơi: “Một lát nữa khi tôi nói 3 2 1, mọi người liền gõ câu này: Chúc Đinh Hựu Nghiêu, Lý Thược Hi cầm sắt hài hòa, Loan Phượng hòa minh. Người đầu tiên gõ đúng hết các chữ sẽ nhận được phần quà cuối cùng.”

*Cầm sắt hài hòa, Loan Phượng hòa minh: là câu thành ngữ chỉ vợ chồng hòa thuận.

Trong nháy mắt cả hội trường đều ồ lên, bắt đầu hỏi nhau tên của chú rể và cô dâu viết như nào.

“Ôi trời, làm sao tớ biết tên của chú rể viết như nào cơ chứ? Hai vợ chồng này không thể lấy cái tên đơn giản chút được sao?” Bạn cùng bàn oán giận bắt đầu lục lọi tìm thiệp mời điện tử, những bàn khác còn có người khoa trương mà chạy ra ngoài cửa nhìn tên của cặp vợ chồng trên băng biểu ngữ tiếp khách.

Thế nhưng MC cũng không cho bọn họ thời gian, đã bắt đầu đếm: “3, 2, 1!”

Đồ Tiểu Ninh vừa mới soạn thảo xong đã gửi đi, một giây sau điện thoại liên tục rung lên không ngừng, tin nhắn trong nhóm cứ một tin lại một tin gửi tới, cô nhìn thấy có người viết sai tên của chú rể cô dâu, còn có người viết sai thành ngữ ở phía sau.

Bầu không khí trong cả hội trường đều bị trò chơi này làm bùng nổ, náo nhiệt lạ thường, MC nhìn mọi người đánh cuồng bắn bậy trong nhóm, cũng đứng trên sân khấu cười không ngừng.

Đồ Tiểu Ninh lướt lên phía trên, nhìn thấy phía trên tin nhắn của mình vẫn còn vài người nữa nên buông điện thoại xuống tiếp tục ăn uống.

“Hết hy vọng rồi hết hy vọng rồi.” Bạn cùng bàn thất vọng ném điện thoại xuống: “Sao cậu lại nhớ được tên của chú rể vậy?”

“Thật ra tớ cũng không nhớ đâu, chỉ là lúc tìm đại sảnh có tìm thiệp mời điện tử rồi liếc xem qua một lần.” Lúc đó Đồ Tiểu Ninh cảm thấy chữ Hựu trong tên của chú rể có thêm một bộ nhân đứng*, lúc đi thi còn phải lãng phí thời gian viết thêm hai nét bút, cô chính là nạn nhân trong việc tên thừa nhiều nét này.

Mọi người còn đang tranh cãi ầm ĩ thì MC đã bắt đầu chọn ra người may mắn: “Trò chơi thấy chân tình, tôi nói chứ viết sai tên của người ta rồi, mọi người còn không biết xấu hổ mà tới uống rượu cưới hả?”

Dưới sân khấu tràn ngập tiếng cười.

“Mấy bạn đầu tiên, tốc độ tay của các bạn nhanh thì có ích gì chứ, tên của cô dâu chú rể người ta mà cũng viết sai rồi.” MC đang tìm thì dừng lại: “Cuối cùng cũng tìm được người viết đúng rồi, thật không dễ dàng mà.”

Tất cả mọi người đều là vẻ mặt chờ mong, chỉ nghe thấy anh ta nói: “Cho mời đồng chí có nick wechat là “A”, là vị nào thế?” Trên màn hình lớn cũng xuất hiện ảnh đại diện wechat của người này.

Mọi người bắt đầu nhìn xung quanh, tò mò xem là ai, bạn cùng bàn cũng ngẩng đầu lên đi tìm ở phía xa.

Sau đó Kỷ Dục Hằng đứng dậy dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.

Toàn bộ hội trường lần thứ hai ồ lên, có khâm phục, có bàn tán thảo luận, thậm chí các bạn học của chú rể còn vỗ tay trêu chọc.

“Mời chàng trai lên sân khấu.” MC mời anh.

“Nhìn xem, học bá chơi trò chơi cũng được hạng nhất.” Bạn cùng bàn lại lải nhải bên tai, Đồ Tiểu Ninh thì lấy một miếng dưa hấu, dưa hấu hôm nay ngọt thật đó.

“Xin chờ một chút, tôi phát hiện ra ở bên dưới cũng có người viết đúng cùng một lúc, để cho công bằng, hai bạn phải cùng nhau lên sân khấu, xin mời đồng chí có ID wechat là “Quả chanh nhiều C”.” Đột nhiên MC nói

Sau đó ảnh đại diện wechat của Đồ Tiểu Ninh liền xuất hiện trên màn hình lớn, dọa cho cô làm rơi cả miếng dưa hấu. 

Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng thời quay sang, cô nghe thấy bạn cùng bàn hét lên ở bên tai: “Đỉnh của chóp! Đồ Tiểu Ninh cậu được lên sân khấu cùng hotboy rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN