Văn Phòng Ẩn Hôn
Chương 9
Đồ Tiểu Ninh và Kỷ Dục Hằng gặp lại nhau là ở khách sạn.
Ngày đó cô mặc váy liền thân màu trắng sữa, đi một đôi giày cao gót, vừa tan làm đã vội vàng bắt xe buýt tới, cũng không kịp chăm chút lại bản thân, đến trước cửa khách sạn mới lấy ra một thỏi son từ trong túi xách.
Nói không chừng lát sau sẽ gặp phải bạn cùng trường cấp hai, tuy rằng cuộc sống của cô rất chán annr, nhưng cũng không thể trông quá tàn tạ trước mặt các bạn học cũ được.
Cô dừng lại ở cạnh một chiếc xe, đứng soi mình vào cửa sổ xe bắt đầu thoa son môi, lúc này vừa vặn bên cạnh vừa có một người xuống xe, Đồ Tiểu Ninh thuận thế ngẩng mắt lên thì nhìn thấy Kỷ Dục Hằng.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, cổ áo lỏng lẻo có thể nhìn thấy hầu kết từ xương quai xanh, trên quần âu phẳng phiu chỉnh tề là một chiếc thắt lưng nam màu đen, thắt lưng không có logo của các hãng xa xỉ như những đồng nghiệp nam của cô, đơn giản và tinh tế, khiêm tốn nội liễm, anh đứng lặng hồi lâu, càng khiến cho vóc dáng của anh trở nên đẹp đẽ.
Anh cũng đã nhìn thấy cô, Đồ Tiểu Ninh tiếp tục soi nhờ cửa sổ xe của người ta, bặm bặm môi.
“Thật trùng hợp, bạn học Kỷ.” Lúc anh đi tới, cô cất son, vô cùng tự nhiên chào hỏi với anh.
“Trùng hợp thật, bạn học Đồ.” Kỷ Dục Hằng vẫn là dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt ấy, lúc nói chuyện giống như đang đánh giá cô, rồi lại như không phải.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy lúc này nhắc tới chuyện chuyển tiền wechat thì không ổn lắm, nên thôi: “Tôi tới dự tiệc cưới của bạn học, anh thì sao?”
“Tôi cũng tới dự tiệc cưới của bạn học.”
“Xem ra hôm nay là một ngày tốt lành, các bạn học đều thích chọn để kết hôn.” Đồ Tiểu Ninh cảm thấy đi bộ bằng giày cao gót thật sự rất cấn chân, muốn tìm cái gì đó để vịn, nhưng chung quy cũng không thể vịn vào anh đúng không, cuối cùng chỉ có thể chịu đựng.
Kỷ Dục Hằng một tay tùy ý đút ở trong túi quần, nhìn tư thế đi kỳ lạ của cô, không lên tiếng.
Lúc này từ đằng xa thoáng có người đi tới, Đồ Tiểu Ninh liếc mắt một cái đã nhận ra bạn cùng bàn, cô muốn gọi cô ấy, nhưng Kỷ Dục Hằng còn đang ở đây, nên cô nói một tiếng với anh: “Bạn học Kỷ, xin lỗi không tiếp được, hôm khác chúng ta trò chuyện tiếp nhé.” Sau đó vội vàng đi tới chỗ bạn mình với cái chân đang rất khó chịu.
Đáng tiếc cô không đuổi kịp, lại không nhớ rõ tiệc cưới ở sảnh nào, đành phải lấy điện thoại tìm lại thiệp mời điện tử một lần nữa.
Trên đường tìm đại sảnh cô lại gặp phải Kỷ Dục Hằng, lại chỉ nghĩ là tham gia tiệc cưới ở cùng một tầng, cô mỉm cười với anh, ngay cả hỏi han cũng bị lược bỏ, bởi vì cô đã tới muộn rồi, không thể muộn hơn được nữa.
Cuối cùng cũng đến được sảnh hôn lễ, quả nhiên là cô đến muộn rồi, chỗ tiếp khách chỉ có một mình cô dâu, chú rể đã vào trong sảnh tiếp đãi rồi.
“Lớp trưởng thân ái, xin lỗi nhé, tớ tới muộn mất rồi.” Đồ Tiểu Ninh áy náy đi về phía cô dâu.
Cô dâu nhìn thấy cô, hướng về phía cô làm ra tư thế ôm: “Đồ Ninh lú, rốt cuộc thì cậu cũng tới rồi.”
Đồ Tiểu Ninh cũng ôm lấy cô ấy: “Đã lâu không gặp, hôm nay cậu đẹp quá đi.”
“Đã lâu không gặp, nhớ cậu chết đi được.” Lớp trưởng nói vậy rồi tỉ mỉ nhìn cô: “Chậc chậc, quả nhiên nhan sắc thời hoàng kim lúc cấp hai của cậu bị kính mắt phong ấn rồi.”
Hôm nay hiếm hoi lắm Đồ Tiểu Ninh mới đeo lại kính áp tròng thẩm mỹ, đại khái là trông mắt to hơn so với lúc đeo kính áp tròng thông thường, nên mới được lớp trưởng khen ngợi.
“Chúc mừng chúc mừng.” Đồ Tiểu Ninh duỗi tay vào trong túi lấy tiền mừng ra.
Trưởng lớp đột nhiên đẩy cô một cái, ngữ khí vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Đây là bạn trai cậu sao?”
Đồ Tiểu Ninh còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã nhìn thấy cô hưng phấn không gì sánh bằng che miệng lại: “Được đấy Đồ Ninh lú, một mình im hơi lặng tiếng phát đại tài, người yêu đẹp trai như thế này mà bây giờ mới chịu xuất đầu lộ diện?”
Đồ Tiểu Ninh không hiểu ra sao quay đầu lại, vậy mà đằng sau cô lại là Kỷ Dục Hằng.
Tại sao anh lại ở đây?
“Chẳng trách nhắn wechat bảo cậu dẫn người yêu tới cậu lại rep là được, xem ra sớm đã có chuẩn bị mà tới rồi nha.” Lớp trưởng ái muội nhìn cô, cái điệu bộ đó như thể hận không thể gọi tất cả các bạn học trong sảnh đều ra đây ngắm nhìn một phen.
Đồ Tiểu Ninh biết cô hiểu lầm to rồi, trong phút chốc bối rối không thôi.
“Còn không mau giới thiệu một chút.” Trưởng lớp vừa dùng cùi chỏ chọc vào cô vừa quan sát Kỷ Dục Hằng, lại nhẹ giọng ơ lên một cái: “Trông có vẻ quen mắt? Cũng là cùng một trường cấp hai của chúng ta sao?”
“Không, không phải.” Đồ Tiểu Ninh xấu hổ đến mức muốn biểu diễn màn dùng lồng ngực đỡ nát tảng đá luôn.
“Không phải cái gì cơ?” Lớp trưởng nhìn cô.
“Anh ấy không phải…”
“Dục Hằng?” Lúc này vừa vặn chú rể từ trong sảnh đi ra, nhìn thấy Kỷ Dục Hằng, cười cười vẫy tay với anh.
Kỷ Dục Hằng cũng đi về phía anh ta, hai người bọn họ nói với nhau mấy câu rồi đi về phía các cô, anh vẫn nhã nhặn đứng đó, như thể màn trò hề vừa rồi chẳng có chút gì liên quan tới anh.
Chỉ nghe thấy chú rể giới thiệu: “Vợ ơi, đây là bạn cấp hai của anh, em cũng biết đó, Kỷ Dục Hằng tiếng tăm lẫy lừng của lớp A bọn anh.”
Sau đó Đồ Tiểu Ninh và lớp trưởng cùng nhau hóa đá.
Đồ Tiểu Ninh còn đang tiêu hóa những chuyện vừa xảy ra thì chú rể nhìn cô rồi quay sang hỏi cô dâu: “Đây là bạn học của em sao?”
Lớp trưởng gật đầu, còn đang rơi vào trong ngại ngùng.
Chú rể không biết chuyện vừa rồi lại vẫn cười tươi như gió xuân: “Vậy cùng nhau chụp một tấm ảnh đi.” Anh ta kéo vợ lại đứng bên cạnh mình, vừa vặn để cho Đồ Tiểu Ninh và Kỷ Dục Hằng đứng cạnh nhau.
Đồ Tiểu Ninh muộn màng phát hiện ra mình đứng sai chỗ rồi, vừa mới muốn đổi vị trí thì lại nghe thấy nhiếp ảnh gia nói: “Nào, nhìn vào đây.”
Cô đáp một tiếng rồi ngẩng đầu lên: “Tách——” không kịp ngăn cản là người chụp hình đã bấm máy mất rồi.
Đồ Tiểu Ninh hận bản thân không thể biến thành đà điểu chui xuống dưới lòng đất, chụp ảnh xong đã nhanh chóng trốn vào trong tìm chỗ ngồi.
Bạn cùng bàn từ xa đã nhìn thấy cô, vẫy vẫy hai tay với cô: “Đồ Tiểu Ninh!”
Đồ Tiểu Ninh tới chỗ ngồi của bạn cùng bàn, bạn học cấp hai tới cũng không nhiều, mọi người nhìn thấy cô đều cười tươi rói: “Đồ Tiểu Ninh tới rồi hả!”
Bạn cùng bàn đã dành chỗ cho cô từ trước: “Sao bây giờ cậu mới tới, lề mề cái gì vậy?”
Đồ Tiểu Ninh buông túi ngồi xuống: “Giờ cao điểm lúc tan làm, xe buýt cũng tắc.”
“Tiểu Ninh giờ làm gì đó?” Một bạn học hỏi.
“Ở ngân hàng.” Bạn cùng bàn nói hộ cô, thỉnh thoảng hai người sẽ tám chuyện trên wechat, lúc Đồ Tiểu Ninh làm việc ở tiền sảnh có lần bạn cùng bàn có tới làm vài chiếc thẻ tín dụng.
“Thật vậy sao? Ngân hàng nào thế?”
“DR.” Bạn cùng bàn lại nói.
“Lợi hại đó.”
Đồ Tiểu Ninh chỉ cười cười.
Đột nhiên bạn bè thân thích bên nhà trai truyền tới một trận tiếng vỗ tay cùng hoan hô.
Còn tưởng rằng là chú rể cô dâu tiến vào rồi, bàn Đồ Tiểu Ninh cũng nghe thấy tiếng nhìn sang, thì ra là tiếng từ bạn học của nhà trai.
Thì ra là trận náo động vì sự xuất hiện của Kỷ Dục Hằng.
“Kỷ Dục Hằng kìa, Kỷ Dục Hằng cũng tới rồi!” Bạn cùng bàn vừa liếc mắt đã nhận ra anh, kích động bắt lấy cánh tay Đồ Tiểu Ninh.
Đồ Tiểu Ninh bị cô lắc đến rụng rời, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy rồi mà cô nàng vẫn mê trai như vậy.
Vừa nghe thấy cái tên Kỷ Dục Hằng, những bạn học khác đều đứng cả dậy.
“Hotboy vẫn đẹp trai như vậy.” Các bạn học cảm thán.
“Đúng vậy, không ngờ cậu ấy cũng tới.”
Các bạn học thảo luận sôi nổi với nhau, trong nháy mắt trọng tâm tất cả mọi câu chuyện đều xoanh quanh Kỷ Dục Hằng.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy hơi đói, cô mở kẹo cưới trên bàn trước mặt bóc ra một viên sô cô la Ferrero, cô cho vào miệng nhai, hương vị ngọt ngào chạm vào đầu lưỡi, làm dịu đi cơn đói bụng của cô.
Cô lại bóc thêm một viên Ferrero, hỏi bạn cùng bàn: “Chồng của lớp trưởng là học sinh lớp A của cấp hai chúng ta hả?”
“Đúng vậy, không ngờ được đúng không, học sinh của lớp K chúng ta lại có thể thành đôi với học sinh lớp A.” Bạn cùng bàn nhiều lời nói với cô: “Lần thi để chia lớp đó, lớp trưởng thi không tốt mới phải vào lớp chúng ta, nghe nói năm lớp 9 hai người bọn họ đã thích nhau rồi, sau này cùng thi đỗ vào một trường cấp ba trọng điểm đó.”
Đồ Tiểu Ninh nghe thấy cô nàng nói thế mới nhớ ra, năm đó lớp trưởng là người duy nhất trong lớp bọn họ thi đỗ vào trường trọng điểm, không giống như mấy người tụt hậu như bọn họ, điểm số chỉ đủ vào một trường cấp ba bình thường.
“Lợi hại thật, yêu sớm mà vẫn không bị tụt thành tích.” Cô cảm thán rồi cho viên kẹo sô cô la thứ hai vào trong miệng.
Đợi đến khi cô chuẩn bị lấy thêm một viên kẹo cưới nữa thì bạn cùng bàn vỗ vào tay cô một cái: “Cậu không định ăn cơm nữa hả?”
“Tớ đói mà.” Trong miệng Đồ Tiểu Ninh vẫn còn sô cô la.
Bạn cùng bàn vươn tay ra nhéo nhéo eo cô: “Eo thon một tay ôm cũng còn thừa, mặt cũng gầy đi rồi, cậu đây là bị ngân hàng ngược đãi đó hả?”
“Cậu có nghe thấy câu phụ nữ ở ngân hàng như đàn ông, đàn ông như gia súc chưa?” Đồ Tiểu Ninh thở dài: “Chúng tớ là những người dân vừa phải lao động bằng thể lực và vừa lao động bằng trí óc.”
Bạn cùng bàn lại trêu lại: “Thôi đi, ai chẳng biết ở ngân hàng tiền lương cao đãi ngộ tốt, khổ thì khổ chút thôi mà.”
Đồ Tiểu Ninh đang định lẩm bẩm thì bạn cùng bàn lại đẩy cô một cái: “Cậu có người yêu chưa?”
“Đang xem mắt đây.” Cô nghĩ nếu như nói với bạn cùng bàn đối tượng xem mắt là Kỷ Dục Hằng, thì liệu có phải cô nàng sẽ bất chấp tất cả mà kinh ngạc kêu lên không.
“Lấy kinh nghiệm của tớ nói cho cậu biết, đàn ông mà đi xem mắt 90% không phải là xấu thì cũng là cực xấu.”
“Đều là người nhà sắp xếp đó, dù sao tớ cũng không vội, thà thiếu chứ không ẩu.” Bạn cùng bàn một bộ nghiêm túc khiến cho Đồ Tiểu Ninh hơi chột dạ, vậy loại người tuyệt sắc như Kỷ Dục Hằng sao lại phải xem mắt đây?
“Trời, cậu làm như chương trình kết bạn bốn phương không bằng. Đừng có suy nghĩ mấy chuyện linh tinh ấy nữa.” Bạn cùng bàn nói rồi sáp lại gần tai cô: “Trong những anh chàng tài tuấn trẻ trung tới đây hôm nay, cậu nhắm được ai thì bảo lớp trưởng giới thiệu cho cậu. Kìa kìa, bàn bên phải chúng ta là bạn cấp ba của lớp trưởng, bàn bên trái là bạn đại học của lớp trưởng. Tớ nhìn qua rồi, có mấy anh chàng trông cũng được lắm.” Bạn cùng bàn hất hất cằm về phía bên đó.
Đồ Tiểu Ninh không chịu được nói: “Vẫn là để cơ hội này cho cậu thì hơn.”
Bạn cùng bàn cười gian xảo: “Tớ á? Kỷ Dục Hằng ở đây tớ còn có thể nhắm người khác được sao?”
Cổ họng Đồ Tiểu Ninh bị nghẹn lại một viên kẹo, cô vừa ho vừa vội rót cho mình cốc nước.
Đại khái là đã tiếp khách ổn ổn rồi, chú rể đã tiến vào hội trường, lúc này không biết là thân thích của bên nào hùng hùng hổ hổ kéo tới chỗ bàn của bọn họ hỏi: “Bàn này các cháu vẫn còn chỗ trống đúng không?”
“Có lẽ vậy rồi ạ, chúng cháu có mấy người không tới được.” Bạn cùng bàn nói
“Các cháu đều là bạn học bên nhà gái đúng không?”
Mọi người gật đầu.
Bác gái đó lau lau mồ hôi trên đầu: “Số lượng bạn học bên nhà trai bị tính sai rồi, bên nhà trai không còn chỗ trống nữa, ngồi chung cùng với các cháu có được không?”
“Được ạ.” Bạn cùng bàn lại rất nhiệt tình.
Vì vậy bác gái đó quay về rồi dẫn mấy người tới, Đồ Tiểu Ninh nghe thấy bạn cùng bàn lại hít vào một hơi, thốt lên câu: “Oh my god!”
Bóng dáng cao lớn anh tuấn của Kỷ Dục Hằng tiến vào trong tầm mắt của cô.
Đồ Tiểu Ninh choáng váng, chẳng lẽ hôm nay cô có duyên phận gì đặc biệt với anh sao?
“Những người này là bạn học của nhà trai, ngồi chung với mọi người nhé.” Bác gái đó bận đến mức rối tinh rối mù, sắp xếp người xong thì đi mất.
Những người tới đều là bạn học nam, ngoài Kỷ Dục Hằng ra thì Đồ Tiểu Ninh chẳng còn biết người nào nữa, bạn cùng bàn lại hưng phấn nắm chặt lấy tay của cô, cười tươi như hoa, nhỏ giọng thì thầm với cô: “Tớ đã nói gì hả Đồ Tiểu Ninh, thời đến cản không nổi!”
Đồ Tiểu Ninh không nói gì, tiếp tục uống nước của mình.
Hình như những người vừa đến kia cũng không biết nhau, sau khi ngồi xuống thì có người hỏi nhau là bạn học trong giai đoạn nào của chú rể. Đồ Tiểu Ninh nghe vậy, dù sao trong nhóm này, bạn học từ cấp một đến cấp ba của chú rể đều chiếm đa số rồi.
Một nhóm người này tới đây, khiến cho một bàn này của các cô cũng yên tĩnh hơn không ít, các bạn học nữ giả vờ nghịch điện thoại, thật ra lại là đang nhìn trộm Kỷ Dục Hằng.
Đột nhiên một bạn nữ lại bắt đầu tìm chuyện để nói: “Đồ Tiểu Ninh, bây giờ lãi suất vay mua nhà thương mại của ngân hàng các cậu là bao nhiêu thế?”
“Cậu muốn mua nhà sao?” Bạn cùng bàn chen vào nói.
“Ừ, gần đây đang xem phòng.”
Đồ Tiểu Ninh cầm điện thoại lên bắt đầu lục trong wechat: “Tớ có thể hỏi một đồng nghiệp làm bên khoản cho vay này giúp cậu.”
“Cậu không biết à?”
“Tôi làm ở tuyến công, trên khoản cho vay này không phải chuyên nghiệp lắm.”
“Xin lỗi quấy rầy một chút, cô đây là làm trong ngân hàng sao?” Lúc này một bạn học bên nhà trai ngồi ở đối diện ngắt lời bọn họ.
Đồ Tiểu Ninh vẻ mặt sững sờ, là đang hỏi cô sao?
Đối phương cười cười: “Tôi vừa nghe thấy đối thoại của hai người, vậy nên mạo muội hỏi một chút.”
“Đúng vậy đúng vậy, cô ấy là làm ở ngân hàng.” Bạn cùng bàn âm thầm đá đá chân cô một cái, lại trả lời thay cô.
“Vậy chúng ta là cùng ngành rồi, cậu làm ở ngân hàng nào thế?” Đối phương hào hứng hẳn lên.
“Ở DR.” Đồ Tiểu Ninh nói với anh ta.
Lúc này những bạn học khác ở bên nhà trai đều liếc nhìn cô một cái, hiển nhiên là bị cái tên DR này hấp dẫn.
“Tôi là ở ngân hàng A, rất hân hạnh được gặp cậu.” Người kia nói rồi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Đồ Tiểu Ninh.
Giữa hai người còn có vài người, bọn họ rất tự giác mà dựa ra đằng sau, xê xê cái ghế, cho hai người bọn họ không gian để giao lưu, Kỷ Dục Hằng ngồi ở bên cạnh người đàn ông kia, là người đầu tiên dựa ra đằng sau.
Đồ Tiểu Ninh vội đứng dậy nhận lấy danh thiếp, trên danh thiếp in tên của anh ta: Tống Giang Lưu.
“Xin lỗi, tôi không mang theo danh thiếp, tôi là Đồ Tiểu Ninh, hân hạnh hân hạnh.” Đồ Tiểu Ninh đáp lời rồi lại tượng trưng mà hùa theo người ta vài câu: “Ngân hàng nhà nước mới là anh lớn của ngân hàng thương mại chúng tôi.”
“Cậu làm ở vị trí nào vậy?” Anh ta lại hỏi.
“Giám đốc dịch vụ khách hàng…” Đồ Tiểu Ninh còn chưa kịp nói ra hai chữ trợ lý đã nghe thấy Tống Giang Lưu nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng là giám đốc dịch vụ khách hàng.”
Đồ Tiểu Ninh cố nặn ra nụ cười: “Vậy sao? Trùng hợp thật đó.”
“Đúng vậy, hơn nữa lúc đó tôi cũng là tham gia tuyển dụng ở DR, nếu như cậu là bạn học của cô dâu thì có lẽ chúng ta là cùng khóa nhỉ?”
“Có lẽ vậy.”
Bọn họ cứ như vậy một hỏi một đáp mà giao lưu với nhau, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy anh ta rất dễ gần.
“Tổng quy mô tài sản hiện tại của ngân hàng các cậu là bao nhiêu?” Đột nhiên Tống Giang Lưu quăng ra một vấn đề chuyên nghiệp.
Đồ Tiểu Ninh lúng túng, giữa những người cùng ngành đều nói chuyện sâu sắc như vậy sao.
Đồ Tiểu Ninh đương nhiên không biết đáp án, còn đang xoắn quýt xem nên trả lời như thế nào thì vài ngọn đèn trong sảnh bỗng tối xuống, chỉ để lại ánh đèn sân khấu, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu rồi.
Lực chú ý của mọi người đều chuyển về phía màn hình lớn.
Trong phút chốc Đồ Tiểu Ninh thở phào một cái, nâng cốc lên uống nước cho nhuận cổ họng, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái người Tống Giang Lưu kia rồi.
Ai biết anh ta lại khe khẽ vỗ vào vai Kỷ Dục Hằng ở bên cạnh.
“Người anh em, có thể nhường một chút được không, tôi muốn ngồi cùng với bạn cùng ngành của tôi giao lưu một chút.”
Đồ Tiểu Ninh suýt chút nữa phun đồ uống trong miệng mình ra.
Người này có thôi đi không vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!