Văn Phòng Ẩn Hôn
Chương 148-149: Triệu Phương Cương ngoại truyện 1-2
Lúc Kỷ Dục Hằng chuyển công tác đến ngân hàng Y, sau đó Triệu Phương Cương cũng đi theo, anh cần một trợ thủ đắc lực, Triệu Phương Cương dù là tài nguyên hay là năng lực hoặc tính tình, đều là người phù hợp nhất.
Kỷ Dục Hằng nhận lời mời trở thành tổng giám đốc của ngân hàng Y, ban đầu Triệu Phương Cương chỉ là trợ thủ của anh, không đến nửa năm đã được đề cử làm giám đốc phòng kinh doanh, danh tiếng rạng ngời, mọi người đều biết anh là người thân tín của Kỷ Dục Hằng, đương nhiên cũng có phần nể mặt anh.
Trên công việc, anh càng leo càng cao, nhưng tuổi cũng càng ngày càng lớn, 32 tuổi rồi nên người nhà hầu như mỗi ngày đều thúc dục chuyện cưới xin, những năm này bạn gái của anh tuy luôn không thiếu, nhưng mỗi người đều trang điểm lộng lẫy như mấy cô hotgirl trên mạng, nên cũng chẳng có ai được cha mẹ anh đồng ý.
Dù sao anh cũng chưa chơi chán, nên luôn dây dưa như thế, đặc biệt là sau khi làm giám đốc, những cô gái chủ động tấn công anh ngày càng nhiều, bạn gái mới nhất hiện tại của anh ấy là người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình, bất kể là khuôn mặt hay vóc dáng, đều là cực phẩm, max điểm.
Dính chặt lấy anh, nhưng mà tiêu tiền cũng rất là hào phóng.
Hôm nay tan làm, hai người lại ở khu căn hộ của cô gái mây mưa, sau khi xong chuyện, Triệu Phương Cương rút ra một điếu thuốc, cô gái nũng nịu leo lên, “Hôm nay em đi cửa hàng Gucci.”
Triệu Phương Cương nhả khói ừ một tiếng.
Cô gái như con rắn quấn lấy anh, “Em rất thích chiếc túi mới nhất đó.”
Anh không để ý mà phả ra một làn khói, “Không phải tuần trước em mới mua một cái Hermes đó sao? Tuần trước nữa thì mua một cái Fendi, mua nhiều túi như vậy mang hết sao?”
Cô ta hôn đôi môi đỏ hồng lên lên mặt anh, “Ơ kìa, túi mỗi tuần không thể trùng nhau, trong đài của bọn em có người mỗi ngày đều đổi một cái túi, em mỗi tuần đổi một cái đã là thấp kém nhất rồi.”
Triệu Phương Cương cười cười, không lên tiếng.
Cô ta lay lay anh một cái, lại tiếp tục nũng nịu, “Em thích nó lắm, anh cho em nha?”
Triệu Phương Cương quay sang nhìn cô ta, đánh giá khuôn mặt xinh đẹp đó, anh đưa tay nâng cằm cô ta hỏi, “Nếu anh không phải giám đốc thì phải làm sao bây giờ?”
Cô gái đoạt điếu thuốc từ trong miệng anh, đi đến gần hôn anh, “Nhưng anh là giám đốc mà, lại nói, đàn ông kiếm tiền không phải để cho phụ nữ tiêu sao?”
Triệu Phương Cương cười rồi lại cười, cầm lại điếu thuốc của mình, lại hút mấy hơi, đột nhiên vén chăn đi xuống giường?
“Anh đi đâu vậy?” Cô gái dùng chăn che bản thân hỏi.
“Đi về nhà.”
“Sao lại về nhà?”
Anh cũng không quay đầu, “Hết thú vị rồi.”
Cứ như vậy anh lại chia tay một người, chưa được mấy ngày anh đã gặp lại Nhậm Đình Đình ở bộ phận mình.
Nhậm Đình Đình vóc dáng thanh mảnh, tóc dài nhẹ nhàng, so với dáng vẻ non nớt ba năm trước thì lúc này đã khác xa.
Anh theo Kỷ Dục Hằng rời khỏi DR, cô lại tới làm ở bộ phận trước đó anh từng làm, đi theo vợ của Kỷ Dục Hằng, rất tốt.
Ngày đó sau khi Nhậm Đình Đình đi, trong đầu Triệu Phương Cương thì đều là hình ảnh cô vén tóc ra sau tai, mỉm cười gọi anh.
Anh ngồi trong phòng làm việc, khóe môi có hơi hơi cong lên, lúc trước cô giống như một đứa nhóc luôn dính lấy anh, bây giờ thế nào nhỉ? Anh rất hiếu kì.
Anh tan làm sớm, trực tiếp lái xe đến DR, vừa vặn kịp lúc DR tan làm, nhiều đồng nghiệp cũ thấy anh đều rất ân cần chào hỏi.
Anh cùng họ trò chuyện một lát, sau đó không lâu quả nhiên thấy Nhậm Đình Đình cùng với mấy cô gái khác đi ra, anh kết thúc cuộc trò chuyện cùng với đồng nghiệp cũ, anh chạy chiếc xe thể thao của mình tới dừng ở bên cạnh Nhậm Đình Đình.
Mấy cô gái bị dọa giật nảy mình, họ đều là ngưới mới đến, không biết Triệu Phương Cương, có người còn nhỏ giọng nói thầm, “Người này sao lại lái xe như thế.”
Nhậm Đình Đình nhìn thấy anh cũng có chút bất ngờ, chỉ khi anh có việc gì nên mới trở về đơn vị cũ, nên cười cười gật đầu với anh, xong rồi định đi.
Thái độ này quá khác với cô bé luôn dính lấy mình khi trước, Triệu Phương Cương cau mày trượt cửa sổ xe xuống.
“Nhậm Đình Đình!” Anh gọi thẳng họ tên cô.
Mọi người lúc này mới biết anh là đến tìm Nhậm Đình Đình, đều cười nhìn cô, “Ồ, số cậu đào hoa ghê, cũng đẹp trai ghê.”
Hai tai Nhậm Đình Đình nóng lên, vội vàng giải thích, “Đừng nói lung tung.”
Triệu Phương Cương thấy cô không có động tĩnh lại gọi một tiếng, “Nhậm Đình Đình!”
Mọi người đều cười đẩy cô ra, “Soái ca gọi cậu kìa, mau đi đi.”
Nhậm Đình Đình bị đẩy qua, cô nhìn Triệu Phương Cương hỏi, “Triệu tổng, anh tìm em, có việc gì không?”
Lời có rất xa cách.
Triệu Phương Cương cười cười, “Bây giờ sao không gọi sư phụ nữa rồi?”
Nhậm Đình Đình hơi khựng lại một lát, chậm rãi nói, “Anh bây giờ là Triệu tổng, không phải sư phụ nữa rồi.”
Triệu Phương Cương một tay gác lên cửa xe, “Nhưng một ngày là thầy cả đời là cha mà.”
Nhậm Đình Đình im lặng một lát lại hỏi anh, “Gọi em có có việc gì sao ạ?”
“Không có việc thì không thể tìm em sao?”
“Đình Đình.” Đột nhiên có người gọi cô.
Triệu Phương Cương và Nhậm Đình Đình đồng thời nhìn theo tiếng gọi, cách chỗ họ đứng không xa có một người thanh niên trẻ tuổi, nhìn ra thì không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi.
Nhậm Đình Đình vẫy tay với anh ta, rồi sau đó nói với Triệu Phương Cương, “Bạn trai đến đón em rồi, Triệu tổng, anh không có việc gì thì em đi trước đây.”
Triệu Phương Cương nhìn cô, đáy mắt điềm tĩnh, chỉ gật đầu cười cười, “Được.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Triệu Phương Cương nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Nhậm Đình Đình đi về hướng đó, cậu thanh niên đó nhận lấy túi của cô, hai người cười nói, cô còn đẩy anh ta một cái.
Anh lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, châm lửa, nhìn bóng lưng hai người từ từ rời đi, anh cười nhạo một tiếng.
Bạn trai, chỉ có thế thôi sao?
Lần gặp lại tiếp theo là ở đại hội thể dục thể thao của ngân hàng ở thành phố C, Nhậm Đình Đình lại theo Đồ Tiểu Ninh đăng ký chạy 800m.
Triệu Phương Cương bị người cấp dưới thừa dịp anh vắng mặt đăng ký cho anh chạy 1200m. Anh vốn định tùy tiện chạy một vòng rồi chuồn, nhưng nhìn thấy Nhậm Đình Đình anh đột nhiên thay đổi chủ ý, chạy thật nhanh.
Ngày đó Kỷ Dục Hằng cũng đến, đương nhiên không phải để tham gia thi đấu, mà là làm người nhà đến cổ vũ, còn mang theo con gái bảo bối của anh.
Một đám người của ngân hàng Y đều vây quanh ngắm nhìn tiểu công chúa, không ngừng khen xinh đẹp đáng yêu.
Triệu Phương Cương cũng đến đùa giỡn với cô bé, “Lạc Lạc, nào, gọi anh đi.”
Các cán bộ cấp trung khác đều cười anh, “Triệu Phương Cương, mặt cậu đâu rồi?”
Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du một tay ôm cổ cha, một tay nắm kẹo que, rất không nể mặt mà gọi anh, “Chú Phương Phương.”
Từ lúc Kỷ Lạc Du còn rất nhỏ, Triệu Phương Cương đã dụ cô bé gọi mình là anh, lúc đó cô bé bi bô tập nói, chỉ nhớ được từ Phương mà bỏ qua từ Cương, gọi là ‘Chú Phương Phương’, sau đó thì không thể sửa được nữa, thế là gọi đến bây giờ.
Tất cả mọi người của ngân hàng Y đều cười, một là cười Triệu phương Cương bị gọi là chú Phương Phương, hai là trêu chọc anh, “Anh xem, còn muốn giả bộ nai tơ, ánh mắt của mấy bạn nhỏ sáng như tuyết!”
Triệu Phương Cương vuốt cái mũi nhỏ của Kỷ Lạc Du một cái, “Lạc Lạc, con quá không nể mặt chú rồi, lần sau bảo con gọi anh thì con nhớ phải gọi anh nghe chưa.”
Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du nằm trên vai của cha cô bé, lễ phép nói, “Nhưng chú thì chính là chú mà.”
Triệu Phương Cương nội thương.
Đồ Tiểu Ninh thấy chồng và con gái đến, từ trong đội vận động viên nhón chân lên vẫy vẫy tay.
Kỷ Dục Hằng ôm con gái, giống như quay trở về lần đầu tiên gặp cô lúc học trung học, cô cũng nhón chân như vậy vẫy vẫy tay với bạn của mình, hoạt bát lại tự tin.
Lúc đó bọn họ còn nhỏ, chớp mắt một cái đã trở thành cha mẹ rồi.
Ánh mắt quyến luyến của anh, đưa tay chỉ về phướng của cô nói với con gái, giọng nói nhẹ nhàng như nước, “Lạc Lạc, mẹ ở đó kìa, nhìn thấy không?”
Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du nhìn theo hướng anh chỉ, sau đó cũng vẫy vẫy tay với Đồ Tiểu Ninh, cô bé ngọt ngào gọi một tiếng, “Mẹ”
Kỷ Dục Hằng lại gọi cô, “Con nói mẹ cố lên.”
Cô bé cũng nghe lời, reo lên, “Mẹ ơi, cố lên!” Giọng nói non nớt, đáng yêu vô cùng.
Đồ Tiểu Ninh nghe thấy, cô cười hôn gió với họ.
Triệu Phương Cương nhìn thấy bộ dạng một nhà ba người này quyến luyến nhau như thế, nhịn không được nhắc nhỡ, “Lão đại, anh là người đứng đầu của ngân hàng Y lại cổ vũ cho DR, rốt cuộc anh là người phe nào vậy?”
Kỷ Dục Hằng nhìn anh một cái, anh liền cười đùa mà mở một lon bò húc uống một hơi.
Hạng mục kể tiếp chính là chạy 800m nữ, Nhậm Đình Đình cũng đang làm nóng cơ thể.
“Lão đại, tiểu Nhậm có bạn trai rồi à?” Triệu Phương Cương nhìn chằm chằm vào bóng dáng của ‘ai đó’, đứng cạnh Kỷ Dục Hằng uống bò húc, vờ như vô tình hỏi.
Ánh mắt Kỷ Dục Hằng luôn theo dõi vợ của mình, nghe vậy chỉ nói, “Người ta có bạn trai hay không thì liên quan gì đến anh?”
Triệu Phương Cương cười cười, “Tôi thuận miệng hỏi một chút thôi, dù sao trước đây cũng là sư phụ của người ta, quan tâm tiểu đồ đệ một chút.” Cuối cùng lại bổ sung thêm, “Có câu gì nhỉ, một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy đấy thôi.”
Kỷ Dục Hằng cũng mặc kệ anh, anh lại dày mặt hỏi, “Có thật à?”
“Nếu vậy lần sau lúc ăn cơm với cục trưởng Nhậm, anh hỏi thử xem sao?”
Triệu Phương Cương kinh ngạc, Kỷ Dục Hằng nhắc nhở, “Cô ấy bây giờ mới tốt nghiệp đi làm, tâm tư đơn giản, con người cũng đơn thuần, đừng có mà nhòm ngó con gái nhà lành nha.”
Rõ ràng như vậy sao?
Triệu Phương Cương thầm nghĩ, lại làm như vô tội, “Tôi đâu có đâu lão đại.”
Kỷ Dục Hằng tiếp tục nhìn xuống sân, chỉ có Kỷ Lạc Du vừa ăn kẹo que mút vừa nhìn anh.
Triệu Phương Cương làm mặt quỷ với cô bé, cô bé lập tức quay cái đầu nhỏ sang cha mình, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, có chút đáng thương, “Cha ơi, chú Phương Phương chú ấy làm mặt quỷ dọa con.”
Kỷ Dục Hằng lập tức lườm Triệu Phương Cương một cái cháy mặt.
Triệu Phương Cương xấu hổ, trời ạ, một nhà ba người này đúng là tuyệt phối luôn đó, người nào người nấy cũng không thể đụng vào được.
Rất nhanh trận thi đấu 800m nữ bắt đầu, mọi người vào vị trí, tiếng súng vang lên, mọi người lập tức lao ra như mũi tên.
Đồ Tiểu Ninh duy trì chiến thuật chắc chắn, dàn sức, nên lúc đầu không chạy nhanh, theo ở phía sau mọi người, vòng thứ hai mới từ từ bung sức.
Nhậm Đình Đình dùng sức nhiều hơn, ngay từ đầu thì đã chiếm được vị trí đầu tiên, làm tiêu hao quá nhiều sức lực, thế cho nền vòng thứ hai bị người khác lần lượt đuổi kịp qua mặt.
“Ngốc thật.” Triệu Phương Cương xem cũng sốt ruột.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị từng người từng người phía sau vượt qua.
Lúc còn 200m cuối, Đồ Tiểu Ninh bắt đầu tăng tốc chạy nước rút, người khác chạy càng ngày càng chậm, cuối cùng chạy vượt lên, chiếm vị thứ nhất.
DR nhảy nhót reo hò.
Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du cũng rất phấn kích, vỗ đôi tay nhỏ bé, ở trong ngực của cha mình đạp đạp chân, “Mẹ thắng rồi! Cha ơi! Mẹ thắng rồi!”
Kỷ Dục Hằng cười hôn con gái một cái, “Mẹ thắng rồi, chúng ta đi tìm mẹ nha?”
Kỷ Lạc Du ôm chặt cổ ba mình, trả lời, “Đi thôi.”
Kỷ Dục Hằng bế con gái đi xuống sân thi đấu, thắng đến chỗ vợ mình.
Một màn này làm Triệu Phương Cương nhìn mà cũng phải ghen tỵ.
Nhậm Đình Đình về thứ 4, xuýt nữa thôi là vào được chung kết rồi.
Lúc đến đích cô mệt đến thở không ra hơi, Triệu Phương Cương nhìn tất cả mọi người của DR đều xoay quanh chỗ Đồ Tiểu Ninh, nghĩ thầm, sao lại thế nhỉ, không giành được hạng nhất thì ngay cả người bưng trà đưa nước cũng không có sao? Người của văn phòng DR làm hậu cần thế nào vậy? Thật là càng ngày càng kém!
Vì vậy anh cầm một chai nước từ chỗ hậu cần của ngân hàng Y đi qua.
Nhậm Đình Đình ở khu nghỉ ngơi hai tay chống đầu gối cúi người điều chỉnh hô hấp, đột nhiên trước mắt cô có một chai nước khoáng, ngẩng đầu nhìn lên, là Triệu Phương Cương.
“Triệu tổng.” Cô khách sáo gọi.
Cái tên này mỗi ngày đều nghe mọi người gọi, nhưng sao từ trong miệng cô nói ra, Triệu Phương Cương nghe lại thấy khó chịu làm sao, anh nhìn dáng vẻ đầy mồ hôi của cô, muốn lau mồ hôi cho cô, sờ sờ túi quần, cũng không có khăn tay, đó là đồ mà phụ nữ thường mang theo bên người, anh chưa bao giờ mang theo.
Anh chỉ có thể ho một cái, “Em không nên chạy cố sức như vậy, nhìn thấy chị Tiểu Ninh của em không, em phải học dùng chiến thuật của cô ấy.”
Nhậm Đình Đình lúc này hô hấp đã ổn định hơn nhiều, cô đứng thẳng dậy, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi, “Em luôn đi học ở nước ngoài, chưa tham gia cuộc thi thế này bao giờ, đây là lần đầu, không biết chiến thuật gì.”
Triệu Phương Cương lúc này cảm thấy động tác cô lau lau mồ hôi cũng thật là thục nữ, không giống người bình thường, vừa nhìn cô vừa hỏi, “Lần đầu tiên mà em đã dám đăng ký chạy 800m?”
“Em thấy chị Tiểu Đồ báo em cũng báo theo.”
“Đồ Tiểu Ninh lúc đi học là kiện tướng thể thao của trường đó, em ấy gập bụng còn nhanh hơn anh nhiều, được mọi người gọi là Ninh gia, em không thể so với em ấy?”
Nhậm Đình Đình nhìn anh, “Triệu tổng, hiện tại người thua là em, sao anh còn kích động hơn cả em vậy?”
Triệu Phương Cương chỉ đưa nước cho cô, “Anh là nhắc nhở em với tư cách sư phụ một chút.”
Nhậm Đình Đình lại không nhận, chỉ nói, “Nhưng anh đã không còn là sư phụ em nữa rồi.”
Triệu Phương Cương: “Không phải thì không thể nhắc nhở em sao?”
Nhậm Đình Đình cúi thấp đầu, dường như đang nhìn chân, giọng nói không rõ, “Trước đây khi cần anh nhắc nhở anh cũng không nhắc, bây giờ thì càng không cần nữa rồi.”
“…..”
Chương 149: Triệu Phương Cương ngoại truyện (2)
Triệu Phương Cương cảm thấy Nhậm Đình Đình thay đổi rồi, trở nên lạnh nhạt với mình.
“Em đây là trách anh trước đây không đối tốt với em sao?” Anh hỏi.
Nhậm Đình Đình không nói nữa.
Trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu rồi, nhân viên làm việc đến dọn dẹp sân, người của ngân hàng Y ở cách đó không xa gọi anh.
“Triệu tổng, 1200m đang gọi người tập trung rồi, các anh xuống sân đi.”
“Đến đây.” Triệu Phương Cương đáp một tiếng.
“Anh đi chuẩn bị đi, em cũng phải đi thay quần áo.” Nhậm Đình Đình nói phải đi.
Triệu Phương Cương lại đưa chai nước suối cho cô, “Cầm uống đi.”
Nhậm Đình Đình vẫn không nhận, “Không cần đâu, em có rồi.” Nói xong cô rời đi, cũng không quay đầu lại.
Tay của Triệu Phương Cương giơ lên ở không trung, nhìn theo bóng lưng của cô, cô gái này đâu còn là Nhậm Đình Đình miếng keo da trâu ba năm trước luôn dính chặt lấy anh, mỗi câu mỗi chữ đều là sư phụ sư phụ.”
Anh thu tay về, ném luôn chai nước suối đi, đúng vậy, ba năm, người đã trưởng thành rồi tính tình cũng khác, nhưng anh vẫn không thể tin được.
Nhậm Đình Đình, tôi xem em lần này có thoát được hay không.
Triệu Phương Cương bắt đầu theo đuổi Nhậm Đình Đình, đầu tiên là bắt đầu tấn công từ WeChat.
Anh ở trong sổ thông tin tìm nửa ngày trời mới lục ra được WeChat của cô, nhớ lúc trước cái WeChat này vẫn là cô mặt dày muốn thêm anh, bây giờ thì giả bộ không quen biết anh sao? Con gái làm sao dễ dàng thay đổi như vậy chứ?
Anh mỗi buổi sáng đều gửi cái thông tin tài chính của hôm đó cho cô, buổi tối lại gửi đến cho cô một bài ‘canh gà an ủi cho tâm hồn’.
Nhậm Đình Đình lúc đầu còn trả lời anh, tuy đều là mấy dấu chấm hỏi, rồi sau đó dứt khoát không trả lời nữa.
Cô không trả lời, Triệu Phương Cương lại nghĩ chẳng lẽ đang đi hẹn hò với gã bạn trai kia rồi? Vì vậy càng thêm điên cuồng.
Sau đó Nhậm Đình Đình trực tiếp gửi voice chat qua.
“Triệu tổng, xin anh buổi tối đừng làm phiền em nghỉ ngơi, còn có canh gà cho tâm hồn của anh đều là canh gà độc hại, em không muốn xem.”
Triệu Phương Cương nghe xong thì cười, cũng trả lời lại bằng voice chat, “Vậy em thích xem cái gì? Xem phim không? Gần đây ngoài rạp có vài bộ phim hay, đánh giá đều rất cao.”
Nhậm Đình Đình lại trả lời, “Em cũng không thích xem phim.”
Triệu Phương Cương lại mặt dày mà hỏi, “Vậy không được, em phải mời anh xem phim.”
Nhậm Đình Đình lần này đánh ba cái dấu hỏi: [???]
Triệu Phương Cương nhìn màn hình, mỉm cười, anh lại gửi voice chat, “Lần trước em đến bộ phận của anh làm nhiều thẻ tín dụng như vậy, giúp em và đồng nghiệp của em hoàn thành vượt chỉ tiêu nhiệm vụ đúng không? Em không định cảm ơn anh sao?”
Lần này rất lâu Nhậm Đình Đình mới trả lời, cũng là voice chat, “Vậy lần sau anh cũng đến bộ phận của bọn em làm là được rồi.”
Ái chà chà, cô nhóc, em được đấy.
Triệu Phương Cương làm sao có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy, anh lại gửi voice chat, “Anh là giám đốc bộ phận, anh lại không có nhiệm vụ làm thẻ tín dụng, làm sao? Làm xong thì muốn quỵt nợ hả?”
“Không phải.”
“Vậy thì mời anh xem phim.” Giọng điệu không dễ từ chối.
Lại đợi một lát, Nhậm Đình Đình cuối cùng cũng trả lời, “Vậy anh muốn xem phim gì?”
Triệu Phương Cương cười đến rạng rỡ hơn cả lúc nảy, “Để anh xem, chọn phim nào hay sẽ nói cho em.”
[Được.]
Triệu Phương Cương lại nhấc chân lên bắt chéo, bắt đầu tra xem bộ phim hấp dẫn gần đây nhất.
Đúng lúc ngày đó anh ở nhà cha mẹ, mẹ anh nhìn dáng vẻ tươi cười tràn ngập của anh thì nhịn không được hỏi, “Con đây là tinh thần không ổn định, hay là có tình yêu đây?”
Triệu Phương Cương không nghiêm túc mà rung rung chân, “Đang tìm con dâu cho mẹ mà.”
Mẹ của anh nghe xong cũng đau đầu, “Thôi con dẹp đi cho mẹ nhờ, mấy cô trước đó còn qua lại đều chẳng được chỗ nào cả, ai cũng ăn mặc hở hang, trang điểm thì người này đậm hơn cả người kia, vậy mà có thể làm vợ sao? Con đừng có thách thức sự kiên nhẫn của mẹ và cha con!”
Triệu Phương Cương vừa nhìn điện thoại vừa nói, “Lần này nhất định tìm cho mẹ một cô gái ngoan ngoãn, tuyệt đối phù hợp để làm vợ, bao hài lòng mẹ.”
Mẹ anh bán tín bán nghi, “Có ảnh không? Mẹ xem xem.”
Triệu Phương Cương trốn tránh, “Đợi thành công rồi con cho mẹ xem.”
Mẹ anh cười, cố ý chế nhạo anh, “Ái chà, thế mà cậu Triệu nhà ta còn chưa theo đuổi được cơ à?”
Triệu Phương Cương không thừa nhận, “Làm gì có chuyện đó, con chỉ là sợ dùng cách giống như trước đây làm cô ấy sợ.”
Mẹ anh đánh anh một cái: “Vậy thì mẹ thật muốn xem xem người con theo đuổi lần này sẽ trông như thế nào, nếu vẫn là như vậy, sau này con đừng trở về nữa, đi luôn đi.”
Triệu Phương Cương lại tiếp tục rung đùi, tin chắc thắng lợi nằm trong tay, “Không đến một tuần, con nhất định sẽ đưa người về cho mẹ!”
Triệu Phương Cương nói xem phim là giả, tìm cơ hội được ở cùng một chỗ với cô mới là thật, anh cố ý chọn chiều chủ nhật, xem xong đúng lúc đến giờ ăn cơm.
Hôm đó Nhậm Đình Đình mặc một chiếc áo thun màu trắng giản dị, mix với chân váy, đôi giày màu trắng, túi vải đơn giản đeo trên vai, kiểu dáng tóc dài thả ngang vai, nhìn qua vô cùng nữ tính.
Trước kia Triệu Phương Cương gặp gỡ toàn là kiểu trang điểm đậm lòe loẹt, cô nhẹ nhàng khoan thoai khéo léo như vậy gợi cho anh một loại hứng thú rất đặc biệt, không còn sự non nớt như ba năm trước, khiến mắt anh sáng lên.
“Đến rồi sao? Muốn uống gì?” Đợi cô đến gần anh hỏi.
“Em không có thói quen vừa xem phim vừa uống nước.” Nhậm Đình Đình lại nói.
“Anh có.” Triệu Phương Cương mặt dày nói rồi đi đến khu đồ uống, chọn một set có hai ly coca, một hộp bắp rang bơ.
Cũng không quan tâm người ta có vừa ý hay không, trực tiếp đi đến nhét vào trong lòng cô, “Ăn đi, xem phim miệng không bận rộn nhai thì rất nhàm chán.”
Nhầm Đình Đình bị nhét vào một hộp bắp rang bơ một cách khó hiểu, nghĩ thầm lý lẽ sai trái này là ý gì đây?
Vẫn chưa tới giờ chiếu, nên cũng không thể kiếm vé để đi vào, hai người đứng ở cửa đợi.
Những người đứng bên cạnh đều là người yêu, mà hai bọn họ thì lại không phải, quan trọng là Nhậm Đình Đình còn đứng rất xa anh, lúc đầu nhìn hai người giống như không hề quen biết.
Vì vậy Triệu Phương Cương xê dịch bước chân tới gần, nhưng còn chưa kịp mở miệng điện thoại anh lại reo lên.
Vừa thấy là một khách hàng, trong lòng anh thầm chửi nhưng vẫn phải nhận điện thoại.
“Ôi chao, xin chào Vương tổng.”
Nhậm Đình Đình ôm hộp bắp rang bơ cũng không biết phải làm gì, nhìn anh cũng rất bận, cuộc điện thoại này nghe xong thì đến lượt nhận phiếu kiểm vé.
Hai người đi vào rạp chiếu phim tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, Triệu Phương Cương bắt đầu nói chuyện với cô.
Lúc thì hỏi công việc cô gần đây có bận không? Hiện tại có mấy khách hàng trong tay rồi? Lúc thì lại hỏi làm sao đi vòng vèo vẫn chọn về DR.
Nhậm Đình Đình chỉ nói, “DR rất tốt, em rất thích.”
“Thích cái gì hả? Lúc trước không phải em bảo không muốn đến DR sao?” Anh lại hỏi.
Nhậm Đình Đình không nói, lúc này ánh đèn trong rạp tối lại, bộ phim bắt đầu.
Triệu Phương Cương thật ra không thích xem phim một chút nào cả, gặp gỡ nhiều như vậy nhưng từ trước đến giờ chưa từng cùng các cô gái đi xem phim.
Nhậm Đình Đình là cô gái đầu tiên cùng anh đi xem phim.
Ánh sáng chói lọi trên màn hình lớn chiếu lên mặt của từng người, Triệu Phương Cương nghiêng đầu nhìn cô, biểu cảm chăm chú và nét mặt xinh đẹp hiện ra rất động lòng người, làm trái tim anh như bị sợi lông vũ lướt qua, rất ngứa ngáy.
Trước đây anh làm sao lại không phát hiện ra vẻ đẹp của cô nhỉ?
Bộ phim này anh xem thiếu chút nữa ngủ mất rồi, cứ luôn véo bắp đùi của mình.
Xem xong phim hai người cùng với dòng người rời đi, anh đề nghị cùng nhau đi ăn tối.
Nhậm Đình Đình lại nói, “Không được, em còn có việc.”
Triệu Phương Cương nhìn cô, “Giờ này rồi mà em còn việc gì chứ?”
Nhậm Đình Đình hỏi lại, “Em không thể có việc sao?”
“Có thể, nhưng không thể là bây giờ.”
Cô nhíu mày, “Tại vì sao chứ?”
“Bởi vì em đang hẹn hò với anh.”
Cô có chút không vui, lắc đầu nói, “Triệu tổng, anh muốn em mời anh đi xem phim, bây giờ phim cũng xem rồi, anh còn muốn như thế nào?”
Triệu Phương Cương đứng trước mặt cô đùa giỡn cười cười, “Không làm sao cả, chỉ là muốn cùng em ăn một bữa cơm đơn thuần thôi.”
“Anh rốt cuộc là muốn làm gì hả?” Nhậm Đình Đình nhịn không được hỏi.
Anh cũng không chút che giấu, “Theo đuổi em.”
Cô lập tức không nói nữa, im lặng một hồi lâu, cô đột nhiên quay đầu bước đi.
Triệu Phương Cương vội đuổi theo, “Đình Đình.”
Nhậm Đình Đình vừa đi vừa nói, “Em có bạn trai rồi.”
“Chính là tên nhóc đó sao?”
Cô trừng anh, “Anh dựa vào cái gì mà nói người khác chứ?”
Anh nhún nhún vai, “OK, vậy anh không nói cậu ta, thì nói chúng ta.”
“Ai chúng ta với anh.” Cô dường như thật sự tức giận rồi, càng đi càng nhanh.
Triệu Phương Cương chân dài, đi mấy bước thì đã đuổi kịp cô, anh nói, “Muốn về nhà đúng không? Anh đưa em về.”
“Không cần!” Cô vẫn rất bướng bỉnh, càng đi càng nhanh, còn nói một câu, “Anh cũng đừng đi theo em nữa.”
Triệu Phương Cương cũng không đuổi theo nữa, anh nhìn bóng dáng cô rời đi lấy, từ trông túi quần ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu ngậm trong miệng, để cô đi.
Được rồi, kiên nhẫn theo đuổi không được, vậy thì đổi cách khác.
Vì vậy ngày hôm sau tan làm, anh đến thẳng DR, lần này anh không có chào hỏi cũng không có chậm chạp, trực tiếp đơn giản gắt gỏng mà chặn cô ở bãi đỗ xe.
“Triệu tổng, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Nhậm Đình Đình có chút bị anh dọa cho sợ.
“Đừng gọi anh là Triệu tổng.” Anh sửa lời.
“Vậy gọi anh là cái gì? Sư phụ sao?” Giờ cô đã đi làm, không còn giống đứa trẻ non nớt ở trường học như xưa nữa, Nhậm Đình Đình hiện tại nói chuyện cũng đã rất ra dáng rồi.
“Tùy em, dù sao cũng đừng gọi là Triệu tổng.”
“Sư phụ cũ, phiền anh tránh đường, em muốn về nhà.” Nhậm Đình Đình cũng đổi cách xưng hô.
Triệu Phương Cương nhíu mày, “Cái gì mà sư phụ cũ.”
“Anh không phải nói tùy em sao?”
“Nhậm Đình Đình, em bây giờ cũng bạo gan quá nhỉ, ai dạy em hả? Đồ Tiểu Ninh sao? Cho dù là em ấy thì cũng coi như là một nửa đồ đệ của anh.”
Nhậm Đình Đình ra vẻ muốn đi, “Anh hiện tại cũng không phải nhân viên của DR, có việc thì nói, không có việc gì em thật sự phải đi rồi.”
Triệu Phương Cương ngăn lại, “Em đi làm gì? Gặp cậu bạn trai kia của em, chính là cái tên tiểu bạch kiểm đó sao?”
Nhậm Đình Đình nhíu mày, “Có phải tiểu bạch kiểm hay không thì liên quan gì đến anh chứ?”
“Làm sao lại không liên quan đến anh chứ? Lúc trước em suốt ngày nói thích anh.” Triệu Phương Cương mặt dày trực tiếp nói ra.
Khuôn mặt Nhậm Đình Đình trong nháy mắt đỏ lên, “Anh, anh….”
Anh cao ngạo nhíu mày, “Không phải sao? Thế nào? Ba năm mà đã đổi gu rồi à, cô bé gạt người.”
Nhậm Đình Đình cắn môi không nói lời nào nữa.
“Em….” Triệu Phương Cương lại muốn nói nhưng lại bị cô ngắt lời,
“Lúc trước em tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết phân biệt giữa ngưỡng mộ hay thích, mới bước vào xã hội, người khác giới đầu tiên em tiếp xúc chính là anh, anh bằng lòng đưa em đi chơi trò chơi điện tử, sẵn sàng chơi các trò chơi cùng với em, sẵn sàng giúp em gắp thú bông, ngoài cha mẹ em ra, không có ai kiên nhẫn với em như vậy. Sau này làm đồ đệ của anh, ngày ngày nhìn anh làm việc, tiếp thị, em cảm thấy anh vô cùng lợi hại, chưa từng xa chạm với xa hội nên cảm thấy rất là ngưỡng mộ, sai lầm là lại nghĩ cái loại cảm giác đó là thích.” Cô nói, biểu cảm cũng vô cùng bình tĩnh, “Hiện tại em đã tốt nghiệp, đã trưởng thành rồi, bản thân cũng đã đi làm, em cũng đã tỉnh ngộ, cho nên, việc không hiểu chuyện lúc đó, xin anh đừng để ý.”
Triệu Phương Cương nghe cô nói xong, hỏi. “Nói xong chưa?”
Cô không lên tiếng.
“Nhìn xuống đất làm gì, ngẩng đầu lên mà nhìn anh.” Anh lại hỏi.
Nhậm Đình Đình vẫn cúi thấp đầu.
Triệu Phương Cương đưa tay nâng cằm cô, “Nào, câu nói vừa rồi, hãy nhìn vào mắt anh, nói lại lần nữa với anh.”
Nhậm Đình Đình muốn trốn lại trốn không thoát, cằm bị anh nâng lên, khóe mắt của cô sớm đã đỏ lên.
“Không phải em nói là không thích sao? Sao lại rưng rưng muốn khóc?” Triệu Phương Cương hỏi lại.
Nhậm Đình Đình hất tay anh ra, sau đó thì thật sự òa khóc.
Lần này Triệu Phương Cương thật sự hoảng.
Anh chân tay luống cuống, “Em, em khóc cái gì chứ?”
Nước mắt cô không ngừng rơi, anh vội đưa tay muốn lau nước mắt cho cô.
Nhậm Đình Đình lại hất tay anh ra, Triệu Phương Cương lại xoa cô lại hất, lại xoa lại hất, Triệu Phương Cương một chút cũng không thấy phiền, trực tiếp ôm cô vào lòng.
“Rõ ràng vẫn là thích không phải sao? Sao còn giả vờ?”
Nhậm Đình Đình tiếp tục khóc, rất tủi thân.
Anh dỗ dành cô, “Được rồi được rồi, là anh không tốt, lúc trước luôn không chú ý đến em, anh bây giờ thay đổi, được không?”
“Em cũng đã không trêu chọc anh nữa, anh còn trêu chọc em làm gì?” Nhậm Đình Đình nghẹn ngào dùng lực đẩy anh một cái.
“Còn có thể làm gì, anh đã lớn rồi, cũng nên lập gia đình rồi.” Cô đẩy thì anh càng ôm chặt hơn.
Nhậm Đình Đình hai mắt đẫm lệ nhìn anh, vẫn là khẩu xà tâm phật, “Vậy anh đi mà lập gia đình của anh đi, việc gì phải quan tâm em.”
Triệu Phương Cương biết trong lòng cô vẫn còn giận, lại tiếp tục dỗ dành, “Làm sao mà không quan tâm em được, em chính là nữ chủ nhân.”
Nhậm Đình Đình đánh anh, “Ai mà thèm một người bạn trai già như anh chứ!”
“Không muốn mà còn khóc như vậy sao?” Triệu Phương Cương ôm chặt cô vào lòng, không để cô lộn xộn, anh chậm rãi nói, “Đình Đình, làm bạn gái anh được không?”
Nhậm Đình Đình đưa mắt lên nhìn anh, mắt đều khóc sưng cả lên rồi, không nói lời nào.
Triệu Phương Cương nâng cằm cô lên nhưng cô lại quay đi, “Đừng động tay động chân.”
Triệu Phương Cương ngoan ngoãn không động đậy.
Nhậm Đình Đình lại nhìn cái tay kia của anh đang ôm eo mình, Triệu Phương Cương cũng vội vàng buông ra.
“Anh, là nghiêm tú sao?”
“Thật, thật hơn cả vàng thật!” Triệu Phương Cương lập tức phát lời thề.
“Ai biết anh dịu dàng có phải là để gạt em không.” Nhậm Đình Đình vẫn là không tin tưởng.
Triệu Phương Cương vẫn là lần đầu tiên theo đuổi con gái, trước đây đều là người khác tự đến, anh đưa tay ra dắt tay cô, kéo cô đi.
“Đi đâu?” Nhậm Đình Đình ở phía sau hỏi.
“Em không phải là không tin sao? Đưa em đến nhà anh gặp cha mẹ anh.”
Nhậm Đình Đình hoảng sợ, cô kéo anh lại, “Anh bị thần kinh à?”
Triệu Phương Cương lại biểu cảm vô cùng nghiêm túc, “Gặp phụ huynh rồi, dù sao em cũng phải tin, đúng không?” Anh cầm tay Nhậm Đình Đình nói, “Anh chưa từng mang bạn gái về nhà, Đình Đình, trước đây em còn nhỏ, còn đang đi học, nói thực anh lúc đó chuyên tâm dốc sức xây dựng sự nghiệp, sự ưu tú của lão đại đã cho anh sự đả kích rất lớn, cho nên anh căn bản không có tâm tư dành cho việc yêu đương, chỉ coi em giống với Tiểu Đồ, đều là em gái, hiện tại anh tuy vẫn chưa đạt đến độ cao như lão đại, nhưng cũng được tính là có chút thành tựu, chí ít ở trước mặt các bạn cùng tuổi vẫn coi như là lợi hại, ngày đó nhìn thấy em đến bộ phận của anh làm thẻ tín dụng, em trưởng thành chín chắn cũng có kinh nghiệm, với tư cách là sư phụ.” Ngừng một lát, anh lại đổi cách xưng, “Là sư phụ cũ của em, anh rất vui, đồng thời là một người đàn ông, anh cũng rất động lòng.”
Nhậm Đình Đình không cử động nghe anh nói, anh lại kéo tay cô, đặt lên ngực mình.
“Anh thật sự nghiêm túc theo đuổi em, tuy có hơi thô bạo, nhưng lần trước anh thấy tên nhóc kia đến đón em anh đã chịu không được, anh không muốn để sự xinh đẹp tuyệt vời của em cho người khác nắm giữ, chỉ muốn mọi thử của em đều thuộc về anh, chỉ thuộc về anh thôi.” Anh nhìn cô, cuối cùng hỏi, “Đình Đình, lần này đổi lại là anh chủ động, em làm bạn gái anh được không?”
“Anh đây là đang đập chậu cướp hoa nhà người ta sao?” Nhậm Đình Đình hỏi.
Triệu Phương Cương khinh thường, “Nam chưa cưới nữ chưa gả, đều là cạnh tranh công bằng, Triệu Phương Cương anh vốn cũng không phải người quang minh chính đại gì.”
“Vậy anh ít nhất cũng phải có nguyên tắc chứ.”
“Thể diện mà anh còn không cần, còn cần nguyên tắc gì chứ?”
Ở chỗ của anh, thể diện nó là cái quần què gì vậy?
Nhậm Đình Đình không nói lời nào, Triệu Phương Cương đợi một hồi có chút nóng ruột, “Em không nỡ rời xa tiểu mặt trắng kia sao?”
Cô lại nín khóc mỉm cười, “Cái gì mà tiểu mặt trắng, đó là anh trai em.”
Triệu Phương Cương sững sờ, lập tức phản ứng lại, cổ tay anh dùng lực ôm cô vào trong lòng, có chút dùng sức.
“Học thói xấu rồi phải không? Dám lừa anh, hả?”
“Ai bảo anh lúc trước luôn thờ ơ với em chứ.” Nhậm Đình Đình tố cáo nhưng cũng không hề vùng vẫy.
Triệu Phương Cương vui vẻ, “Vậy là em đồng ý rồi, đúng không?”
Cô cắn môi không nói, anh cúi xuống hôn cô.
Nhậm Đình Đình đâu phải là đối thủ của anh, bị anh hôn một cái thì không thể chống đỡ được, trong nháy mắt đã mềm nhũn tựa vào ngực anh.
“Sau này không được gọi là Triệu tổng nữa.” Sau đó Triệu Phương Cương kề vào bên tai cô nói.
“Vậy gọi là gì chứ?” Mặt cô vẫn còn đỏ bừng, thẹn thùng thấp giọng hỏi.
Triệu Phương Cương nhịn được cốc cô một cái, “Gọi chồng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!