Văn Phòng Ẩn Hôn
Chương 150-151: Triệu Phương Cương ngoại truyện 3-4
Nhậm Đình Đình trở thành bạn gái của Triệu Phương Cương, cô như được đắm mình trong thế giới ngọt ngào của tình yêu vậy.
Đồ Tiểu Ninh biết cô và Triệu Phương Cương thành đôi mà vẫn còn chút ngạc nhiên, hồi đó Triệu Phương Cương thề rằng sẽ không xuống tay với Nhậm Đình Đình, nhưng bây giờ lại tự vả rồi.
Sau đó Triệu Phương Cương nói rằng cô chính là người mai mối cho hai người họ, “Nếu em không đưa cô ấy đến ngân hàng Y của bọn anh để làm thẻ tín dụng, anh đã không có cơ hội gặp lại cô ấy, thiếu chút nữa là bỏ lỡ cô ấy rồi.”
Đồ Tiểu Ninh nói “Chà chà, vậy sau này hai người kết hôn chẳng phải là nên mời em đến làm chứng sao?”
“Mơ đẹp đấy, người làm chứng nhất định phải là lão đại!”
Đồ Tiểu Ninh trợn tròn mắt, “Xí.”
Cha mẹ của Triệu Phương Cương đương nhiên rất hài lòng khi biết về lý lịch của Nhậm Đình Đình, cuối cùng thì anh cũng coi như đáng tin cậy, nhưng họ hơi lo lắng về việc liệu gia đình Nhậm Đình Đình có chê con trai nhà mình không.
Triệu Phương Cương nói với họ, “Hai người đừng lo lắng, với cái miệng và đầu óc này của con, ngoại trừ Kỷ Dục Hằng, đi khắp trên trời dưới đất con đều không sợ ai.”
Cha của Nhậm Đình Đình, Cục trưởng Nhậm, trước đây Triệu Phương Cương và Kỷ Dục Hằng đã từng gặp ông ấy một vài lần, khi ông biết anh là sư phụ của con gái mình, Cục trưởng Nhậm còn nói với anh là đừng có mềm lòng với con gái ông, nhưng không ngờ là ba năm sau anh lại đến gõ cửa với tư cách là con rể.
Triệu Phương Cương là một người rất tinh tế, anh cùng ông uống trà, cùng ông đánh cờ viết văn, và còn giúp ông tưới hoa và phục vụ ông cả trà và nước nữa, trong những lần tiếp xúc công việc trước đây, Giám đốc Nhậm đã có ấn tượng khá tốt về anh. Dù sao người thanh niên có thể làm ông ấn tượng tốt, ngoại trừ Kỷ Dục Hằng thì chỉ có Triệu Phương Cương.
Mẹ của Nhậm Đình Đình vẫn ở một bên theo dõi, nói nhỏ với Nhậm Đình Đình: “EQ quả thực rất cao đó, nhưng một người đàn ông như vậy, mẹ sợ là con không quản nổi.”
Ánh mắt của Nhậm Đình Đình nhìn về phía Triệu Phương Cương, “Anh ấy luôn làm việc cùng với Kỷ Dục Hằng. Nếu tính cách của anh ấy có vấn đề, làm sao có thể trở thành tâm phúc và cùng Kỷ tổng chuyển tới ngân hàng Y được.”
Mẹ nhìn cô, vỗ nhẹ vào tay cô, “Ban đầu, cha con và mẹ là nhìn trúng Kỷ Dục Hằng, cậu ta rất xuất sắc và ổn định, thoạt nhìn sau này cũng làm nên những việc lớn, nên năm đó đã sắp xếp cho con vào thực tập ở bộ phận của cậu ta, đồng thời cũng muốn các con tiếp xúc và hiểu biết nhau nhiều hơn, ai mà biết con lại không thích Kỷ Dục Hằng, lại thích Tiểu Triệu này, tất nhiên, sau này cha mẹ biết rằng Tiểu Kỷ đã kết hôn từ rất lâu rồi, nên cũng không nghĩ gì nữa. Mẹ thấy con thích Tiểu Triệu này cũng rất lâu rồi, tuy không bằng Kỷ Dục Hằng, nhưng có bao nhiêu người đàn ông có thể so sánh được với Kỷ Dục Hằng chứ, ở độ tuổi này mà có thể làm tổng giám đốc của một ngân hàng, cũng coi như hơn người ngoài nhiều rồi. Mẹ thấy cũng tốt, tính ra thì cũng rất môn đăng hộ đối, chỉ cần cậu ta đối xử chân thành với con, thì mẹ sẽ nhận người con rể này.”
Nhậm Đình Đình gật đầu, “Anh ấy sẽ đối xử tốt với con.”
Bà Nhậm lại nhìn Triệu Phương Cương đang đứng với chồng mình, không nói gì.
Sau khi được cha mẹ hai bên đồng ý, cả hai nhanh chóng phát triển thêm một bước nữa.
Triệu Phương Cương đã sống một mình bên ngoài trong một căn hộ cao cấp, anh đưa cho Nhậm Đình Đình chìa khóa, việc đầu tiên Nhậm Đình Đình làm sau khi tan làm là đến nhà anh, nó giống như tổ ấm tình yêu của hai người vậy.
Cô từ khi còn nhỏ là viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay cha mẹ, chỉ cần nhấc một tay là cơn nước sẽ được đưa đến tận miệng, cô cũng không biết nấu ăn và đảm đương việc nhà, nhưng vì Triệu Phương Cương cô bắt đầu học những việc này.
Mặc dù Triệu Phương Cương luôn nói có thể thuê giúp việc, nhưng cô muốn tự mình làm, cô nói mình tự làm việc nhà, thì mới có cảm giác của một gia đình, Triệu Phương Cương cũng không ngăn cản cô nữa.
Hôm đó khi về đến nhà thấy cô đang bận rộn trong bếp, anh cởi áo vest, xắn tay áo bước vào.
“Đang làm món gì mà thơm vậy?” Anh ôm lấy cô từ phía sau.
“Em đã học thịt lợn chiên xù trên mạng, muốn làm thử xem thế nào.”
Nhậm Đình Đình nói với anh.
Anh vươn tay muốn lấy một miếng, Nhậm Đình Đình vỗ vỗ tay anh, “Còn chưa xong.”
Triệu Phương Cương hôn lên má nhỏ của cô, “Bà xã của anh thật là giỏi.”
Nhậm Đình Đình bị anh làm cho nhột nhột, cô đẩy anh ra, nhưng anh không những không thả ra mà càng ngày càng dính chặt vào cô hơn, vòng cô quay lại rồi hôn tới tấp, môi anh càng ngày càng nóng, trượt từ má xuống cổ cô.
Cô mặc một chiếc áo len dệt kim, ngay khi vừa kéo đã lộ ra bờ vai, tiếng thở của Triệu Phương Cương dường như đều phả vào bên tai cô, hơi thở của cô cũng dần dần nóng lên theo anh, giọng anh nóng hổi, “Cho anh nhé? Đình Đình.”
Nhậm Đình Đình không lên tiếng, mái tóc dài che khuất khuôn mặt không lộ rõ biểu cảm, nhưng cô không từ chối.
Triệu Phương Cương cười nhẹ, tắt bếp ga, bế cô lên lầu.
Đây là lần đầu tiên của Nhậm Đình Đình, cô vừa căng thẳng vừa lo lắng, Triệu Phương Cương đã cố gắng hết sức để kiềm chế, kiên nhẫn và nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng cô vẫn khóc.
“Được rồi, được rồi, sẽ rất nhanh thôi.” Anh dỗ dành cô.
Cô đẩy anh, nhưng anh không để cô thành công, và tiếp tục đàn áp ‘ăn’ sạch cô.
Cuối cùng anh ôm cô đi tắm, trên ga giường còn có dấu vết lạc hồng, cô đỏ mặt bắt anh phải đi thay ngay, Triệu Phương Cương nói ngày mai rồi tính, nhưng cô vẫn cố chấp.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể thay một cái khác, sau đó ôm cô và hôn nhẹ.
“Bé con, hiện tại em thật sự là vợ của anh rồi.”
Nhậm Đình Đình đánh anh, “Bảo anh nhẹ nhàng một chút, đau chết đi được.”
“Là lần đầu tiên, lần sau sẽ không đau nữa.”
Nhậm Đình Đình bất mãn cắn anh một cái, “Anh thật có kinh nghiệm.”
Anh ôm cô vào lòng, “Sau này chỉ có mình em thôi.”
Cô đẩy anh ra.
“Ngoan, cho anh một lần nữa nhé, được không?”
“Không, đau muốn chết.”
Triệu Phương Cương xoa xoa cô, “Lần này nhất định sẽ không đau như lần trước đâu.”
“Không muốn, ưm,…”
Cứ như vậy, cả hai đã chuyển đến ở cùng nhau, sau khi Nhậm Đình Đình đi làm, vì biệt thự hiện tại của cha mẹ cô ở ngoại ô, cách DR quá xa, nên cô sống một mình trong một căn hộ ở trung tâm thành phố, cuối tuần mới về thăm cha mẹ, giờ cô và Triệu Phương Cương ở bên nhau rồi, nên cô dọn đến ở chung với anh luôn.
Ngoài căn hộ hai tầng hiện đang sống một mình, Triệu Phương Cương còn sở hữu một căn hộ rộng rãi ở trung tâm thành phố, được cha mẹ anh mua cho khi anh vừa tốt nghiệp, tương lai dùng làm phòng tân hôn của anh, trước đây anh không dùng nên đã bị bỏ trống từ lâu, vẫn chỉ là nhà thô, chưa trang trí gì, giờ anh đang yêu Nhậm Đình Đình, cũng tính tới chuyện hôn nhân, mẹ anh luôn muốn bắt đầu việc trang trí căn phòng.
Triệu Phương Cương sợ nhất là rắc rối, định giao tất cả cho công ty trang trí, nhưng mẹ anh là người sắc sảo, luôn nói đặt cả gói dễ bị lừa, phải đặt nửa gói.
Triệu Phương Cương choáng váng với những cuộc cãi vã qua điện thoại vài lần trong ngày của bà, vì vậy anh không muốn bận tâm về nó nữa, “Nửa gói, nửa gói, mẹ muốn gì cũng được.” Cuối cùng anh nói với mẹ.
Anh đâu biết là chuyện này vẫn chưa hết, đầu tiên chọn một công ty trang trí và đặt mua nửa gói trước, sau đó còn phải đi xem vật liệu trang trí, Triệu Phương Cương lấy đâu ra thời gian nhàn rỗi đó, thế là anh ném hết cho Nhậm Đình Đình.
Bản thân Nhậm Đình Đình cũng rất hiểu chuyện, nên mẹ chồng tương lai nói gì cô đều nghe theo. Bà nói muốn đi xem vật liệu trang trí nhà, cô thì không có vấn đề gì cả, nhưng đi xem vật liệu rất mất thời gian, có khi mẹ chồng con dâu đi mua sắm một vòng đã bay mất cả ngày cuối tuần.
Hai người trước tiên xem kỹ rồi chụp cho Triệu Phương Cương xem, để anh lựa chọn, nhưng anh cũng không thèm nhìn một cái, để cho Nhậm Đình Đình tự mình quyết định.
Hôm nay, Nhậm Đình Đình chụp một bức ảnh phòng tắm và gửi cho Triệu Phương Cương, đại khái là do anh bận việc, nên không trả lời, một lúc sau, cô chụp thêm vài bức ảnh nữa, anh trả lời bằng một voice chat, Nhậm Đình Đình mở ra nghe.
“Anh đang rất bận đó, không phải là anh đã bảo em có thể tự quyết định sao, đừng có lúc nào cũng điên cuồng gửi WeChat cho anh nữa.” Giọng điệu của anh có chút nóng nảy.
Nhậm Đình Đình nghe xong có chút sửng sốt, người nhân viên bên cạnh vẫn đang nói, cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc và siết chặt điện thoại di động của mình, tiếp tục nghe nhân viên nói.
Bà Triệu cũng nghe thấy câu trả lời WeChat của con trai mình và bà ngắt lời người nhân viên kia, nói rằng họ sẽ tự xem một lúc, và sau đó kéo Nhậm Đình Đình lại.
“Đình Đình à, Phương Cương từ nhỏ đã không có tính kiên nhẫn, những lúc bận rộn sẽ như người điên, nó đang tập trung mà có người chọc vào sẽ nổi điên vậy đó, con đừng để bụng, có thể nó còn không nhận ra, lúc nào nó xong việc lại chẳng biết gì đâu.”
Nhậm Đình Đình gật đầu, và chỉ nói, “Dì à, không sao đâu ạ, con biết mà.”
Bà Triệu nắm lấy tay cô, càng nhìn càng vui vẻ, “Con trẻ hơn thằng bé nhiều, đáng lẽ ra nó nên chăm sóc con. Bây giờ thì ngược lại, luôn để con phải chiều theo nó.”
Nhậm Đình Đình lắc đầu, “Anh ấy thường rất bận rộn, công việc nặng nề và áp lực, anh ấy phải gánh hết mọi chuyện, con cũng ở trong ngành này, con hiểu mà.”
Bà Triệu vỗ vỗ mu bàn tay của cô, “Thật vất vả cho con rồi. Dù sao căn nhà này cũng là phòng tân hôn của con, cho nên con không cần quan tâm đến việc nó muốn thế nào, cứ tự mình quyết định. Con thích là được rồi.”
Nhậm Đình Đình dạ một tiếng, cũng không làm phiền đến anh nữa, cô tự lựa chọn tất cả.
Buổi tối, Triệu Phương Cương về rất muộn, Nhậm Đình Đình đã đi ngủ trước.
Anh vứt chiếc áo vest lên sofa, đi vào phòng để hôn cô, anh muốn hôn cô nhưng cô không cho.
“Sao vậy?” Anh hỏi cô với giọng say mèm, vươn tay khẽ bóp cằm cô.
Nhậm Đình Đình tránh ra và hất tay anh, “Anh hôi chết đi được.”
“Bà xã hôn một cái là thơm liền.” Triệu Phương Cương cúi đầu về phía trước, vừa bị anh chạm vào môi cô lại né tránh.
“Chưa tắm thì đừng có lên giường.”
“Một lát nữa anh sẽ tắm.”
“Không được.”
Triệu Phương Cương bị đẩy ra, mấy lần tỏ vẻ tốt với cô, cô đều phản kháng, anh cũng có chút nóng nảy.
Anh bật đèn trên bàn cạnh giường.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Nhậm Đình Đình không nói chuyện, chiếc váy ngủ vừa rồi đã bị anh kéo nửa người, cô kéo lại nó, không nhìn anh.
“Anh đang nói chuyện với em đó.” Anh hỏi lại.
Cô vẫn mặc kệ anh, anh lại cao giọng nói: “Nhậm Đình Đình, em đừng nổi giận vô cớ với anh, anh không có nhiều thời gian để mỗi ngày dỗ dành em đâu.”
Nhậm Đình Đình ngước nhìn anh, “Anh nghĩ em đang nổi giận vô cớ với anh à?”
“Không phải sao?” Anh kéo cà vạt ném xuống giường “Anh ở bên ngoài phải xã giao, uống rượu uống đến nôn ra máu, cuối tuần còn không được nghỉ, khi anh trở về em còn bày ra vẻ mặt như thế?”
Nhậm Đình Đình mím môi và không nói gì.
Anh rất mệt, cũng không muốn cãi nhau, đành thở dài rồi đi tắm trước.
Nhậm Đình Đình ngồi trên đầu giường một lúc, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, cô lau mặt, sau đó rời giường xuống bếp pha nước mật ong cho anh.
Ngay khi Triệu Phương Cương từ phòng tắm đi ra, cô đưa nước mật ong cho anh, “Uống cái này tốt cho dạ dày, chị Tiểu Ninh nói chị ấy cũng pha cho Kỷ tổng uống như thế này.”
Triệu Phương Cương thấy cô đã bình thường, cũng đưa tay nhận lấy, uống xong gọi cô lại.
Nhậm Đình Đình đi tới, anh ôm cô và cúi đầu hôn cô.
“Xin lỗi, vừa nãy anh không nên nổi nóng với em.”
Nhậm Đình Đình lắc đầu trong vòng tay anh,
“Em không nên lúc khi anh trở về thì nổi giận vô cớ với anh.”
Khi Triệu Phương Cương xoa tóc, lòng cô dịu lại, sự mệt mỏi trong ngày cũng tan biến.
“Có em đợi anh ở nhà, cái gì cũng đáng giá.” Nói xong cúi đầu hôn cô.
Nhậm Đình Đình giật mình hôn lại, anh đẩy cô đến bên giường, rồi cả hai cùng ngã xuống giường.
Làm xong anh ngồi tựa vào đầu giường, Nhậm Đình Đình nhẹ nhàng nằm ở trên ngực anh, nói với anh về việc mua sắm vật liệu trang trí trong ngày, Triệu Phương Cương nghe xong, thỉnh thoảng ậm ừ.
“Anh nói xem, nệm nên cứng một chút hay mềm một chút?”
“Mềm đi, anh không thích ngủ quá cứng.” Anh nói.
“Em cũng nghĩ là anh không thích. Còn giấy dán tường thì sao? Màu trơn hay có một số bông hoa?”
“Màu trơn đi, hoa văn nhìn thấy rối mắt đau đầu lắm.”
“Vậy thì màu gì được?” Cô ngẩng đầu hỏi anh.
Anh nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy thì nhịn không được mà hôn cô, “Em thích màu gì thì là màu đó.”
Nhậm Đình Đình mỉm cười, cô ôm cổ anh và dụi dụi làm nũng anh, “Màu xanh nhạt có được không? Chúng ta phải làm việc trên máy tính mỗi ngày, màu xanh rất tốt cho mắt của chúng ta đó.”
“Được.”
Sau khi nhận được phản hồi của anh, Nhậm Đình Đình ngay lập tức nhấc điện thoại di động lên, bắt đầu cho anh xem qua các hình chụp được trong cửa hàng vật liệu xây dựng vào ban ngày, chiếc chụp đèn màu vàng ấm áp trên thân hình nhỏ nhắn của cô, Triệu Phương Cương dần bị cuốn hút bởi nó.
Anh nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ từ tận đáy lòng mình.
Chết tiệt, thua rồi.
Chương 151: Triệu Phương Cương ngoại truyện (4)
Khi đã chọn xong vật liệu, căn nhà mới bắt đầu được sửa sang, hai bên bắt đầu bàn chuyện cưới xin.
Triệu Phương Cương cũng không còn trẻ nữa, nhà họ Triệu hy vọng càng sớm càng tốt, tốt nhất là quyết định vào cuối năm. Nhưng Nhậm Đình Đình mới làm việc được một năm, cô không muốn kết hôn sớm như vậy. Cô có thể tưởng tượng rằng mình một khi kết hôn sẽ phải sớm sinh con. Cô mới bắt đầu công việc với chức vụ quản lý dịch vụ khách hàng, khách hàng và cô cũng chỉ mới thân quen một chút, nếu như sớm có con thì mọi nỗ lực trước đây của cô sẽ mất hết. Cô muốn giống như Đồ Tiểu Ninh, có được một chỗ đứng vững chắc trong sự nghiệp, sau đó mới nghĩ đến chuyện có con.
Vì vậy, cô cảm thấy cần phải nói chuyện với Triệu Phương Cương về vấn đề này.
Tuy nhiên, Triệu Phương Cương ngày nào cũng phải đi xã giao, sáng sớm mới về, có khi say mèm đặt đầu xuống liền ngủ, sáng sớm vội vàng đi làm, họ chẳng nói được mấy câu.
Ngày hôm đó cô làm việc rất không tập trung, khi đi đến phòng trà Đồ Tiểu Ninh hỏi cô có phải cô đang có chuyện gì không, cô đã tâm sự tất cả những suy nghĩ của mình với cô ấy.
Đồ Tiểu Ninh uống nước và nói với cô, “Chuyện tìm bạn đời cũng giống như tìm người để bầu bạn vậy, nhất là khi đàn ông có địa vị cao, phụ nữ cũng chịu nhiều áp lực hơn. Nhưng dù là vợ chồng hay người yêu, thì cũng phải thường xuyên nói chuyện. Nếu em không nói chuyện, nút thắt trong trái tim sẽ ngày càng thắt chặt hơn, đến khi nó là nút chết thì sẽ càng khó giải quyết.”
“Vậy chị và Kỷ tổng cũng ít gặp nhau, thường ngày hai người nói chuyện như thế nào?” Nhậm Đình Đình hỏi.
“Tìm thời gian thích hợp để nói chuyện đó, rồi thời gian dài, hai vợ chồng sẽ ngày càng hòa hợp, đôi khi em sẽ biết đối phương đang nghĩ gì chỉ bằng một ánh mắt hay một cử chỉ, Kỷ Dục Hằng rất tốt, trừ những trường hợp đặc biệt, anh ấy đều sẽ trả lời WeChat của chị sớm nhất có thể, để chị có thể liên lạc với anh ấy mọi lúc, mọi nơi.”
Nhậm Đình Đình chăm chú lắng nghe, Triệu Phương Cương không trả lời WeChat của cô nhanh như thế.
Đồ Tiểu Ninh cảm nhận được sự im lặng của cô, nhanh chóng nói: “Nhưng đó chỉ là một thói quen cá nhân, quan trọng nhất vẫn là cùng nhau nói chuyện, thời gian mà, cố gắng thu xếp là sẽ có thôi.”
Nhậm Đình Đình gật đầu khi nghe những lời đó và không nói gì.
Buổi tối cô ngồi đợi Triệu Phương Cương, hôm nay anh về sớm hơn một chút, ít nhất cũng chưa qua 0 giờ.
Thấy cô ngồi trong phòng khách xem TV, anh vừa kéo cà vạt vừa hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Nhậm Đình Đình đứng dậy, lấy áo vest anh vừa cởi ra và giúp anh treo nó lên.
“Có chuyện gì vậy?” Anh đi thẳng đến sô pha, dáng vẻ giống như ông cụ vậy.
Nhậm Đình Đình ngồi bên cạnh, “Về chuyện kết hôn, em muốn nghe suy nghĩ của anh.”
Triệu Phương Cương xoa xoa trán nói, “Anh có thể có ý kiến gì, đó là chuyện sớm hay muộn, kết hôn sớm hay muộn có gì khác nhau sao?”
“Sau khi kết hôn thì sao?”
“Thì sinh con.”
Nhậm Đình Đình biết điều đó nên nói: “Lấy chồng thì được nhưng em không muốn có con sớm như vậy.”
Triệu Phương Cương quay đầu nhìn cô, “Tại sao?”
“Em đi làm chưa được bao lâu, có con rồi em không thể tập trung vào công việc được.”
“Anh sẽ không để em phải làm việc nội trợ, sinh con xong mẹ anh sẽ giúp em trông con.” Triệu Phương Cương nói.
“Vấn đề không phải là ai trông con, mà là khi có một đứa con rồi em phải dành một phần suy nghĩ trách nhiệm của mình cho con, nhưng bây giờ em mới bắt đầu sự nghiệp của mình, những khách hàng trong tay cũng chỉ mới quen biết, sinh con xong quay lại thì sẽ trở nên xa lạ luôn rồi.” Nhậm Đình Đình nói.
Triệu Phương Cương ngồi dậy, “Em ở cùng với Đồ Tiểu Ninh lâu nên muốn học hỏi cô ấy trở thành người phụ nữ của sự nghiệp sao?”
“Phụ nữ muốn có sự nghiệp có gì sai sao?” Nhậm Đình Đình hỏi ngược lại.
Triệu Phương Cương cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Có thể, không có gì sai, nhưng có sự nghiệp, thì cũng phải chăm sóc gia đình nữa, hiện tại em có thể nói lời hay như vậy, nhưng khi em làm việc lâu rồi, chín chắn rồi, em sẽ nói các công ty đã quen hợp tác với em, không thể thiếu em được, những chuyện khác lại phải đợi.” Anh nhìn cô, “Nhưng anh đã bao nhiêu tuổi rồi, em định để anh già rồi mới sinh con à?”
Nhậm Đình Đình có chút không vui. “Em nghĩ anh thật sự rất buồn cười, anh lớn tuổi cũng đâu phải do em gây ra, dựa vào đâu mà anh lớn tuổi muốn có con mà em phải hy sinh chứ?”
“Hi sinh? Em cho rằng đây là hy sinh sao? Kết hôn với anh là sai lầm, đúng không?”
Nhậm Đình Đình cũng có chút bực, cô tức giận nói: “Dù sao em cũng không muốn sinh con sớm như vậy. Nếu anh thật sự muốn, anh có thể tìm người khác sinh con.”
Triệu Phương Cương giọng nói chìm xuống, “Em nói lại lần nữa?”
Cô im lặng.
“Anh muốn em nói lại lần nữa.” Anh lặp lại.
Nói thì nói, cô nhẹ nhàng buông lời nói, “Muốn có con thì anh tìm người khác mà sinh!”
Một giây tiếp theo, Triệu Phương Cương đứng lên, “Được, là em nói đó, vậy anh đi tìm người khác.”
Nhậm Đình Đình tức đến nghẹt thở, cô không còn nơi nào để trút giận, cầm lấy thứ trong tầm tay ném xuống đất, đầu tiên là ném cái gối, sau đó là khăn giấy.
Thấy Triệu Phương Cương thật sự định đi ra ngoài, cô cầm lấy cốc nước ném về phía anh đang đứng.
“Choang—” Cốc nước vỡ ngay dưới chân Triệu Phương Cương.
Triệu Phương Cương cũng không phải người hiền lành, anh luôn kiêu ngạo không dễ gì chịu cúi đầu, nhất là trong những lúc nóng giận, càng làm ngược ý anh, anh lại càng tức giận.
“Ném đi! Em có bản lĩnh thì ném hết mọi thứ trong nhà đi, không đủ thì trong nhà bếp vẫn còn.” Anh chỉ vào bếp và hét lên.
Nhậm Đình Đình thực sự tiếp tục ném, vài lần còn suýt ném trúng anh, anh lạnh lùng cười chế nhạo nói, “Được, em làm loạn như vậy anh trốn đi là được chứ gì.” Nói xong, anh quay người mở cửa rời đi.
Nhậm Đình Đình đuổi theo, “Anh đi đâu?”
“Em quản anh sao?” Anh không nhìn lại.
Nhậm Đình Đình ngồi trên sàn nhà vò đầu bứt tóc, ôm mặt khóc cực kì đau khổ.
Cô đợi cả đêm không thấy anh quay lại.
Ngày hôm sau Nhậm Đình Đình đi làm với đôi mắt sưng húp, khi một đồng nghiệp hỏi cô bị làm sao, cô chỉ nói cô thức khuya cày phim.
Sau khi tan làm cô không đến chỗ của anh mà trở về căn hộ của mình, nửa đêm rạng sáng, cửa đã bị gõ.
Lúc đầu cô cũng không quan tâm, sau một lúc thì càng ngày càng to tiếng, còn gây gổ với cả hàng xóm.
Người bên cạnh đi ra hét lên, rất tức giận nói: “Buổi tối cậu có thể đừng quấy rầy mọi người có được không?”
Triệu Phương Cương mặc kệ người đó, tiếp tục gõ, vẫn kêu: “Vợ ơi! Vợ à!”
Nhậm Đình Đình vùi mình vào chăn bông và không định mở cửa.
Một lúc sau quản lý khu nhà đến, anh vẫn quậy phá, gọi “Vợ ơi.”
Đúng lúc sắp bị bảo vệ đưa đi thì Nhậm Đình Đình ra mở cửa.
Anh vẫn còn say, mỉm cười khi thấy cô mở cửa, “Vợ.”
Quản lý chung cư hỏi cô: “Anh ta có phải chồng cô không?”
Nhầm Đình Đình gật đầu.
Người hàng xóm ở bên không khỏi dài dòng, “Làm phiền nếu vợ chồng hai người có cãi nhau thì đừng làm ảnh hưởng đến những người xung quanh có được không? Bây giờ là mấy giờ rồi? Mọi người đều phải đi làm, nửa đêm náo loạn như vậy thành ra bộ dạng gì?”
Nhậm Đình Đình xin lỗi liên tục, cuối cùng dìu Triệu Đình Đình vào nhà.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, tay cô đã buông lỏng, anh xuýt nữa mơ hồ ngã xuống đất.
“Vợ ơi.” Anh vẫn mặt dày áp sát cô.
“Đừng có chạm vào em.” Nhậm Đình Đình tránh ra.
Tay của anh vòng qua ôm chặt lấy cô “Còn giận sao?”
Cô đẩy anh ra, “Ai là vợ của anh, không phải anh không cho em quản sao?”
Anh từ phía sau bám lấy cô, “Đều là lời nói lúc tức giận, anh ăn mềm không ăn cứng, em cũng biết mà.”
Cô vùng vẫy, “Anh đừng có đụng vào em, sâu rượu.”
Triệu Phương Cương vẫn mặt dày cọ cọ, “Vợ ơi, vợ à…”
Nhậm Đình Đình bị anh làm cho mềm lòng, cô thở dài đẩy anh ra, “Anh lại uống bao nhiêu?”
“Không nhiều.”
“Không nhiều hay anh uống đến say điên cuồng?”
“Không uống đến say điên cuồng thì làm sao em mở cửa?”
“Triệu Phương Cương, anh!” Cô xoay người định đánh anh, nhưng môi anh đã bị anh chặn lại.
Cô vung nắm đấm loạn xạ lên người anh, chưa được mấy cái đã bị anh ném xuống giường trong vòng vài giây.
Bị anh quăng đau quá, anh còn không chịu buông tha cho cô, cô vừa khóc vừa cắn anh.
“Em không muốn sinh con.”
Anh dỗ dành: “Được, nghe lời em, muốn sinh lúc nào cũng được”.
“Sau này anh đừng hung dữ với em.”
“Được, không hung dữ, vậy em cũng không được phép đập đồ nữa.”
“Em cứ thích đập đấy.”
“Được được được, em thích thì em cứ đập đi, đập đủ rồi, nếu không đủ anh sẽ mua.”
Cô đánh anh, anh để mặc cho cô đánh mình, cả người anh đều bị cô đánh đau chết đi được, nhưng anh phải chịu đựng.
Cuối cùng, cô kiệt sức, buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, nhưng Triệu Phương Cương lại kêu đói.
“Có thức ăn trong tủ lạnh.” Cô khịt mũi.
“Anh muốn ăn mì.” Anh vừa nói vừa dán vào cô từ phía sau, anh liếm vành tai của cô, “Em đi xuống nấu mỳ cho anh được không?”
Những lời này khiến Nhậm Đình Đình có chút tỉnh táo, cô đỏ mặt đá anh một cái, “Đồ lưu manh” Mặc dù cô mắng, nhưng vẫn ngủ không yên, xuống giường đi vào bếp nấu mì cho anh.
Anh có thói quen ăn mì cần thêm giăm bông và trứng luộc, trứng luộc thích ăn loại mềm, lòng đỏ không chảy ra ngoài sẽ không ăn, lại rất kén ăn nên Nhậm Đình Đình vẫn phải đi luộc trứng.
Cô đặt sẵn cho anh, anh ngồi vào bàn ăn, cô nằm xuống bàn xem.
“Ăn chậm thôi, không ai cướp mất của anh đâu.” Nhìn anh ăn ngấu nghiến, cô muốn cười.
“Vẫn là vợ anh nấu mì ngon nhất.” Anh lại phát điên, Nhậm Đình Đình giơ tay định đánh anh.
Anh cầm tay cô đưa lên miệng hôn xuống, vẻ mặt ghét bỏ của Nhậm Đình Đình, “Một miệng dầu.”
Anh tiếp tục ăn mì, cô sợ anh ăn quá mặn nên rót cho anh một ly nước. “Cái gọi là xã giao đi ăn tối của anh, hoàn toàn là vì uống rượu, mỗi lần gọi một bàn đồ lớn như vậy, ăn bao nhiêu miếng chứ, đúng là vừa tốn kém vừa lãng phí.”
Triệu Phương Cương bưng tô lên húp nước mì, sau đó thuận tay uống một ngụm nước, “Nói đến lãng phí. Ông già nhà em còn lãng phí hơn cả anh.”
Cô lại vỗ anh một cái “Anh gọi ai là ông già?”
Triệu Phương Cương nhanh chóng thay đổi lời nói của mình, “Cha của chúng ta, cha của chúng ta.”
Cô liếc mắt nhìn anh rồi tiếp tục than thở: “Cứ tiếp tục uống như vậy mỗi ngày, sớm muộn gì cũng sinh bệnh thôi.”
“Vậy thì có cách nào sao, cho dù Kỷ Dục Hằng là một người tuyệt vời như vậy, cũng phải uống rượu, nếu không làm sao tồn tại trong giới kinh doanh này được.”
Nhậm Đình Đình không khỏi đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, cô ngập ngừng nói: “Nếu khó quá, em có thể về nói với cha.”
Triệu Phương Cương lập tức giơ tay ngăn cản, “Này, đừng, anh không lấy em để đi đường tắt trong công việc.”
Nhậm Đình Đình gật đầu, “Em biết.” Cô lại nắm lấy tay anh, “Em chỉ cảm thấy đau lòng cho công việc vất vả của anh ở bên ngoài.”
Anh lại nắm lấy tay cô, “Ai bảo anh là đàn ông, đàn ông phải chịu đựng được điều này, uống rượu thì tính là gì chứ.”
“Nhưng nó hại sức khỏe lắm.”
“Thời buổi này làm gì cũng phải xã giao, nhất là công việc hiện tại của chúng ta, áp lực phải chịu đựng cũng tỷ lệ thuận với những gì nhận được.”
Nhậm Đình Đình thở dài, cô cũng làm nghề này, cô biết rằng làm marketing là không hề dễ dàng.
“Nhưng đàn ông khác phụ nữ. Đàn ông có thể uống rượu như thế này. Phụ nữ không được. Em không được phép ra ngoài xã giao.” Một lúc sau, Triệu Phương Cương lại nói với cô.
“Em cũng phải sinh tồn mà.” Nhậm Đình Đình bĩu môi.
“Anh đã nói không được là không được, ai mà biết sẽ có kẻ biến thái nào dễ dàng lợi dụng không chứ.” Triệu Phương Cương càng nghĩ càng lo lắng, vừa đặt đũa xuống, đã tìm điện thoại di động, “Điện thoại của anh đâu.”
“Anh định làm gì?” Nhậm Đình Đình hỏi.
“Tìm sếp của em nhắc nhở một chút.”
Nhậm Đình Đình ngăn anh ta lại, “Anh điên à, ngay cả khi em có đi xã giao cũng không ai dám ép em uống đâu.”
Triệu Phương Cương nghĩ, đúng vậy, với lai lịch của ông già nhà cô, ai dám ép cô chứ.
Nhưng vẫn nói, “Nếu có những cuộc xã giao như vậy, phụ nữ các em nếu không muốn đi thì đừng đi.”
Nhậm Đình Đình nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em biết rồi.”
Triệu Phương Cương xoa xoa mái tóc dài của cô, nhưng nghĩ đến ông nhà nhà cô, anh không khỏi nghĩ sau này làm sao để tránh hiềm nghi khi kết giao với Cục tài chính.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Nhậm Đình Đình nhẹ giọng hỏi, thấy anh dừng động tác đũa.
“Không có gì.” Triệu Phương Cương chỉ cười.
“Còn muốn ăn nữa không?”
“Muốn.”
Nhậm Đình Đình nghĩ anh thực sự vẫn muốn ăn, đứng dậy chuẩn bị đưa cho anh một bát khác, nhưng cô lại bị anh ôm chặt.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt háo hức bất mãn, “Anh đang nói là muốn em.”
Mặt cô nóng lên, đánh anh một cái, “Ngày mai anh còn muốn cho em đi làm không?”
Anh cười nhếch mép, ôm cô nghiêng người bước vào phòng.
“Vậy thì đừng đi nữa, anh nuôi em!”
“Em không cần, đáng ghét.”
“Đáng ghét? Anh cho em biết đáng ghét là như thế nào.”
Cả hai lại quấn quýt bên nhau. Nhậm Đình Đình lần này bị hành đến mức sắp ngất đi, cô nép chặt vào vòng tay của anh, miệng cô lẩm bẩm, Triệu Phương Cương không nghe rõ, đến gần thì cô đã ngủ từ khi nào rồi.
Anh đắp chăn bông cho cô, ôm cô, ngửi mùi hương riêng biệt của cơ thể cô, trái tim anh lúc này mới yên tĩnh.
Anh cúi xuống hôn cô, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon nhé, bé ngốc của anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!