Văn Phòng Phấn Hồng
Chương 56: Đời lắm tiểu tam (2)
Tiểu Ái, em đừng suy nghĩ nhiều
Cô ấy cũng giống với đồ đệ Xuân Miên Bất Giác Hiếu của em đó thôi, chỉ là đồ đệ mà thôi, đồ đệ của em nhờ em giúp đỡ chẳng phải em vẫn đi đó sao?
Tôi không nhịn được mà lấy tay che mắt, Tô Tiểu Ái thích Thẩm Thần Đông là bởi vì hai bạn bọn họ có chỉ số IQ tương đương hay sao vậy
Trong lúc này mà anh ta vẫn còn đứng đó nói đông nói tây được! Chẳng trách có người muốn thừa dịp mà chen vào, trong đầu anh ta toàn là rơm rạ chắc.
[Gần] Bạch Lưu Sương: Anh không cần so sánh đồ đệ của em với cô ta, đồ đệ của em cũng không phải cái loại kỹ3nữ thủ đoạn như cô ta! Chậc chậc, một khi Tô Tiểu Ái đã không thích ai hay có địch ý đối với ai thì những lời từ miệng cô ta nói ra sẽ không hề nhân nhượng một chút nào, điều này tôi coi như được chứng kiến tận mắt
“Có cảm tưởng gì không, cô ta thấy cô giống bạch liên hoa” đó.” Trần Lộ quay đầu lại, cười như không cười nhìn tôi
(*) Bạch Liên Hoa: Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra ngây thơ vô tội
“Như vậy chứng tỏ tôi ngụy trang rất thành công không phải sao?” Trong lòng tôi không khỏi có chút đắc ý, Bạch Lưu Sương bênh vực tôi như vậy chứng tỏ hành động trong những ngày1qua có thể nói là khá thành công, ít nhất là ở trong lòng cô ta, tôi sẽ không phải là thích đi đùa cợt, tính kế người khác.
“Cô có quen biết Hạ Tuyết Trì này không?” Trần Lộ có vẻ suy nghĩ: “Cứ cảm thấy, cô ta xuất hiện chẳng có gì tốt
Đây chính là lối mòn cướp bồ thường thấy.”
“Không quen biết.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột.
Trần Lộ trầm ngâm trong giây lát như đang suy nghĩ điều gì, cô ấy không nói gì nữa mà hướng ánh mắt về phía màn hình máy tính
Trên màn hình, Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đông bắt đầu tranh cãi, màn đối đáp qua lại của bọn họ hiện lên liên tục trên màn hình
[Gần] Bạch Lưu Sương: Thôi đi3Thu Liên Thành, cứ như vậy đi, em không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, chúng ta cứ bình tĩnh lại đã
[Gần] Thu Liên Thành: Vậy rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu tin tưởng anh, anh và cô ấy thật sự không có gì cả, chính cô ấy cũng đã nói thế rồi, tại sao em vẫn không chịu tin anh chứ?
[Gần] Hạ Tuyết Trì: Sư nương, chị đừng như vậy, đều là lỗi của em, hai người đừng cãi nhau nữa, hic hic
Sư phụ, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ sư đồ thôi, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa đâu.
[Gần] Bạch Lưu Sương: Tôi cũng chưa bắt cô phải làm cái gì cả, thế mà người cứ làm ra cái vẻ như3tôi đã gây ra tội ác tày trời không bằng
Bạch Lưu Sương nói xong thì thi triển khinh công bay đi.
“Cô tiếp tục theo dõi xem bọn họ làm những gì nhé.” Tôi nói với Trần Lộ một tiếng, vội vàng quay trở lại bên cạnh máy tính của mình.
Tôi mở giao diện game ra, Bạch Lưu Sương cũng không nói chuyện riêng với tôi nên tôi vẫn đứng nguyên ở chỗ đó không nhúc nhích
Qua khoảng mười mấy phút, nhân vật trong game của cô ta đi ngang qua tôi, sau đó lại quay ngược trở lại
[Gần] Bạch Lưu Sương: Đồ đệ, tại sao bạn lại đứng đây? [Gần]Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Tôi ở nơi này đợi bạn.
Bạch Lưu Sương ngẩn ra một lúc, dường như cô ta không ý9thức được là tôi sẽ chờ cô ta ở đây.
[Gần]Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Sư phụ bảo tôi ở chỗ này đừng đi đâu, bạn sẽ nhanh trở lại
Nếu tôi đi chỗ khác nhở bạn không tìm được tối thì sao?
[Gần] Bạch Lưu Sương: Thật xin lỗi, tôi vừa mới có việc phải đi ra ngoài một chút.
[Gần] Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Không sao, chỉ một lúc thôi mà.
Bạch Lưu Sương gửi lời mời gia nhập Đội ngũ cho tôi, tôi ngay lập tức đồng ý
Muốn nói gì thì phải nhân cơ hội này mà chen vào là tốt nhất, không được do dự
Đúng lúc này! Cô ta triệu hồi một con ngựa, sau đó mời tôi cùng cười, tôi kích chuột vào đồng ý, sau đó cô ta dẫn theo tôi cùng đi tới điểm truyền tống(*để đến nơi có bạn tiếp đón ở lãnh địa của Bang Hội
[Đội ngũ] Bạch Lưu Sương: Đồ đệ, chúng ta đi tới lãnh thổ của Bang Hội nhé.
[Đội ngũ] Xuân Miền Bất Giác Hiểu: Được.
Vào đến lãnh địa của Bang Hội, xung quang trở nên im lặng một chút, trong lãnh địa của Bang Hội vô cùng yên tĩnh, cô ta lại triệu hồi thú cưỡi ra rồi mời tôi cùng cười.
Cô ta chở tôi đi vào bên trong Bang Hội, chúng tôi đi đến cửa Thương Nhân của Bang Hội thì dừng lại
Một lúc sau, cô ta mời tôi giao dịch, giao diện giao dịch hiển thị một hàng trang bị
Tôi mở bối bao đặt vào một chiếc diều giấy và một bông hồng to.
[Đội ngũ]Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Cảm ơn sư phụ, tôi không có gì để cho bạn nên tôi tự mình làm một con diều giấy và hoa hồng, mong sự phụ không chê.
[Đội ngũ] Bạch Lưu Sương: Thứ do đồ đệ tự tay làm, sư phụ không bao giờ chê!
Cô ta vừa nói, vừa đặt những thứ tôi tặng vào hòm trang sức, sau đó lượn xung quanh tôi mấy vòng, tôi cũng mặc trang bị cô ta tặng lên bạn
[Đội ngũ] Xuân Miên Bất Giác Hiểu: Cảm ơn bạn, sư phụ
Đây là game đầu tiên mà tôi chơi, quen biết sự phụ thật sự rất vui, bạn đối với tôi quá tốt, tôi cũng không biết phải làm gì mới có thể khiến cho bạn hiểu được tâm tình hiện giờ của tôi
Sư phụ, hay là để tôi hát cho bạn nghe nhé.
[Đội ngũ] Bạch Lưu Sương: Được chứ
Cô ta gửi cho tôi một mã số trên YY, đây là một tài khoản khá xa lạ, trước đây tôi chưa vào bao giờ.
Sau khi vào phòng trò chuyện tôi mới biết, ID của tài khoản YY này mới hoàn toàn, chắc hẳn mới được đăng ký không lâu, trạng thái trên YY của Bạch Lưu Sương cũng biến thành trạng thái ẩn danh, như vậy Thu Liên Thành muốn tìm cô ta cũng rất khó.
“Sư phụ, tâm trạng của bạn có vẻ không được tốt cho lắm.” Tôi chậm rãi nói, sau khi trải qua máy biến âm, giọng nói của tôi phát ra càng cuốn hút hơn, nếu như những bạn cuồng giọng nói mà nghe được thì có khi chỉ vài phút sau sẽ yêu luôn giọng nói nhẹ nhàng của tôi mất rồi
Đáng tiếc là cấp bậc cuồng giọng của Bạch Lưu Sương không cao, chẳng bõ công tôi đặc biệt chuẩn bị giọng nói của nam thần tấn công cô ta.
Dù sao thì sở hữu một giọng nói hay luôn dễ dàng khiến người ta buông bỏ phòng bị, dễ dàng để lại ấn tượng tốt với người nghe.
Ban đầu Nghê Thường Nguyệt Nguyệt dễ dàng tiếp nhận của tôi chẳng phải bởi vì giọng nói nam thần của tôi đó hay sao? Đợi đến lúc Bạch Lưu Sương không còn để ý tới Thu Liên Thành nữa, nhất định lúc đó cô ta sẽ chú ý tới tôi
“Ừ, hơi hơi.” Giọng nói của Bạch Lưu Sương nghe có chút mệt mỏi, trong lòng tôi lại thêm nghi hoặc
Tô Tiểu Ái ở cùng một chỗ với Thẩm Thần Đông, cho dù trong trò chơi Tô Tiểu Ái không để ý đến Thẩm Thần Đông thì ở bên ngoài cuộc sống thực, với khoảng cách gần như vậy, không có lý gì Thẩm Thần Đông lại không tìm Tô Tiểu Ái giải thích.
Chẳng lẽ giữa Tô Tiểu Ái và Thẩm Thần Đồng đã xảy ra chuyện gì hay sao?
“Sao vậy? Sư công lại làm bạn tức giận sao?” Tôi dùng giọng nói ngây thơ vô tội không có chút châm biếm công kích nào hỏi.
Tâm trạng của Bạch Lưu Sương nhất định đang rất tệ, đối mặt với câu hỏi của tôi cũng không trốn tránh mà chậm rãi đáp: “Đồ đệ à, mình đối với anh ta tốt như vậy, hận không thể cho anh ta mọi thứ, tại sao anh ta vẫn bị con đàn bà khác mê hoặc chứ?” “Chắc là hiểu lầm thôi, hình như sư công rất yêu bạn mà.” Thật ra tôi vô cùng muốn nhân cơ hội này mà hỏi chuyện giữa cô ta và Thẩm Thần Đông, nhưng lý trí nói cho tôi biết, hiện tại không phải cơ hội tốt nhất để nói chuyện này.
Tôi nhất định phải chờ, chờ cô ta chủ động nói chuyện trong quá khứ giữa cô ta và Thẩm Thần Đông cho tôi mà không phải do tôi mở miệng hỏi.
Xét về vấn đề tri thức thì hai việc này vô cùng khác nhau, nếu như là tôi hỏi, cô ta trả lời, vô hình trung giữa tôi và cô ta sẽ sinh ra một loại phòng ngự, cô ta sẽ theo bản năng mà sinh ra tâm lý phòng bị đối với tôi
Đương nhiên vì chẳng có ai lại tình nguyện tâm sự với một bạn qua đường quen biết trên mạng thăm dò chuyện đời tư cá nhân của mình cả
Nhưng nếu là cô ta chủ động kể cho tôi nghe thì lại hoàn toàn khác, cô ta chủ động bày tỏ sẽ sinh ra một loại tâm lý ỷ lại dựa dẫm, muốn dốc hết ruột gan ra để tâm sự với tôi
Chỉ cần cô ta chủ động tâm sự chuyện riêng với tôi cũng đồng nghĩa với việc cô ta đã hoàn toàn tin tưởng tôi rồi.
Cho nên tôi nhất định phải khiến cô ta tự động tìm tôi để tâm sự.
“Thôi không nói đến anh ta nữa, không phải bạn nói muốn hát cho mình nghe sao?” Bạch Lưu Sương hít một hơi thật sâu, nén nỗi ưu tư, phiền muộn trong lòng
Quả nhiên, cách làm của tôi hoàn toàn đúng, nếu vừa rồi tôi hỏi chuyện của cô ta thì hiện tại nhất định sẽ bị cô ta cho ra rìa
“Ừ, sư phụ muốn nghe bài gì nào?” Tôi dùng chất giọng trầm ấm hỏi.
Bạch Lưu Sương suy nghĩ một chút rồi hỏi tôi: “Bạn biết hát bài “Mê cung” không? “Mê cung” của Vương Nhược Lâm ấy?” Tôi nhếch miệng, trong lòng khá vui sướng
Trong tài liệu mà đại thúc cho tôi có bao gồm sở thích của Tô Tiểu Ái, đương nhiên cũng có cả của Thẩm Thần Đông, nhưng người mà tôi muốn cưa đổ là Tô Tiểu Ái cho nên Thẩm Thần Đông yêu thích cái gì tạm thời tôi không quan tâm.
Trong tập tài liệu kia có nhắc đến bài hát Bạch Lưu Sương thích nhất là bài “Mê cung” của Vương Nhược Lâm, cho dù cô ta không yêu cầu tôi hát bài này tôi cũng hát cho cô ta nghe.
Tôi mở nhạc đệm, dùng âm giọng trầm thấp đầy cuốn hút hát bài “Mê cung” cho Bạch Lưu Sương nghe
Trước đó, mỗi ngày tôi đều nghe bài hát này, dĩ nhiên cũng có tập luyện chính bởi vì những lúc cần thiết phải dùng đến nó như thế này.
Hát xong một bài, thấy Bạch Lưu Sương cũng không nói gì, tôi liền nói: “Sư phụ, thật sự rất cảm ơn bạn đã đối xử tốt với mình như vậy, cũng xin lỗi vì thật ra mình đã lừa bạn.”
“Cái gì cơ?” Bạch Lưu Sương hỏi.
“Thật ra trước đó mình cũng đã chơi trò chơi này mấy ngày, chỉ có điều là mình vẫn luôn chơi một mình, cũng không ai để ý, mỗi lần làm nhiệm vụ cho dù làm thế nào cũng không qua được, chết đi sống lại hết lần này tới lần khác, nhưng cũng chẳng ai tới giúp mình.” Tôi bắt đầu nghiêm túc chém bừa: “Cho nên mình xóa tài khoản cũ đó đi, không chơi một thời gian
Mấy ngày trước mình đột nhiên có linh cảm muốn vào xem lại một chút, vốn dĩ cũng không định chơi tiếp nhưng lại quen biết đại sư phụ và bạn, hôm đó quả thực là tâm huyết dâng trào, thật sự tốt quá.”
“Sư phụ, bạn và Đại sư phụ đã khiến mình cảm nhận được mọi người trong trò chơi cũng có tình cảm, thật sự rất cảm ơn bạn
Sư phụ, bạn có thể tha thứ cho mình đã từng nói dối các bạn rằng mình chưa từng chơi qua trò chơi này không?” Tôi dè dặt hỏi
Sở dĩ hôm nay tôi tung hỏa mù thế này là để tranh thủ cảm tình từ Tô Tiểu Ái, hơn nữa, khi tôi chủ động bày tỏ hết những thứ này thì sẽ kéo gần khoảng cách giữa tôi và cô ta.
“Mình đương nhiên không trách bạn rồi.” Giọng của Bạch Lưu Sương nhẹ nhàng hẳn đi, cô ta nói: “Không sao đâu đồ đệ, sau này bạn theo chúng mình cùng nhau chơi, bạn cũng là đồ đệ chân truyền của mình, cho dù thế nào, sự phụ cũng sẽ không bỏ mặc bạn”
“Cảm ơn sư phụ.” Tôi ngoan ngoãn đáp
Tâm trạng của Bạch Lưu Sương dường như đã tốt hơn một chút, cô ta nói: “Đồ đệ, mình dẫn bạn đi xem phong cảnh của Kiếm Tam nhé”
“Được, lúc mình đi làm nhiệm vụ luôn cảm thấy phong cảnh trong trò chơi thật đẹp, vẫn chưa có dịp ngắm nhìn kỹ một chút.” Vừa ngắm cảnh lại vừa tâm sự, như vậy còn không bồi dưỡng được tình cảm thì còn gì nữa
Thẩm Thần Đồng ơi là Thẩm Thần Đông, chính anh tự mình tìm chỗ chết
Loại đàn ông cặn bã đểu cáng như anh, ra khỏi cửa còn chưa bị xe tông chết, uống nước vẫn chưa bị sặc chết nhất định là vì đợi tôi đến dạy dỗ anh một chút, nói cho anh biết thế nào là liêm sỉ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!