Văn Phòng Phấn Hồng
Chương 62: Bỏ đá xuống giếng (3)
“Cũng được, dù sao lát nữa cũng không có việc gì.” Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt tiếp lời, “Hôm nay cũng không phải ngày công phòng, nhiệm vụ cơ bản đều xong hết cả rồi.” “Vậy thì bắt đầu thôi.” Tâm trạng của Tô Tiểu Ái không tốt lắm, cho nên suốt cả quá trình không mấy khi nói gì.
Trần Lộ không nói tiếng nào, từ đầu tới cuối vẫn giữ vững hình tượng lạnh lùng của mình
Tuy Nghề Thường Nguyệt Nguyệt vẫn luôn tìm cách đùa để cô ấy nói chuyện, nhưng Trần Lộ là ai chứ, cô chính là người cả IQ lẫn EQ đều cao, ở trước mặt cô ấy, Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt với chút trình độ cỏn con hoàn toàn chẳng đáng chú ý
Tôi thực sự muốn ngửa mặt lên trời than dài, có một đồng đội thần đồng đáng tin đến mức nào
Phó bản hàng3ngày có tổng cộng năm cái, có phó bản khá dễ, cũng có cái lại khó hơn, vừa dạy vừa học, hoàn thành xong cả năm phó bản mất khoảng độ hơn hai tiếng đồng hồ, mà trang bị trên người tôi cũng đổi được kha khá.
“Đồ đệ à, vận may của bạn thực sự hơi bị được đấy.” Con BOSS cuối cùng ngã xuống, bắn ra vũ khí Thiên Sách, Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt xoay vòng vòng quanh tôi: “Nếu như bạn đánh phó bản hai mươi lăm người, nói không chừng đánh một ván có thể gom đầy đủ trang bị luôn ấy chứ.”.
“Chúng ta dẫn đồ đệ thuê đội đánh phó bản đi.” Vừa nhắc tới phó bản hai mươi lăm người, Tô Tiểu Ái tiện thể nói thêm, “Trang bị của phó bản năm người quá kém, căn bản chẳng có tích sự gì, lỡ như1chúng mình không ở đây, không có ai chỉ đồ đệ phó bản, cậu ấy không đánh nổi thì biết làm thế nào.” “Vậy thì đi.” Trần Lộ vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối bỗng mở miệng.
“Để mình xem, bây giờ mới tám giờ, còn sớm, vậy đi thôi.” Bỉ Đắc Phan liền mở kênh [Thế giới] ra, tìm thuê một đội đánh phó bản phù hợp “Sư phụ, thuê đội chính là làm ông chủ sao?” Tôi hỏi một câu, “Cần khoảng bao nhiêu tiền vậy.” “Có sư phụ ở đây, không cần lo đến phí thuê đội.” Trần Lộ hờ hững đáp
“Đúng vậy, ba sư phụ một sư nương, sao có thể để đồ đệ bỏ tiền được.” Hôm nay Nghề Thường Nguyệt Nguyệt nói khá nhiều, có lẽ là vì cô ta cũng thấy được Tô Tiểu Ái không hào hứng cho lắm.
“Chờ chút, bây6giờ chúng ta đã có năm người rồi, hay là chúng ta lập một nhóm đi.” Bỉ Đắc Phan đề nghị: “Chỉ cần gọi thêm hai mươi người nữa, nhóm của chúng ta còn có thể chọn thêm một vài chức nghiệp, những người nào có xung đột với nhu cầu của đồ đệ thì sẽ không cho vào.”
“Cũng được, cái này cũng ổn.” Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt thích náo nhiệt không ngại chuyện lớn, thế nào vui thì chơi thể đó
“Vừa hay chúng ta cũng có thể chỉ dạy đồ đệ nên đánh hai mươi lăm người như thế nào.” Tô Tiểu Ái cũng cảm thấy đề nghị này khá hay ho, thế là ba người cứ anh một câu tôi một câu, bắt đầu thảo luận xem nên đi phó bản nào.
Tôi và Trần Lộ đều không nói gì, Trần Lộ được xây dựng hình tượng lạnh lùng,4còn tôi là một người mới không hiểu gì cả, không nói chen vào cũng là chuyện bình thường.
[Mật] Bạn nói thầm với Mộ Khê Thủy: Cô thử nói xem lát nữa Thu Liên Thành có tới không? [Mật] Mộ Khê Thủy nói thầm với bạn: Tôi đoán là không, bởi vì Tô Tiểu Ái chắc chắn sẽ không đồng ý cho anh ta vào, lát nữa cô nhớ nắm chắc cơ hội, cày thiện cảm với Tô Tiểu Ái nhiều nhiều một chút
[Mật] Bạn nói thầm với Mộ Khê Thủy: Chuyện này tôi biết, chẳng qua tôi có một suy nghĩ, độ hảo cảm của Tô Tiểu Ái không chỉ mình tôi cần cày, mà cô cũng nên cày chút đi
[Mật]: Mộ Khê Thủy nói thầm với bạn: Hiểu rồi.
Tôi vừa chat riêng với Trần Lộ, vừa chú ý đến cuộc nói chuyện của mấy người kia trong YY,3ba người họ đã bàn bạc ra kết quả, tính toán hiện giờ là tám giờ, nếu mở phó bản khó nhất mà gặp phải vấn đề thì phải muộn lắm mới có thể xong được, cho nên họ dự định chọn một phó bản có độ khó bình thường, loại này chỉ cần tổ hai mươi người cũng có thể đánh được.
Đương nhiên đây không phải là lý do chủ yếu, lý do chủ yếu chính là lúc Bỉ Đắc Phan gửi thông báo chiêu mộ tham gia phó bản trên kênh [Bang hội), một nhóm người chơi PVP đều muốn tham gia đánh phó bản
PVP và PVE có bản chất rất khác nhau, một cái chuyện đánh với người khác, cái còn lại là đánh với NPC, hơn nữa điểm quan trọng trong trang bị của hai bên cũng có khác biệt, PVP chủ yếu thiên về phòng ngự, còn PVE thiên về tấn công
Cho nên một đám người ăn mặc trang bị PVP đi đánh phó bản, nếu như quen tay thì còn tốt, nếu chưa từng đánh phó bản thì sẽ không hiểu được phó bản, vậy thì thảm họa lắm luôn
Xét thấy độ ồn ào trong bang hội rất lớn, cuối cùng ba người kia chọn một phó bản cấp 80 – Địch Hoa Cung dành cho hai mươi lăm người
Mặc dù trang bị trong phó bản này đã lỗi thời nhưng trong đó cũng có mấy thứ đồ đặc biệt, có thể nói là hot mãi không thôi, ví dụ như chiếc quạt lớn có thể khiêu vũ của Thất Tú Phường, cây sáo của Vạn Hoa Cốc có thể gọi tuyết, thanh trong kiểm có thể giấu con rắn nhỏ của Tàng Kiếm, tóm lại, phó bản này vẫn có chút giá trị để đánh.
Vừa hay Tô Tiểu Ái chính là Vạn Hoa, trước kia cô ta cũng từng đánh phó bản này mấy lần, nhưng vẫn không giành được cây sáo có thể gọi tuyết, Nghê Thường Nguyệt Nguyệt đề nghị đánh phó bản này có khi nào một phần là vì thế không, chuyện này rất mập mờ.
Dù sao có thể chơi đến vui vẻ hòa thuận với một em gái “giàu có”, tôi cảm thấy EQ của Nghệ Thường Nguyệt Nguyệt chắc chắn cũng không thấp.
Mặc kệ nguyên nhân là gì, kết quả cuối cùng là, tối nay sẽ đánh Anh Hùng Địch Hoa.
Đoàn đội rất nhanh đã đủ người, đương nhiên đều là người trong bang cả
Một bang PVP lớn muốn tổ hai mươi người cũng chỉ đơn giản như ăn một bữa sáng
Đội ngũ được đổi thành hình thức Đoàn đội, hết người này tới người khác gia nhập nhóm, tựa như sủi cảo vậy, chỉ một lát đã đủ hai mươi người
[Mật] Bạn nói thầm với Bạch Lưu Sương: Sư phụ, sự công không tới sao? [Mật] Bạch Lưu Sương nói thầm với bạn: Hôm nay mình không muốn nhìn thấy anh ta
[Mật] Bạn nói thầm với Bạch Lưu Sương: Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, nói ra hiểu lầm là được rồi, sư công vẫn rất quan tâm đến bạn
Mình hi vọng sư phụ sẽ vui lên (icon mỉm cười)
[Mật] Bạch Lưu Sương nói thầm với bạn: Đồ đệ, bạn không hiểu đâu, haizz…
Tôi nhìn những dòng chat này, trong lòng bỗng nhiên nở hoa, Bạch Lưu Sương đang muốn thổ lộ hết nỗi khổ với tôi đấy ư?
[Mật] Bạn nói thầm với Bạch Lưu Sương: Nếu như sư phụ cảm thấy có phiền não thì có thể nói với mình, mình tự thấy mình rất có khả năng giữ bí mật, mình là đồ đệ của bạn, mãi mãi vẫn vậy.
[Mật] Bạch Lưu Sương xoa đầu bạn.
Cô ta không lập tức trả lời tôi mà chỉ gửi cho tôi một động tác biểu cảm.
Chúng tôi đã vào trong phó bản, trong phó bản, Bạch Lưu Sương vẫn lặng lẽ đứng đó, tôi và cô ta cách nhau một khoảng không biết vì sao tôi lại có thể nhìn ra được một chút phiền muộn từ trong bóng dáng đứng lặng thinh của cô ta.
[Mật] Bạch Lưu Sương nói thầm với bạn: Mình và sự công của bạn là người yêu ngoài đời, mình cũng tin rằng anh ta không làm chuyện gì có lỗi với mình, chẳng qua trong lòng mình cũng hơi cảnh giác một chút, đồ đệ không cần phải lo lắng, để bình tĩnh một chút là ổn thôi.
[Mật] Bạn nói thầm với Bạch Lưu Sương: Vâng sư phụ, mình ở đây, nếu bạn cảm thấy tâm trạng không tốt thì cứ nhớ rằng mình vẫn luôn ở đây nhé
[Mật] Bạch Lưu Sương nói thầm với bạn: Ừ, cám ơn bạn, sư phụ cảm thấy quá may mắn khi có thể nhận được bạn làm đồ đệ.
Khóe miệng tôi không kìm nổi hơi nhếch lên, phản ứng tốt, Bạch Lưu Sương bắt đầu tin tưởng tôi rồi, tâm lý thấy chết không sờn tôi chuẩn bị cho cô ta, cuối cùng cũng không hề uổng phí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!